Thuật Luật Đoan đã trở về, khoác áo choàng, vai trái đeo theo một tai nải phồng phồng, bước lên muốn hành lễ. Đoạn Lĩnh tự mình đỡ người ngồi dậy, nói vài lời cực khổ.
Đoạn Lĩnh để Thuật Luật Đoan ngồi vào chỗ, lại rót chút rượu, vẫn là ấm, còn hạ lệnh mang thịt dê lên cho hắn ăn. Lúc này Thuật Luật Đoan mới ngồi xuống, cũng không khách khí mà uống rượu ăn thịt.
Ăn một đũa thịt, uống một chén rượu xong Thuật Luật Đoan mới nói: “Bệ hạ hỏi thăm sức khỏe của ngài.”
“Trung kinh thế nào?” Vũ Độc hỏi.
“Có thư.” Thuật Luật Đoan lấy ra thủ thư của Gia Luật Tông Chân giao cho Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh cầm một thanh dao nhỏ rọc sáp phong trên thư, phía trong có hai tờ giấy, tờ thứ nhất là thư do đích thân Gia Luật Tông Chân viết.
Đo ạn Lĩnh:
Tùy tín có m ột phong li ệt kê ch ứng c ứ tr ọng y ếu, cung quân s ử d ụng.
Tông Chân.
Thuật Luật Đoan: “Bệ hạ đã đoạt quyền của Hàn Duy Dung, cẩn mật bố trí, chuẩn bị mùa săn đầu xuân năm sau triệt để giải quyết.”
“Thái hậu đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Thuật Luật Đoan đáp: “Thái hậu đã chịu sự khống chế, Bệ hạ thỉnh ngài không cần lo lắng.”
Đoạn Lĩnh lại mở phong thư còn lại ra, đây là thủ thư Trương Sính viết cho Hàn Duy Dung. Bút tích của Trương Sính y đại thể vẫn nhận ra được, lúc còn trong Mục phủ, Đoạn Lĩnh cũng gặp qua không ít thứ do Trương Sính viết.
Mục Khoáng Đạt quả nhiên cáo già, ngày cả thư từ qua lại cùng người Liêu, vì tránh lưu lại bất luận nhược điểm gì toàn bộ đều dùng bút tích của Trương Sính trao đổi, như vậy đủ cho Mục Khoáng Đạt mượn danh ‘Không nhìn rõ thuộc hạ’ mà trốn tránh trách nhiệm.
Trong thư vẫn chưa nhắc đến bất luận thứ gì có liên quan đến Lý Tiệm Hồng, Mục Khoáng Đạt chỉ báo cho Hàn Duy Dung đã đến thời cơ, có thể động thủ trừ bỏ Gia Luật Đại Thạch.
“Khả năng còn chưa đủ.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhưng miễn cưỡng có thể dùng, phải xem dùng như thế nào.”
Hiện tại Trương Sính đã bị Lang Tuấn Hiệp diệt khẩu, hoàn toàn là chết không đối chứng, Lý Diễn Thu muốn chính là một chứng cứ có thể thuyết phục văn võ cả triều. Trương Sính từ trước đến nay đều là gia thần của Mục Khoáng Đạt, gán cho họ Mục một tội chỉ điểm, tuy rằng có thể mang người hạ ngục nhưng lại không thể trảm lập quyết.
Dù sao Mục Khoáng Đạt còn có thể biện bạch, bản thân mưu sát Gia Luật Đại Thạch cũng không có chỗ tốt gì, chính là có người mưu hại.
Thuật Luật Đoan lại mang ra một thanh kiếm, Gia Luật Tông Chân đã làm riêng cho nó một cái vỏ khác, thế nhưng Đoạn Lĩnh vừa nhìn liền nhận ra đó là Thiên tử kiếm của Khả Hãn Hốt Tất Liệt, chuôi kiếm còn đính một viên tùng thạch xanh biếc.
“Soát được từ chỗ Hàn Duy Dung?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Hàn Duy Dung đã tặng nó cho một bộ khúc họ Hô Diên Na, Hô Diên Na lại bị phái đi Hồi Hột làm công sự. Sau khi Bệ hạ trở về liền hạ lệnh xét nhà, thu được trhanh kiếm này.”
“Chỉ tiếc không phải Trấn Sơn Hà.” Đoạn Lĩnh cau mày, giương mắt nhìn Vũ Độc. Vũ Độc tiếp nhận Thiên tử kiếm, rút ra nhìn thoáng qua, hỏi: “Ngươi xác định là nó?”
Đoạn Lĩnh từng dùng qua thanh kiếm này một đường trốn chết khỏi Thượng kinh, tối hậu bị mất ở ven hồ. Chắc là sau khi Nguyên quân rời đi, Liêu nhân trùng nhập Thượng kinh có người nhặt được lần nữa mang theo, cuối cùng qua mấy hồi trằn trọc lại lưu lạc đến Trung kinh, bị hiến cho Hàn Duy Dung.
“Như vậy khả năng duy nhất của Trấn Sơn Hà chính là rơi vào tay người Nguyên.” Đoạn Lĩnh nói, “Chỉ phải để Bạt Đô đi tìm, tìm được rồi liền dùng Thiên tử kiếm đổi với hắn.”
Vũ Độc “Ừ” một tiếng, nhíu mày suy tư, lát sau lại hỏi: “Trong hành trang có những gì?”
Thuật Luật Đoan mở hành trang ra, đem từng thứ bên trong đặt ra ngoài, một cái hộp gỗ, hai thanh mộc cung đã tróc sơn, cùng với một hộp gấm.
Đợi Đoạn Lĩnh nhìn thấy những thứ trong hành trang liền cảm thấy như sét đánh, buông thư chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt Thuật Luật Đoan, tiếp nhận những món đồ nọ.
Trong hộp gỗ là lệnh bài Đoạn Lĩnh và Thái Diêm đã từng dùng trong học đường, đã bị lửa thiêu đến đen kịt.
Thuật Luật Đoan phân trần: “Bệ hạ nói, học đường đã bị đốt qua một lần, tìm không được quyển trục lúc đó, chỉ có những thứ này.”
Đoạn Lĩnh xem lệnh bài xong lại xoa xoa thanh cung, đây là cung dùng lúc luyện tập trong Ích Ung quán, năm đó mỗi thiếu niên đều lĩnh được một thanh, trên cung có khách tên riêng, phòng ngừa lẫn lộn.
Hộp gấm đẹp đẽ quý giá, Đoạn Lĩnh theo trực giác cảm thấy, nhất định là một thứ vô cùng trọng yếu. Y ngừng thở mở ra.
Bên trong là một phong thư, không ghi tên người truyền tin cũng không có lạc khoản, màu giấy phát hoàng vẫn giống hệt năm đó.
Đoạn Lĩnh run rẩy mở thư ra, mặt trên chỉ có hai hàng chữ ——
‘Quân v ấn quy kỳ v ị h ữu kỳ, ba s ơn d ạ vũ tr ướng thu trì. Hà đ ương c ộng ti ễn tây song chúc, kh ước tho ại ba s ơn d ạ vũ thì.’. ‘Ch ờ ta.’
Đây là phong thư cuối cùng Lý Tiệm Hồng viết cho y, ngày đó sau khi nhận được thư, y đã giấu dưới gối đầu, vì nhất thời hoài niệm phụ thân nên không lập tức đốt đi mà cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại cũng là lúc Nguyên quân công thành, y vội vàng mò lấy bội kiếm xuất ngoại nghênh chiến, sau đó liền triệt để quên mất thứ này.
Đoạn Lĩnh nhìn lá thư trân trối, thật lâu không nói được lời nào, khóe miệng mang theo nét cười ôn nhu.
“Bệ hạ nói.” Thuật Luật Đoan tiếp lời, “Ngài chỉ có thể tìm được những thứ này cho đại nhân làm chứng cứ, bảo thuộc hạ cẩn trọng chuyển giao.”
Đoạn Lĩnh dĩ đắm chìm trong trong trí nhớ, nhất thời hoảng hốt không đáp lại được, Vũ Độc cũng lại nhìn chằm chằm vào phong thư này, lát sau Đoạn Lĩnh mới giương mắt nhìn Vũ Độc.
“Đem cất lại.” Vũ Độc nói.
Đoạn Lĩnh gật đầu, xem lá thư như trân bảo, trịnh trọng thu hồi.
“Đợi một lát.” Đoạn Lĩnh nói với Thuật Luật Đoan, “Đa tạ ngươi đã vất vả như vậy, lặn lội đường xa còn mang theo nhiều đồ vật trở về.”
Thuật Luật Đoan gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ hướng về phía Đoạn Lĩnh hành lễ.
“Ngủ đi.” Vũ Độc nói, “Mọi việc ngày mai lại nghĩ, đã sắp năm mới rồi.”
Lúc ngủ, Đoạn Lĩnh lại mở thư nhìn thoáng qua thêm một lần, Vũ Độc nhận lấy thư, đem nó gấp lại, cất kỹ.
Đoạn Lĩnh biết Vũ Độc không hy vọng y nhìn vật nhớ người, thế nhưng hiện tại y cũng đã dần quen. Giống như những lời lúc sinh tiền Lý Tiệm Hồng từng nói, có vài người định trước chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của ai đó, tương tụ tẫn hoan, ly biệt nhược khổ. Dù sao cũng có một câu như vậy —— nhân sinh bất tương kiến, động như sâm cùng thương.
Y đã rất lâu không mơ đến phụ thân rồi, là từ lúc nào bắt đầu đâu?
Tựa hồ là từ sau khi ly khai Đồng Quan, trở lại Giang Châu, đến Bạch Hổ Đường, cái đêm cùng Vũ Độc bên nhau; đêm trước khi thi đình; ngày trở thành khâm điểm Thám Hoa lang; rời Giang Châu bắc thượng; đến Hà Bắc đảm đương Thái Thú; ngày nhận lại cùng Tứ thúc; đi Hoài Âm, gặp mặt cùng Ngũ cô…
Phảng phất như từ một thời khắc kỳ dị nào đó, phụ thân đã không còn xuất hiện trong giấc mộng của y.
Là từ lúc nào? Đoạn Lĩnh cẩn thận nhớ lại, rốt cục cũng biết, có lẽ là từ hôm y công khai thân phận cùng Vũ Độc trong rừng phong đỏ rực như mộng ảo kia.
Đoạn Lĩnh quay đầu nhìn Vũ Độc, Vũ Độc đang nghiêng người lo lắng quan sát y, gương mặt anh tuấn, mày kiếm hơi nhíu, cánh tay cường tráng vây lấy y.
Gương mặt hai người tiếp cận sát sao, Vũ Độc rất ít nói những lời an ủi vào thời điểm thế này, chỉ là an tĩnh cùng y.
Đoạn Lĩnh hơi vươn người lên, nhẹ nhàng hôn môi Vũ Độc.
“Ngươi trưởng thành.” Vũ Độc quan sát Đoạn Lĩnh.
Những lời này Vũ Độc đã nói qua rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần giống như lại có ý nghĩa khác nhau.
Đoạn Lĩnh vùi vào trong lòng Vũ Độc lại, vuốt ve vòm ngực của hắn.
“Nơi này không có nửa khối ngọc hoàn.” Vũ Độc nói.
“Ngươi ngay cả dấm của Tứ thúc cũng muốn ăn.” Đoạn Lĩnh cười nói, nghĩ thầm rồi sẽ có, trong cõi u minh phảng phất phụ thân đã giao cho Vũ Độc một trách nhiệm nào đó.
Người ấy vẫn luôn ở đây, chẳng bao giờ rời đi.
Đoạn Lĩnh nhắm hai mắt lại, hô hấp đôi bên đan xen, nhưng vừa lúc đó, y chợt nghe được một tiếng vang vô cùng nhẹ, giống như có một con mèo đang dẫm lên mái ngói phủ đầy băng tuyết.
Vũ Độc lập tức đứng dậy, không đợi Đoạn Lĩnh mở miệng liền tung người khỏi giường, chân trần đạp lên án kỷ, giữa không trung đảo người, một cước đá bay mộc án!
Mộc án mãnh liệt đánh về phía cửa phòng, xung lực chấn vỡ lớp gỗ, bay thẳng ra ngoài!
Có thích khách! Đến giờ Đoạn Lĩnh mới phản ứng được, tháo xuống trường cung trên tường, rút một mũi tên trong bao ra, giương cung cài tên. Ngay sau đó, thích khách bên ngoài trả về một chưởng, vỗ vào mộc án, án kỷ lần thứ hai xoay tròn bay trở vào, Vũ Độc đá ra hai cước liên hoàn, chụp lấy Liệt Quang kiếm đang treo bên vách giường.
Án kỷ bị đạp nát, đồng thời, Liệt Quang kiếm ra khỏi vỏ!
Mũi kiếm vạch ra một đạo hồ quang, một thanh kiếm khác cũng lóe ra hồ quang đồng dạng, song kiếm giao thác.
“Thương Lưu Quân!” Đoạn Lĩnh gầm lên.
Ngay sau đó, Đoạn Lĩnh bắn một mũi tên xuyên qua giấy dán cửa, “Vút” một tiếng đâm tới!
Người bên ngoài toàn thân hắc y, che mặt, thân hình cao lớn, có thể cùng Vũ Độc giao thủ mấy hiệp không phân thắng bại, ngoại trừ Thương Lưu Quân còn có thể là ai?!
Vũ Độc hét lớn một tiếng, mượn lực xoay người, chém ra một thức Liệt Quang kiếm tràn ngập khí phách!
Thương Lưu Quân cũng không đánh trả, chỉ lui về sau một bước, đồng thời hai tay xòe ra ném Bạch Hồng kiếm xuống đất.
Một kiếm của Vũ Độc đâm đến trước mặt Thương Lưu Quân, sít sao ngừng lại, kiếm phong sượt qua cơ thể đối phương, đem y phục dạ hành của hắn cắt ra một đạo vết rách, kéo dài từ vai trái đến sườn phải, để lộ ngực bụng.
Thương Lưu Quân đứng yên, hai tay mở rộng, ý bảo trên người đã không còn binh khí. Vũ Độc một thân áo đơn, chân trần mà đứng, tay phải cầm kiếm. Gió nổi lên, hoa tuyết tung bay, cuốn theo mái tóc dài của hắn phơ phất.
“Ngươi muốn làm gì?” Vũ Độc trầm giọng nói.
Đoạn Lĩnh nhìn theo bóng lưng của Vũ Độc, có loại ảo giác tựa như lại nhìn thấy bức tượng bạch hổ điêu khắc tràn đầy lực lượng kia.
Thương Lưu Quân hơi thả lỏng, nặng nề quỳ xuống đất, giống như đã dùng hết khí lực toàn thân.
“Sư phụ, cứu ta.” Trong ngữ điệu của Thương Lưu Quân đã có chút run rẩy.
Đoạn Lĩnh vẫn còn bị vây trong cực độ khiếp sợ, chuyển hướng đến bên cạnh Vũ Độc, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hiện giờ đã canh tư, Thương Lưu Quân kéo khăn che mặt xuống, đã tiều tụy không còn hình người, phần má hóp vào, đầy cằm râu lún phún, y phục tả tơi, vết xăm trên mặt cũng đã sắp bị râu che mất.
Hắn ngồm ngoằm ăn bánh nướng, lại uống ừng ực không ít trà, lau miệng một cái, thở dài.
“Sớm biết hôm nay, ngày đó hà tất?” Đoạn Lĩnh nói.
Ánh mắt của Đoạn Lĩnh dười từ Thương Lưu Quân về phía ấm trà, sau đó ngược lại nhìn Vũ Độc, Vũ Độc gật đầu, ý bảo y không cần lo lắng.
“Ăn cũng ăn xong rồi.” Thương Lưu Quân bất đắc dĩ nói, “Có thể nghe ta nói một chút sao.”
Đoạn Lĩnh biết dùng tâm tư cẩn mật của Vũ Độc, nhất định đã thả độc dược trong trà hoặc bánh của Thương Lưu Quân, mặc dù không đến mức khiến hắn vừa nói bậy liền thất khiếu đổ máu mà chết, thế nhưng ạm thời hạn chế công lực của hắn vẫn là không tránh khỏi.
“Ngươi muốn nói cái gì cứ nói đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhưng ta vẫn chưa quên, lúc ở dưới chân Định Quân sơn, ngươi là muốn đem ta đồng loạt hạ sát”