Một phá giáp chùy từ phía chân trời vút tới đâm chính xác vào cổ họng của viên thủ lĩnh bộ tộc Cao Cú Lệ đó. Mũi tên từ cổ họng xiên ra ngoài, cắt đứt cổ họng y.
Thoáng chốc thủ lĩnh bộ tộc Cao Cú Lệ liền bị rút hết khí lực toàn thân, thậm chí y còn không giơ nổi hai tay lên chạm vào cổ bị thương của mình, hai chân mềm nhũn ra, từ từ quỵ xuống đất. Cơ thể y ngã nhào về phía trước, mông hếch lên, nhìn bộ dạng của y giống như đang quỳ lạy người Lữ suất vác chiến kỳ Tả Đồn Vệ kia.
Mũi tên đó tới quá nhanh, nhanh tới mức không ai cảm giác được mũi tên đó từ đâu bay tới. Binh lính Cao Cú Lệ bao quanh liền quay người lại nhìn, lại thấy một màn mưa tên lao tới, một đội hơn một nghìn kỵ binh Đại Tùy ầm ầm hát hành khúc đi tới, vừa phóng ngựa chạy đồng thời bắn mưa tên dày đặc tới. Thoáng chốc, người Cao Cú Lệ như cỏ dại bị đánh gãy ngã xuống!
- Ta xung phong liều chết phía trước, ngươi ở phía sau thu nạp đội ngũ!
Lý Nhàn hét lớn với Tiết Vạn Triệt một câu.
Tiết Vạn Triệt vốn cũng muốn xung phong ở phía trước. Sau khi nghe Lý Nhàn nói thế do dự một chút liền gật đầu. Mặc dù luận về quan chức mà nói Lý Nhàn ra lệnh cho y rõ ràng là không phù hợp với quy tắc cho lắm. Nhưng Tiết Vạn Triệt căn bản không có tính toán nhỏ nhen. Theo y, Lý Nhàn đáng được tôn trọng. Quan trọng là y biết sự sắp xếp của Lý Nhàn có lý, cần có một người quan chức cao chặn phía sau để thu nạp bại binh quân Tùy. Nếu không đội ngũ tiến lên người phía phía sau không theo kịp, tới cuối cùng không những không cứu được tính mạng người nào mà còn thảm bại nhiều hơn. Hơn nữa, cũng chính là vì … Lý Nhàn biết chân y bị thương.
Suy nghĩ một hồi, Tiết Vạn Triệt liền cảm thấy ấm lòng.
- Được!
Y lớn tiếng nói:
- Ngươi ở phía trước, ta ở phía sau!
Nói xong, y liền thúc ngựa chạy ra phía sau đội. Một thân binh Tiết gia đuổi theo sau hô lớn, Lý Nhàn mơ hồ nghe thấy, thân binh đó hô là Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng muốn Tiết Vạn Triệt lập tức quay về. Nhưng Tiết Vạn Triệt rõ ràng là không định nghe theo lời của cha mình. Quay đầu lại chửi tên thân binh đó vài câu, tốc độ của chiến mã không hề giảm xuống chút nào. Tên thân binh đó bị chửi đỏ cả mặt lên, nghiến răng lại rút hoành đao ra theo sau Tiết Vạn Triệt gia nhập đội ngũ.
Khoảng chừng năm nghìn người đi theo Lý Nhàn, trong đó đại bộ phận là binh lính của ba Chiết xung doanh Tả Đồn Vệ dưới trướng Lý Nhàn. Số người không nhiều, nhưng đối với quân Tùy hỗn loạn ở bờ nam sông mà nói, đây đã là một đội ngũ quy mô lớn nhất rồi.
Trên thực tế, nếu nói còn có một đội ngũ được xây dựng có thể bảo đảm mấy ngày này không thể quá đói. Đó chính là ba Chiết xung doanh dưới trướng Lý Nhàn. Dưới dự trợ giúp của Vương Khải Niên, họ lấy trộm lương thực từ quân nhu doanh Tả Đồn Vệ ít nhất cũng đủ ăn ngày. Mặc dù đối với các binh lính khác của Tả Đồn Vệ mà nói, điều này không có hậu lắm. Nhưng rõ ràng, chí ít bây giờ ý chí chiến đấu của ba ngàn sáu trăm người này là mạnh nhất. Quan trọng nhất là, hơn ba nghìn binh lính này vẫn bảo đảm sức chiến đấu của phủ binh Đại Tùy, hôm nay đã trở thành cứu tinh của người Tùy.
Đội ngũ năm nghìn người, bộ tốt hậu đội khoảng chừng ba nghìn bảy tám trăm người, Lý Nhàn đều giao lại cho Tiết Vạn Triệt. Một mình hắn dẫn theo hơn một ngàn ba trăm kỵ binh xông lên phía trước.
Một loạt mưa tên bủa vây lấy người Cao Cú Lệ ở đó. Trong ánh mắt sợ hãi của người Cao Cú Lệ, Lý Nhàn đầu tàu gương mẫu đã xông lên tới trước mặt họ.
Hắc đao xẹt qua, đã chặt đứt đầu một người Cao Cú Lệ bay lên không trung. Máu từ cổ người bị chặt đó phun ra, tướng quân thiếu niên giáp đen ngựa đen xông thẳng vào trận địch. Hắc đao vung lên, chân cụt tay đứt liên tiếp bay múa. Bên trái hắn là Biệt tướng Độc Cô Chân ngũ phẩm Đại Tùy. Con cháu xuất thân Độc Cô thế gia Đại Tùy này mặc dù nhìn không cường tráng lắm, nhưng cây trường sóc đó trong tay hắn ta sắc bén vô cùng. Độc Cô gia ở Đại Tùy cũng là đại gia tộc nổi tiếng. Người họ Độc Cô trong triều cũng không ít chút nào.
Bên phải Lý Nhàn là Thiết Lão Lang. Sóc pháp của y và Độc Cô Chân cách nhau một trời một vực. Nếu nói Độc Cô Chân sử dụng nhẹ nhàng linh hoạt, sắc bén kết cấu, sóc dài của Thiết Lão Lang đó giống như trận cuồng phong một trận quét sạch lá rụng.
Có hai sóc dài như vậy bảo vệ hai bên trái phải mình, Lý Nhàn chỉ cần xông thẳng lên phía trước, căn bản không cần phải chú ý tới sự an toàn ở hai bên.
Cảnh chết chóc bao phủ lên người Cao Cú Lệ. Lý Nhàn xông tới bên cạnh Lữ suất Đại Tùy đang đỡ chiến kỳ Tả Đồn Vệ đó. Lý Nhàn nhảy từ Đại hắc mã xuống, thi thể của Lữ suất đó từ từ ngả xuống. Rút cờ chiến từ tay thi thể Tả Đồn Vệ đó ra, Lý Nhàn lại một lần nữa nhảy lên lưng ngựa.
Lý Nhàn giao cờ chiến cho thân binh sau mình, thúc ngựa lao về hướng đám người dày đặc, chém giết.
- Tả Đồn Vệ!
Thân binh cầm cờ hét lên một tiếng, các kỵ binh đi theo sau gã liền hô vang trấn động đất trời:
- Tiến lên phía trước!
- Nhìn kìa! Là cờ của Tả Đồn Vệ chúng ta, lại bay lên rồi.
Trong các binh lính quân Tùy trầm mình ở bờ nam sông Tát Thủy, còn có không ít bại binh Tả Đồn Vệ, khi họ nhìn thấy phía sau tướng quân giáp đen đó có lá cờ chiến Tả Đồn Vệ tung bay, lập tức có người hô lớn lên. Thời khắc nhìn thấy cờ chiến đó, họ giống như một đám người ở vùng hoang dã bị mất phương hướng bỗng nhìn thấy gia môn. Chỉ cần lá cờ đó vẫn bay, chứng tỏ Tả Đồn Vệ không bị ngã xuống!
- Là Yến Vân tướng quân!
Có người nhận ra con Đại hắc mã đó mà Lý Nhàn đang cưỡi và bộ giáp đen mang tính dấu hiệu đó của hắn.
- Là Yến Vân tướng quân! Mọi người cùng lên thôi, đi theo Yến tướng quân, đó là Yến Vân tướng quân của Tả Đồn Vệ chúng ta!
- Yến Vân Tả Đồn Vệ? Chính là Yến Vân đã cướp thi thể của lão tướng quân Mạch Thiết Trượng ở bờ Liêu Thủy sao?
Có một binh linh khác doanh hỏi, vừa xông lên hội hợp với đội ngũ của Lý Nhàn. Binh lính Tả Đồn Vệ đó vừa lớn tiếng kiêu ngạo đáp:
- Không sai, chính là Yến tướng quân Tả Đồn Vệ chúng ta!
Cũng không biết có bao nhiêu binh lính Tả Đồn Vệ đã mất đi chỉ huy, sau khi nhìn thấy cờ chiến Tả Đồn Vệ lại tung bay, trong lòng kích động lạ thường. Thân binh cầm cờ vừa phóng ngựa và hô lớn ba chữ Tả Đồn Vệ. Còn các kỵ binh phía sau y thì đồng thanh hô với y. Thoáng chốc, hàng nghìn người đồng thời hô lên ba chữ Tả Đồn Vệ vang lên ở bờ nam Tát Thủy.
Nguyên soái quân viễn chinh Vũ Văn Thuật đã qua sông và chạy đi rất xa rồi vẫn nghe thấy tiếng reo hò truyền tới từ bờ nam sông. Ông liền ghìm chiến mã lại quay người lại nhìn, không nhìn thấy gì trong số loạn quân. Ông thầm mỉm cười, lập tức thu tầm mắt lại. Lúc này, cũng không biết trong lòng Vũ Văn Thuật đang nghĩ tới điều gì.
Binh lính Tả Đồn Vệ càng ngày càng nhiều xông về phía đội ngũ Lý Nhàn. Họ nhặt binh khí lên, vừa hô hào khẩu hiệu tiến lên phía trước, giống như dòng nước chảy về đội ngũ của Lý Nhàn thống lĩnh. Tiết Vạn Triệt ở phía sau để hơn trăm thân binh của mình chia ra thành hai đội. Hai đội ngũ bộ binh hai bên quay lại tiếp ứng binh lính. Như vậy, chỉ là một lần xung phong, đội ngũ của Lý Nhàn chỉ huy từ năm nghìn người đã tăng lên tới trên bảy nghìn người rồi.
- Xông lên!
Lý Nhàn thấy người phía trước là một đội phủ binh Đại Tùy bị người Cao Cú Lệ bao vây. Lúc này, cả bờ nam sông Tát Thủy đều chém giết loạn xạ. Người Tùy đã xen lẫn người Cao Cú Lệ. Còn người Cao Cú Lệ thì như bầy sói bao vây tấn công từng nhóm từng nhóm người Tùy tập trung lại phòng ngự.
Lý Nhàn vung hắc đao chỉ về phía trước, kỵ binh liền tăng tốc xông tới.
Một Cừ soái Cao Cú Lệ quơ gậy sắt nghênh đón, thấy cây gậy sắt đó của y cũng nặng – cân, vung lên vù vù trong gió. Vì vậy có thể thấy cũng là một mãnh tướng. Người này dưới bầu không khí đã lạnh mà vẫn cởi trần thân trên, để lộ làn da đã đầy vết máu. Đó đều là máu của binh lính Đại Tùy. Nhìn người này, sát ý của Lý Nhàn bỗng như bừng lên.
Nhưng tiếc là, sau khi Lý Nhàn tránh mũi tên bay tới, nhìn Cừ soái Cao Cú Lệ đó, lại thấy một cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ.
Một Lữ suất mặc bì giáp chế thức Đại Tùy cầm một thanh mạch đao khổng lồ mà nặng bỗng xuất hiện phía trước chiến mã của Cừ soái Cao Cú Lệ đó. Người đàn ông đó cao hơn hai thước đứng chặn ở đó, giống như một ngọn núi sừng sững tời trên trời giáng xuống.
- Giết!
Người đàn ông đó khàn giọng rít lên, cùng với cây mạch đao của mình hung hăng chém xuống!
Phịch!
Một thanh âm trầm đục vang lên, thời gian duy trì liên tục vậy mà lại không dài bằng âm thanh bổ chém một người. Đó là vì, một đao này đã trực tiếp chẻ Cừ soái Cao Cú Lệ trên lưng ngựa đó và cả chiến mã ra làm hai nửa! Mạch đao chém xiên từ trên xuống, trước tiên là chém đứt bả vai của viên Cừ soái Cao Cú Lệ đó, sau đó thế của mạch đao như chẻ tre mở cơ thể y ra, cũng chẻ luôn một đường từ ngực xuống tới thắt lưng của y. Thân đao không hề dừng lại chút lai, lại chém lên thân chiến mã, không ngờ đã chém nửa thân trước của chiến mã to lớn đó ra thành hai đoạn! Thi thể hai đoạn người ngã nhào sang hai bên, thoáng chốc Cừ soái Cao Cú Lệ đó vẫn chưa chết, thậm chí còn nhìn thấy cả bờ mông của mình nữa.
Người ngựa đều tách ra!
Một cây mạch đao tốt, một người đàn ông giỏi!
Lý Nhàn bất giác liền khen ngợi:
- Hay!
Người đàn ông đó quay đầu lại, lau vết máu trên mặt nói với Lý Nhàn:
- Yến tướng quân, ta nói rồi, ngươi không bỏ rơi Hùng mỗ được đâu!
Người đó chính là Lữ suất từ xưng là Hùng Khoát Hải. Không ngờ hắn ta lại có thể chạy nhanh bằng tốc độ chiến mã!
- Ta tới mở đường cho tướng quân! Giết!
Hùng Khoát Hải rít lên một tiếng, xông lên phía trước. Hắn ta giống như một ngọn núi di chuyển với tốc độ cao. Bất luận là bao nhiêu người Cao Cú Lệ chặn trước mặt hắn ta, không ai có thể ngăn được mạch đao của hắn ta! Như sát thần từ trên trời xuống, Hùng Khoát Hải bước nhanh tới, từng bước giết người!
Lý Nhàn bị Hùng Khoát Hải kích thích dâng lên lòng hăng hái, cười ha ha hai tiếng, thúc ngựa đi về phía trước.
Giết tan khoảng chừng hơn ba nghìn người Cao Cú Lệ, cứu được hơn sáu trăm binh lính Đại Tùy bị vây khốn. Lý Nhàn lớn tiếng hỏi Giáo úy thống lĩnh đội quân Tùy này:
- Ngươi là dưới trướng vị Đại tướng quân nào?
Người đó cũng không trả lời, quay người nhặt từ dưới đất lên một chiếc cờ chiến bị phá nát giơ lên nói:
- Tả Võ Vệ Đại Tùy!
Lý Nhàn nhận chiếc cờ đó từ tay hắn ta, chuyển lại cho một thân binh khác phía sau mình, nói:
- Giơ cờ của Tả Võ Vệ lên, để nó và cờ chiến của Tả Đồn Vệ chúng ta cùng bay cao như nhau!
Lý Nhàn nói với viên Giáo úy đó:
- Ngươi là người của Tả Võ Vệ. Nhưng, nếu ngươi muốn sang đội ngũ của ta, bây giờ không còn phân biệt Tả Võ Vệ và Tả Đồn Vệ nữa rồi. Các ngươi đều là lính của Yến Vân ta!
Viên Giáo úy đó hiểu ý của Lý Nhàn, liền cười lớn:
- Nguyện đi theo sau ngựa tướng quân!
Lý Nhàn gật đầu vung tay lên hô:
- Tả Võ Vệ!
Mọi người đồng thanh hô lớn ba từ Tả Võ Vệ, tiếng hô lớn dường như ngay cả Tát Thủy cũng đều bị trấn động.
- Nhìn kìa! Cờ của Tả Võ Vệ chúng ta cũng bay lên rồi! Mau nhìn kìa!
- Là nhân mã Tả Võ Vệ chúng ta, là Đại tướng quân lại quay lại cứu chúng ta rồi!
- Các huynh đệ, xông lên hội hợp với Đại tướng quân thôi!
Lý Nhàn dẫn kỵ binh xông lên bờ nam sông, cứu được bốn cánh binh lính Đại Tùy bị người Cao Cú Lệ vây khốn. Từ đông đánh sang tây, lại giơ cao cờ của Hữu Kiêu Vệ lên. Do đó, trên chiến trường xuất hiện cục diện hoành tráng như vậy, phía sau tướng quân trẻ tuổi giáp đen đó bỗng bay cao ba cờ chiến của phủ binh Đại Tùy!
Tả Đồn Vệ.
Tả Võ Vệ
Hữu Kiêu Vệ
Tàn binh càng ngày càng nhiều người liều mạng xông lên phía cờ chiến tung bay. Đội ngũ dưới trướng Lý Nhàn đã như quả cầu tuyết ngày càng lớn lên. Chém giết gần nửa canh giờ, nhân mã phía sau Lý Nhàn bỗng đã quy tập được trên hai vạn người rồi!
Mà đúng lúc này, Ất Chi Văn Đức được người ta đưa tới sườn núi cao cũng đã nhìn thấy đội quân Đại Tùy này. Khi thấy người tướng quân giáp đen đó, sắc mặt y bỗng trở nên khó coi vô cùng.
- Người đâu! Bao vây, bao vây lên! Giết chết người Tùy mặc áo giáp đen đó!
Y nghiến răng lại, gần như là gào lên nói.
Cùng với tiếng kèn vang lên, không biết bao nhiêu người Cao Cú Lệ dâng lên như nước thủy triều lao về hướng đội ngũ Lý Nhàn.