Từ xa, một gã nam tử trung niên đi tới. Hắn không ngồi cùng với các quan gia hay thiếu niên, mà ngồi trên một ghế được sắp xếp sẵn. Nam tử này ước chừng bốn mươi tuổi, bộ mặt đen gầy, dữ tợn. Khoác kiện cẩm y dài thêu sắc tùng, cực kì phú quý. Đáng tiếc chỉ có một chân. Hắn là bào đệ của đương kim hoàng đế, Dự thân vương.
Thuở thiếu thời, Dự thân vương vì cứu hoàng thượng khỏi đám thích khách mà chân trái bị thương. Bất đắc dĩ phải cắt bỏ,trở thành một người què. Từ đó về sau,tính tình Dự thân vương đại biến, trở nên tàn bạo hung ác, tính cách bất thường. Thu rất nhiều cơ thiếp.
Người bên ngoài không biết nội tình, nhưng hoàng gia lại nhất thanh nhị sở. Dự thân vương rất dơ bẩn,cổ quái, nữ nhân bị hắn đùa chết nhiều không đếm xuể. Dự thân vương phi lấy về được năm thì chết. Tuy rất kỳ quái, nhưng nề hà hoàng đế cùng Thái hậu bao che Dự thân vương. Bên nhà ngoại Vương phi chỉ đành nuốt đắng vào trong.
Mà gần đây, Dự thân vương phủ đột nhiên truyền ra tin tức, Dự thân vương cố ý muốn nạp phi. Trong lúc nhất thời, Định kinh thành tất cả mọi người đều suy đoán không thôi. Dự thân vương địa vị cao, lại có hoàng đế cùng Thái hậu sủng ái, tuyển Vương phi cũng phải môn đăng hộ đối. Những nhà danh môn, yêu thương nữ nhi. Tự nhiên không muốn để nữ nhi tiến vào hang hùm miệng cọp. Trừ khi là đem nữ nhi giao dịch tìm kiếm lợi thế, mới bất chấp sinh mệnh nữ nhi, đem nữ nhi mình đổi lấy vinh hoa phú quý.
Cứ xem, trước kia một nhà Dự thân vương phi. Tuy rằng nữ nhi hương tiêu ngọc vẫn, nhưng không phải được hoàng đế bồi thường ngày càng phồn vinh?
Thẩm Diệu ánh mắt xẹt qua Dự thân vương, lại chuyển đến trên người Nhiệm Uyển Vân đang ngồi cùng nhóm nữ quyến khác. Quả nhiên, đã thấy Nhiệm Uyển Vân sắc mặt tươi sáng.Ngồi đối diện Dịch phu nhân nói:
“Bệ hạ quả thực đối với Dự thân vương vô cùng tốt.”
Đều là người am hiểu tranh đấu trong trạch viện. Dịch phu nhân liền lập tức biết Nhiệm Uyển Vân có ý đồ gì. Mặc dù chuyện Nhiệm Uyển Vân làm có chút hèn mọn, nhưng mà rất tuyệt. Vì phu quân bà ta cũng Thẩm quý giao tình rất tốt. Lên tự nhiên bà ta cũng muốn giúp đỡ Nhiệm Uyển Vân, liền cười nói:
“Không sai, tuy có chút lớn tuổi, nhưng rất đáng thương, hơn nữa lại có quyền có thế.”
Trần Nhược Thu ở một bên cúi đầu, từ từ ăn điểm tâm, khóe miệng tươi cười có chút cổ quái.
Đáng thương?
Mặc cho ai cũng không muốn gả nữ nhi nhà mình cho một người què, lại góa vợ. Đáng thương nhưng quyền thế ngập trời thì sao chứ, cũng chỉ là một cái hố lửa. Suy tư chốc lát, bà ta quay đầu nhìn Thẩm Diệu. Thẩm Diệu kiên nhẫn đặt từng quân cờ, suy tư từng bước, từng bước. Tựa hồ, một chút tâm tư cũng không để trên người khác.
Trần Nhược Thu trong lòng đột nhiên có chút suy tính. Thẩm Diệu từ lúc tỉnh lại sau khi bị rơi xuống nước giống như một người khác vậy. Chẳng lẽ, đầu óc đã thức tỉnh. Đại ca Thẩm Tín tính tình dữ dằn, nếu tính cách Thẩm Diệu giống phụ thân nàng ta, biết được âm mưu của Nhiệm Uyển Vân, nàng sẽ ngoan ngoãn nhận mệnh sao?
Đang suy nghĩ, đã thấy Thẩm Diệu dường như bắt gặp ánh mắt bà ta. Liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo liếc lại. Mới chỉ giữa thu tháng mười, vậy mà Trần Nhược Thu cảm thấy lòng lạnh tựa tuyết.
Thẩm Diệu cúi đầu, tay hạ một quân cờ. Kiếp trước, trong cúc yến nàng bị xấu mặt. Lúc hồi phủ lại không biết Nhiệm Uyển Vân hướng Thẩm lão thái thái nhắc tới việc hôn nhân với Dự thân vương phủ. Nhiệm Uyển Vân nói:
“Tiểu Ngũ vụng về, một sở trường cũng không có, nay lại đánh mất mặt mũi Thẩm gia. Làm sao còn có danh môn nào nguyện ý thú một cô nương như Tiểu Ngũ nữa. Trước mắt chỉ còn mỗi Dự thân vương phủ là cửa hôn nhân tốt. Tiểu Ngũ qua đó, sẽ là Vương phi, có bệ hạ cùng Thái hậu nương nương quan tâm, coi như cũng có phúc khí. Tuy chân khuyết tật, lại hơi lớn tuổi. Nhưng tiểu Ngũ nhà ta cũng không có chỗ hơn người, sẽ không bị thua thiệt gì cả”
Lời nói đường hoàng, kì thực ác độc vô cùng. Mà mãi sau, Thẩm Diệu phải bỏ ra một số tiền lớn,mua chuộc nha hoàn ở Vinh Cảnh đường mới biết được. Thẩm lão phu nhân đáy lòng vốn hận đại phòng. Nương của Thẩm Tín mất sớm, nên hắn được phụ thân rất thương yêu. Khiến trong lòng kế thất,là Thẩm lão phu nhân đố kỵ. Khó khăn lắm Thẩm lão gia mới chết. Nhưng Thẩm Tín lại có quân công trong người, không thể động vào.
Không động chạm được Thẩm Tín, liền ra tay với nữ nhi hắn. Mà đối với một nữ nhân, không có gì khổ bằng việc phải gả cho một nam nhân không tốt. Thẩm lão phu nhân cùng Nhiệm Uyển Vân thông đồng với nhau. Liền sai người đến Dự vương phủ thưa chuyện.
Thẩm Diệu trong lòng vừa giận lại vừa sợ, nàng khi đó một lòng yêu Phó Tu Nghi. Tới đêm liền trốn đến Định vương phủ, xin được thu lưu.Lại không để ý thanh danh của mình. Lúc bị người khác cố tình truyền ra, nàng nghĩ, nếu thanh danh đã hỏng. Chi bằng gả cho Định vương làm thiếp còn tốt hơn là phải lấy Dự thân vương.
Lúc ấy, lão phu nhân giận đến mức người ngã ngựa đổ. Phó Tu Nghi tuy rằng trong lòng ảo não, nhưng ngoài mặt tiếp đãi nàng cũng không quá kém. Có lẽ nhìn vào binh quyền của phụ thân nàng, nên dù hắn có không thích, vẫn phải lưu nàng lại.
Đến cuối năm, Thẩm Tín hồi kinh, nghênh đón hắn chính là nữ nhi mình vô sỉ. Vì yêu thích mà bám riết Định vương. Hắn vừa sợ vừa giận, nhưng Thẩm Diệu tuyệt thực kháng nghị, hắn chung quy lại, chẳng có biện pháp. Đành liều mạng lấy một thân quân công, vì nàng mà đổi lấy danh hào Định vương phi. Vậy mà, chẳng ai nghĩ tới, ác mộng kia mới chỉ là bắt đầu.
Thẩm Diệu nhắm mắt lại. Dường như mọi sai lầm nàng gây ra ở kiếp trước,đều bắt đầu từ hôm nay. Nếu vậy, hôm nay nàng nhất định phải thay đổi nó. Kiếp trước, những người đó nợ nàng. Vậy kiếp này,nên bắt đầu chuẩn bị trả nợ đi!
“Này, một người chơi có gì vui?”
Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm, Phùng An Ninh không biết từ khi nào đã đến trước mặt nàng, trên mặt có chút không được tự nhiên, ngồi xuống phía đối diện:“Không bằng cùng ta đánh cờ một ván? Bất quá ngươi biết chơi cờ không?”
Phùng An Ninh cúi đầu nhìn về phía bàn cờ. Vốn chỉ vô tình thuận miệng nói. Nhưng vừa nhìn bàn cờ Thẩm Diệu chơi dở đã có chút hứng thú. Cẩn thận xem một lúc, lại không nhận ra thế cờ gì, liền hỏi:
“Đây là thế cờ gì? Ta chưa thấy qua bao giờ.”
“Đây không phải chơi cờ,”
Thẩm Diệu cười cười:
“Đây là đánh giặc.”
“Cái gì?”
“ Hiện tại nhìn không được,”
Thẩm Diệu thản nhiên nói:
“Loại cờ này, chỉ đến thời điểm cuối cùng,đem tài năng nuốt chết người mới thấy được.”
Tựa như một tấm lưới,từng sợi tàm ti đan chặt chẽ mà thành nghiêm, không gì lọt qua được. Phùng An Ninh rùng mình một cái:
“Nói cái gì đâu, quá quái dị.”
Nàng nhìn bên nam quyến tịch, đột nhiên mắt sáng lên, liếc mắt nhìn Thẩm Diệu có chút bỡn cợt:
“Ngươi xem, Định vương điện hạ đến.”
Nam quyến tịch, Định vương Phó Tu Nghi một thân vàng kim với trường bào màu lam, đi giày xanh. Tóc cài ngọc quan, hút mắt người. Hắn trời sinh tuấn lãng, khí độ lại có chút lạnh lùng. Nhưng làm việc thân thiết, không cao giá như hoàng tử khác. Một đường đi qua, đều khiến cho bên nữ quyến tịch kinh hô.
Thẩm Diệu cúi đầu, bàn tay nắm chặt, những ngón tay khảm vào lòng bàn tay, đau tê tái. Mười năm làm bạn, yêu đến hy sinh bản thân. Cuối cùng, thứ đổi được chỉ là một dải lụa trắng. Cuối cùng, mất mạng trên tay hai ả nữ nhân. Gia tộc cũng nhuộm máu đầy đất.
Các ả bề ngoài nhìn lương thiện bao nhiêu, thì nội tâm ngoan độc bấy nhiêu. Mặt ngoài công chính thế nào, thì trong tâm nhẫn tâm thế đó. Đời trước, họ ban thưởng nàng toàn thi. Vậy kiếp này, nàng sẽ trả họ được chết không toàn thây!
Phó Tu Nghi, bản cung đã trở lại!