Tháng giêng năm thứ tám Tùy Đại Nghiệp, các lộ đại quân tập hợp tại quận Trác có tới một trăm mười ba vạn (một vạn bằng mười nghìn), một con số thật kinh người, mà dân phu vận chuyển đồ quân nhu tiếp viện thì tới hơn hai triệu người. Mồng hai tháng giêng, Hoàng đế Đại Nghiệp Dương Quảng hạ chỉ, lệnh cho Tả thập nhị quân tiến ra các đường Lũ Phương, Trường Sầm, Minh Hải, Cái Mã, Kiến An, Nam Tô, Liêu Đông, Huyền Thố, Phù Dư, Triều Tiên, Ốc Tự, Nhạc Lãng; còn Hữu thập nhị quân tiến ra các đường Niêm Thiền, Hàm Tư, Hồn Di, Lâm Đồn, Hầu Thành, Đề Hề, Đạp Đốn, Túc Thận, Kiệt Thạch, Đới Phương, Tương Bình.
Các đạo nhân mã được phân thành Nhị thập tứ quân; Tả, hữu các thập nhị quân, mỗi quân lập một Đại tướng, một phó tướng; một Sứ giả chiêu hàng phụ trách viết thư chiêu hàng, một Tuần phủ động viên, không phải chịu sự quản lí của Đại tướng; dưới mỗi quân có bốn đoàn kỵ binh, bộ binh, đồ quân nhu, tán binh do Thiên tướng chỉ huy; các đoàn khải (khúc nhạc quân mừng chiến thắng), trụ (áo giáp và mũ nón), anh phất, kỳ phiên (cờ hiệu) màu sắc khác nhau; dưới kỵ binh có bốn mươi đội, mỗi đội gồm một trăm người, dưới bộ binh có tám mươi đội.
Mồng ba tháng giêng, đội quân thứ nhất xuất phát, sau đó mỗi ngày xuất phát một đội quân, đội trước và đội sau cách nhau bốn mươi dặm, mất bốn mươi ngày toàn quân mới xuất phát xong. Các quân nối đuôi nhau, trống trận đều nghe thấy, cờ hiệu kéo dài đến dặm. Ngự doanh của Dương Đế có cả thảy mười hai vệ, ba đài, năm tỉnh, chín tự, chia ra lục quân trong, ngoài, trước, sau, trái, phải, theo thứ tự xuất phát cuối cùng, kéo dài suốt tám mươi dặm.
Đội ngũ với quy mô khổng lồ như vậy, bày ra trận thế theo thứ tự mà đi. Cũng không biết Tả Hữu nhị thập tứ quân quy định hành trình là như thế nào, trên thực tế, cho dù là đem dư đồ mở ra đến xem cũng tìm không thấy hai mươi bốn con đường lớn. Hoàng đế Đại Nghiệp Dương Quảng phô bày thanh thế, đại quân che trời phủ đất mà đi quả thật vô cùng vĩ đại. Trên sử sách lần xuất chinh này chỉ dùng một câu để hình dung: trận xuất binh lớn nhất từ trước đến nay!
Tháng ba, Dương Quảng duyệt binh ở trấn Hoài Viễn, phát biểu hùng hồn động viên trước khi chiến đấu.
Sĩ khí quân Tùy dâng trào, sĩ khí như hồng.
Ngày mười bốn tháng ba, quân Tùy tiến đến Liêu Thủy.
Ở bờ tây Liêu Thủy, sớm đã có vô số dân phu hối hả xây một cái đài cao tới hai trượng. Hoàng đế Đại Nghiệp Dương Quảng ngồi ở trên cao quan chiến, dưới đài là các sứ giả của các nước khác nhận lời mời cũng đến xem.
Đài cao hai trượng, chu vi rộng năm trượng, ở tại trung tâm đặt một cái ghế dựa to lớn cho Dương Quảng, trọng thần triều đình kế tiếp đứng ở hai bên ghế.
Ở bốn mặt đài cắm chín lá cờ chiến màu đỏ ở chín mặt Đại Tùy. Phía dưới mỗi một mặt của lá cờ đều có một cái trống trận bằng da trâu thật lớn. Chín tên võ sĩ thân hình dũng mãnh cởi trần, trong tay cầm dùi trống đứng ở phía dưới trống trận thật lớn kia, chỉ chờ Hoàng Đế ra lệnh một tiếng sẽ tức khắc nổi lên trống trận để trợ uy cho binh sĩ.
Dương Quảng không mặc trang phục đế vương màu đen của y mà là mặc một bộ giáp trụ lấp lánh kim quang. Nón chiến được các người thợ khéo léo khảm mười hai viên bảo thạch lên trên che hai bên tóc mai của y đã mơ hồ có thể thấy được sợi bạc. Y đã không còn trẻ nữa, thoạt nhìn đã không còn hăng hái như lúc làm đại nguyên soái thống lĩnh binh mã Đại Tùy. Y lúc ấy tinh thần hăng hái, chí khí như mây, chỉ huy năm mươi mốt vạn đại quân san bằng Nam Trần, thống nhất giang sơn.
Y vẫn cho rằng chiến công của mình qua nhiều thế hệ đế vương không có mấy người có thể so sánh được. Ai có thể ở thời điểm hai mươi tuổi đã hoàn thành đại kế thống nhất thiên hạ? Lại có vị đế vương nào được thần dân khắp nơi tôn là Thiên Khả Hãn? Cứng rắn đánh người Đột Quyết hùng mạnh thành hai nửa, diệt Thổ Cốc Hồn, xây thành Đại Hưng, mở kênh đào, từng cái từng cái đủ để lưu danh sử sách. Lạch trời Trường Giang không ngăn được hùng tâm bình định Giang Nam của y, tương tự Liêu Thủy cũng không thể ngăn được chí khí thêm một vùng quốc thổ cho Đại Tùy của y.
Tuy rằng y đã không còn trẻ nữa, nhưng trong lòng của y vẫn còn đầy kế hoạch, mưu lược vĩ đại như cũ! Y phải là một Hoàng đế không tầm thường, y phải là một Hoàng đế có một không hai từ cổ chí kim!
Một Cao Cú Lệ nho nhỏ, trong mắt của y xem ra bất quá cũng chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, cả triệu đại quân chỉ huy đông tiến, cao nguyên nhỏ bé làm sao có thể chống đỡ được thiên uy cuồn cuộn này? Một trận chiến này, chẳng những phải đánh thắng mà còn phải thể hiện được phong phạm của một đại quốc có khí phách to lớn.
Hoàng đế ngồi ở trên đài cao, ánh mắt vẫn linh hoạt, sắc bén như cũ.
Y quét mắt liếc nhìn đại quân đã bày xong trận ở bên bờ sông Liêu Thủy, cảm nhận được một loại lực lượng vô cùng hùng mạnh này chỉ thuộc một mình y.
Nếp nhăn ở trên trán và nơi khóe mắt che đi khuôn mặt một thời anh tuấn của y, nhưng Hoàng đế một thân nhung trang vẫn để lộ tư thế oai phong bừng bừng như cũ. Rút bảo kiếm bên hông, Hoàng đế Đại Nghiệp Dương Quảng đứng lên bước đi trên đài cao, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn trường, hiện trường trong lúc nhất thời lập tức yên tĩnh, y giơ tay lên chỉ Liêu Thủy ở phía xa lớn tiếng hỏi:
- Ai tới nói cho ta biết, đối diện là địa phương nào?
- Liêu Đông!
Mấy vạn tướng sĩ cùng hô to.
- Hôm nay vì lí do gì mà các ngươi đến đây?
- Giúp dân giải trừ khốn đốn!
- Vậy các ngươi phải làm như thế nào?
- Đánh!
Khí thế tam quân như hồng, ý chí chiến đấu sục sôi!
Dương Quảng hài lòng gật đầu, ánh mắt đảo qua toàn trường:
- Ai tình nguyện vì trẫm mở mang bờ cõi lập công đầu này?
Tả đồn vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng tiến về phía trước một bước, sau khi thực hiện quân lễ Đại Tùy theo quy định rồi cất cao giọng nói:
- Thần tình nguyện!
Dương Quảng hài lòng nhìn thoáng qua, cố ý nói:
- Mạch lão tướng quân ngày trước bệnh nặng, hay là nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, nhường công đầu đánh Liêu này cho người khác được không? Ta nghe nói con gái của ngươi khuyên ngươi không cần tranh công, ta thấy hay là thôi đi.
Mạch Thiết Trượng lớn tiếng nói:
- Đại trượng phu tính mạng đều có chỗ, sao có thể chết ở trên giường ngủ, bên cạnh con cái? Tuy rằng thần không còn trẻ nữa, nhưng xưa có lão tướng Hoàng Trung bảy mươi mà vẫn còn có thể ra trận giết địch, Liêm Pha mặc dù già vẫn có thể kéo đứt liên tiếp hai cây cung cứng huống chi là thần? Từ khi đi theo tiên đế tới nay, hơn mười trận chiến lớn nhỏ thần đều làm gương cho binh sĩ, hôm nay đánh Liêu sao có thể nhường lại công đầu này?
Lão ta cười vang nói:
- Hay là bệ hạ tiếc việc ban thưởng ư?
Dương Quảng cười ha ha nói:
- Nếu đã như thế vậy thì trẫm sẽ nhìn xem Mạch lão tướng quân lập công đầu!
Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật cũng xuất trận nói:
- Bệ hạ, thần cũng tình nguyện!
Dương Quảng nhìn gã một cái, mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt lắm, ngươi và Mạch tướng quân cùng làm tiên phong, xem ai đoạt được công đầu, trẫm sẽ tự mình nâng cốc uống rượu mừng đến thỏa thích!
Mạch Thiết Trượng hào hùng cười nói:
- Ban thưởng này của bệ hạ cũng quá ít đi.
Mọi người ngẩn ra, lại nghe Mạch Thiết Trượng lớn tiếng nói:
- Đợi khi binh sĩ Tả đồn vệ dẫn đầu vượt qua Liêu Thủy, bệ hạ hãy ban thưởng cho thần ba trăm vò rượu ngon!
Dương Quảng cười ha ha nói:
- Đúng!
Y vung tay lên:
- Người đâu, kích trống trợ uy cho hai vị Đại tướng quân!
Trống trận thật lớn ở chín mặt trên đài cao cùng lúc vang lên như sấm dậy, không chỉ có chín mặt này, trống trận ở trăm mặt trên chiến trận cũng đánh vang trời, mấy vạn binh lính cùng hô to:
- Đánh! Đánh! Đánh! San bằng Liêu Đông!