Tướng Môn Độc Hậu

chương 129: kiều kiều của ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau lễ Triều cống, kinh thành vẫn chưa hết náo nhiệt. Vì để phô trương cho người nước Tần và Đại Lương thấy Minh Tề phồn hoa nên trên đường kẻ đến người đi không ngớt.

Tại Thẩm phủ, trong Thu Thủy uyển, mấy hạ nhân đang bàn luận sôi nổi.

“Vị tiểu thư mới tới rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể làm Tam phu nhân đối xử tốt như vậy?”

“Lá trà mới đưa tới năm nay cũng chuyển qua viện vị tiểu thư kia trước, chẳng lẽ là một nhân vật lớn sao?”

Một bà tử mặc áo choàng ngắn màu thiên thanh thấp giọng nói: “Nghe nói phụ thân vị tiểu thư này và lão tướng quân quan hệ rất mật thiết, trước đây người này còn xả thân chắn một đao cứu mạng lão tướng quân…”

Một nha hoàn trẻ tuổi kinh ngạc che miệng: “Thì ra là ân nhân của lão tướng quân, nếu vậy cũng là ân nhân của Thẩm phủ rồi, chẳng trách nàng ta được cung phụng như phật sống.”

“Dường như trong nhà phát sinh biến cố, nàng mới tìm tới Thẩm phủ để nương nhờ, nhìn bộ dạng Tam phu nhân, chắc cũng có ý chiếu cố vị tiểu thư này thật tốt.”

“Chiếu cố gì chứ, Thẩm phủ bây giờ chỉ còn cái vỏ thôi, theo ta thấy những kẻ đến ăn nhờ ở đậu thế này, đuổi đi sớm mới tốt.”

Lời này vừa nói ra, chung quanh bỗng chốc im lặng. Thẩm phủ bề ngoài vẫn chạm vàng khảm ngọc, nhưng người bên trong ai cũng rõ ràng, từ khi Đại phòng tách ra, bạc ngày càng thiếu, lương thưởng của hạ nhân đều bị cắt giảm. Vì thế, dù là người tôn quý thế nào mà đến ăn nhờ ở đậu, bọn hạ nhân cũng không được vui.

“Nhưng mà ta cũng thắc mắc, Tam phu nhân bình thường hà khắc keo kiệt, sao bỗng dưng lại rộng rãi với vị tiểu thư này như thế.” Có người nghi hoặc nói.

Bên trong nhà chính của Thu thủy uyển, Trần Nhược Thu ngồi ở ghế chính, chuyển chung trà vừa rót sang cho cô gái ngồi đối diện, cười nói: “Đây là lá trà mới năm nay, mời Thanh tiểu thư nếm thử.”

Cô gái ngồi đối diện mặc chiếc váy dài vân cẩm màu xanh biếc. Chiếc váy không thêu thùa quá nhiều, trang phục đơn giản như vậy rất kén người mặc, nếu phối không tốt có thể trở nên xuề xòa, nhưng mặc lên người cô gái lại hết sức trang nhã, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Cô gái này ước chừng hai mươi tuổi, quần áo trang sức đều rất đơn giản, nhưng lại có nét dịu dàng uyển chuyển, quan trọng nhất là nàng có khí chất của người có học, vừa nhìn đã biết dòng dõi thư hương, tính tình được tu dưỡng rất tốt.

Trần Nhược Thu vốn khinh thường võ phu, yêu thích văn nhã nên càng nhìn cô gái càng thấy thuận mắt, đối xử thêm khách khí.

Cô gái thấy Trần Nhược Thu nhiệt tình, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi mỉm cười nói: “Nước trà trong vắt, hương thơm thuần khiết, không tản ra mà tụ lại ở đầu môi, phu nhân đúng là bậc thầy pha trà.”

“Không ngờ tiểu thư cũng có nghiên cứu trà đạo.” Trần Nhược Thu tươi cười: “Trà đạo rất hay, nhưng những người trẻ như tiểu thư, rất ít khi nghiên cứu.”

“Hai cánh nổi gió mát, bay vút đến Bồng Lai.” Cô gái khẽ cười ngâm một câu thơ rồi nói: “Phu nhân nói không sai, trà đạo rất tốt. Nhưng phu nhân đừng có trêu chọc ta, ta đã hai mươi sáu, sao dám nhận mình là cô nương trẻ tuổi?”

“Hai mươi sáu?” Trần Nhược Thu kinh ngạc hô lên: “Nhìn gương mặt tiểu thư, ta cứ nghĩ khoảng mười tám xuân sanh, còn nhìn khí chất, ta cũng chỉ đoán tầm hai mươi tuổi, không ngờ tiểu thư đã hai mươi sáu, tính cách ôn hòa thong dong như vậy, đúng là hiếm gặp.”

Cô gái này không ai khác chính là kẻ hôm qua đến “tống tiền” Thẩm phủ, tên là Thường Tại Thanh, là con gái Thường Hổ, thuộc hạ của Thẩm lão tướng quân trước đây, Thường Hổ ngày xưa có ân cứu mạng, từng chắn cho Thẩm lão tướng quân một đao, sau đó bị thương không thể tiếp tục ra chiến trường, trước đó một nhà của Thường Hổ đều trông cậy và quân lương của hắn, Thẩm lão tướng quân mang ơn, nên đã chu cấp cho cả một gia đình. Lúc ấy Thường Tại Thanh tuổi còn nhỏ, Thẩm Tín cũng sắp đến tuổi lấy vợ, Thẩm lão tướng quân hay vui đùa muốn cưới Thường Tại Thanh làm con dâu. Không ngờ Thẩm lão tướng quân bạc phước, ra đi khi Thẩm Tín còn chưa thành thân, việc Thẩm lão tướng quân âm thầm trợ giúp cả nhà Thường Hổ cũng không ai biết, từ đó hai nhà không còn lui tới.

Không ngờ có một ngày người nhà họ Thường lại tìm đến tận cửa.

Thường Tại Thanh buồn rầu nói: “Lần này mạo muội quấy rầy, trong lòng ta rất băn khoăn, bỗng dưng lại đến làm phiền... Tại Thanh tự thấy hỗ thẹn, nếu phu nhân thấy bất tiện, Tại Thanh sẽ dọn đi ngay lập tức, không phiền đến Thẩm gia.” Tuy lời nàng nói như thế, nhưng đã cắn môi đến bật máu.

Trần Nhược Thu kéo tay nàng, thân thiết nói: “Nghe tiểu thư nói kìa, cha ngươi có công cứu mạng lão thái gia, Thường gia chính là ân nhân của chúng ta, hơn nữa, trước đây giao tình của hai nhà không khác gì huynh đệ, ngươi cứ xem chúng ta như người một nhà. Nếu đã là người một nhà, thấy ngươi gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn.” Nàng vỗ về bàn tay Thường Tại Thanh: “Tại Thanh tiểu thư cứ ở lại đây, ngày mai ta dẫn ngươi đi bái kiến lão thái thái, có điều gần đây thân mình lão thái thái không được khỏe, nếu tiếp đón có gì sơ sót, mong tiểu thư bỏ qua cho.”

Thường Tại Thanh luôn miệng nói không dám, thái độ tự nhiên lễ phép, không kiêu ngạo không xu nịnh, làm người khác yêu thương. Trần Nhược Thu là người có tâm phòng bị rất nặng, nhưng luôn miệng cười cười nói nói với nàng.

Thường gia nhà ở Liễu Châu. Đến nương nhờ Thẩm phủ cũng do bất đắc dĩ. Mấy năm trước Thường Hổ tạ thế, Thường gia chỉ còn lại Thường Tại Thanh và mẫu thân, Thường phu nhân hàng năm nằm gường bệnh, cách nay không lâu cũng theo ông theo bà, sau khi an táng mẫu thân, có vị công tử ở Liễu Châu muốn ép Thường Tại Thanh làm thiếp, nàng cùng đường định treo cổ tự sát, được vú nuôi cứu sống, vú nuôi khuyên nàng tìm đến Thẩm phủ nương nhờ.

Thường Tại Thanh đã từng gặp Thẩm lão tướng quân, nhớ mang máng đó là một người rộng lượng hào sảng, nên mới đánh liều tìm đến kinh thành. Vừa tới Thẩm phủ đã gặp Trần Nhược Thu, kể ra tiền căn hậu quả, rồi được Trần Nhược Thu an bày nơi ở.

Trần Nhược Thu nhìn Thường Tại Thanh cười nói: “Tiểu thư người ở Liễu Châu, đó là vùng sông nước hữu tình, kinh thành không thể so sánh, không biết mấy hôm nay đồ ăn thức uống có hợp khẩu vị hay không? Ở trong Tây viện ngủ có ngon không?”

“Làm phiền phu nhân quan tâm.” Thường Tại Thanh cười đáp: “Phu nhân lo lắng chu đáo. Tây viện cũng rất tốt. Chỉ là...” Nàng nói ra nghi hoặc trong lòng: “Sân viện phía Tây lớn như vậy, ngày thường thật sự không có ai trú ngụ sao?” Nói rồi lại cảm thấy đường đột, cười nói: “Ta hỏi như vậy thật thất lễ, xin phu nhân đừng trách.”

“Ta đã nói xem như người một nhà thì trách cái gì chứ.” Trần Nhược Thu cười nói: “Không giấu gì ngươi, trong phủ có ba phòng. Danh tiếng về Uy Vũ đại tướng quân chắc ngươi cũng đã từng nghe, đó chính là Đại phòng Thẩm gia, chẳng qua hai năm trước có chút hiểu lầm nên Đại phòng đã tách ra. Lúc đó ta và phu quân muốn giải thích cho rõ, không ngờ cả nhà đại ca đại tẩu gấp rút chuyển đến Tiểu Xuân Thành, vừa trở lại cách đây không lâu, đã mấy lần ta muốn đến tìm bọn họ, nhưng hiểu lầm này thật sự đã quá sâu rồi.” Nói xong, gương mặt Trần Nhược Thu hiện ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết làm thế nào cho phải.”

Thường Tại Thanh sửng sốt: “Phu nhân nói vậy, Tây viện kia chính là…”

“Đó là nơi trước đây Đại phòng từng ở.” Trần Nhược Thu nói.

Thường Tại Thanh bừng tỉnh, nhìn thấy bộ dạng ưu sầu của Trần Nhược Thu nên khuyên nhủ: “Phu nhân đừng quá lo lắng, máu mủ tình thâm, nếu là hiểu lầm, trước sau cũng sẽ cởi bỏ. Thời gian trôi qua, dù phu nhân không tìm đến giải thích, có lẽ Thẩm đại tướng quân cũng đã không để tâm đến việc đó nữa rồi.”

Trần Nhược Thu cười nói: “Điều này ta biết, bất quá nghe từ miệng ngươi, trong lòng ta được trấn an rất nhiều.” Nàng nhìn Thường Tại Thanh: “Ở Thẩm phủ này, nếu ai cũng hiểu chuyện như ngươi thì tốt rồi. Nếu ngươi có nhàn rỗi, xin hãy dành thời gian chỉ dạy Nguyệt nhi. Đứa nhỏ này ngày thường được chúng ta nuông chiều, sợ là hỏng rồi, ngươi thông minh hiểu chuyện như vậy, nếu bằng lòng dạy bảo cho nó, ta cũng yên tâm hơn.”

“Phu nhân nói quá lời, Nguyệt nhi là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông minh tài hoa, ở Liễu châu ta chưa từng gặp cô gái nào thông tuệ như vậy. Ta nghĩ ở kinh thành nàng cũng là nhân vật nổi bật số một số hai. Nữ tử bác học đa tài thật ra không thiếu, nhưng có được thần thái như Nguyệt nhi đúng là hiếm thấy.”

Nghe Thường Tại Thanh khen tặng, trong lòng Trần Nhược Thu như nở một đóa hoa. Càng cảm thấy Thường Tại Thanh thuận mắt, nói chuyện đến trưa mới để Thường Tại Thanh trở về.

Sau khi Thường Tại Thanh đi rồi, Tình Thư đứng bên cạnh thận trọng hỏi: “Phu nhân thật sự muốn giữ tiểu thư Tại Thanh ở lại sao?” Do dự một chút, Tình Thư nhắc nhở: “Chi tiêu trong phủ càng ngày càng thâm hụt, chỉ sợ lão thái thái biết sẽ không vui.”

“Lão thái bà kiến thức hạn hẹp kia thì biết cái gì.” Trần Nhược Thu khinh thường nói: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa, tầm nhìn chẳng tới đâu, không nhìn xa được?”

“Phu nhân cảm thấy Thanh tiểu thư có chỗ dùng được ư?” Đầu óc Họa Ý nhanh nhạy, lại hiểu rõ tính nết phu nhân nhà mình. Nếu là hai năm trước, phu nhân sẵn sàng cưu mang người khác để tạo tiếng thơm, còn hiện giờ bạc trong nhà không có, ốc không mang nỗi mình ốc, sao có thể vươn tay cứu tế kẻ khác.

“Tại Thanh là người có giáo dưỡng tốt, lời nói cử chỉ đều trãi qua rèn luyện nghiêm khắc, khác hẳn phụ nhân bình thường, có nhan sắc lại dịu dàng khéo léo, người như vậy dù đặt ở vị trí nào cũng sẽ nổi bật hơn kẻ khác. Nếu là người không có dã tâm thì cũng không sao, nhưng nếu nàng có dã tâm, ta đảm bảo không đầy năm, nàng ta sẽ thành công.” Trần Nhược Thu cười nói. Nàng lăn lộn trong giới tiểu thư, phu nhân ở kinh thành đã nửa đời người, mẹ nàng là một phụ nữ rất lợi hại, trên người Thường Tại Thanh, nàng cảm nhận được bóng dáng mẫu thân, thậm chí nàng còn nghĩ Thường Tại Thanh hiện giờ còn trẻ, thành tựu sau này có thể vượt hẳn mẹ mình.

“Dù nàng lợi hại đi nữa thì ở trong nhà chúng ta có tác dụng gì?” Họa Ý khó hiểu: “Hay là phu nhân muốn kết thiện duyên? Chờ Thanh tiểu thư có ngày nên danh sẽ hồi báo?”

Trần Nhược Thu nghe vậy bật cười: “Bề ngoài trông nàng ta dịu ngoan, nhưng thực ra nội tâm cao ngạo, người như vậy sao có thể cam tâm làm kẻ dưới, cũng không thích người khác nhắc lại quá khứ lưu lạc của mình, đợi nàng thành công quay về hồi báo ấy à, còn lâu lắm.”

“Vậy ý của phu nhân là…”

“Nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài.” Trần Nhược Thu nhìn về phía Tây viện: “Bảo đao phải giao vào tay người giỏi. Nữ nhân lợi hại như vậy, ngay cả ta cũng chưa chắc đấu lại, vậy thì… không biết người kia có thể trụ được bao lâu?”

Thường Tại Thanh về tới Tây viện. Nơi này vốn rộng rãi nhưng hiện giờ bị Trần Nhược Thu cắt giảm nhân số nên có vẻ trống trãi.

Vú nuôi của Thường Tại Thanh là Triệu ma ma thấy nàng trở về liền bước ra đón, đỡ lấy áo khoát, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, hôm nay nói chuyện với Tam phu nhân thế nào?”

Triệu ma ma là người khuyên Thường Tại Thanh đến kinh thành tìm Thẩm gia nhờ giúp đỡ, nhưng Thẩm gia và Thường gia đã lâu không còn qua lại, Thẩm lão tướng quân tất nhiên sẽ giúp đỡ Thường gia, nhưng hiện tại người đã mất, ai biết Thẩm gia sẽ đối xử với Thường Tại Thanh như thế nào, nhưng lúc đó quả thật đã cùng đường, Thường Tại Thanh cũng đánh liều một phen.

Thường Tại Thanh day day mi tâm, ngồi xuống ghế dựa nói: “Tam phu nhân rất nhiệt tình, cũng đồng ý giúp đỡ chúng ta, những người kia nếu tìm đến kinh thành, cũng không dám trêu chọc Thẩm gia.”

Triệu ma ma nghe xong thở ra một hơi, chắp tay nói: “A di đà phật, lão gia trước đây thường nói, người Thẩm gia tâm địa Bồ Tát, lúc mới tới đây ta rất lo người Thẩm gia không chịu giúp đỡ, giờ thì có thể yên lòng rồi.”

“Ma ma nghĩ nhiều rồi.” Thường Tại Thanh cười lạnh, gương mặt lộ vẻ khinh thường: “Ở đời làm gì có bữa ăn miễn phí? Trước đây vì sao Thẩm lão tướng quân quan tâm Thường gia, là vì năm đó phụ thân thay hắn hứng lấy một đao. Không có ai vô cớ đối tốt với người khác, Tam phu nhân chịu đưa tay giúp đỡ, cũng vì thấy ta có giá trị lợi dụng thôi.”

Triệu ma ma kinh ngạc, quýnh lên nhìn Thường Tại Thanh: “Ý của tiểu thư là Tam phu nhân không phải người tốt sao? Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Ma ma yên tâm.” Thường Tại Thanh trấn an nàng: “Tam phu nhân có chỗ cần ta, tuy chưa biết là chuyện gì, nhưng trước sau gì cũng sẽ nói ra thôi.”

“Nhưng mà…” Triệu ma ma vẫn thấy bất an.

“Đừng lo,” Thường Tại Thanh cười nói: “Khó khăn lớn nhất chúng ta đã vượt qua, đi tới hôm nay đã là vạn hạnh, chúng ta còn gì phải sợ. Đối với ta mà nói, Thẩm gia này cũng chỉ là tấm ván lót đường, bọn họ muốn lợi dụng ta, ta dại gì không lợi dụng lại, Tam phu nhân muốn dùng ta, ta cũng có chỗ cần nàng, có qua có lại mà thôi.”

Triệu ma ma nhìn Thường Tại Thanh, cuối cùng gật đầu nói: “Lão nô chỉ cần tiểu thư tốt, tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đấy.”

...

Định kinh là kinh thành của Minh Tề, dưới chân thiên tử tất đất tất vàng, quý giá nhất kinh thành tất nhiên là đất đai của hoàng cung, kế đến là đường Diễn Khánh, đường Diễn Khánh tọa lạc tại phía Nam của kinh thành, trên có vô số tửu lâu, cửa hàng, dưới có sông nước khúc khủy, phong cảnh tuyệt đẹp, thuận lợi thông thương. Ngoài những ưu điểm trên, trước đây có vị đạo sĩ từng xem phong thủy nói đường Diễn Khánh có long mạch, cực kỳ hưng thịnh, ngoại trừ hậu duệ hoàng gia, nếu người khác vào ở sẽ bị long khí đè ép, vì thế thân phận những kẻ ở nơi đây cực kỳ cao.

Cung điện đã được hoàng thất Minh Tề xây dựng từ lâu, dù rất muốn xây dựng lại trên đường Diễn Khánh nhưng lại sợ dân chúng oán thán, quốc khố cũng không chịu nổi. Chính vì thế mà không ai dám vào đường Diễn Khánh trú ngụ, người ta sợ hoàng đế chú ý. Nhưng dù có gan đi nữa thì muốn vào cũng phải có bạc, vì thế dù là địa phương đắc địa nhưng con đường này lại thưa thớt người lui tới.

Gân đây rốt cuộc có người vào ở, chính là mấy vị hoàng thất nước Tần và Đại Lương. Tần quốc người đến là công chúa, thái tử, Đại Lương là thân vương, đều mang dòng máu hoàng thất chính thống, bọn họ cũng không thiếu bạc. Mà kể ra mấy người này ngụ tại đường Diễn Khánh quả thực rất thích hợp, dù sao nếu bọn họ ở lại trong cung, Văn Huệ để ngủ cũng không thể an giấc.

Binh lính bên trong một phủ đệ ở đường Diễn Khánh đang thay ca, tuy nói là phủ đệ nhưng nơi này được trang trí hoa lệ tinh xảo như một cung điện nhỏ. Đây chính là nơi ở của Duệ vương. Có lẽ vì tránh hiềm nghi nên thái tử Tần quốc và Duệ vương chọn vị trí cách xa nhau, nhưng nhìn cách bố trí, nơi ở của Duệ vương xa hoa hơn hẳn phủ thái tử. Điều này cũng ứng với lời đồn Đại Lương cực kỳ giàu mạnh, quốc khố đầy ắp.

Vị Duệ vương kia rất kiêu ngạo, ngày đầu tiên vào ở đã cho người treo lên một tấm biển dát vàng nạm ngọc, đề là “Duệ vương phủ” làm người ta vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn muốn ở luôn tại Minh Tề?

Tại một tiểu viện bên trong Duệ vương phủ, một con vật toàn thân lông trắng đang chạy qua chạy lại.

“Thứ này tuy còn nhỏ nhưng đã bộc lộ hung tính, lớn lên sẽ rất nguy hiểm, sao chủ nhân lại muốn nuôi nó?” Một cô gái áo vàng vừa ngồi xổm dưới đất vừa hỏi, tay nàng cầm một cây gậy gỗ có treo một trái cầu nho nhỏ, đu đưa qua lại đùa nghịch con vật kia. Tiểu thú một thân lông xù, đôi mắt trong suốt lúng liếng khẽ đảo, nhìn rất thông minh, chân trước đang giơ lên khẽ chụp trái cầu trước mặt, chụp được thì lao vào cắn. Đây chính là một con hổ con, hoa văn trên người còn chưa hiện rõ, nhìn như một con mèo nhỏ đáng yêu.

Cô gái áo vàng đang vui đùa, đột nhiên hít hà một tiếng, gậy gỗ trong tay rơi xuống, nàng bực mình nói: “Này, nhìn ngươi có vẻ ngoan ngoãn, không ngờ lại là thứ phản chủ. Cắn ta đau muốn chết, đợi lát nữa xem ta có lột da ngươi không!”

“Thôi được rồi.” Một giọng nói khác vang lên, là một cô gái áo hồng nhìn rất quyến rũ, nàng nhìn hổ con đang lăn lộn vui đùa trên mặt đất nói: “Con hổ này do chủ nhân đích thân ôm về, Dạ Oanh, ta sợ ngươi còn chưa đụng đến nó thì chủ nhân đã lột da ngươi trước rồi.”

Dạ Oanh đứng dậy, tiểu bạch hổ vui sướng lao đến cắn gấu váy nàng, Dạ Oanh đá một cước, tiểu bạch hổ văng xa. Dạ Oanh đến bên cạnh cô gái áo hồng, nói: “Hỏa Lung, có phải chủ nhân điên rồi hay không? Tự dưng đang yên đang lành lại nuôi hổ? Bây giờ nhìn nó đáng yêu vậy thôi, chứ tính hổ vốn hung tàn, lỡ sau này nó làm chủ nhân bị thương thì biết tính sao?”

Hỏa Lung nhún vai: “Làm sao ta biết được. Con hổ này từ lúc mang về chỉ biết ăn rồi ngủ, sao hôm nay lại học được cắn người rồi.”

“Sau này chủ nhân dẫn lão hổ trở về, bệ hạ nhìn thấy chắc sẽ đau đầu lắm.” Dạ Oanh bất đắc dĩ nói.

“Các ngươi lười biếng ở đây nói nhăng nói cuội gì đấy!” Một giọng nam lớn tiếng vang lên, theo đó người cũng xuất hiện. Hắn bước đến bên cạnh hổ con, cầm bát lên nhìn, rồi quay sang Dạ Oanh, Hỏa Lung lạnh lùng nói: “Bảo các ngươi cho nó ăn, các ngươi lại ngồi đây nhàn hạ!”

“Thiết Y!” Dạ Oanh bực mình nói: “Chúng ta từ cổ tháp ra ngoài, cứ tưởng được theo bên cạnh chủ nhân, ai ngờ lại làm cái việc cho tiểu hổ ăn uống. Ta là Mạc Vũ quân chứ có phải vú em đút sữa đâu, sao lại giao cho ta công việc như vậy chứ.”

“Việc chủ nhân giao thì ngươi cứ làm, thắc mắc nhiều như vậy làm gì.” Thiết Y ngồi xổm xuống, cầm bát lên cho tiểu hổ ăn. Thịt đã được nấu chín băm nhuyễn, trộn với trứng gà. Tiểu hổ tiến đến ngửi ngửi, lát sau vùi đầu ăn, Thiết Y vuốt đầu tiểu hổ, hắn là một hán tử cao lớn thô kệch, ngồi cạnh tiểu hổ có cảm giác kỳ dị lạ thường.

Tiểu hổ ăn được nửa bát thì không ăn nữa, Thiết Y đang định dọn dẹp, quay đầu nhìn thấy người phía sau Dạ Oanh và Hỏa Lung, hắn vội vàng hành lễ: “Chủ nhân.”

Tạ Cảnh Hành từ trong phòng đi ra, phất phất tay miễn lễ. Theo sau là Quý Vũ Thư và Cao Dương.

Quý Vũ Thư nhìn thấy tiểu bạch hổ, trợn mắt nói: “Đây là cái gì? Chó hả?”

Toàn thân Thiết Y run lên, Cao Dương nói: “Ngươi là kẻ ngốc à, rõ ràng chính là mèo con.”

Mèo…

Thiết Y bất bình nói: “Quý thiếu gia, Cao công tử, nó là... tiểu bạch hổ.” Tiếc là tiểu hổ không hiểu tiếng người, sau khi ăn no thì cong đuôi đùa giỡn, nhìn không khác mèo con là mấy.

“Tiểu hổ?” Quý Vũ Thư nhìn Tạ Cảnh Hành: “Tam ca ngươi không sao chứ, sao bỗng nhiên muốn nuôi cả hổ rồi?”

Dạ Oanh nói: “Quý thiếu gia, hôm trước về kinh chủ nhân vô tình gặp được, lúc đó thợ săn muốn lột da hổ đem bán, chủ nhân thương tình nên mua lại.”

Cao Dương liếc Tạ Cảnh Hành: “Ngươi tốt như vậy từ lúc nào thế? Loại chuyện này đâu phải tác phong của ngươi.”

Tạ Cảnh Hành không quan tâm bọn họ, hắn chầm chậm đi đến bên cạnh tiểu hổ, hôm nay hắn mặc trang phục màu tím đen thêu tơ vàng vô cùng hoa lệ, càng tôn vẻ tuấn tú uy phong, tiểu hổ nhìn thấy hắn liền giương móng vuốt, chuẩn bị lao đến cắn, nhưng nó chưa kịp làm gì đã bị người ta túm cổ, xách lên cao.

Tạ Cảnh Hành giơ tiểu hổ giữa không trung, tiểu hổ cảm thấy không thoải mái, liên tiếp quơ bốn chân nhỏ, Tạ Cảnh Hành làm như không thấy, chỉ đăm chiêu đánh giá.

“Không lẽ chủ nhân định…” Dạ Oanh nhìn Hỏa Lung giơ tay lên cổ làm tư thế chém. Hỏa Lung rùng mình, lắc lắc đầu.

Tạ Cảnh Hành nhìn một chút, rồi đẩy hai chân tiểu hổ, nhìn xong hắn nở nụ cười, nói: “Là hổ cái.”

Mọi người ngớ ra.

Là hổ cái thì sao? Chẳng lẽ có thể mang về Đại Lương làm Duệ vương phi?

Tiểu hổ ngao lên một tiếng, bởi vì còn quá nhỏ nên âm thanh phát ra mềm nhẹ đáng yêu. Tạ Cảnh Hành ôm nó vào ngực. Tiểu hổ cảm giác yếu thế, liền ngao ngao lấy lòng, nhìn hết sức đáng yêu.

Tạ Cảnh Hành đưa hai ngón tay tóm lấy chòm râu tiểu hổ, Dạ Oanh thấy vậy kêu lên: “Chủ nhân! Tiểu bạch hổ này rất ghét bị người khác nắm râu, coi chừng nó cắn người!”

Lời còn chưa dứt, tiểu bạch hổ đã cắn ngón tay Tạ Cảnh Hành. Hỏa Lung và Thiết Y hoảng sợ, Quý Vũ Thư khoa trương dùng hai tay che miệng, còn Cao Dương thì vui sướng khi người gặp họa.

Tạ Cảnh Hành nhìn chằm chằm đôi mắt tiểu hổ, nhìn một lúc, tiểu hổ dường như chột dạ, nhả ra, quay đầu tránh ánh mắt Tạ Cảnh Hành.

“Ánh mắt giống, tính tình cũng giống. Ngay cả thói quen cắn người cũng giống nhau.” Tạ Cảnh Hành cúi đầu nhìn tiểu hổ, hắn không hề tức giận mà đưa tay sờ sờ đầu tiểu hổ.

Tiểu bạch hổ dường như có chút chán nản, ách xì một cái rồi duỗi người, ghé vào ngực Tạ Cảnh Hành nghỉ ngơi.

Nam tử anh tuấn yêu chiều nhìn tiểu hổ, đôi mắt vàng của tiểu hổ lười biếng tỏa ra ánh sáng, bộ da lông xinh đẹp đến cực điểm, một người một hổ đẹp như bức họa, khác hẳn bức tranh Thiết Y và tiểu hổ khi nãy.

Tạ Cảnh Hành nhíu mày, nhìn tiểu hổ đang lim dim sắp ngủ, nói: “Còn chưa đặt tên, nếu đã giống như vậy, sau này ta sẽ gọi ngươi là Kiều Kiều.”

Quý Vũ Thư kêu lên: “Cái quỷ gì vậy? Tam ca, sao ngươi lại đặt cho con cọp mẹ này cái tên mỹ miều nũng nịu như vậy? Nghe thật kỳ quái!” Hắn kháng nghị nói: “Đổi tên đi, gọi là Hổ Bá, Thiết Chùy, Bưu Ca, mấy cái tên này hợp đó!”

Cao Dương không đành lòng nhìn bộ dáng hai người trước mắt, vội lấy quạt che mặt.

Tạ Cảnh Hành nhìn lướt qua Quý Vũ Thư, chầm chậm vuốt đầu tiểu hổ, nhẹ nhàng nói: “Im đi, đây là Kiều Kiều của ta.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio