Tướng Minh

chương 113: tính kế (i)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiến nghị của Lưu Sỹ Long, đám tướng quân phủ binh và Vũ Văn Thuật đương nhiên là tán thành rồi. Phủ binh tinh nhuệ, huấn luyện không dễ, tử thương một người là thiếu một người. Họ mới không muốn thuộc hạ của mình tử chiến lượng lớn. Do đó cử tân binh đi công thành, liên tục không ngừng.

Loan giá của Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đi thẳng tới Vọng Hải Đột. Quan viên bên đường lập tức xếp thành một đoàn.

Sau khi từ Vọng Hải đột truyền tới có điềm lành xuất hiện, châu huyện trên con đường này bỗng nhiên khắp nơi đều có điềm lành, hoặc là có cá voi mắc cạn mà chết, tượng trưng cho Cao Cú Lệ sắp bị tiêu vong. Hoặc là có tiên hạc ngậm chính lông vũ của mình ở trước cửa quan phủ, tượng trưng Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy ta trường thọ vô cương. Mọi việc như vậy hàng ngày hầu như đều có người tới báo cáo. Dương Quảng càng thấy càng vui, càng cảm thấy cuộc chinh phạt Cao Cú Lệ lần này chính là thuận theo ý trời, không bao lâu nữa có thể giành được đại thắng.

Chỉ là ông vừa cao hứng, nhưng lại khổ quan viên, bách tính châu huyện ven đường. Mỗi nơi báo cáo có điềm lành, Dương Quảng tất đích thân tới xem. Quan lại địa phương liền tổ chức dân chúng chào đón, sau đó khẩn trương bố trí người đi làm một số việc nói dối là có điềm lành. Người dân lao động các huyện ven đường vất vả không thể chịu nổi, quan viên hoang mang hoảng sợ, phần lớn những người làm ra những tin báo điềm lành đó tự làm tự chịu. Do vì ngự liễn của Dương Quảng quả thực quá rộng, còn rộng hơn cả cổng thành, trên đường cũng không biết có bao nhiêu cổng thành bị phá hủy, cũng không biết đã thấy bao nhiêu điềm lành. Nhìn chung, Hoàng đế Bệ hạ lần này đặc biệt hài lòng.

……….

…………

Dương Quảng đi rồi, Lý Nhàn chưa đi.

Mười tám kỵ binh đã chọn một nơi bí ẩn để giấu chiến mã, sau đó ngày ngày ẩn mình vào chỗ tối quan sát trận chiến. Mỗi lần quân đội Đại Tùy tấn công, bố trí thế nào, vận dụng vũ khí công thành, Lý Nhàn đều ghi lại rất chi tiết. Có người xuất thân Huyết kỵ như đám người Thiết Lão Lang này giải thích cho hắn, Lý Nhàn đã nắm được tốc độ rất nhanh.

Ba mươi mật điệp của Phi Hổ quân thủ hạ của hắn lần lượt ẩn mình ở ngoài thành Liêu Đông quan sát trận chiến. Theo sự chỉ bảo của Lý Nhàn, họ đã ghi chép rất chi tiết mỗi trận chiến công thành. Quân Tùy đã sử dụng loại binh khí công thành nào? Người Cao Cú Lệ ứng phó ra sao? Sự phối hợp giữa các loại lính của quân Tùy, còn có các kỹ thuật phòng ngự thủ thành của quân Cao Cú Lệ. Lý Nhàn yêu cầu họ cố gắng nhiều hơn, cố gắng ghi lại chi tiết hơn. Có mật điệp can đảm đã trà trộn vào đại doanh quân Tùy, tra xem trang bị binh lực, lương thực của doanh binh, thậm chí người chỉ huy của các doanh là ai cũng đều được họ tra rõ.

Ba mươi người trà trộn vào trong đại doanh hơn hai trăm vạn người, giống như giọt nước chảy vào trong hồ. Dương Quảng dẫn Thiên Tử Lục quân đi rồi, bên ngoài thành Liêu Đông tính cả dân phu còn có hơn hai trăm vạn người. Đặc biệt là doanh dân phu, về mặt quản lý không thể nào cẩn thận tỉ mỉ được. Chuyện người trà trộn vào không phải là quá khó. Mà mật điệp Phi Hổ quân ngoài người vào trong lãnh thổ Cao Cú Lệ cũng giống như giọt nước chảy vào biển cả bao la, càng khó phân biệt được tung tích. Họ đi ở giữa các dòng sông lớn, tìm lộ trình tốt nhất từ thành Liêu Đông tới Bình Nhưỡng, hơn nữa còn phải vẽ tuyến đường và địa lý nữa.

Lần này Lý Nhàn tới Liêu Đông sao có thể chỉ là tới để xem cuộc đông chinh đầu tiên của Đại Tùy?

Lý Nhàn không nhớ là ai đã từng nói, cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị.

Đây tuyệt đối là một câu danh ngôn chí lý. Chính như Lý Nhàn thường nói vận khí của mình rất tốt, thực ra là vì hắn đã chuẩn bị nhiều hơn và xa hơn người khác rất nhiều. Trên thế giới này thực sự không ai có vận khí may mắn một đời, muốn giữ được sự may mắn thì càng phải chăm chỉ khắc khổ trước sau như một. Khi bạn học đủ toàn bộ các khóa học, con đường tương lai vô ý bạn sẽ phát hiện thấy, ồ cơ hội này không phải đã cho mình chuẩn bị rồi sao? Cái đó không phải đúng như trước đây mình đã nghĩ tới sao?

Khi máu chảy quá nhiều và quá nồng trên Yến Sơn, quan niệm cuộc đời của Lý Nhàn đã có sự thay đổi lớn. Có lẽ sự thay đổi này người khác rất khó mà thấy được. Bản thân Lý Nhàn lại biết rất rõ. Nếu nói trước khi từ thảo nguyên trở về, lý tưởng lớn nhất của Lý Nhàn là sống cuộc sống an lành. Máu của Thiết Phù Đồ và các huynh trưởng Huyết kỵ trên Yến Sơn đã in hằn thành vằn đỏ trong mắt hắn rồi. Đúng vậy, bắt đầu từ khi tập kích trên Yến Sơn, mục tiêu của Lý Nhàn chính là thêm một câu vào phía sau đoạn sống tiếp.

Sống tiếp khiến cho người mang tới đau khổ cho mình hôm nay, ngày mai sẽ phải trả gấp trăm ngàn lần.

Muốn giết chết ta, ta sẽ phải giết lại.

Muốn bảo vệ ta, ta sẽ báo đáp lại.

Nếu tới thời đại này nhất định phải đi trên một con đường gồ ghề có khả năng vạn kiếp cũng không thu phục được con đường hẹp quanh co. vậy ta sẽ biến con đường này thành con đường lớn! Ta sẽ ép đám người lên cầu độc mộc, ta sẽ đẩy từng người từng người một xuống cầu.

Mặc dù người không nhiều, nhưng thu hoạch lại được rất nhiều. Đó là sự chuẩn bị của Lý Nhàn cho tương lai.

Lý Nhàn ngày ngày quan sát cuộc giao chiến của hai quân, kết hợp với ghi chép của Hạ Nhược Bật để tăng thêm biện chứng. Ý niệm trong đầu vốn mơ hồ giờ đã càng hiện lên rõ rệt hơn.

Hắn giống như một cây cỏ ngoan cường xé đất mà sống. Dưới cơn mưa rào, hắn liền hấp thụ thêm mạch sống, tích trữ nước cho cuộc sống sau này.

……..

……….

Tắc Ngoại.

Thảo nguyên.

Hà Đại Hà Bộ Khiết Đan.

- Trường Hồng, ta đã từ bỏ giấc mộng hư ảo rồi, sao bây giờ ngươi lại còn cố chấp như vậy?

Mẫu thân của Âu Tư Thanh Thanh, người con gái họ Trần đó rất thích mặc trang phục nhung màu đỏ, tiễn pháp siêu quần, đứng trên thảo nguyên xanh bao la, nhìn vào ánh mắt của Đáp Lãng Trường Hồng chân thành nói.

Đáp Lãng Trường Hồng lắc đầu, không trả lời, mà khẽ hỏi:

- Nàng nói nàng đã từ bỏ rồi, vậy ta hỏi nàng, những năm qua, nàng … vui chứ?

Trần Uyển Dung sửng sốt, sau đó kiên định gật đầu:

- Sau khi có Thanh Thanh, ta hạnh phúc vô cùng.

Đáp Lãng Trường Hồng vẫn lắc đầu, nhìn Trần Uyển Dung với ánh mắt trìu mến, nói:

- Sao phải lừa dối mình chứ?

- Lừa dối ngụy trang mình thành một người vợ hiền lạnh, một người mẹ từ ái?

Không chờ Trần Uyển Dung giải thích gì, Đáp Lãng Trường Hồng liền nói thẳng vào vấn đề:

- Trong mắt nàng, Ma Hội chẳng qua là một chỗ dựa, Thanh Thanh chẳng qua là một nơi ký thác, dựa dẫm, là vì nàng cần một người đàn ông có thể bảo vệ nàng, giúp nàng hoàn thành chuyện đó. Còn Thanh Thanh, trước đây có lẽ vẫn chỉ là một chỗ ký thác thuần túy, nhưng từ khi nàng thấy thiếu niên họ Lý đó có thể lợi dụng được, nàng đã lợi dụng con gái mình.

- Không phải! Không phải như vậy!

Trần Uyển Dung vội nói.

Đáp Lãng Trường Hồng cười lạnh:

- Uyển Dung, thế gian này còn ai có thể hiểu nàng hơn ta chứ?

- Năm đó nàng chạy trốn tới thảo nguyên, vốn định không tiếc hy sinh cuộc đời mình để đổi lấy sự giúp đỡ của Đột Quyết Vương Đình. Nhưng trời đất đưa đẩy bị Ma Hội ép ở lại bộ lạc Khiết Đan. Mặc dù Ma Hội chẳng qua là một hạt cát của bộ lạc Khiết Đan, nhưng kết hợp với Quận Chúa gặp xui xẻo này nàng cũng chẳng thiệt thòi gì. Nàng từ nhỏ đã không thích nữ công mà thích binh pháp thao lược. Ta biết đó là vì năm đó ta chỉ muốn chỉ huy bắc tiến thống nhất thiên hạ, cho nên nàng cũng phá lệ đọc binh thư tập võ luyện công. Tiếc là, ta chỉ là một lang tướng cỏn con của Đại Trần không thể thay đổi sự suy yếu của triều đình, không thể thay đổi được cảnh nước mất nhà tan.

- Đại Trần diệt quốc, lòng ta đã chết, không ngờ nàng lại chui vào giấc mộng phục quốc khó mà kiềm chế được. Ta bôn ba trăm núi ngàn sông tìm nàng. Khi biết lý tưởng của nàng, lý tưởng hào hùng đã chết của ta cũng đã sống lại.

- Năm đó, chuyện nàng theo Ma Hội tới Đột Quyết Vương Đình, chẳng lẽ thực sự nghĩ là ta không biết? Đáng tiếc, hai nghìn kỵ binh Đạt Khê Trường Nho đã dọa đại quân bốn mươi vạn của Khả Hãn trở về thảo nguyên cũng không dám tái phạm nữa!

- Mỗi khi ta nhớ tới, nàng vì phục quốc mà không thể không ẩn thân ở nơi man di mọi rợ làm lòng ta như dao cắt!

Đáp Lãng Trường Hồng chỉ vào ngực mình nói.

Nước mắt Trần Uyển Dung gần như cầu xin nói:

- Xin ngươi, đừng nói nữa!

- Một năm trước, A Sử Na Khứ Hộc đã tới đây.

Đáp Lãng Trường Hồng vẫn tiếp tục nói:

- Nàng đã nói gì với hắn ta? Nàng lại còn làm gì nữa?

Y cười lạnh lùng nói:

- Chỉ sợ nàng cũng không ngờ, tâm địa của A Sử Na Khứ Hộc lại cứng rắn như vậy? Nàng hiến kế cho người Quyết Đột ép người Hề xuống phía nam, xua đuổi người Hề khai chiến với Đại Tùy. Sau đó người Quyết Đột từ trong ngư ông đắc lợi, là như vậy sao? Sau đó nàng còn khuyên Ma Hội, sau khi người Hề binh cường Khiết Đan đi xuống phía nam, nhân lúc Đại Tùy chinh phạt Cao Cú Lệ mà cướp lấy vùng đất Yến Triệu.

- Đáng tiếc ….

Đáp Lãng Trường Hồng nói từng từ từng câu:

- A Sử Na Khứ Hộc nghe xong lời nàng nói, tính kế lại là Ma Hội!

- Đừng nói nữa!

Trần Uyển Dung tức giận nhìn vào mắt Đáp Lãng Trường Hồng, khàn giọng hét lên.

Xa xa, mấy dũng sỹ Khiết Đan ngơ ngác nhìn nhau, liền cẩn thần nắm lấy chiến mã của mình đi tới nơi thật xa, không ai quay đầu lại. Mặc dù họ đều rất kinh ngạc vì sao hai người đó lại tranh cãi với nhau. Theo họ, vợ của Ai Cân là hoàn mỹ, xinh đẹp, gợi cảm, lẳng lơ, nhưng không nhu nhược. Tiễn pháp của bà cả bộ lạc hầu như không ai có thể sánh được. Binh lính của bà huấn luyện ai cũng có thể giết chết ba võ sỹ người Hề!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio