Đoạn Lĩnh còn thoáng nhìn qua Tông Chân, ý tứ là chuyện thế nào?
Tông Chân lắc đầu, cũng không biết làm thế nào, dùng khẩu hình miệng phát âm nửa câu đầu, Đoạn Lĩnh lại nhớ đến một tác phẩm của thi nhân Liêu quốc năm đó đã được học ở Ích Ung quán ‘Ta cùng người gần trong gang tấc, mà hai tấm lòng phân cách thiên nhai. Tuyết ngày rét đậm, tối tối quang hoa, người cùng ta dù ngủ một phòng, nhưng trong lòng không hề gặp gỡ.
Đây là bài thơ tự thuật của một thiếu phụ có phu quân thay lòng đổi dạ, Đoạn Lĩnh bỗng nhiên không khỏi sinh ra cảm khái, muôn vàn phẫn nộ, tất cả tranh chấp từ nhỏ đến lớn đều không nói rõ lắm, những giận dỗi vu vơ đều hóa thành hai chữ —— không hiểu.
“Ta không hiểu hắn.” Đoạn Lĩnh nói.
“Ngươi cũng không muốn đi hiểu hắn.” Gia Luật Tông Chân thiện ý nhắc nhở.
Đoạn Lĩnh không thể không thừa nhận, quả thực là như vậy.
Y cởi ngoại bào xuống, khoác lên vai Bạt Đô, cùng Gia Luật Tông Chân rời đi.
“Hắn có nhắc đến ta sao?” Đoạn Lĩnh đi dưới ánh trăng, hỏi Tông Chân.
“Không có.” Gia Luật Tông Chân trong mắt mang theo tiếu ý, Đoạn Lĩnh lại biết, Bạt Đô nhất định có nhắc đến y, còn nói rất nhiều. Nhưng nếu Gia Luật Tông Chân đã chọn không nói cho y biết, Đoạn Lĩnh cũng liền thức thời không tiếp tục hỏi thêm.
“Như vậy chúng ta có lẽ phải đi con đường thứ hai rồi.” Đoạn Lĩnh dừng bước, xoay người nói với Tông Chân.
“Con đường thứ hai là gì?” Gia Luật Tông Chân hỏi.
“Tiếp thu tất cả những việc phải đến.” Đoạn Lĩnh nói, “Tập trung toàn bộ quân lực vào Nghiệp thành, lại thỉnh cầu viện trợ từ phía nam, dùng tốc độ nhanh nhất tiễn ngươi về Liêu quốc, chờ ngươi phái viện binh tới. Nếu như chúng ta có thể bảo vệ Nghiệp thành, cộng thêm các người đưa quân tới kịp thời, nói không chừng trước tháng chạp là đủ có thể đánh một trận với Nguyên quân ở Hà Bắc quận.”
“Hung hiểm đến cực điểm.” Gia Luật Tông Chân đáp, “Không còn biện pháp gì khác sao?”
“Đã không có.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Ví dụ như bắt hắn làm con tin.” Gia Luật Tông Chân nói, “Ép Tra Hãn lui binh.”
“Như vậy sẽ hại chết hắn.” Đoạn Lĩnh nói, “Đồng dạng cũng không chiếm được những gì chúng ta muốn, Tra Hãn sẽ lập tức phái binh giết qua, đàm phán chỉ phí công.”
“Không phải toàn bộ đều phí công, chỉ là sợ ngươi làm không được.” Gia Luật Tông Chân cười nói, “Đàm phán, là trao đổi có điều kiện, nếu không nói xong liền giết con tin. Ngươi nở lòng hạ thủ?”
“Luyến tiếc.” Đoạn Lĩnh bất đắc dĩ nói, “Vì vậy mới nói giữ hắn làm con tin không phải ý kiến gì hay, cho dù Tra Hãn không đáp ứng điều kiện chúng ta cũng không giết hắn được.”
“Cũng không phải chúng ta.” Gia Luật Tông Chân nói, “Là ngươi.”
“Là ta.” Đoạn Lĩnh nhìn sâu vào mắt Tông Chân.
“Đợi vài ngày nữa đi.” Gia Luật Tông Chân nói, “Tra Hãn án binh bất động, nhất định có nguyên nhân của hắn, cái nguyên nhân này không quá có khả năng nằm trên người Bố Nhi Xích Kim.”
“Thời gian cấp bách.” Đoạn Lĩnh nói, “Không thể đợi thêm nữa.”
“Chờ một chút.” Gia Luật Tông Chân lại nói, “Ngươi còn chưa nói chuyện rõ ràng với Bạt Đô đâu.”
“Còn có thể nói thế nào?” Đoạn Lĩnh thở dài, nhưng nếu Tông Chân đã nói như vậy y vẫn quyết định đợi thêm một ngày nữa. Lúc này trời đã mờ sáng, mùa đông tới, gió lạnh gào thét chiếm lĩnh sân viện, hai người lại đối mặt với nhau nói lời từ biệt, tự trở về phòng mình.
Đợi đến khi Đoạn Lĩnh về đến phòng, Trịnh Ngạn đã uống xong rượu rời đi, chỉ còn lại Vũ Độc ngồi trên giường, đặt Liệt Quang kiếm ngang trên đầu gối, mà hắn lại đang chăm chú lau chùi thanh bảo kiếm nọ.
Đoạn Lĩnh ngáp dài, mệt mỏi tựa vào thân thể Vũ Độc.
“Nghĩ thông suốt rồi?” Vũ Độc nghiêng đầu hỏi Đoạn Lĩnh, thuận lợi tra Liệt Quang kiếm vào bao đặt sang một bên, ôm hông Đoạn Lĩnh đặt người lên giường.
“Vẫn chưa.” Đoạn Lĩnh vốn đang phiền muộn, thế nhưng mỗi khi ở cùng với Vũ Độc y đều có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Cứ để bọn họ tới.” Vũ Độc thấp giọng nói, “Không cần sợ người Nguyên, ngươi không cần tiếp tục ăn nói khép nép trước bọn mọi rợ đó nữa.”
Đoạn Lĩnh “Ừ” một tiếng, ngắm nhìn khuôn mặt của Vũ Độc, Vũ Độc nói: “Ngủ đi, không làm khổ ngươi nữa, nội chính ngoại giao về ngươi, hành quân chiến tranh về ta. Nếu bọn họ không đàm phán được liền đánh lên, chúng ta cũng không phải dễ khi dễ.”
Đoạn Lĩnh hỏi: “Ngươi thực sự có nắm chắc không?”
“Diêu Phục sẽ phái binh bang trợ chúng ta.” Vũ Độc đáp, “Ta đã bàn bạc xong với Trịnh Ngạn rồi.”
“Thật vậy chăng? Hắn sẽ đến?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
Vũ Độc gật đầu, lại để Đoạn Lĩnh gối lên ngực của mình.
“Điều kiện gì?” Đoạn Lĩnh biết Vũ Độc mặc dù có giao hảo với Trịnh Ngạn thế nhưng chưa chắc đủ để đối phương đáp ứng chuyện lớn như vậy, mà cho dù Trịnh Ngạn thật sự muốn dùng toàn lực cứu trợ, Diêu Phục cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn nghe lời hắn.
Nhất định có điều kiện.
“Ngươi không cần xía vào.” Vũ Độc nói.
“Ngươi nói cho hắn biết thân phận của ta rồi sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Đương nhiên không có.” Vũ Độc đáp.
Đoạn Lĩnh thực sự không nghĩ ra Vũ Độc làm thế nào để thuyết phục Trịnh Ngạn, lại làm sao thuyết phục được Diêu Phục đưa quân đến tiếp viện. Hơn nữa, cho dù Hoài Âm Hầu phái binh đến đây, mùa đông quá lạnh, bọn họ cũng chưa chắc đánh thắng được Nguyên quân, quả thật khiến người phiền chết.
“Ngủ đi.” Vũ Độc nói, “Nếu ngày mai ngươi đến tìm hắn, hắn có thể sẽ nói chuyện với ngươi.”
Trời vừa sáng, Đoạn Lĩnh quyết định tạm thời quên đi những vấn đề này, cuộn tròn trong lòng Vũ Độc ngủ say.
Ngày hôm sau, Đoạn Lĩnh vừa thức dậy, đang dự định đi xem Bạt Đô đang say rượu thì đã thấy một gã quân sỹ mang thư quỳ một chân dưới đất, đang ở trước mặt Gia Luật Tông Chân, Vũ Độc, Trịnh Ngạn cùng Phí Hoành Đức bẩm báo quân tình.
Đoạn Lĩnh lại gật đầu với Trịnh Ngạn, đã mấy ngày nay y cũng chưa nói được vài câu trọn vẹn với đối phương, thực sự là bận rộn đến không thể lo lắng hết.
“Vũ Độc tướng quân nói ngài ngủ quá trễ.” Phí Hoành Đức nói, “Muốn để ngài ngủ lâu hơn một chút, vì vậy còn không đợi ngài tới đã gọi mọi người đến thương nghị.”
“Không có gì đáng ngại.” Đoạn Lĩnh bước đến bên cạnh án của Vũ Độc, ngồi xuống hỏi: “Tình huống thế nào?”
Người mang tin này là thám báo Liêu quốc được Gia Luật Tông Chân phái ra, phụ trách điều tra tình hình bên bờ sông. Người này đã mang đến một tin tức vô cùng trọng yếu —— Bạt Đô bị bắt, quân lệnh của Oa Khoát Đài đến trước, để hắn thống lĩnh quân đội. Sau đó quân lệnh của Sát Hợp Đài lại tới, bảo Tra Hãn không được giao quân đội cho Bạt Đô, lập tức dốc sức công hãm Lạc Nhạn thành rồi lại chuyển hướng hành quân về phía Trung kinh, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Đoạn Lĩnh một bên lắng nghe, một bên giúp Trịnh Ngạn và Vũ Độc phiên dịch, người mang tin là dựa vào đối thoại nghe lỏm được trong doanh trại Nguyên quân mà suy đoán nội tình, trong lúc nói chuyện có xen lẫn Nguyên ngữ, sau đó còn kết hợp với suy đoán của Gia Luật Tông Chân và Đoạn Lĩnh, phi thường phức tạp. Mọi người thảo luận một hồi, trên mặt lộ ra biểu tình ‘có thể lợi dụng’.
“Chỉ có thể dựa vào ngươi.” Gia Luật Tông Chân nói, “Đêm qua ta đã nghĩ kỹ lưỡng, ngươi nói đúng, thời gian không đợi người, ngày mai ta sẽ lập tức rời Nghiệp thành, quay về Trung kinh.”
Đoạn Lĩnh biết rằng Gia Luật Tông Chân đang lo lắng cho chiến sự của Trần quốc, cũng lo lắng cho an nguy của y mới có thể nấng ná lâu ngày, hy vọng có thể xuất lực cho y.
“Bệ hạ có thể kéo dài thêm một thời gian, cũng xem như một loại biện pháp.” Phí Hoành Đức nói, “Dù sao mục tiêu của Hàn Duy Dung chính là người, chỉ cần một ngày không có tin tức rõ ràng về nơi ngài hạ lạc, Hàn tướng liền không dám tùy tiện làm ra quá nhiều hành động.”
“Mà nếu lại không quay về.” Gia Luật Tông Chân nói, “Ta cũng vô pháp điều động quân đội giải trừ khốnn cảnh của Hà Bắc, lợi và hại là nửa nọ nửa kia.”
“Ta lại thử một lần cuối cùng.” Đoạn Lĩnh cuối cùng hạ quyết định.
“Ta cùng ngươi đi?” Vũ Độc hỏi.
“Không cần.” Đoạn Lĩnh đáp, “Hôm nay chúng ta nhất định phải nghĩ ra một biện pháp ứng đối, không thể kéo dài nữa.”
Đoạn Lĩnh vừa đứng dậy Trịnh Ngạn cũng đứng dậy theo, Đoạn Lĩnh biết hắn muốn nói riêng suy nghĩ với y, liền cùng hắn đi vào trong viện, hai bên đối mặt nhìn nhau.
“Quân đội của Diêu hầu đã sắp đến.” Trịnh Ngạn khó được một lần nghiêm túc nói với Đoạn Lĩnh, “Ngươi không nên quá tự làm khó chính mình.”
Đoạn Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, tiến lên ôm Trịnh Ngạn lên tỏ vẻ cảm kích.
“Điều kiện của Hoài Âm Hầu là gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Điều kiện ngài ấy muốn không có liên quan quá lớn với ngươi.” Trịnh Ngạn nói, “Ta đã viết một phong thư đưa đến Hoài Âm, đến lúc đó nếu có lời gì muốn nói ta liền đi ứng đối.”
“Ngươi vì sao…” Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm giác được mình hỏi những lời này quá ngu xuẩn, vốn y muốn hỏi Trịnh Ngạn vì sao phải giúp mình nhiều như vậy, thế nhưng nếu một ngày Hà Bắc rơi vào tay giặc, Hoài Âm tự nhiên sẽ trở thành cửa ngõ trấn bắc của Nam Trần, đến khi đó có muốn xuất binh hay không đã không còn nằm trong khả năng định đoạt của Diêu Phục nữa.
“Cám ơn ngươi, Trịnh Ngạn.” Đoạn Lĩnh nói, “Để ta thử lại lần nữa, nói không chừng còn không đến một bước như vậy.”
“Sự tình xong.” Trịnh Ngạn lại khôi phục biểu tình không đàng hoàng nhất quán, “Ngươi chi bằng cho ta chiếm chút tiện nghi.”
Đoạn Lĩnh vừa nghe lời này liền đau đầu, nói: “Ngươi muốn tiện nghi gì?”
Trịnh Ngạn nói: “Bây giờ còn chưa nghĩ ra, ngươi cứ hứa trước với ta đi đã.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Đoạn Lĩnh biết tuy rằng bình thường Trịnh Ngạn có vẻ không tuân quy củ thế nhưng vẫn rất biết đại thể, ngoài miệng có thể chiếm chút tiện nghi nhưng thật sự sẽ không dám trêu chọc Vũ Độc.
“Ngươi muốn Trấn sơn hà, đúng không?” Đoạn Lĩnh đột nhiên hỏi.
Trịnh Ngạn bỗng nhiên chấn động, kinh ngạc không ngờ Đoạn Lĩnh có thể nói thẳng ra chân tướng.
Trên thực tế, từ buổi sáng Đoạn Lĩnh vẫn đang suy nghĩ, vì sao đêm qua Vũ Độc cùng Trịnh Ngạn lại ngồi uống rượu cả đêm, sau đó Trịnh Ngạn liền đáp ứng giúp Vũ Độc cầu viện rồi. Nếu như chưa từng tiết lộ thân phận, Vũ Độc đã dùng cái gì để trao đổi với Trịnh Ngạn, hoặc là trực tiếp trao đổi cùng Diêu Phục?
Thứ duy nhất có thể đổi chính là Trấn Sơn Hà.
Sứ mệnh của Trịnh Ngạn cũng là truy tìm thanh kiếm truyền quốc này, ai chiếm được nó liền tương đương với người nắm quyền thực tế của Bạch Hổ đường, giao nó cho Trịnh Ngạn sẽ ảnh hưởng đến Vũ Độc, thế nhưng đối với bản thân Đoạn Lĩnh lại không có ảnh hưởng gì. Bởi vì mặc kệ ai nắm giữ nó đều cần phài trung thành với Đế quân và Thái tử Nam Trần.
Có lẽ là vì phân phó của Lý Diễn Thu, có lẽ là liên quan đến Diêu Phục, chuyện đến nước này, Trịnh Ngạn rất có khả năng đang giúp Diêu Phục tìm Trấn Sơn Hà.
Đoạn Lĩnh đối với việc này không khỏi cảnh giác, thế nhưng nếu Vũ Độc đã hứa hẹn, hẳn là đã có suy tính của riêng mình.
“Quyết định của Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh đáp, “Cũng chính là quyết định của ta, có thể xác định.”
Trịnh Ngạn còn nói: “Quân đội còn chưa tới, cũng không tiện khai chiến, hai người còn có rất nhiều thời gian đổi ý.”
Đoạn Lĩnh mỉm cười, Trịnh Ngạn lại nói: “Ta tìm Trấn sơn hà ta do Bệ hạ phân phó, cũng sẽ không giao lại cho Diêu hầu, về phần Diêu hầu vì sao lại đáp ứng lời thỉnh cầu này của ta, sau này ta sẽ cho ngươi biết.”
Đoạn Lĩnh rời khỏi phòng lại nhịn không được quay người quan sát Trịnh Ngạn, Trịnh Ngạn đang thẳng người đứng trên hành lang giống như đang có điều suy nghĩ, phảng phất đang cân nhắc việc gì.
Một đêm trôi qua, Nghiệp thành lạnh hơn rất nhiều.
Đoạn Lĩnh đẩy cửa phòng của Bạt Đô, thấy trên tháp trống rỗng, cũng không biết hắn đã đi nơi nào.