- Này.
Đi được mấy chục bước, Lý Nhàn lại nghe được giọng nói độc đáo kia.
Nhưng hắn không có ý định dừng lại, cách để đối phó với cô gái không giống bình thường mà Lý Nhàn rút ra được từ kiếp trước chỉ có một, đó chính là bạn không cần để ý đến nàng, mặc kệ nàng còn có hiệu quả hơn. Lý Nhàn không định dừng lại, cho dù là không săn được rồng bay thì cũng phải săn được còn vật nào đó gần như vậy về để gạ gẫm Độc Cô Nhuệ Chí, cho dù là một con thỏ ngu ngốc cũng được, nếu không tối nay Độc Cô Nhuệ Chí chắc chắn sẽ không tiếp tục dạy hạ độc nữa.
- Người Hán, ngươi tên gì?
Thiếu nữ mặc áo trắng kia lau hết nước mắt, nhặt roi trên mặt đất lên sau đó chạy đuổi theo. Mặc dù nàng chạy không nhanh, nhưng dáng vẻ chạy chậm lượn quanh trên mặt đất đầy tuyết lại vô cùng đáng yêu và xinh đẹp.
- Người Hán, ta tên là Âu Tư Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi tên là gì?
Nàng bám riết không tha chạy theo phía sau Lý Nhàn.
Lý Nhàn dừng bước, xoay người lạnh lùng hỏi: - Rốt cuộc cô muốn gì?
Cô gái kia bị giọng nói rét lạnh của Lý Nhàn làm hoảng sợ, theo bản năng dừng bước, mắt to khẽ sáng, lông mi rất dài, chỉ có điều trong hai hốc mắt bắt đầu ầng ậng nước rồi. Lý Nhàn thật sự không thể nào nhẫn nhịn khi nhìn một cô gái đang khóc, cho nên mới lựa chọn rời đi. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của cô gái kia cố nén nước mắt không khóc, so với dáng vẻ khóc đến mức lê hoa đái vũ vừa rồi còn đáng thương hơn, Lý Nhàn bất đắc dĩ hỏi: - Cô muốn gì?
Lời nói vẫn như vậy, cũng không nhiều hơn chữ nào, chỉ là giọng điệu đã ôn hòa hơn rất nhiều.
- Thật ra... Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút xem có nhìn thấy tiểu Hôi của ta không?
- Tiểu Hôi? Cái gì vậy? Con trai của sói xám?
- Không phải, không phải.
Thiếu nữ tự xưng là Âu Dương Thanh Thanh vội vã giải thích: - Không phải là con của sói xám, mà là một con to như vậy...
Nàng khoa chân múa tay một chút, sau đó tiếp tục giải thích: - Rất trắng, một con chồn tuyết lông bóng loáng giống như sa tanh của người Hán các ngươi.
Lý Nhàn nhớ tới con chồn tuyết lúc chuẩn bị đi săn, gật đầu nói: - Đã từng nhìn thấy.
- Ở đâu?
Âu Tư Thanh Thanh ánh mắt sáng ngời.
Lý Nhàn lắc đầu: - Không biết, lúc ta nhìn thấy con chồn tuyết kia thì cũng là lúc cô tới, ta liền trèo lên cây, sau đó ta nhảy xuống, cũng không để ý nó đã chạy đi đâu rồi.
- Ồ...
Âu Tư Thanh Thanh ồ một tiếng, mặt cúi thấp, có thể nhận ra rất thất vọng.
- Tiểu Hôi chưa từng rời khỏi ta, ta sợ nó đã chạy mất rồi, nếu như gặp phải gấu thì làm sao bây giờ, nếu như gặp phải rắn thì làm sao bây giờ.
Nàng lải nhải.
Lý Nhàn buồn phiền thở dài nói:
- Bây giờ là mùa đông.
Âu Tư Thanh Thanh ngẩn ra, lập tức mỉm cười: - Đúng vậy, sao ta có thể quên mùa đông làm sao có thể có gấu và rắn đây. Nhưng... nếu như gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ, nếu như người xấu dùng cung tiễn bắn nó bắt về lấy thịt ăn, bán lông của nó, vậy thì phải làm sao.
Từ cười đến đau khổ, sự thay đổi của nàng thật sự giống như giở sách.
Lý Nhàn tự nhủ trong lòng ta chính là người xấu, nếu cô đến muộn thêm năm phút đồng hồ ta cam đoan tiểu Hôi kia của cô đêm nay sẽ biến thành thịt trong bát Độc Cô ca. Nhưng hắn thật sự không thể phát cáu với thiếu nữ này, đành phải bất đắc dĩ hỏi: - Vậy cô nói xem phải làm sao bây giờ?
Nghe Lý Nhàn nói như vậy, Âu Tư Thanh Thanh lập tức chuyển chủ đề nói: - Ngươi giúp ta tìm tiểu Hôi được không?
Nhìn sắc mặt của Lý Nhàn, nàng cúi đầu xuống nhỏ giọng giải thích: - Ta lần đầu tiên rời khỏi bộ lạc, lần đầu tiên đi xa như vậy, lần đầu tiên bên người không có một ai, ta cãi nhau với gia gia, tự mình chạy đi, Đáp Lãng đại ca bọn họ mang người đi tìm ta, ta trốn ở trong đống tuyết không để bọn họ nhìn thấy, nhưng ta không ôm tiểu Hôi, nó tự mình chạy đi mất. Ta liền đuổi theo tiểu Hôi, cứ đuổi theo mãi đến tận đây...
Nàng ngẩng đầu lên vô tội nhìn Lý Nhàn: - Quan trọng là... ta không biết đường quay về.
Lý Nhàn rốt cục hiểu rõ, người đứng trước mặt này tuyệt đối không phải là thỏ tinh yêu bạch gì: - Cô ngốc! Không biết đường còn chạy xa như vậy.
Âu Tư Thanh Thanh khẽ run lông mi, nước mắt bắt đầu tràn ngập hốc mắt.
- Đừng khóc nữa.
Lý Nhàn rất không trách nhiệm mặc kệ nói: - Đưa cô đi tìm cái gì mà tiểu Hôi kia ta chắc chắn sẽ không làm, nếu như chạy khắp nơi thì không chừng ta cũng lạc mất. Nếu cô muốn quay về cũng rất đơn giản, theo dấu chân mà cô chạy tới quay trở về là được?
- Không có dấu chân...
- Tuyết vừa rơi, sao lại không có dấu chân.
- Đáp Lãng ca ca mang theo người đi tìm ta, ta ngay từ đầu đã không muốn để bọn họ tìm được, cho nên ta dùng nhánh cây quét bớt dấu chân đi, sau đó ta để lại đầy dấu chân ở dưới tàng cây, cho nên mới bọn họ bị bỏ rơi. Nhưng... ngươi cũng biết, ở trên núi này cây cối đều không khác nhau là mấy, ta cứ đi cứ đi cũng quên luôn ta đến từ chỗ nào rồi, ta leo cây rất nhanh.
Lý Nhàn nghe Âu Tư Thanh Thanh một lời lại một lời nói về chuyện mình đã biết, khổ não vỗ trán một cái nói: - Ta biết cái gì đây? Ta bây giờ đến tên cô cũng còn chưa nhớ kĩ.
- Ta leo cây nhanh... Ngươi cũng biết.
- Ta không biết.
Lý Nhàn nói hai chữ, thở dài: - Chuyện này ta biết.
Có lẽ bởi vì đến từ một thời đại khác, Lý Nhàn không hề có cảm tình đối với loại thiếu nữ không có việc gì lại bỏ nhà đi này. Nhưng hắn biết, Âu Tư Thanh Thanh không phải loại con gái thất thường này. Loại con gái thất thường có thể dựa vào một hộp tránh thai đi khắp thiên hạ ăn uống không cần lo, mà Âu Tư Thanh Thanh lại là loại tiểu bạch mà rời khỏi sự bảo hộ của gia đình trong xã hội một bước cũng khó đi. Chỗ khác nhau giữa hai loại này chính là, loại trước là người thoạt nhìn thì rất thuần khiết nhưng lại rất ngu ngốc, loại sau thì thoạt nhìn rất ngu ngốc nhưng lại rất thuần khiết.
- Vì sao cô lại tự mình bỏ đi?
Lý Nhàn lấy một cái khăn tay trắng muốt từ trong ngực ra đưa tới, cái khăn tay kia sạch sẽ đến mức khiến người ta căm phẫn. Quả thực là không thuộc cùng về một chủng loại đối với quần áo trên người hắn, nếu nói quần áo trên người hắn đến từ địa ngục, như vậy khăn tay này đến từ thiên đường. Cũng giống như, tóc của hắn sạch sẽ giống như nữ tử, mà chân của hắn lại chưa từng thật sự rửa cẩn thận bao giờ.
Khiến cho người khác kinh ngạc chính là, Âu Tư Thanh Thanh cũng không cự tuyệt, nàng rất tự nhiên nhận lấy khăn tay lau nước mắt, sau đó đặt trước mũi ngửi ngửi, sau khi xác định trên khăn tay có mùi thảo dược thản nhiên mình rất thích, Âu Tư Thanh Thanh ra sức lau lau mũi. Ưu thế lớn nhất của cô gái xinh đẹp chính là, nàng dùng khăn tay của bạn lau nước mũi bạn cũng không cảm thấy đó là một chuyện không thể tiếp nhận được. Lý Nhàn tất nhiên sẽ không nhỏ mọn về chiếc khăn tay đó, hắn nhíu mày là vì Âu Tư Thanh Thanh sau khi lau xong nước mũi lại rất tự nhiên vứt chiếc khăn tay đó xuống mặt tuyết.
Đây là một đại tiểu thư bị chiều hư.
Và, nàng nhất định không nhận ra chất liệu làm chiếc khăn tay này.
Người Khiết Đan vốn rất mơ hồ về chất liệu của vải vóc, so với tơ lụa mềm nhẹ hoa lệ, bọn họ càng ưa thích gấm Tứ Xuyên dày hơn. Bọn họ phân chia chất liệu may mặc là dựa vào việc mặc vào có dễ hay không, chứ không phải là có nhẹ mỏng không. Lý Nhàn đưa cho Âu Tư Thanh Thanh một mảnh vải bố, so với vải đay mềm mại thì càng dễ thấm hơn. Tuy rằng không phải là thứ hiếm lạ gì, nhưng không hề nghi ngờ, người Khiết Đan nhất định chưa từng nhìn thấy.
Đây là một quý tộc của Khiết Đan, nhưng hiển nhiên là chưa bao giờ ra ngoài xã hội.
Lý Nhàn thông qua hành động này của Âu Tư Thanh Thanh có thể đoán ra được rất nhiều chuyện.
Nhặt khăn tay mà Âu Tư Thanh Thanh vứt trên mặt đất lên, Lý Nhàn gấp cẩn thật bỏ vào túi da ở bên thắt lưng: - Dùng xong rồi cô hẳn nên trả lại cho ta, chứ không phải tuỳ tiện vứt đi. Ta tuy rằng không chê việc cô lau mũi, nhưng ta cũng muốn cầm về giặt một chút.
Lý Nhàn ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: - Ta chỉ có mỗi một cái khăn tay này thôi.
Âu Tư Thanh Thanh há hốc mồm, hiển nhiên là bị hành động này làm cho tay chân luống cuống rồi. Nàng không ngờ Lý Nhàn còn có thể nhặt lên cái khăn tay mềm mại đã lau mũi lên, bởi vì nàng nhìn cái khăn tay kia quá nhỏ, không đẹp cũng không dày bằng gấm Tứ Xuyên, vứt đi cũng không có gì đáng tiếc.
- Ta xin lỗi...
Âu Tư Thanh Thanh đỏ mặt nói, giống như một đứa nhỏ đập vỡ mất bình gốm mẫu thân yêu thích nhất.
- Không sao.
Lý Nhàn phất tay: - Cô vẫn chưa trả lời vì sao lại bỏ đi.
- Còn không phải vì người Hề chết tiệt.
Âu Tư Thanh Thanh lập tức lại biến thành nữ thần chính nghĩa trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ và thù hận: - Người Hề chết tiệt này, không biết vì sao đột nhiên bắt đầu di chuyển về hướng bắc, đoạt mất một phần lớn đồng cỏ gì đó của chúng ta. Bộ lạc Hà Đại Hà của chúng ta mặc dù có mười nghìn dũng sĩ có thể cưỡi ngựa đánh giặc, nhưng người Hề lần này lại mang đến không dưới năm vạn người. Chúng ta đánh nhau nhiều lần với người Hề, tuy rằng giết chết rất nhiều người Hề, nhưng chúng ta quá ít người cũng không đánh lại bọn chúng.
Âu Tư Thanh Thanh vung vung nắm tay, tức giận nói: - Gia gia liên lạc với các bộ tộc khác để liên minh chống lại người Hề tiến về phía bắc, nhưng những bộ tộc khác không muốn khai chiến với người Hề, gia gia không có cách nào, chỉ còn cách đi lên phía bắc tìm đến bộ tộc Tô Xuyết người Tập thương nghị, cùng nhau đánh cho người Hề quay về. ( Chú thích )
Tuy rằng nàng nói có chút lung tung, nhưng Lý Nhàn vẫn hiểu được ý của nàng.
Thảo nào vừa nhắc đến người Tập Âu Tư Thanh Thanh đã tức giận như vậy, hoá ra nàng nghe thành người Hề.
Hề và Tập phát âm giống nhau.
Lý Nhàn sau khi hiểu được, lại có một cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Người Hề đánh về phía bắc rồi à?
Nghe Âu Tư Thanh Thanh nói xong, phản ứng thứ hai của hắn chính là Đại Tuỳ sẽ động binh đánh Liêu Đông. Cái gì nên tới cũng phải tới, ba lần chinh phạt Liêu Đông gần như là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc Đại Tuỳ diệt vong, xem ra lịch sử vẫn không thể thay đổi. Tô Xuyết vừa mới lên làm Đại Ai Cân của bộ lạc người Tập, trước đó vài ngày nghe nói người Tập đánh đến mức máu chày thành sông chết không ít người. Phụ thân của Âu Tư Thanh Thanh bây giờ đến cầu ông ta, chỉ sợ cũng rất khó mang được tin tốt quay về.
Hà Đại Hà bộ?
Chẳng lẽ phụ thân cô ấy là Ma Hội?
Trong đầu Lý Nhàn nghĩ tới chuyện trong năm Trinh Quán thủ lĩnh người Khiết Đan Ma Hội mang theo bộ tộc gia nhập Đại Đường, hắn chỉ mơ hồ nhớ là Ma Hội là Đại Hạ thị của bộ tộc Hà Đại Hà, nhưng lại không nhớ lúc Ma Hội đầu hàng Đại Đường là năm nào. Nếu quả thật chính là ông ta, xem ra Âu Tư Thanh Thanh nhìn mới có mười bốn mười lăm tuổi, thì phụ thân của cô nhiều lắm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi.
Địa bàn của người Hề cách Liêu Đông quá gần, Đại Tuỳ nếu như xuất binh đánh Liêu Đông nhất định sẽ xua đuổi bộ lạc người Hề. Người Hề không có chỗ để đi, tất nhiên sẽ đi lên phía bắc chiếm đồng cỏ của người Khiết Đan hoặc người Tập. Mà người Khiết Đan bây giờ rất loạn, chiến tranh giữa các bộ tộc chưa bao giờ ngừng, vài bộ tộc lớn như Hà Đại Hà, Tất Vạn Đan càng đánh ác liệt hơn, lúc này người Hề đánh về phía bắc người Khiết Đan nhất định không ngăn cản nổi. Một dân tộc vì tranh đoạt quyền lực mà đánh nhau không đoàn kết, nhất định không chống đỡ được bên kia vì sinh tồn mà không thể không đồng tâm hiệp lực. Hơn nữa thực lực của người Khiết Đan và người Hề cũng không hơn kém là bao, nhưng một đoàn kết, một không đoàn kết, thắng bại đã vô cùng sáng tỏ rồi.
Người Khiết Đan vốn là có mười bộ tộc, chính là vì không ngừng tranh đoạt quyền đứng đầu mà đã có mấy bộ tộc bị tiêu diệt rồi, sau khi quy thuận triều Đường thì lại chia thành tám bộ lạc. Chỉ có điều thời triều Đường tám bộ lạc của Khiết Đan rất khác so với tám bộ lạc Khiết Đan cổ.
Không đúng.
Lý Nhàn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, Đại Tuỳ hẳn là không làm như vậy, Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng vẫn luôn tự xưng là Hoàng đế nhân nghĩa, y có danh là vô cùng nhân từ đối với ngoại tộc. Ngẫm lại hai năm trước y từng tuyên bố mệnh lệnh khốn khiếp bất kể là ngoại tộc đến Đại Tuỳ có thể ăn không uống không lấy không không cần trả tiền, có thể nhận ra y là một người ham hư vinh.
Là người Đột Quyết.
Lý Nhàn thở ra một hơi thật dài, xem ra Đại Tuỳ chinh phạt Cao Tú Lệ, người Đột Quyết cũng ngồi không yên rồi.
( Chú thích : thủ lĩnh bộ tộc người Khiết Đan hẳn tên gọi là Nhục Hột Chủ, nhưng trong năm bộ tộc của người Hề có một bộ tộc gọi là Nhục Hột Chủ, cho nên vì không để cho quá loạn, thủ lĩnh bộ tộc trên thảo nguyên gọi là Ai Cân, đương nhiên ngoại trừ người Đột Quyết.)