Đoạn Lĩnh giật mình tỉnh lại.
Tiếng chuông rền vang, một tiếng lại tiếp theo một tiếng, bên ngoài truyền đến thanh âm kinh hoảng, y lập tức vơ lấy bội kiếm cạnh gối, cố gắng phân biệt ra được một câu: “Nguyên quân tới!” từ đám tạp âm bên ngoài.
Đây là lần thứ hai quân Nguyên tập kích Thượng kinh, lần trước cũng là khi sắp nhập thu, khoảng cách vừa đúng một năm. Đoạn Lĩnh lập tức đeo kiếm lên lưng, lại tháo trường cung treo trong phòng khách xuống, vừa bước ra khỏi phòng đã thấy đá lớn cùng hỏa dược lao qua khỏi tường thành, hỏa hoạn bắt đầu lan tràn.
Bên người nhốn nháo không ngừng có người thét to cứu hỏa, Đoạn Lĩnh lách người đi qua một con phố, gia nhập đám người xách nước, qua lại vài lần lại thấy một tảng đá lớn bay vào.
“Nơi này không chống nổi nữa!” Đoạn Lĩnh hô to, “Đều lui về phía thành bắc thôi ——!”
Phía tây thành Thượng kinh một mảnh hỗn loạn, quân Nguyên thần không biết quỷ không hay áp sát, quả thực không có một chút manh mối nào, đến khi phát hiện lửa đã cháy rừng rực bốn phía, tỉnh lan và thang mây đã áp sát tây môn, thậm chí còn có quân Nguyên giơ cao vũ khí hò hét giết vào trong thành.
Thành vẫn chưa bị phá! Chỉ là chịu một trận tập kích! Đoạn Lĩnh nhảy lên nóc nhà, giương căng trường cung, một mũi tên kết thúc sinh mạng của gã Nguyên binh lẻ loi. Gần đó có một Nguyên binh vừa cướp được ngựa, từ phía ngõ sau phóng ra, đang chuẩn bị phóng hỏa khắp nơi lại bị một mũi tên của Đoạn Lĩnh bắn ngã ngựa.
Đến mũi tên thứ ba, đã có kẻ địch phát hiện y, mắng to ầm ỹ, lại dùng cường nỏ bắn về phía này. Đoạn Lĩnh trốn sau mái hiên, xoay người nhảy xuống, cầm kiếm trên tay, nhảy khỏi hậu viện ra ngoài, một kiếm đâm chết đối phương.
Tuần phòng ti từ khắp các con đường vọt tới, chém giết quân địch tập thành, cuối cùng cũng không chế được cục diện náo loạn, thế nhưng ngoài thành cũng đã bắt đầu nổi trống, Gia Luật Đại Thạch vội vàng lãnh quân đến rồi, thành một triệt để đóng chặt, còn chặn hết tất cả thông lộ.
Đến hừng đông, Đoạn Lĩnh chạy về phía Thái phủ, chỉ là nơi này cửa lớn đóng chặt, tìm không thấy người. Đoạn Lĩnh lại chạy đến Hách Liên phủ —— cũng không còn ai cả. Trên đường phố một mảnh hỗn loạn, có người niệm phật, có kẻ chạy nạn, Đoạn Lĩnh chỉ có thể gấp rút về nhà, lại bất ngờ phát hiện có một nữ tử đang chờ trước cửa, y nhận ra là người của Quỳnh Hoa viện, chỉ là không nhớ ra tên.
“Phu nhân thỉnh Đoàn công tử đi một chuyến.” Nữ tử nọ khom người bẩm báo.
Đoạn Lĩnh xếp gọn vũ khí, theo nữ tử rời đi. Thượng kinh cũng dần an tĩnh lại, đâu đó vang lên tiếng khóc rưng rức thắt ruột đoạn gan, ánh mặt trời sau ngọ gắt gao chói mắt. Khi tới Quỳnh Hoa viện, nữ hài lên tiếng: “Thỉnh Đoàn công tử nghỉ ngơi ở đây một lát, sau khi phu nhân xử lý xong sự vụ trong tay sẽ đến cầu kiến.”
“Đi đi.” Đoạn Lĩnh cho phép.
Nữ tử còn chưa kịp rời đi Đinh Chi đã bước đến, hai bên gật đầu chào hỏi, Đinh Chi cất tiếng: “Công tử muốn ăn chút gì không? Có thể phân phó hạ nhân chuẩn bị.”
“Không cần phiền toái.” Đoạn Lĩnh đáp.
Đinh Chi liền khom người một cái, bước lui ra ngoài. Đoạn Lĩnh uống một chén nước, lại dùng vài thứ điểm tâm ngọt lấp đầy bụng, buông kiếm và cung xuống đi ra khỏi phòng, nhảy lên tường viện nhìn về phía xa. Chỉ thấy ngoài tường thành khói đen nổi lên bốn phía, y liền xoay người nhảy lên nóc nhà, ngồi ở nơi đó nhìn quanh.
“Phu nhân cầu kiến.” Phía dưới vang lên thanh âm thanh thúy.
Đoạn Lĩnh hơi nhìn xuống dưới, Tầm Xuân phu nhân đã tới, nàng ta trước tiên cho lui người hầu xung quanh, sau đó mới hướng về phía Đoạn Lĩnh thi lễ.
“Chuyện là thế nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Khoảng thời gian này phía nam không mấy yên tĩnh, trước khi Vương gia cùng Triệu Khuê quyết chiến tại Kiếm Môn quan, Triệu Khuê đã khẩn cấp điều ba vạn binh mã đông lộ vốn đóng tại Ngọc Bích quan xuôi nam.” Tầm Xuân trầm giọng nói, “Người ngựa gấp rút hướng về Giang Châu, đoạn đi đường lui của Vương gia, sau đó hai mặt giáp công. Nhưng binh đã điều đi, cục diện lại lập không xong, viện binh vẫn chưa chạy đến Mục Khoáng Đạt liền nội ứng ngoại hợp triệt hạ Triệu Khuê. Kiếm Môn quan lập tức đình trệ.”
“Trong vòng hai ngày.” Tầm Xuân nhìn vào trong viện, nói, “Tây Xuyên lộ toàn bộ thu vào trong tay, Chung sơn cửu hưởng[], Tam Vương gia nhập chủ Tây Xuyên thành.”
“Đồng thời, người Nguyên nhân lúc phòng thủ Ngọc Bích quan trống rỗng, men theo địa thế hiểm yếu đột nhập Liêu quốc, vòng qua Hồ Xương thành không vào, trực tiếp tập kích Thượng kinh. Ba ngày trước, bọn họ phái người ngụy trang thành một đội Hồ thương tái ngoại vào thành, đêm qua liền phát động mai phục giết chết thủ vệ quân, mở cổng thành. May mà đúng lúc phát hiện, tây môn không mất.”
Cuối cùng Tầm Xuân còn nói: “Bên ngoài có mười vạn Nguyên quân, như vào chỗ không người. Trong thành chỉ có hai nghìn Tuần phòng binh, thống quân một vạn. Bắc viện đại vương trước khi vòng vây của Nguyên quân bao kín đã cho người mang tin tức cầu viện chạy về phía nam và phía tây.”
“Gia gia của ta thế nào? ” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Băng hà rồi.” Tầm Xuân nói, “Vương gia lúc gần đi có phân phó, chỉ đại cục phía nam ổn định, vô luận người kế vị là ngài ấy hay Tứ Vương gia, công tử đều sẽ là Thái tử điện hạ, nhất định phải dùng quốc quân chi lễ đối đãi.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Tầm Xuân lại nói: “Vì vậy, điện hạ, xin chớ mang thân phạm hiểm. Nếu có việc gì thỉnh phân phó một lời.”
“Cảm tạ.” Đoạn Lĩnh tung người nhảy khỏi mái nhà, cũng không nhìn về phía Tầm Xuân phu nhân mà nhanh chóng rời đi.
Đến giờ y cũng chưa biết Thái Diêm đã đi nơi nào, đến lúc vào đêm Đoạn Lĩnh liền lưu lại trong Quỳnh Hoa viện. Nơi này lại tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngoài sảnh vẫn ầm ĩ như trước, các thiếu nữ vui vẻ chuẩn bị điểm tâm cúng thất tịch trong nội viện. Đoạn Lĩnh phát hiện, mỗi khi y đi qua những nơi có người, vô luận là nam nữ, chỉ cần là người của Quỳnh Hoa viện đều sẽ dừng lại, khom người hành lễ cùng y.
Y rất lo lắng cho Thái Diêm, sợ rằng đối phương còn nhớ việc của Thái Văn, sẽ liều lĩnh đi báo thù cho đại ca, vì vậy liền nhờ người của Quỳnh Hoa viện hỏi thăm tin tức của hắn.
–
Tây Xuyên.
Lý Tiệm Hồng ngồi tại đế vị, cái ghế này đã được vận chuyển từ kinh đô Trần quốc đến đây, thế nhưng vị trí ngày xưa đặt cái long ngai này, hiện tại cũng đã thuộc về quốc thổ của người Liêu.
“Từ năm đó, long thể của Phụ hoàng đã không được tốt.” Lý Tiệm Hồng nói.
Lý Diễn Thu đứng trong góc phòng, tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh tà dương như máu chiếu soi vài tia vào trong phòng.
“Đệ nhớ khi chúng ta còn bé, đệ thường cùng Tam ca chơi trò đuổi bắt trước cái ghế này.” Lý Diễn Thu nói, “Nháy mắt liền trôi qua nhiều năm như vậy.”
“Ngươi làm hoàng đế đi.” Lý Tiệm Hồng nói.
Lý Diễn Thu nói: “Huynh làm.”
Lý Tiệm Hồng: “Ngươi làm. Không cho nói nữa, cứ quyết định như vậy.”
Lý Diễn Thu bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Tiệm Hồng lại nở nụ cười.
“Tam ca có một đứa con trai.” Lý Tiệm Hồng nói, “Ngươi thấy y nhất định sẽ thích.”
“Giấu ở nơi nào?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Thượng kinh, đợi mấy ngày nữa, nhìn ngươi đăng cơ xong ta liền đi đón y.” Lý Tiệm Hồng nói.
Lý Diễn Thu đáp: “Đệ nhất định sẽ xem đứa trẻ đó như hài tử của mình.”
Lý Tiệm Hồng gật đầu, huynh đệ hai người trầm mặc một lúc lâu, Lý Diễn Thu lại nói: “Phải dời đô sao?”
“Tây Xuyên cuối cùng cũng là địa bàn của Mục thị, cứ giao lại cho bọn họ thôi.” Lý Tiệm Hồng trầm giọng nói, “Năm đó định đô tại Tây Xuyên, ta vẫn có lòng phản đối.”
Lý Diễn Thu nói: “Huynh chi bằng nên đề phòng y.”
“Lúc này nghìn vạn lần không thể chạm vào y.” Lý Tiệm Hồng nói, “Tân triều chưa ổn, sĩ tộc Tây Xuyên chiếm giữ không ít thế lực, chỉ có thể trước tiên ngủ đông.”
Lý Diễn Thu thở dài một cái thật mạnh.
Lý Tiệm Hồng huýt sáo một tiếng, thanh âm vang lên trong điện có vẻ cực kỳ đột ngột, bên ngoài liền có thị vệ đẩy cửa tiến vào.
“Đem tên kia vào đây.” Lý Tiệm Hồng nói, “Cũng đến lúc rồi.”
Lý Diễn Thu nói: “Huynh có thể ra lệnh cho Thương Lưu Quân giết hắn, cần gì vất vả như vậy?”
“Không muốn lại giết chóc.” Lý Tiệm Hồng mệt mỏi nói, “Đoạn đường này ta đã giết quá nhiều người rồi. Mục gia có muốn đối phó ta hay không cũng không phụ thuộc vào một kẻ như vậy.”
Chỉ trong chốc lát, binh lính đã giải Vũ Độc vào, gương mặt của hắn bầm tím, vết thương trên người đều đã băng lại, trên tay còn quấn lấy băng vải.
“Nói đi.” Lý Tiệm Hồng tựa vào long ỷ, Lý Diễn Thu ngồi bên cạnh nhìn Vũ Độc..
“Lời của ngươi quyết định ai sống, ai chết.” Lý Tiệm Hồng nhắm mắt lại, “Bao quát cả cái mạng của ngươi. Nói!”
Vũ Độc trầm mặc nhìn vào mặt sàn bạch ngọc trong điện, hoa văn bạch hổ được tạc đến cực kỳ sống động.
“Ta lưu lại cho ngươi một cái mạng cũng không phải muốn nhìn kẻ câm.” Lý Tiệm Hồng nói, “Trong kế hoạch của Triệu Khuê, Mục Khoáng Đạt tham dự nhiều ít?”
“Không có.” Vũ Độc nói, “Vong Bi đại sự còn có một tên đồ đệ, cũng là sát thủ.”
“Mục Khoáng Đạt nói?” Lý Tiệm Hồng hỏi.
“Là tướng quân nói.” Vũ Độc đáp, “Hắn muốn mời người này đi đối phó bệ hạ.”
Lý Tiệm Hồng lại hỏi: “Mục tướng gia có đáp ứng hay không?”
“Không có.” Vũ Độc đáp.
“Có cự tuyệt không?” Lý Diễn Thu lại hỏi.
“Cũng không có.” Vũ Độc đáp.
Lý Diễn Thu nở nụ cười, nói: “Đúng là một con cáo già.”
“Còn có chuyện gì nữa?” Lý Tiệm Hồng nói, “Nếu là thủ hạ của ta, hỏi một câu đáp một câu như vậy, không cần đến câu thứ hai, cái đầu liền bị ta chém xuống rồi.”
Vũ Độc đáp: “Từ đầu tới cuối y chỉ nói không làm, không có chứng cứ. Thế nhưng thật sự có lòng không phục.”
“Nếu chỉ cần có lòng không phục liền định tội được.” Lý Tiệm Hồng nói, “Như vậy không biết trên đời này đã có bao nhiêu người mất mạng rồi. Mà thôi, trước hết cứ giữ lại mạng cho y.”
Vũ Độc ngẩng đầu nhìn Lý Tiệm Hồng.
“Ngươi đi đi.” Lý Tiệm Hồng nói, “Muốn đi chỗ nào cũng tùy ngươi.”
Vũ Độc lui ra sau một chút, có hơi do dự, khi đó cửa lớn cung điện bỗng nhiên mở rộng, có một binh lính truyền tin hồng hộc chạy vào, quỳ gối trước điện, hai tay nâng quân báo trình lên.
“Nguyên nhân xuôi nam, mười vạn kỵ binh vây khốn Thượng kinh, Gia Luật Đại Thạch cầu viện! Khẩn cầu bệ hạ ra tay giải khốn cho Thượng kinh!”
Lý Tiệm Hồng vừa về đến Tây Xuyên, hậu viện đột nhiên nổi lửa, nhất thời khiến hắn không biết làm sao.
Người Nguyên thật sự đến quá nhanh, Triệu Khuê chân trước vừa điều quân khỏi Ngọc Bích quan, chân sau bọn họ đã tiến binh thần tốc, xâm nhập lãnh thổ Liêu quốc. Càng phiền toái hơn chính là, người Liêu hầu như không có chút lực chống cự nào, một vùng rộng lớn từ Hồ Xương thành về phía bắc đã rơi vào tay giặc, Trung kinh cũng đã phái ra quân đội đi trợ giúp, Gia Luật Đại Thạch nhanh chóng triệu hồi quân đội Lý Tiệm Hồng đã mượn, hy vọng hắn có thể trở về cứu cấp.
“Thần cho rằng, không thể xuất binh.”Trong buổi thiết triều sáng hôm sau, Mục Khoáng Đạt dõng dạc nói.
Kim điện của Tây Xuyên chờ đợi sắp tròn mười năm, rốt cục cũng đợi được đến ngày các đại thần cúi đầu nghe lệnh người chủ trì.
Nhưng mà Lý Tiệm Hồng cũng không muốn khoác Long bào lên người, khí tràng so với Hoàng đế các đời hiển nhiên cũng có điều khác biệt. Các đại thần tránh được một hồi tẩy trừ dưới tay Triệu Khuê, tự nhiên hết sức trung thành khuyên bảo hắn, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để tóm gọn cả hai nước Liêu, Nguyên —— Lý do rất đơn giản: Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Từ trận chiến Hoài thủy đến nay, bọn họ đã đợi nhiều năm như vậy mới gặp được một lần Liêu Nguyên khai chiến trên diện rộng. Mối thù năm đó tại Thượng Tử và Kinh sư chưa trả xong, làm sao có thể tự ý xuất binh cứu viện?
Lui lại một vạn bước mà nói, muốn đem Liêu quân đã mượn ra trả lại, cũng là được thôi.
Dù sao cũng không thể thất tín với Gia Luật Đại Thạch, để người trong thiên hạ chế nhạo. Chỉ là lỡ như hành trình có hơi chậm chạp, không đến kịp lúc vẫn là có thể đi?
Bệ hạ giúp Gia Luật Đại Thạch giữ được Thượng kinh, người Liêu phải báo ơn chính là thiên kinh địa nghĩa.
…
Lý Tiệm Hồng chỉ nghe một chút đã không nhịn được, vùng quanh lông mày nhăn thành một nút thắt.
“Bệ hạ?” Mục Khoáng Đạt lên tiếng dò hỏi.
Lý Tiệm Hồng: “Đều đã nói xong?”
Đám đại thần trong điện mở to mắt nhìn Lý Tiệm Hồng, đã sớm nghe qua tính tình cố chấp của Bắc Lương vương, quả không hổ danh.
“Bệ hạ.” Mục Khoáng Đạt nói, “Tiên hoàng băng hà, nước không thể một ngay không có vua, lúc này chi bằng mau chóng đăng cơ, ổn định nhân tâm. Chuyện xuất binh này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Thế gian tuyệt đối không có chuyện, một quốc gia dưới tình huống không có quốc quân lại phát binh đi trợ giúp nước láng giềng. Về tình về lý đều không quá thỏa đáng.”
Lý Tiệm Hồng đáp: “Khoan vội gọi bệ hạ đã, ta đã đáp ứng các ngươi sao? Hiện tại nhanh đi chuẩn bị, ngày mai Tứ Vương gia sẽ đăng cơ kế vị. Bộ binh kiểm kê quân lực, chỉ được nhiều không được thiếu, ngày mai sau giờ ngọ liền xuất chinh.”
“Thế nhưng đăng cơ đều phải chọn ngày…” Khâm thiên giám nói.
Lý Tiệm Hồng liếc mắt nhìn về phía Tế tự Khâm thiên giám, gã quỳ trên mặt đất nói: “Chuyện này thật sự không hợp quy củ!”
“Bệ hạ.” Mục Khoáng Đạt kiên trì nói, “Trưởng ấu có phân, không thể qua loa. Cho dù là hoàng thất cũng phải tuân thủ. Xin người đồng ý đăng cơ.”
“Lúc cô vương bị thủ hạ của Triệu Khuê đuổi chạy khắp bắc cương.” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói, “Thế nào lại không nghe đám người các ngươi nói trưởng ấu có phân?”
Trong điện một mảnh vắng lặng, trong lời nói này của Lý Tiệm Hồng rõ ràng mang theo uy hiếp —— Không cho ta xuất binh, liền chờ bị lật lại nợ cũ đi.
“Như vậy lễ đăng cơ của Bệ hạ cũng nên được ưu tiên trước.” Mục Khoáng Đạt rốt cục nhượng bộ, nói, “Thời kỳ phi thường có thể mau chóng cử hành nghi lễ. Sau đó bệ hạ tọa trấn triều đường, lại phái ra quân ở Nhan Châu, Dũng Châu, phối hợp cùng Ưng đội tập kích phòng tuyến của người Nguyên tại Ngọc Bích quan. Oa Khoát Đài hẳn sẽ rút quân về tự cứu, như vậy an nguy của Liêu quốc có thể bảo vệ..”
“An nguy của Liêu quốc đã xong.” Lý Tiệm Hồng lạnh lùng nói, “Chỉ là Thượng kinh cũng đã bị tàn phá không còn lại gì.”
“Nguyên nhân hạ thành tự nhiên phát động tàn sát.” Mục Khoáng Đạt nói, “Cái tội nghiệt này tương lai đều sẽ ứng lên trên người tử tôn của bọn họ. Năm đó khi gót sắt Liêu nhân ấn lên quốc thổ Đại Trần ta cũng chính là như vậy. Bệ hạ, Thượng kinh chắc chắn là không giữ được..”
Lý Tiệm Hồng không nói thêm nữa, thuận miệng phân phó: “Bãi triều đi. Ngày mai ta cử hành đại điển đăng cơ, tất cả giản lược. Phân phó Binh bộ, tối nay trù bị lương thảo, nếu trưa mai còn chần chờ không phát thì đưa đầu tới gặp. Bãi triều.” Ý tứ chính là mỗi bên nhường một bước, ta đồng ý đăng cơ, các ngươi lập tức lo việc xuất binh.
Lý Tiệm Hồng nghe khuyên lâu như vậy vẫn là dầu muối không vào, nếu ai dám bằng mặt không bằng lòng, như vậy liền trở thành đại thần đầu tiên trong sử sách bị Hoàng đế đích thân cầm kiếm trảm thủ. Cả đám ngươi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một chút, đều biết đại thế đã qua, chỉ có thể tự lắc đầu thổn thức một lát, sau đó nhận mệnh giải tán.
——————–
/ Chung sơn cửu hưởng: Chuông lớn trên núi đánh vang chín tiếng. Tượng trưng cho sự thay triều đổi đại, hoàng cung, hoặc thành quách tiếp nhận một chủ nhân mới