Thời Thịnh đã không gửi cho tôi một tin nhắn nào khác cho đến tận buổi tối, anh ấy nói sẽ bù đắp cho khách hàng và tìm cách thu hồi khoản lỗ.
Bù đắp? Bù đắp cái gì cho cô Fiona đó? Làm thế nào để anh có thể bù đắp cho cô ta?
Đi uống rượu với cô ấy vào ban đêm? Nói những điều cô ta thích nghe? Sau đó đưa cô ta về nhà?
Tôi quét sạch mọi thứ trên bàn xuống sàn, đạp đổ ghế, đập vỡ bát đĩa, gần như phát điên lên để trút đi cơn giận của mình.
Tôi đã cố gắng gọi cho Thời Thịnh nhưng anh không nghe máy.
Quả nhiên là người làm ăn, vẫn là lợi ích là trên hết. Tôi chế nhạo, mở WeChat và gửi cho anh hết tin nhắn thoại này đến tin nhắn thoại khác.
"Bồi thường cho cô ấy? Hay là tôi dọn ra ngoài, anh đưa cô ta về?"
"Mẹ tôi là một kẻ cuồng kiểm, soát hoang tưởng. Còn em trai tôi thì đã tự sát. Gia đình tôi đầy những vết nhơ như vậy thì tôi làm sao xứng với một gia đình quyền quý như Thời gia của anh."
"Thời Thịnh, anh đã từng đi làm qua giấy chứng tử chưa? Đã từng làm thủ tục hủy thông tin người chết chưa? Nếu có một ngày tôi biến mất, có thể làm phiền anh đi một chuyến không? Coi như là phần thưởng cho tôi vì đã ở bên anh thời gian qua được không?”
Không biết Thời Thịnh bấm vào những âm thanh này từ lúc nào, sau đó vội vàng chạy vào nhà, bật đèn lên, nhìn thấy một đống hỗn độn liền kinh ngạc.
Tôi thẫn thờ đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn lại.
Trong mắt Thời Thịnh tràn đầy sự xa lạ, nhưng khi tôi nhìn anh ấy, lại có một cảm giác quen thuộc nặng nề.
Trong mắt anh toàn là hình bóng của Kiều Vi. Còn tôi, hoàn toàn không còn là Kiều Vi ngày đó nữa rồi.
18.
"Dựa theo tình trạng hiện tại, tôi đề nghị nhập viện sẽ tốt hơn."
"Có cần thiết phải nhập viện không bác sĩ?"
"Chỉ là đề nghị mà thôi, đương nhiên có thể tiếp tục kê đơn thuốc, ở nhà uống, nhưng nếu nhập viện, chúng ta kịp thời điều chỉnh kế hoạch điều trị sẽ càng thuận tiện hơn."
Trong phòng khám, bác sĩ vừa nói với tôi vừa nhập ca bệnh trên máy tính.
"Nếu tôi nhập viện, tôi sẽ ở lại bao lâu?"
"Một tháng, trong khoảng thời gian này nếu trị liệu hiệu quả tốt thì có thể sớm xuất viện."
“Quên đi, bác sĩ kê thuốc cho tôi đi.” Tôi cúi đầu kiểm tra số dư tài khoản trên điện thoại.
"Bác sĩ, lần này có thể kê cho tôi thuốc rẻ hơn được không?"
Đèn tín hiệu nhấp nháy ở ngã tư, và đám đông đứng bên đường chờ đi qua.
"...Jing, Shen, Wei, Sheng, Kang, Fu, Zhong, Xin, mẹ, đây là nơi nào?"
Tôi cúi đầu, một cậu bé đang chỉ vào chiếc túi ni lông trên tay tôi, đọc từng chữ một. Lời vừa dứt, bé con đã bị mẹ dắt đi, đứng cách đó mấy bước.
*Chữ viết trên túi: Trung tâm phục hồi sức khỏe tinh thần - giống giống như là Viện tâm thần đó mọi người.
Những ánh mắt của những người ngoài cuộc quét qua khi nghe những lời đó và họ có chút cố ý hoặc vô ý tránh xa tôi.
Đèn xanh bật sáng, và đám đông bơi về phía trước. Tôi mở ba lô nhét bao thuốc vào. Trong khóe mắt tôi, một chiếc váy màu xanh nước biển xuất hiện và ai đó đang đứng bên cạnh tôi.
"Không cố được thì đừng cố”
Tôi ngẩng đầu lên, người phụ nữa vừa vặn tháo kính râm ra, khuôn mặt trung niên lạnh lùng điềm tĩnh.
"Kiều Vi?"
Tôi gật đầu, khuôn mặt này có phần quen quen, nhưng tôi không nhớ đã gặp ở đâu.
“Cô tên Kiều Việt Ninh.” Cô đưa tay ra, “Cô là em gái Kiều Việt Lý, cũng là cô của con.”
Tôi bước vào một quán cà phê ven đường, người cô đột nhiên xuất hiện lấy trong túi ra một xấp tài liệu và đặt trước mặt tôi.
“Hộ chiếu và thông tin cá nhân của cô, hộ khẩu trước đây của gia đình có một bản sao, còn có tấm ảnh gia đình này được chụp trước khi xuất ngoại.” Cô chỉ vào người trong ảnh, “Đây là cô, còn đây là ba của con.”
“Cô có nghe anh ấy nhắc đến con.” Tôi cầm lấy tấm ảnh, tầm mắt rơi vào khuôn mặt có phần giống mẹ của ba tôi. "Anh ấy nói con đang học hội họa ở Pháp."
"Cô đã đến Pháp từ lâu. Khi cô còn trẻ, cô rất nghèo. Để có được danh tiếng của mình, cô đã từ chối quay trở lại Trung Quốc."
Cô tự cười mình, "Năm tháng qua đi, chớp mắt cô đã trở thành một bà già rồi.”
"Làm sao cô biết tôi ở đây?" Tôi hỏi.
"Ba tôi đâu? Ông ấy ở đâu?"
Kiều Nguyệt Ninh lấy ra một tờ giấy khác từ trong túi của mình và trải nó ra trên bàn. Tôi quen thuộc với thứ đó, một tờ giấy chứng tử có đóng dấu mộc đỏ.
Đầu óc ong ong, những lá bùa đỏ viết tay phấp phới trên những cây cổ thụ của ngôi chùa cổ đang mờ ảo lay động trước mắt tôi.
"......lý do gì?"
“Có muốn uống thuốc giảm đau trước không?” Kiều Việt Ninh thu tờ giấy lại.
"Lý do là gì!" Tôi hét lên.
Những người bán hàng đi ngang qua đều giật mình, chiếc ly rơi khỏi khay và đập xuống đất.
“Xin lỗi, tôi sẽ tính tiền.” Kiều Việt Ninh bình tĩnh giải quyết
"Khi đem cà phê lên, xin cho chúng tôi thêm một ly nước ấm.”
"Anh ấy được vớt lên từ hồ. Cảnh sát cho rằng đây là một vụ tự sát. Nguyên nhân không rõ ràng. Anh ấy đã mất liên lạc từ một tháng trước khi vụ tai nạn xảy ra."
“Xảy ra tai nạn ở đâu?” Tôi xoa bức ảnh gia đình, người cha trẻ cười nhạt.
Kiều Việt Ninh nói ra một cái địa danh xa lạ, "Bởi vì được tìm thấy trong hồ nước, cũng không xác định có phải là từ nơi khác dòng nước cuốn đến đó không.”
Tôi thẫn thờ lắng nghe, những ngón tay run lên không kiểm soát.
"Cô còn chưa trả lời, làm sao cô tìm được tôi?"
“Nếu muốn tìm người thì quả thật không có, nhưng sẽ tốn chút thời gian.”
Kiều Việt Ninh nhấp một ngụm cà phê, nhìn ngoài cửa sổ nhìn đường phố đầy nắng.
"Ba của con mất vào cuối tháng ba, lo xong tang lễ cô liền muốn liên lạc với mẹ con, lại đụng phải một bức tường kiên cố, tính cách của bà ấy vẫn chưa từng thay đổi."
Tôi bàng hoàng, mẹ biết sao?
"Cô ấy bảo cô đừng làm phiền con, sau đó liên tục từ chối nghe điện thoại. Nghĩ lại cô thấy cũng đúng. Thật khó để nói với hai đứa trẻ về cái chết của ba chúng. Có lẽ những năm qua các con cũng đã quen với cuộc sống không có anh ấy." Kiều Việt Ninh xoay chiếc cốc với đôi mắt sâu thẳm.
"Trước khi trở về Pháp, cô đã nhờ bạn bè ở Trung Quốc giúp cô tiếp tục theo dõi tình hình của con. Mọi chuyện trôi qua yên bình được vài tháng, cho đến một ngày, cô biết được Kiều Sở xảy ra chuyện.”
"Về em trai của con-"
“Đừng tin” Tôi ngắt lời cô ấy, giọng nói khàn khàn: “Đừng tin.. đừng tin lời đồn đại bên ngoài, em ấy không phải loại người như vậy.”
Kiều Việt Ninh không nói gì, chỉ đưa tay đẩy cốc nước ấm về phía tôi.
Tôi thôi cố tỏ ra dũng cảm, từ trong túi xách tìm một hộp thuốc, lấy hai viên thuốc nhét vào miệng, nuốt nước miếng.
“Chuyển chủ đề đi.” Kiều Việt Ninh vén vài sợi tóc ra sau tai, thở dài.
"Trong nhà có biết bệnh tình của con hiện giờ không?”
Tôi che mặt, không giấu nổi sự mệt mỏi nữa.
Tất nhiên, mẹ tôi không biết về căn bệnh này. Sau khi lo tang lễ cho Kiều Sở, quan hệ giữa tôi và bà ấy tệ đến mức đóng băng.
Trong trận cãi vã cuối cùng, bà ấy đã ném hành lý của tôi ra khỏi cửa và mắng tôi cút ra khỏi nhà này mãi mãi, sau đó chúng tôi không hề liên lạc nữa.
"Vậy hiện tại con có tiền không?”
Thật là một câu hỏi đáng xấu hổ.
Sinh hoạt phí đã bị cắt trong hai tháng, học bổng và công việc bán thời gian dành dụm trước đây hầu như không đủ trang trải chi phí trong khoảng thời gian này, tôi thực sự không biết phải làm sao.
Kiều Việt Ninh vươn tay và đặt một chiếc thẻ ngân hàng lên bàn. "Con cầm tấm thẻ này đi."
"Tôi không thể......"
“Thẻ này là của ba con.” Kiều Việt Ninh đẩy ra
“Trong đó có toàn bộ tiền dành dụm của ba con mấy năm nay, còn có cả tiền cấp dưỡng nuôi con cho con và Kiều Sở, không nhiều lắm nhưng đều là của anh ấy.”
Tôi lau nước mắt trên mặt và với lấy tấm thẻ trên bàn.
"Cảm ơn... tôi thực sự cần nó ngay bây giờ, ngay bây giờ."
“Là người một nhà cả mà” Cô nâng cốc lên và uống ngụm cà phê cuối cùng. "Có kế hoạch nào cho bước tiếp theo không?"
Tôi cụp mắt xuống và im lặng. Một người không biết đường tiến hay lui thì làm sao có kế sách?
“Cô có một đề nghị, con thử suy nghĩ nhé"
Tách cà phê được đặt lại trên bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh.
"Con có muốn cùng đến Pháp với cô không?"