Tướng Minh

chương 218: phi hổ năm bộ phận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủy quân tạm thời chỉ có hơn năm ngàn binh lính, cho nên thuyền lớn cần thiết cũng không cần nhiều lắm, dù sao một con thuyền lớn Ngũ Nha cũng có thể chuyên chở hơn ngàn binh lính, hơn nữa nếu vùng nước nhỏ..., thuyền lớn Ngũ Nha cũng không thể hoàn toàn thi triển ra. Hồ nước ở Cự Dã Trạch cũng đủ lớn, nhưng trước mắt hao phí món tiền khổng lồ kiến tạo thuyền lớn Ngũ Nha dường như còn có chút miễn cưỡng. Suy xét một chút, Lý Nhàn quyết định lùi thời gian làm thuyền lớn Ngũ Nha lại một chút.

Cho nên, hiện tại thủy quân cần nhất vẫn là tốc độ thủy chiến tương đối linh hoạt của khoái thuyền Hoàng Long, một chiếc khoái thuyền Hoàng Long có thể chở được một trăm binh lính thủy quân, hơn nữa còn có thể trang bị vũ khí hạng nặng trên thuyền. Thời điểm năm đó Đại Tùy bình diệt Nam Trần, lúc Sở công Dương Tố dẫn đầu đại quân qua sông ở thượng du sông Trường Giang, đại bộ phận binh lính đều ngồi trên loại khoái thuyền Hoàng Long này. Cũng chính là dùng mấy ngàn chiếc thuyền loại này, đánh bại thủy sư Nam Trần vang danh thiên hạ.

Lúc đầu sau khi Chu Nhất Thạch tới Cự Dã Trạch còn chưa thích ứng, nhưng trải qua mấy ngày ở chung y phát hiện hóa ra cái gọi là phản tặc cả đám đều hiền lành như thế, y mới tới Yến Vân Trại đã bị Lý Nhàn ủy thác trọng trách, những tướng lĩnh trong thủy quân chẳng những không phản đối, ngược lại đối với y đều rất tôn trọng, điều này làm cho trong lòng Chu Nhất Thạch có chút ấm áp. Hơn nữa Lý Nhàn còn cố ý chọn một nơi phong cảnh đẹp tuyệt trần xây cho bọn y một tòa độc viện, lại đưa năm mươi binh lính tinh nhuệ làm thân binh cho y, và hạ lệnh, phàm là việc cần thiết để tạo thuyền y có thể hoàn toàn tự chủ.

Sau khi trải qua một vài ngày, Chu Nhất Thạch đã thích ứng với thân phận mới cuộc sống mới.

Vợ của y sau lúc ban đầu kinh hoảng sợ hãi cũng đã khôi phục lại, trong lòng cũng không có mâu thuẫn quá lớn với Cự Dã Trạch non xanh nước biếc này. Nhất là Lý Nhàn còn tự mình sắp xếp, đưa hai con gái của nàng đến chỗ Hứa Trí Tàng lão nhân bái sư, chẳng những có thể đọc sách biết chữ mà còn có thể học tập y thuật, càng làm cho vợ y Tôn thị tiêu trừ thành kiến. Phải biết rằng Hứa Trí Tàng từng rất được Đại nghiệp Hoàng đế Dương Quảng thưởng thức, phong làm Tán Kỵ Thường Thị, danh khí ở trong triều rất lớn.

Thời điểm năm đó ở Nam Trần, danh tiếng của ông ấy cũng đã truyền đến phía bắc Đại Giang.

Cho nên, sau khi do dự một chút Chu Nhất Thạch vẫn quyết định đi tìm Lý Nhàn, bẩm báo chi tiết ý kiến trong lòng của mình. Vợ y Tôn thị khuyên nhủ:

- Chàng mới đến Cự Dã Trạch, hay là cứ sống yên ổn làm việc trước, tuy rằng những người đó đối với nhà chúng ta hiền lành nhưng dù sao cũng là ác phỉ giết người không chớp mắt, nếu chàng chọc giận bọn họ nhà chúng ta chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?

Chu Nhất Thạch trừng mắt nhìn thê tử một cái nói:

- Phu nhân hiểu được cái gì? Sao nàng có thể nói người Yến Vân Trại đều là ác phỉ, tới Cự Dã Trạch hơn nửa tháng, người nào tới nhà chúng ta mà không phải khách khí thân thiện? Ta thấy, thật ra còn dễ thân cận hơn những quan phủ! Lại có, nàng cũng đã gặp Lý tướng quân, biết hắn chính là Yến Vân tướng quân ở Liêu Đông năm đó, người trong Yến Vân Trại cũng phần lớn đều là phủ binh Đại Tùy, tại sao lại còn có thành kiến? Loại lời này về sau đừng nói nữa!

Tôn thị cười nói:

- Chàng có thể nghĩ như vậy thì càng tốt, ta còn không phải sợ trong đầu óc chàng lòng vòng không nghĩ đến điểm này sao?

Chu Nhất Thạch sửng sốt, lập tức cười cười nói:

- Người lấy quốc sĩ đối đãi, lúc này ta lấy quốc sĩ báo đáp. Lý tướng quân là hào kiệt chân chính, ta như là đã tính toán lý tưởng không thể không lưu lại.

- Tốt lắm, chàng đi sớm về sớm, thiếp làm đồ ăn chờ chàng.

Tôn thị cười nói.

Chu Nhất Thạch ừ một tiếng không mặc y phục đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Nhớ hâm nóng bầu rượu, đem cá sáng nay Gia Nhi cô nương đưa tới hấp lên, cá trong hồ nước ở Cự Dã Trạch rất béo, quả nhiên là mỹ vị vô cùng nha.

- Một vài ngày nay ít nhiều cũng được Gia Nhi cô nương chiếu cố!

Tôn thị than thở một câu:

- Chi bằng buổi tối ta mời nàng và Diệp đại gia cùng nhau tới dùng cơm?

Chu Nhất Thạch dừng lại, ngẫm nghĩ một chút nói:

- Tiểu viện của Diệp đại gia cách nhà chúng ta không xa, nếu như nàng muốn đi thì làm thêm vài món ăn. Nói đi nói lại, nếu không phải Diệp đại gia liều chết cứu chúng ta ra khỏi Giang Đô, cũng không biết một nhà chúng ta giờ ở đâu, làm cô hồn dã quỷ ở phương nào.

- Cái này thiếp đều biết!

Tôn thị cười cười nói:

- Đúng rồi! Hẳn là cũng nên mời Hứa lão.

- Ừ!

Chu Nhất Thạch cười nói:

- Đấu rượu cùng người ở Yến Vân Trại, ta có thể đánh bại Hứa lão

Đang nói, bỗng nhiên hai người Lý Nhàn và Trần Tước Nhi cười nói đi vào tiểu viện.

- Hoành Viễn huynh có ở nhà không?

Mới vào cửa, Trần Tước Nhi liền cao giọng gọi một câu.

Hoành Viễn, là tự của Chu Nhất Thạch.

- Có ở!

Chu Nhất Thạch vội vàng nghênh đón thi lễ nói:

- Chào Tướng quân, chào Trần đương gia!

Lý Nhàn cười nói:

- Sao còn đa lễ như vậy? Không phải đã nói rồi sao, nói lý ra chúng ta giống như huynh đệ. Chu đại ca lớn hơn ta mười tuổi, thật ra ta hẳn là nên đến kiến lễ mới đúng.

Chu Nhất Thạch vội vàng nói:

- Sao tướng quân lại nói vậy, trưởng ấu tôn ti, không thể không có quy củ.

Lý Nhàn mỉm cười nói:

- Trưởng ấu tôn ti, trưởng ấu ở phía trước tôn ti ở phía sau, trưởng giả vi tôn.

Trần Tước Nhi vỗ vỗ bả vai Chu Nhất Thạch cười nói:

- Hôm nay ta cùng tướng quân đến nhà ngươi đòi uống rượu đây, phu nhân có ở nhà không? Hôm nay có thể nếm thử tay nghề của phu nhân, đã sớm nghe Gia Nhi cô nương nói qua, phu nhân làm cá hồ hấp rất tuyệt!

- Ở đây, ở đây.

Mặt Chu Nhất Thạch đỏ lên nói:

- Sáng sớm Gia Nhi cô nương đưa tới hai con cá, vừa rồi ta còn nói chốc nữa nấu chín sẽ mời Hứa lão và Diệp đại gia bọn họ cùng tới ăn cơm, vốn là không dám quấy rầy tướng quân, vừa vặn tướng quân và Trần đương gia đến đây.

- Nói như thế, xem ra chúng ta cũng tính là đuổi kịp rồi hả?

Trần Tước Nhi cười ha hả nói.

Lý Nhàn nhìn thấy quần áo của Chu Nhất Thạch lập tức hỏi:

- Chu đại ca đây là muốn đi ra ngoài sao?

Chu Nhất Thạch nói:

- Chính là muốn đi tìm tướng quân ngài, nhưng ngài lại tới trước.

- Đi.

Lý Nhàn khoát tay áo nói:

- Có việc gì chúng ta vào nhà nói đi.

- Cá hấp phu nhân làm, quả nhiên là tuyệt nhất!

Trần Tước Nhi gắp một miếng cá bỏ vào miệng, thưởng thức một phen rồi khen không dứt miệng.

Tôn thị đỏ mặt nói:

- Nào có ngon như Trần đương gia nói, chỉ là chúng ta thuở nhỏ đã lớn lên tại bờ sông, con cá này cũng đã làm quen, tướng quân các người không thấy khó ăn là tốt rồi, ta đến phòng bếp trước, còn đi hấp cách thủy một con gà.

Gia Nhi đứng lên nói:

- Ta đi giúp phu nhân!

Diệp Hoài Tụ cũng muốn đứng dậy, Tôn thị vội vàng ngăn lại.

Mọi người khách khí vài câu, Tôn thị và Gia Nhi liền vội đi đến phòng bếp. Hứa Trí Tàng uống một ngụm rượu mới trong sơn trại tự ủ, gắp một miếng đồ ăn đưa vào miệng không kìm nổi khen:

- Lão phu từ Giang Nam tới phương bắc, chỉ có những ngày vào Cự Dã Trạch này sống. Có rượu có đồ ăn có người chiếu cố, còn có mấy đồ nhi thiên tư thông minh, cuộc đời này thế là đủ!

- Nhưng ta nhớ rõ!

Trần Tước Nhi cười nói:

- Thời điểm lúc trước tướng quân Đạt Khê Trường Nho đến vườn đào, lão còn không muốn rời núi đấy.

Hứa Trí Tàng cười nói:

- Sớm biết được sống những ngày như này, ai nguyện ý trông coi vườn đào kia ngồi ăn rồi chờ chết chứ?

Ha ha!

Mọi người đều cười.

Lý Nhàn kính Hứa Trí Tàng một chén rượu sau đó hỏi Chu Nhất Thạch:

- Mới vừa rồi huynh nói muốn tìm ta, có chuyện gì?

Nói đến chính sự, Chu Nhất Thạch vội vàng đặt chén rượu xuống nghiêm nghi nói:

- Đã nhiều ngày vẫn đi theo Trần đương gia ở trong thủy quân, ta đã xem qua cây cối trong trạch, tạo thuyền không có vấn đề. Chỉ có điều có một chuyện khác ta đã suy nghĩ thật lâu, vẫn là muốn nói một chút với tướng quân ngài.

Y dừng một chút nói:

- Quy mô thủy quân, vẫn quá nhỏ!

- Theo ta thấy, nếu muốn xây dựng thủy quân, ít nhất phải có một vạn binh lính. Năm nghìn thủy quân hiện giờ, dựa vào khoái thuyền Hoàng Long không thể hoàn toàn khống chế thủy vực, nhất định phải có thuyền lớn Ngũ Nha mới được. Nhưng binh lính thủy quân chỉ có năm ngàn người, nếu tất cả đều thao luyện thuyền lớn Ngũ Nha cũng không được, không có khoái thuyền Hoàng Long phối hợp tác chiến, thuyền lớn rất dễ bị thuyền nhỏ của địch nhân vây công. Cho nên, càng nghĩ, ta vẫn cảm thấy quy mô thủy quân nhỏ chút. Nếu có thể mở rộng thủy quân, tương lai xuất chinh Lâm Giang thủy chiến, lấy thuyền lớn Ngũ Nha cầm đầu, lấy khoái thuyền Hoàng Long làm chủ, lấy thuyền nhỏ Phù Phong và Ngô công làm phụ trợ, tiến thoái có độ, dựa vào lẫn nhau, dù có gặp phải Thủy sư của triều đình cũng không chắc dễ dàng bị thua.

Trần Tước Nhi nói:

- Hoành Viễn huynh nói không sai, ta và tướng quân vừa mới nói đến việc này.

Lý Nhàn khẽ gật đầu:

- Chỉ có điều hiện giờ sơn trại chiêu mộ tân binh chọn lấy những người ưu tú, từ tháng ba đến nay mới tuyển được hơn vạn người. Các doanh chinh chiến đều có tổn thương, vốn định mở rộng nhân mã của ngũ hành đại doanh trước rồi mới đến mở rộng thủy quân, nếu huynh và Trần đương gia đều tính toán như vậy, thì ta sẽ đem tất cả tân binh đưa đến thủy quân.

Hắn ôm quyền nghiêm nghị nói:

- Ta cũng không am hiểu huấn luyện thủy quân như thế nào, toàn bộ dựa vào Chu đại ca lao tâm.

Chu Nhất Thạch vội vàng nói:

- Tướng quân khách khí rồi, nếu đã tới Cự Dã Trạch Yến Vân Trại, ta sẽ coi nơi này là nhà, người một nhà sao có thể nói hai lời?

Nói tới đây, Lý Nhàn ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn Diệp Hoài Tụ một cái. Diệp Hoài Tụ gục đầu xuống, nhìn cái bóng của mình trong chén rượu giống như đang trầm tư cái gì.

- Chỉ có điều...

Trần Tước Nhi cười nói:

- Sau khi tướng quân trở về, không dễ nói chuyện với Thiết Lão Lang bọn họ đâu, ha ha!

Sau khi bọn họ cáo từ Chu Nhất Thạch ra khỏi tiểu viện, Lý Nhàn vừa đi ra vài bước bỗng nhiên nghe Diệp Hoài Tụ nói:

- Tướng quân, về Phi Hổ mật điệp, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.

Mọi người biết Phi Hổ mật điệp chính là cơ mật trong sơn trại, vì thế đều cáo từ.

Lý Nhàn cùng Diệp Hoài Tụ sóng vai mà đi, theo đường nhỏ trong núi đi hướng đến hồ nước. Lúc này đã là cuối mùa thu, trong núi ít đi vài phần xinh đẹp lại thêm vài phần trang nghiêm. Con đường nhỏ trong núi này không biết là do tiều phu lên núi nhiều năm trước tạo thành, hay là lúc trước Trương Kim Xưng còn ở Cự Dã Trạch phái người mở, có chút hẹp khó đi, có vài chỗ hiểm yếu, đều là Lý Nhàn nắm tay Diệp Hoài Tụ dìu nàng qua.

- Nếu muốn Phi Hổ mật điệp có thể đối kháng với Long Đình Vệ của triều đình, mở rộng quy mô chỉ là một mặt, nhất định phải có quy trình.

Diệp Hoài Tụ vừa đi vừa nói:

- Ta tính toán phân nhỏ chức trách của Phi Hổ mật điệp.

Lý Nhàn mỉm cười nói:

- Nếu đã giao Phi Hổ mật điệp cho cô, cô cứ thẳng tay mà làm.

Diệp Hoài Tụ lườm hắn một cái nói:

- Chẳng lẽ ngươi không phải là chủ nhân của Yến Vân Trại sao?

Lý Nhàn ngạc nhiên, ngượng ngùng cười nói:

- Cô nói, tôi nghe.

Diệp Hoài Tụ nói:

- Ta tính toán chia Phi Hổ mật điệp ra thành năm bộ phận, thứ nhất, thăm dò cho trạm canh gác, chuyên môn phụ trách tìm hiểu tình báo. Thứ hai, làm hậu cần, chuyên phụ trách tiếp tế tiếp viện. Thứ ba, là thích khách, chuyên quản lý ám sát đánh lớn. Thứ tư, là hộ vệ, chuyên quản lý phòng hộ đề phòng. Thứ năm, chính là đốc quản, phụ trách giám sát các bộ phận mật điệp.

Nàng nhìn Lý Nhàn nói:

- Cho nên, ta muốn ngươi đưa tới vài người.

- Ai?

Lý Nhàn hỏi.

- Tướng quân Đạt Khê Trường Nho, ta chuẩn bị để y giúp ta huấn luyện trạm canh gác thăm dò, còn có thích khách, đương nhiên, còn có Trương Đại đương gia, hai người bọn họ tinh thông võ nghệ, không có ai thích hợp huấn luyện thích khách hơn bọn họ. Còn có Độc Cô Nhuệ Chí, ta tính toán mời y chọn trong số những nhân viên hậu cần chọn ra một nhóm nhân thủ, chuyên môn học tập kỹ xảo chế độc đầu độc.

- Phi Hổ năm bộ phận?

Lý Nhàn cười cười nói:

- Rất tốt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio