Mấy vị giáo thụ lắc đầu xôn xao tỏ vẻ không rõ lý do, sau đó có người đối với thí sinh tên Ninh Khuyết này cảm thấy hứng thú bèn đem hai bài dự thi môn Lễ nghi cùng Thi từ (Lễ, Sách)của hắn ra, tò mò đọc thử xem hai phần dự thi này có gì nổi bật không. Không ngờ lại được chứng kiến một bài dự thi cực kỳ màu mè nhưng lại không liên quan gì đến đề, vị giáo thụ nọ tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn, sau khi đem bài đưa cho các vị khác nhìn, hắn thở dài tiếc nuối nói:
- Khảo thí nhập viện bao năm qua chưa bao giờ thấy một bài thi nào có nét chữ đẹp đẽ đến vậy, kiểu chữ nhỏ “trâm hoa” như thế này thử hỏi ai đã từng thấy qua? Ai lại tin được thí sinh có thể viết được những chữ như thế này lại là một kẻ không hiểu văn chương, lễ nghĩa. Phải xếp nó vào hạng thấp nhất, hạng Đinh… Thật sự khiến lão phu tức chết mà!
Lại có giáo thụ cầm lấy bài thi này mà đắc ý thưởng thức:
- Tuy nội dung bài thi này thật sự lạc đề, bế tắc, nhưng mấy chữ “trâm hoa” này quả thật rất sáng sủa, cảnh đẹp ý vui, dựa vào đó, ta nâng hắn lên hạng trung Đinh.
- Nằm mơ! - Vị giáo thụ lôi bài thi này ra đầu tiên tức giận nói:
- Một tên nam sinh lại viết ra những chữ “trâm hoa” xinh đẹp như vậy, ý đồ của hắn đã quá rõ ràng. Hắn muốn làm điều gì? Hắn không phải muốn sỉ nhục sự hiểu biết của chúng ta sao, ta nghĩ hắn có khi đang âm mưu khiêu chiến danh dự của Thư Viện.
Từ một bài thi đơn giản, bình thường lại được nâng lên đến danh dự, hiểu biết… vì vậy hai bài thi này tự nhiên bị coi như rác rưởi, bị hạ xuống điểm thấp nhấp “đê Đinh”
Lúc này Ninh Quyết cũng không hề biết việc hai bài thi phần Lễ nghi cùng Thi từ của mình đã bị phán quyết, nhưng hắn cũng biết rõ hai bài thi ấy hiển nhiên không thể đạt được điểm cao. Môn Nhạc hôm nay coi như bỏ đi, như vậy muốn thông qua khảo thí để trở thành đệ tử Thư Viện thì phải trông chờ vào hai phần thi cưỡi ngựa, bắn cung của hắn như thế nào rồi, hơn nữa còn cần phải đạt điểm cao nhất.
Trên bãi có ngoài Thư Viện chợt có tiếng ngựa hí vang, các thí sinh cầm thẻ bài theo số thứ tự tiến vào trường thi, sau đó cùng những con chiến mã tương ứng ghép thành một đội. Đại Đường vốn thượng võ, vậy nên đa số thí sinh đều lựa chọn cưỡi ngựa chứ không phải đánh xe.
Không hề có thí sinh nào đứng bên ngoài hàng rào quan sát, có thí sinh cưỡi ngựa rất tiêu sái, ngựa hí vang trời, tung hoàng một vùng, lại có thí sinh liên tục té xuống cỏ làm tung tóe bùn đất xung quanh, bộ dạng rất khổ cực, con tuấn mã đứng bên nhảy lên hí vang, nếu không phải có mấy vị giáo úy Quân bộ đứng bên chặn lại thì có lẽ thí sinh này đã bị thương rồi. Các thi sinh lúc này cũng đã hiểu rõ, môn “Cưỡi ngựa” này cũng phải dựa vào may mắn, nếu như ngươi chọn được một con chiến mã khỏe mạnh, dễ bảo, khả năng qua được tự nhiên rất lớn, nhưng nếu ngươi lại chọn trúng một con tuấn mã tính tình nóng nảy, hung tợn, không té xuống đã là rất may mắn rồi.
Nếu dùng để phục vụ cho thi tuyển của Thư Viện, Quân bộ trước đó chắc chắn đã sơ tuyển qua trước. Đa số chiến mã đều rất khỏe mạnh, có kỷ luật, đứng lẳng lặng một bên, chúng nhìn đến những đám cỏ xanh mượt phía dưới, đến những cành hoa hạnh điểm xuyết bên ngoài những thanh rào mà không hề có động thái gì.
Trên bãi cỏ, một con ngựa đực màu đen to lớn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, dễ dàng nhận ra nỗi bất an cùng hoảng sợ ẩn trong đó. Đã có ba thí sinh bị con hắc mã hung tợn kia hất cho té nhào, thậm chí sau khi bị hất xuống mặt cỏ, con hắc mã kia dường như vẫn còn muốn tung vó đạp xuống một nữ sinh trong bộ trang phục màu đỏ, tình huống lúc đó quả thực vô cùng nguy hiểm.
Nhìn nữ sinh được dìu ra ngoài hàng rào không ngừng thút thít nỉ non, sắc mặt các thí sinh còn chưa tham gia khác trở nên rất khó coi, có người còn lặng yên bắt đầu cầu nguyện “Hạo Thiên” phù hộ, có người niệm kinh phật, tất cả đều khẩn cầu cho mình đừng đụng phải con hắc mã kia.
Sau khi có kết quả lựa chọn, các thí sinh đang chờ đợi cuối cùng cũng thả lỏng, thở ra một hơi dài, sau đó nhìn về thí sinh “đáng thương” với những mắt an ủi, động viên. Hiển nhiên có người may mắn, có người không may, nhưng thân là nam nhi, không trải qua mưa tuôn, gió xối, làm sao có thể gặp được cầu vồng, không gặp được những con liệt mã (chiến mã mạnh mẽ) thì sao làm nên sự nghiệp.
Dưới những ánh mắt soi mói, Ninh Khuyết chậm rãi bước lên bãi cỏ được vây xung quanh bởi những thành rào bằng gỗ, biểu lộ cực kỳ bình tĩnh, trong lòng hắn lặng yên nhớ lại những kĩ thuật đã được rèn dũa trên thảo nguyên. Thu thập một con liệt mã hiển nhiên không phải chuyện đùa, chỉ là hắn muốn đạt điểm cao nhất, nếu muốn thuần phục nó thì e không đủ thời gian.
Tất cả chiến mã trên bãi cỏ đều được trang bị hàm thiết, con hắc mã kia cũng không ngoại lệ. Nhưng kỳ lạ chính là con hắc mã kia cứ đứng yên tại bên cạnh thanh rào, cho dù vị giáo úy có kéo như thế nào cũng không di chuyển. Nó hướng đầu qua thành bờ rào, tiến về phía cây hoa đào bên cạnh, đầu lưỡi cuốn một cái, mấy đóa hoa đào lập tức chui tọt vào miệng, nó hồn nhiên nhai lấy nhai để bất kể sự bất tiện do miếng hàm thiếc để ngang trong miệng.
Con hắc mã vừa nhai hoa đào, vừa thình thoảng rung đùi đắc ý giống như cực kỳ vui vẻ, hãy tưởng tượng như đang xem một bộ phim hài, nếu bạn xem một cảnh và cảm thấy tức cười như thế nào thì bộ dạng con tuấn mã này bây giờ hệt như vậy.
Giáo úy phụ trách trông coi con hắc mã này lau mồ hôi trên trán, mở ra hai tay, bất đắc dĩ nói với Ninh Khuyết:
- Cũng không biết con ngựa này hôm nay bị làm sao, cảm giác như bị say hoa đào, ngươi nên cẩn thận một chút.
Sau khi vị giáo úy rời ra bên ngoài thanh rào, Ninh Khuyết đi đến bên gáy con hắc mã, đưa tay vỗ vỗ lên cái cổ to lớn, thô kệch của nó, con hắc mã tựa như bực mình liếc nhìn qua hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự bất mãn cùng khinh thường.
Ninh Khuyết cũng có mấy trăm cách thuần phục ngựa, nhưng lúc này hắn cần tranh thủ thời gian, hắn làm như không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của con hắc mã, mỉm cười nói:
- Anh bạn da đen to xác, đối với ta tốt chút nhé!
Thiếu niên có lúm đồng tiền nở nụ cười ngây thơ yếu ớt, mở miệng nói chuyện rất ngây ngô:
- Bằng không ta “làm thịt” ngươi.
Con hắc mã bỗng nhiên sợ hãi, bất an, nó không biết vì lý do gì mà tên thiếu niên bên cạnh chỉ tùy ý nói một câu uy hiếp, nó liền ngoan ngoan biến thành một con ngựa gỗ hiền lành. Nó chỉ cảm nhận được rõ ràng một cổ sát khí cực kỳ chân thật, bờm mao trên cổ bị gió thổi qua không ngừng tung lên phần phật, bốn vó trở nên cứng ngắc, những đóa hoa đào trong miệng cũng tự nhiên rơi xuống.
Chiến mã tuy nghe không hiểu tiếng người, nhưng có giác quan rất tinh nhạy, nhất là những chiến mã trải qua sa trường, nhờ kinh nghiệm nó có thể cảm nhận được cái gì gọi là sát khí, cái gì chính thức gọi là nguy hiểm.
Ninh Khuyết bốn tuổi đã giết người, năm tuổi, sáu tuổi cũng đều giết người, thẳng tới mười sáu tuổi cũng vẫn giết người, giết từ Trường An cho đến những thôn dân miền núi, giết tới Vị Thành, thảo nguyên, giết tới Sơ Bích Hồ, sau đó lại giết trở lại Trường An. Dưới đao hắn không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, chặt bao nhiêu đầu, kẻ đốn củi nơ Sơ Bích hồ kia từ lâu hoành hoành thảo nguyên, cho dù những con ngựa hoang hung tợn nhất, dã tính nhất cũng đều muốn thuần phục hắn.
Con người đại khái không hề cảm nhận được nguy hiểm đến từ Ninh Khuyết, nhưng chiến mã lại có thể, nhất là tại lúc hắn nói đến việc “giết nó”.
Mấy tiếng kinh ngạc la lên bên ngoài mấy thanh hàng rào, bất kể là những thí sinh sắp khảo thí, hoặc những vị giáo úy chuyên môn đảm bảo an toàn cho thí sinh, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang theo vẻ khiếp sợ, cùng sắc thái không thể tưởng tượng được.
Nơi bãi cỏ kia, Ninh Khuyết chậm rãi cưỡi con hắc mã thong thả tiến ra, con hắc mã lúc trước biểu hiện cực kỳ hung dữ lúc này lại tỏ ra yên tĩnh, nghe lời tựa như một tiểu thị nữ được huấn luyện bài bản.
Đứng ở sườn núi phía xa, Tang Tang đem cây dù to lớn hạ xuống, đưa tay che miệng rồi ngáp một cái, đôi má bé nhỏ lộ vẻ nhàm chán, từ trước đến giờ có lẽ chỉ có tiểu nha đầu như nàng là chưa bao giờ bận tâm về cuộc sống của thiếu gia.