“Booong —— “
Ba tiếng chuông tang, sơn hà rối loạn.
“Y sẽ vội vàng về chịu tang.” Thái Diêm thấp giọng nói, “Nhất định sẽ.”
Nói xong hắn mở to đôi mắt sưng đỏ, đột ngột xoay người tiến đến gần Phùng Đạc, thấp giọng nói: “Giết y.”
Phùng Đạc thật sự không rõ vì sao đến tận lúc này Thái Diêm vẫn cố chấp muốn giết một thiếu niên không có sức ảnh hưởng gì đến đại cục như vậy, loại thời điểm trước mắt rõ ràng càng cần quan tâm việc kế tiếp làm sao chu toàn với Mục Khoáng Đạt.
“Điện hạ.” Phùng Đạc thấp giọng nói, “Tiên đế băng hà, mọi người đều bất ngờ không kịp ứng phó, người nên lập tức chuyển tâm thần lên việc này, cần phải gặp Tạ tướng quân một lần.”
Mạng của Phùng Đạc đã buộc lên người Thái tử, Lý Diễn Thu không để lại di chiếu, đây là tín hiệu vô cùng nguy hiểm, Mục Khoáng Đạt và Tô Phiệt đều tự có tư cách ‘phụ chính’ nhất định sẽ triển khai tranh đoạt quyền lực.
Tô Phiệt đại biểu cho sỹ tộc Giang Châu, Mục Khoáng Đạt lại đại biểu cho thế lực cố hữu Tây Xuyên, mà triều đình sau đó nhất định là chiến trường của bọn họ. Mặc kệ ai thắng ai thua, Thái Diêm tuyệt đối đều không thể sống khá giả, hai bên hắn đều không thể dựa vào, chỉ có thể cẩn thận nơm nớp tìm một điểm cân bằng giữa hai thế lực mà sống tạm.
Phóng mắt khắp thiên hạ, kẻ hiện tại có thể ra tay bảo hộ Thái Diêm cũng chỉ có một, Tạ Hựu.
Trên tay tạ nắm giữ trọng binh, thủ hộ Giang Châu, chỉ cần hắn tuân thủ truyền thống của Hắc giáp quân, Thái Diêm ít nhất trong tương lai gần đều sẽ an toàn. Người muốn động đến hắn, trước tiên phải diệt trừ Tạ Hựu.
“Nếu ngươi còn không đi.” Thái Diêm nói, “Ngay cả Tạ Hựu chúng ta cũng không giữ được.”
Phùng Đạc nghe nói như vậy thì thất thần thoáng chốc, y vô pháp đem hai việc này liên hệ với nhau, vì sao không giết Vương Sơn sẽ giữ không nổi Tạ Hựu?
“Điện hạ.” Phùng Đạc thành khẩn nói, “Ngài mệt mỏi rồi, trước hết nghỉ ngơi đã.”
“Đi ngay bây giờ.” Thái Diêm run giọng nói, “Phùng Đạc, chuyện này để Ô Lạc Hầu Mục làm ta không an tâm, ngươi lập tức đi ngay.”
Phùng Đạc phảng phất đột nhiên ngộ ra cái gì, cả người nháy mắt như rơi vào hầm băng.
“Đây…” Phùng Đạc nói, “Điện hạ, ý của ngài là…”
Y lập tức minh bạch, có mấy lời tuyệt không thể hỏi tiếp, bằng không chỉ cần Thái Diêm còn sống, người chết nhất định là y.
“Thần tuân chỉ.” Phùng Đạc nói.
“Dựa theo hứa hẹn trước đó của ngươi.” Nếu không giết được y, ngươi liền tự vẫn tạ tội. nhưng hiện tại ngươi không thể ly khai, bên cạnh cô còn cần ngươi, hiện tại cứ đi an bày đã.”
Phùng Đạc run rẩy lui ra ngoài, lúc rời khỏi Đông cung còn vấp bậc thang té lộn mèo một cái. Vừa vặn lúc đó một thị vệ của Hắc giáp quân nhanh mắt thấy y lăn từ trên lầu xuống, chỉ là chưa kịp đến đỡ thì Phùng Đạc đã lảo đảo bò dậy, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt, cái trán ướt dẫm mồ hôi lạnh.
Sau đó, Thái Diêm lập tức triệu Lang Tuấn Hiệp đến.
“Những lời ngươi nói năm đó đều ứng nghiệm.” Thái Diêm trầm giọng nói, “Kế tiếp vẫn ấn theo thương lượng trước kia của chúng ta?”
Lang Tuấn Hiệp không trả lời Thái Diêm, trái lại hỏi: “Lúc nãy ngươi khóc là thật lòng hay giả dối?”
Thái Diêm lập tức bị câu này của Lang Tuấn Hiệp chọc cho giận đến run rẩy, nói: “Ngươi…”
“Ngươi bây giờ phải đi gặp Tạ Hựu.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Lập tức.”
“Ngươi theo ta đi.” Thái Diêm hô hấp dồn dập, “Ta không dám cùng hắn nói chuyện riêng. Bình thường hắn nói quá ít, chỉ là giữa những câu chữ luôn mang theo ý tứ hoài nghi.”
“Người bình thường cũng sẽ hoài nghi ngươi.” Lang Tuấn Hiệp thuận miệng nói, “Ngươi càng thấp thỏm, bọn họ càng hoài nghi.”
Tuy là nói như vậy, Lang Tuấn Hiệp vẫn đi cùng Thái Diêm đến gặp Tạ Hựu.
“Ngươi hận ta không?” Thái Diêm ở trên xe nhỏ giọng nói.
Lang Tuấn Hiệp ngồi ở phía phải thùng xe, nghiêng mặt nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
“Buông mành xuống đi.” Thái Diêm lại nói.
Lang Tuấn Hiệp liền thả mành xe xuống.
Thái Diêm lẩm bẩm, phảng phất đã rơi vào một cơn mộng dài: “Đương sơ ngươi nói, sau khi ta trở về Mục Khoáng Đạt sẽ nghĩ cách mưu hại Tứ thúc. Chỉ là có Tạ Hựu coi chừng, bên cạnh người lại có Trịnh Ngạn, đến tột cùng là như thế nào…”
“Y quanh năm bệnh nhẹ quấn thân.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Lúc này, ta ngược lại tin rằng không liên quan đến Mục Khoáng Đạt.”
Thái Diêm tiếp tục trầm mặc, lát sau mới hỏi: “Thương Lưu Quân đi nơi nào?”
“Không biết.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Bất quá đến thời điểm nên xuất hiện cũng sẽ xuất hiện.”
Thái Diêm lại nói: “Điều này cũng có nghĩa là, hiện tại ở bên cạnh người nọ không còn ai.”
“Không nên ra chủ ý gì.” Lang Tuấn Hiệp lạnh lùng nói, “Lúc này vô luận hạ quyết định gì đều là ngu xuẩn.”
Thái Diêm thở dài giương mắt nhìn Lang Tuấn Hiệp, đường nhìn của hai người vừa chạm vào nhau Lang Tuấn Hiệp liền dời mắt đi, không cùng hắn nói tiếp.
“Thật tốt.” Thái Diêm đột nhiên nói.
Lông mày Lang Tuấn Hiệp khẽ động, giống như chưa quá rõ ràng, nhưng cũng không hỏi thêm.
Thái Diêm lại nói: “Mấy hôm nay ta vẫn không ngừng bực bội, có đôi khi cũng không biết mình khó chịu cái gì. Ngươi từ sau khi trở về từ Nghiệp thành, tựa hồ không giống trước kia.”
Lang Tuấn Hiệp không đáp lời Thái Diêm, y tựa hồ nghĩ đến gì đó, có chút xuất thần.
“Ta thật ra tình nguyện ngươi vẫn giống trước đó lớn tiếng răn dạy ta, nếu lại nhiều lời vài câu trong lòng ta càng thêm kiên định một chút,.” Thái Diêm nói, “Ta biết, từ ngày ngươi đưa ta rời khỏi Tiên Ti sơn liền vẫn xem ta không thuận mắt, giống như ta đã nhìn trộm thứ gì của Đoạn Lĩnh vậy.”
“Ngươi không ngừng châm chọc khiêu khích ta.” Thái Diêm còn nói, “Lại khiến ta cảm thấy an toàn. Đến mãi sau này, phát hiện y còn sống, ngươi lại không nói lời nào, ta mới bắt đầu sợ.”
“Ngươi sợ cái gì?” Lang Tuấn Hiệp lạnh lùng nói, “Sợ ta đột nhiên động thủ giết ngươi?”
Thái Diêm nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mã xa cứ thế lộc cộc lăn bánh trên đường, bên ngoài dương quan vạn trượng, mành xe màu đêm vây kín không kẽ hở, che chắn cẩn mật. Trong không gian chật chội của thùng xe, phần lưng Thái Diêm đã bị mồ hôi thấm ướt một mảnh lớn, mà thái dương của Lang Tuấn Hiệp cũng ướt đẫm.
Hình dạng thùng xe cũng tương tự quan tài của người chết, ngay cả hít thở cũng cực kỳ khó khăn khiến Thái Diêm có chút lực bất tòng tâm, chỉ là hắn lại rất hài lòng, phi thường hài lòng. Hắn còn nhớ rõ, ngày quay về Giang Châu, hắn cùng Lang Tuấn Hiệp cũng ngồi trong một thùng xe kín như bưng thế này nhỏ giọng thương lượng.
Muốn sống cùng nhau sống, muốn chết cùng nhau chết, đây là cọng rơm cứu mạng sau cùng của hắn.
Mã xa dừng lại trước cửa phủ tướng quân, lúc Thái Diêm dang định xuống xe Lang Tuấn Hiệp đột nhiên nói: “Ta nghe được một việc.”
Động tác vén mành xe của Thái Diêm hơi chững lại, Lang Tuấn Hiệp tiếp lời: “Khi Tiên đế băng hà, ngọc hoàn không còn ở trên cổ của người.”
Thái Diêm thu tay về, nói: “Đúng vậy, ngọc hoàn ở đâu?”
Lang Tuấn Hiệp không trả lời, Thái Diêm lại nói: “Vốn ta cho là ở dưới gối đầu, hoặc là Thái hậu đã thu giữ.”
“Sao không trực tiếp hỏi Thái hậu?” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Thời điểm thế này, ngươi muốn ta hỏi làm sao?” Thái Diêm nói.
Mọi người đều đang khóc, chỉ có Thái Diêm hỏi nơi hạ lạc của ngọc hoàn, việc này thực sự không hợp tình hợp lý. Khả năng duy nhất chỉ có một —— đã bị Mục Cẩm Chi cầm đi.
“Thái hậu cất rồi.” Thái Diêm không rảnh ngẫm nghĩ, lập tức xuống xe. Lang Tuấn Hiệp lại nói: “Chuyện chính là như vậy, Tạ Hựu chỉ nhận ngọc hoàn không nhận người. Hy vọng Mục tướng gia không nên cầm nó làm ra việc phiền toái gì mới tốt.”
Mà Lang Tuấn Hiệp giống như vô tình nói ra một câu như vậy đã khiến Thái Diêm ngẩn người, theo đó sinh ra cảm giác nguy hiểm.
“Có ý gì?” Thái Diêm còn muốn hỏi thêm thì Lang Tuấn Hiệp đã xuống xe, Thái Diêm vội vàng đuổi theo, nhưng đã đến trước mặt thị vệ giữ cửa. Lang Tuấn Hiệp hơi nghiêng người qua, ý bảo vì Thái tử mở đường.
“Thái tử giá lâm.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Muốn gặp Tạ tướng quân.”
Lý Diễn Thu vừa băng hà, Thái Diêm chính là Hoàng đế tương lai, chỉ cần mãn hạn chịu tang liền trở thành đối tượng Hắc giáp quân bảo hộ. Lúc này không ai dám để bọn họ chờ đợi, đám thị vệ lập tức nhường đường, nhất tề quỳ một gối chạm đất, đón hắn nhập phủ.
Thái Diêm cầm chặt miếng ngọc hoàn trên tay mình, miễn cưỡng ổn định tâm thần, rảo bước tiến vào đại sảnh của tướng quân phủ.
–
Bảy đêm sau, giữa tiết hè, Vũ Độc ở giữa đường mướn một chiếc xe ngựa, ban ngày bọn họ cưỡi ngựa, đến đêm ghé ngang một thị tứ mướn xe ngựa dạ hành, buổi sáng tỉnh lại kết toán tiền bạc với phu xe, cưỡi ngựa kiêm trình.
Đoạn Lĩnh không biết tại các thành trấn lớn, thậm chí Liêu, Nguyên đã nghị luận việc này thế nào, trong mấy ngày nay đầu óc của y không ngừng lóe lên vô vàn ý niệm, cả ngủ cũng ngủ không được yên ổn.
Khí trời oi bức, ngọc hoàn trên người Đoạn Lĩnh dán chặt vào da thịt, đây là khối của phụ thân cất giữ, có nó ở đây y phảng phất cảm thấy như anh linh của phụ thân thủy chung vẫn ở cạnh bảo vệ y.
Trong thùng xe vô cùng oi bức, Đoạn Lĩnh muốn ôm lấy Vũ Độc nhưng hai người đều không ngừng đổ mồ hôi, Vũ Độc chỉ đành phải dùng quạt giảm nhiệt cho y.
Đến nửa đêm, Vũ Độc vén màn cửa lên một chút, gió đêm thổi vào mới chậm rãi dễ chịu hơn.
Đoạn Lĩnh tỉnh, hỏi: “Đã đến nơi nào rồi?”
“Khúc sơn.” Vũ Độc đáp.
Lần này bọn họ trở về bằng một con đường khác, đề phòng bị Thái Diêm phục kích. Vũ Độc chọn tuyến được dọc theo rìa tây Hán Trung, tiến vào giao giới giữa Tây Xuyên và Trung Nguyên, sau đó mới một đường rong ruổi xuống Giang Châu. Cả hành trình mặc dù sẽ chậm lại hai ngày, thế nhưng chính là lộ tuyến an toàn nhất.
“Ngươi nói Tứ thúc hiện tại ở đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Ta không biết.” Vũ Độc nhỏ giọng đáp, “Nhưng ngươi yên tâm đi, nhất định không có việc gì.”
Người của Lý gia hay làm việc liều lĩnh, Đoạn Lĩnh biết lần này Lý Diễn Thu đã bất chấp mọi giá muốn triệt để hạ bệ Mục Khoáng Đạt. Nói không chừng Tứ thúc còn muốn nhất tiễn song điêu, đem Thái Diêm cũng giết luôn.
Y đã nghĩ qua vô số loại phương pháp, ví dụ như dùng cách ám sát Biên Lệnh Bạch lần nữa ám sát Hàn Tân, hoặc là trực tiếp ban chỉ, phô bày chứng cứ phản loạn của Mục Khoáng Đạt, sau đó công bố Thái Diêm là giả.
Nếu việc này chiếu cáo thiên hạ, mọi người nhất định đều cho rằng Hoàng đế Đại Trần đã điên rồi.
Mà Lý Diễn Thu lại cố ý dùng loại thủ đoạn này, khiến người khác hoàn toàn nhìn không rõ thế cục tiếp theo sẽ phát triển ra sao.
Đoạn Lĩnh lật qua lật lại ngọc hoàn nhìn ngắm, Vũ Độc lại nói: “Cầm chắc, đây là chứng cứ duy nhất hiện tại ngươi sở hữu.”
Đoạn Lĩnh tựa vào vai Vũ Độc, gió từ xa thổi đến cực kỳ mát mẻ. Đến canh năm y nghe được tiếng nước —— bọn họ đã dừng lại trước một còn sông lớn, đến Khúc giang rồi.
Dựa theo kế hoạch đã định, bọn họ sẽ bỏ xe đi thuyền, Bôn Tiêu gởi lại cho Phí Hoành Đức, đến lúc đó để lão đưa con ngựa này về Giang Châu.
Đoạn Lĩnh đứng trước Khúc giang sóng sô cuồn cuộn, xung quanh bốn bề hắc ám, trong bóng tối đưa tay không thấy ngón. Một lát sau, Vũ Độc đánh thức nhà đò, dùng ngân lượng mua thuyền của bọn họ, lại kiểm tra vật tư trên thuyền.
Những thứ này đã đủ để bọn họ chống thuyền ba ngày liên tục, cứ theo Khúc giang đổ xuống sẽ nhập vào Trường Giang, từ Trường Giang lại đi về phía đông chính là Giang Châu.
Cả hành trình đều là xuôi dòng đón gió, so với ngồi xe ngựa thì thoải mái hơn rất nhiều, nói không chừng còn có thể đem một ngày đêm trễ nãi trên đường hoàn toàn bù lại. Vũ Độc chống sào rời bờ, mang theo Đoạn Lĩnh xuôi dòng.