Ninh Khuyết kéo Tang Tang ra khỏi đám người, hắn cũng không vội rời đi mà đứng một góc gần tấm bình phong xem náo nhiệt. Trong lòng hắn cảm thấy hơi hối hận vì việc cố sức biểu hiện lúc trước thật khó coi. Không biết có phải vì đã thuần phục con hắc mã, hay do những mũi tên lông vũ kia đã làm hắn nhớ lại chuyện bên bờ hồ Sơ Bích, khuôn mặt hắn trong vô thức hiện lên vẻ tàn nhẫn. Thực tế hắn cũng không chắc chắn tổng điểm các môn thi của mình có đủ để đạt chuẩn hay không.
Hôm nay là ngày Thư viện mở cửa chào đón tất cả thanh niên anh tài từ khắp nơi trong thiên hạ đổ về tham dự. Nếu như không phải vì một màn “tia chớp màu đen” nơi trường thi cưỡi ngựa, thì cũng không có ai chú ý đến một kẻ ăn mặc quần áo bình thường như Ninh Khuyết. Cho nên lúc hắn rời khỏi đám đông thì cũng không có ai quan tâm, hầu hết mọi người đều chú ý vào kết quả thi của mình, hoặc là để ý những người có chút tên tuổi trong đợt khảo thí Thư Viện lần này.
Tỷ như tên Lâm Xuyên Vương Dĩnh do đích thân Thiên Hương Bỉ Dã - giáo thụ Thư Viện đưa về, mặc dù hắn mới mười bốn tuổi nhưng bài phát biểu hùng hồn trong thành Trường An vài ngày trước cũng đã gây được chút ít danh tiếng, hay giống như tài tử Chung Đại Tuấn đến từ học phủ nổi tiếng Dương Quan. Thế nhưng Vương Dĩnh dù sao cũng còn nhỏ tuổi, mà Chung Đại Tuấn lại là kẻ tài văn danh chấn Nam Đường. Tuy nhiên, đa số thí sinh coi trọng nhất vẫn là tam công tử Nam Tấn - Nhữ Dương Tạ Phủ.
Nam Tấn Tạ Phủ chính là thế gia ngàn năm có truyền thống thi thư, văn chương. Vị tam công tử Tạ Thừa Vận thuở nhỏ thông minh hơn người, ba tuổi làm văn, năm tuổi làm thơ, lớn lên lại giao du cùng nhiều danh sĩ, ở Tạ Phủ không bao giờ có bóng dáng của kẻ nghèo hèn. Trưởng bối của hắn tán thưởng tài học, lại không tiếc tiền tài lễ vật mời nhân tài các nước làm khách, khiến Tây Tịch (ghế dành cho khách) nơi Tạ Phủ thay đổi như nước đổi dòng, liên tục không ngừng nghỉ. Nhờ đó làm tên tuổi hắn nổi tiếng như hiện nay.
Nổi tiếng chỉ sau Vô Hư Sĩ, năm nay Tạ Thừa Vận chưa đến mười tám tuổi nhưng đã là thám hoa của Nam Tấn năm trước. Sau khi thi cử, hắn kiên quyết từ quan ở Nam Tấn, đi một mạch tới Bắc thượng, vượt ngàn dặm xa xôi đến Đại Đường, với mục đích là thi vào Thư Viện.
Thư Viện chiêu sinh tuy rất nghiêm ngặt, nhưng nếu cả thám hoa Nam Tấn cũng không thể đậu thì quả thật hơi khó tưởng tượng. Thế nên ai cũng đinh ninh Tạ Thừa Vận sẽ vượt qua kỳ thi, mọi người chỉ chờ xem liệu hắn có đứng hạng nhất hay không mà thôi.
Lúc này ba người là Tạ Thừa Vận, Chung Đại Tuấn, Lâm Xuyên Vương Dĩnh đang đứng chắp tay dưới bức tường đá nhìn lên bảng. Chung Đại Thuấn mặc một thân ô sam (áo màu đen), sắc mặt tỏ vẻ không quan tâm, hắn biết rõ thành tích hai môn Cưỡi ngựa, Bắn cung chỉ có thể đạt điểm trung bình, không thể đạt điểm cao nhất được. Mà kẻ mới chỉ mười bốn tuổi - Vương Dĩnh lại không giấu được vẻ khẩn trương trên mặt. Riêng Tạ Thừa Vận mặc bộ áo bào màu trắng lại cực kỳ bình tĩnh, dung nhan anh tuấn tương xứng với tài năng của hắn tạo nên một vẻ thong dong, tự tin.
Hai thiếu nữ, một mặc tiến bào, một tên là Vô Thải cùng vài thiếu nữ quyền quý gia thế bất phàm khác trong thành Trường An đứng sau hạ giọng cười hì hì. Mấy nàng ấy tính tình vốn thoải mái, cởi mở nên cũng không hề e dè, cứ nhằm thẳng Tạ Thừa Vận mà chỉ trỏ.
Đám thanh niên nam nữ chen chúc xung quanh tự giác tách ra một khoảng rộng, giống như sợ quấy rầy hoặc sợ đụng chạm đến bọn hắn. Pháp luật Đại Đường tuy nghiêm nhưng khác biệt giai tầng không quá chặt chẽ. Chỉ vì lúc này, tại nơi tấm bình phong ở cổng có bảy tám người đang đứng, ngoài việc có gia thế hiển hách thì tự bản thân những người này cũng có danh tiếng nhất định, đám người còn lại vô thức muốn duy trì khoảng cách với họ.
Thỉnh thoảng có tiếng thở dài phát ra. Mỗi khi giấy ghi kết quả thi được dán lên bảng, tên của ba người này sẽ gây nên một hồi xì xào, đồng thời sẽ kéo theo rất nhiều ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn từ phía sau lưng của ba gã tài tử.
Lâm Xuyên Vương Dĩnh quay đầu hướng về phía mọi người ngại ngùng chắp tay thi lễ. Do sức khoẻ của hắn lúc nhỏ không tốt, nên chỉ có môn bắn cung bị hạng Bính, còn lại đều là hạng Giáp, nhất là môn Nhạc đạt tới thượng giáp. Nghe nói vào buổi sáng, lúc hắn đánh đàn thi môn Nhạc, thanh âm được Thanh Vu lão Phượng Thanh - giáo thụ Thư Viện đánh giá rất cao.
Dương Quan Chung Đại Tuấn khẽ nâng cằm, hướng về phía các thí sinh sau lưng thăm hỏi, khuôn mặt hơi lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo. Tuy nhiên trước giờ người Đại Đường vốn dĩ đều cởi mở, thoải mái, chỉ cần ngươi có tư cách để kiêu ngạo, vậy ta sẽ hết lòng ca ngợi ngươi. Chung Đại Tuấn ngoại trừ cưỡi ngựa hơi yếu chỉ được hạng ất, còn lại bốn môn đều là hạng giáp, nhất là môn Thi thư đạt thượng giáp, thành tích của hắn ưu tú như vậy xứng đáng được vỗ tay tán thưởng.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt nóng bỏng của các thiếu nữ đương nhiên đều dành cho tam công tử Tạ Phủ - Tạ Thừa Vận. Trong sáu môn thi, có hai môn Lễ nghi và Thi thư có thể nói là hắn đạt điểm thượng giáp trọn vẹn nhất, được liệt vào danh sách những người có điểm cao nhất thi vào Thư Viện trong mười năm gần đây.
Tạ Thừa Vận hướng xung quanh mỉm cười hành lễ, ánh chiều tà chiếu rọi lên một thân áo trắng càng tôn lên nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Thiếu nữ mặc tiến bào cùng nhóm quý nữ càng vỗ tay nhiệt liệt, tung tăng như chim sẻ, giống như đây cũng là niềm vinh dự của các nàng vậy.
Nơi tấm bình phong ở đằng xa, Ninh Khuyết cùng Tang Tang cùng nhau đứng xem. Hắn nhìn cảnh náo nhiệt trước mặt không nhịn được mà nói một cách châm chọc:
- Thực không hiểu nổi, chẳng lẽ tên tam công tử gì đó lớn lên xinh đẹp hơn so với người khác sao?
Đây chỉ là một thông tục quen thuộc ở Vị Thành, ví dụ như người nào đó được cho là tốt nếu uống nhiều hơn đồng bọn hai ba chén rượu, đồng bạn sẽ chế giễu hắn dựa vào cái gì? Chẳng lẽ vì ngươi lớn lên xinh đẹp hơn so với người khác sao? Ninh Khuyết chỉ là thuận miệng châm chọc một câu, hắn không thấy được trên khuôn mặt Tang Tang, dưới đôi lông mày lá liễu là đôi mắt đang ngập tràn sự hâm mộ: “Công nhận là rất đẹp”.
Ninh Khuyết nghẹn lời, hắn cúi nhìn đôi giày lộ ra bên ngoài vạt áo, dường như có con kiến đang bò qua thì phải.
Dưới bảng kết quả có thí sinh hưng phấn nói:
- Sáu môn toàn bộ là giáp, hai môn là thượng giáp, đây có thể xem như là thành tích thi vào Thư Viện tốt nhất trong mười năm gần đây, Nam Tấn Tạ tam công tử quả nhiên danh bất hư truyền.
Có thí sinh không cam lòng đáp lại một câu:
- Ai nói là thành tích tốt nhất trong mười năm gần đây? Năm năm trước, thí sinh nổi danh Tây Lăng thi sáu môn đều đạt thượng giáp, giáo thụ toàn Thư Viện đều chạy đến xem bởi vì đó là thành tích tốt nhất trong một trăm năm gần đây!
Lời nói vừa ra, phía dưới tấm bình phong ở cổng lập tức yên tĩnh lại, ba người Tạ Thừa Vận nhíu mày hướng về phía phát ra tiếng nói. Thi vào Thư Viện lại có thể đạt được sáu môn thượng giáp? Điều này thật sự quá mức kinh khủng, có thể đạt được thành tích tốt nhất trong trăm năm gần đây khi thi vào Thư Viện thì thí sinh tên Tây Lăng kia có thể gọi là “Đánh khắp thiên hạ không địch thủ” rồi.
- Tại sao chúng tôi chưa từng nghe qua có người tên Tây Lăng? – Người lên tiếng đầu tiên lúc nãy không cam lòng hỏi lại.
Tên thí sinh kia nhìn hắn nói châm chọc:
- Thí sinh Tây Lăng kia sau khi hoàn thành kỳ thi vào Thư Viện, không cần trải qua việc kiểm tra gì nữa thì được viện trưởng đại nhân triệu lên tiến nhập vào tầng hai. Năm năm gần đây, có lẽ đều học tập ở trong tầng hai, như ta và ngươi chỉ là phàm phu tục tử làm sao có thể biết được chứ?
Các thí sinh bên dưới thán phục trong kinh hãi, khắp nơi nhao nhao phỏng đoán vị thí sinh tên Tây Lăng kia là thần thánh phương nào. Đó mới thật sự là thành tích tốt nhất trong trăm năm gần đây, vừa vào Thư Viện lại được cho phép vào ngay tầng hai.
Nghe tới tên Tây Lăng đã vào tầng hai, đuôi lông mày vị tài tử Nam Tấn Tạ tam công tử hơi nhíu lại, vẻ căng thẳng hiện lên trong mắt. Phàm là thiếu niên thành danh, trong nội tâm ai chẳng có mấy phần cao ngạo, kết quả kì thi khoa cử tại Nam Tấn năm ngoái hắn không thoả mãn, nên hắn mới lựa chọn thi vào Thư Viện để khẳng định chính mình. Mục tiêu của hắn đương nhiên là tầng hai của Thư Viện, nơi cực kỳ bí ẩn trong truyền thuyết, hắn không ngờ rằng so với người kia thì hắn quả thật chậm hơn rất nhiều.
Bên cạnh Thiếu nữ mặc tiến bào là thiếu nữ họ Kim tên Vô Thải, ấu nữ của đương kim Đại Đường Quốc Tử Sái Tửu. Thuở nhỏ tính tình nàng ta ôn hòa, yêu thích thi thư, sớm nghe qua danh tiếng Nam Tấn Tạ tam công tử. Những ngày tại hội thi thơ nơi quán rượu Trường An, cùng người này găp gỡ, chuyện trò, nàng phát hiện hắn thực sự rất tài hoa. Nhìn thần sắc hắn lúc này, nàng mỉm cười mở lời:
- Tạ tam công tử sáu môn đều là giáp, hai môn đạt thượng giáp đã là thành tích cực kỳ hiếm thấy, ít nhất không ai bì kịp trong lần thi này.
- Đạo lý chính là đây! Lần thi vào Thư Viện lần này Dương Quan Chung Đại Tuấn môn Thi thư thượng giáp, Lâm Xuyên Vương Dĩnh môn Nhạc thượng giáp, Tạ tam công tử là song môn thượng giáp. Còn ai có thể tốt hơn so với ba người họ đây?
Đám thí sinh đứng ở chỗ bình phong nhao nhao đồng ý. Tạ Thừa Vận sắc mặt hơi giãn ra, cười cười tự giễu, lại một lần nữa chắp tay hoàn lễ.
Thiếu nữ mặc tiến bào đang chuẩn bị cùng mấy thiếu nữ khác tiến lên nói chuyện với tam công tử đột nhiên nghĩ ra một việc. Nàng chợt nhớ tới cái tên phát ngôn cực kỳ hoành tráng lúc rời đi kia, trong lúc vô thức ngẩng đầu nhìn về phía tấm bình phong phía trên, trong lòng suy nghĩ chắc chắn là tên kia sợ mất mặt cho nên mới nói như vậy. Nhưng liên tưởng tới tia chớp đen nọ, nàng bất tri bất giác có chút tin tưởng sẽ thấy được tên hắn trên bảng.
Môn Âm nhạc phía trên nhất định không có tên hắn, không, phải nói là toàn bộ môn Âm nhạc đều không có thì đúng hơn. Tên này xem ra quả thật là một tên hữu danh vô thực, Lan Lan ngươi quả thật là đồ ngốc mới đi tin tưởng cái tên nói bừa kia.
Tư Đồ Y Lan, nữ nhi của Vân Huy tướng quân tức giận nắm chéo áo xoắn lại, vốn muốn tiếp tục đi tìm tên họ của hắn nhưng ánh mắt lại không tự chủ được dời sang hai bên.
Nàng trợn tròn mắt, nhìn lên bảng môn Tính toán, Cưỡi ngựa, Bắn cung, nhìn đến cái tên giống như đúc kia, nàng không biết mình có hoa mắt không, môi thắm vô thức đọc lên:
- Ninh Khuyết, là thượng giáp! Là thượng giáp! Lại là thượng giáp?
Theo tiếng nói của nàng, tiếng chúc mừng lẫn nhau của các thí sinh phía dưới nhỏ dần lại. Lúc đầu các thí sinh chỉ tìm kiếm tên của mình, sau đó sẽ chú ý đến tên của những người có chút tên tuổi, cực ít người chú ý mấy người vô danh trên bảng danh sách, nên tự nhiên không ai phát hiện ra tên hắn.
- Ba môn thượng giáp? - Có người khiếp sợ ngẩng đầu nhìn nơi bình phong, lớn tiếng la lên.
Kim Vô Thải đưa tay che miệng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, nghĩ đến câu nói lúc trước, nàng không thể tin tưởng nói ra:
- Nguyên lai tên kia nói sự thật, hắn biết rõ nhất định kết quả khảo thí được thượng giáp.
Lúc trước mọi người còn đang tán thưởng thành tích Nam Tấn tam công tử hai môn thượng giáp, bàn đi bàn lại, đều cho rằng nhất định hắn sẽ đứng nhất kỳ thi vào Thư Viện lần này, ai có ngờ được chỉ trong chốc lát lại nhảy ra một tên ba môn thượng giáp.
- Ai là Ninh Khuyết?
- Ninh Khuyết là ai?
Những người không có chứng kiến một màn như tia chớp kia đều mang theo sự tò mò tiến đến bên cạnh bạn bè của chúng, để nghe mấy tên này bắt đầu say sưa kể lại, nhất là hình ảnh con hắc mã tựa như thị thiếp cực kỳ biết nghe lời.
Tư Đồ Y Lan dõi bốn phía tìm kiếm, phát hiện bóng dáng hắn ở đằng xa, nàng vội vàng lôi kéo Kim Vô Thải lách lách đám người rồi chạy sang bên đó.
Ba người Tạ Thừa Vận lúc này dường như bị lãng quên, hắn cười cười tự giễu, đáy mắt hiện lên sự lãnh đạm, đưa tay hành lễ cùng Vương Dĩnh và Chung Đại Tuấn, hắn theo mấy vị quý nữ Trường An kia rời đi.
Phía dưới bình phong các thí sinh tự động tách ra một con đường, sau đó lập tức khép lại tựa như một rãnh nước theo bọn hắn tiến về phía một góc bình phong, chỗ thiếu niên chưa từng được nhắc đến - Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết cũng không biết chỗ bình phong ở cổng xảy ra chuyện gì. Lúc này hắn đang cúi đầu cùng Tang Tang thương lượng buổi tối trở lại cửa hàng nên ăn cái gì chợt phát hiện một đám người nháo động phía trước, sau đó là thiếu nữ mặc tiến bào đột nhiên từ đâu vọt tới trước mắt.
Tư Đồ Y Lan kinh ngạc nhìn hắn hỏi:
- Ba môn thượng giáp…Ngươi…sao ngươi làm được?
Ninh Khuyết giật mình, nhìn đoàn người tụ tập phía trước ngày càng nhiều trả lời:
- À, là do ta luyện tập rất chăm chỉ đó mà.
Tang Tang ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi lông mày lá liễu tràn đầy nghi hoặc, nàng nghĩ thầm không biết thiếu gia ngươi có biết luyện tập là cái gì không nữa.?