Một tiếng sấm rền vang kéo theo những giọt mưa dày đặc rơi xuống.
“Quả nhiên là mưa lớn rồi.” Lôi Tiểu Thư dựa bên cửa sổ cảm thán một câu, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Huyền Y đã ôm kiếm ngồi đó nửa canh giờ không lên tiếng.
Trong một đêm phong vân đổi sắc. Tường Phong vô cớ mất tích, sáng nay sau khi Lôi Tiểu Thư tỉnh dậy, vỗ vỗ cái đầu nặng trình trịch nhớ lại thì hình như trước khi đi nàng thì thầm bên tai hắn là đi tìm rượu. Mộ Dung Huyền Y bèn vội vã dẫn gia đinh tìm khắp mọi nơi có rượu trong sơn trang nhưng cũng không thấy bóng dáng.
Tối qua còn xảy ra một chuyện lớn khác là Ngũ Hoa bị đánh lén trọng thương. Người đi tuần đêm nghe thấy gần chỗ Mộ Dung Cẩm Y có tiếng đả đấu, lúc vội vã đến nơi thì chỉ phát hiện Y Như Bạch thất hồn lạc phách ôm chặt Ngũ Hoa khóc không ngừng, áo trắng cũng bị nhuộm đỏ…
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một cơn gió mát mang theo mấy hạt mưa lạnh lùa vào. Mộ Dung Huyền Y và Lôi Tiểu Thư đều lập tức quay đầu lại nhìn, thấy là Họa Linh Lung cả hai lại không kìm được thất vọng mà tiếp tục cúi đầu im lặng.
Họa Linh Lung đặt mâm thức ăn lên bàn rồi khuyên hai người: “Tốt xấu gì các huynh cũng ăn một chút đi, cho dù muốn tìm người cũng phải ăn no mới có sức chứ.” Mộ Dung Huyền Y nhìn nàng một cái rồi đặt kiếm xuống đến bên bàn, bưng chén rồi lặng lẽ ăn. Lôi Tiểu Thư cũng bước đến, nhìn cơm canh đã được hâm nóng mấy lần, quay đầu hỏi Họa Linh Lung: “Linh Lung cô nương, Y cô nương và Ngũ Hoa huynh vẫn ổn chứ.”
Họa Linh Lung nhẹ lắc đầu, “Ngũ Hoa đại ca vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu nói e là huynh ấy không qua nổi ba ngày. Như Bạch cứ ở bên giường không ăn không uống, thần tình hoảng hốt, vừa rồi ta đi thăm cô ấy, mắt đã sưng đỏ lên khóc không ra nước mắt nữa rồi, người cũng tiều tụy nhiều lắm. Ta nhờ Bích Y muội muội và Tâm nhi cô nương thay phiên nhau chăm sóc cô ấy, tránh cô ấy nhất thời nghĩ quẩn…” Nói xong lại thở dài, “Nếu Tiểu Phong có đây thì hay rồi, cô ấy nhất định có cách.”
Thần sắc Lôi Tiểu Thư lại trầm xuống, “Nhưng bây giờ không biết tung tích của Tiểu Phụng, tối qua hung thủ lại đến đánh lén, không biết có phải cô ấy cũng giống như Ngũ Hoa huynh bị…”
“Bốp” một tiếng, Mộ Dung Huyền Y bỏ chén đũa đột nhiên đứng dậy, “Sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác.” Sau đó lấy kiếm bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại mà dặn dò Lôi Tiểu Thư: “Ta đưa người đi tìm trong vòng mười dặm. Chút nữa huynh đi tìm Y Như Bạch, nếu cô ấy không sao thì hỏi kĩ tướng mạo của hung thủ và quá trình xảy ra sự việc.”
Giọt nước lạnh băng nhỏ xuống trán, bóng người vẫn đang bất động bỗng mở mắt, chính là Tường Phong mà mọi người vô cùng nhớ nhung. Nàng vô lực nhìn một mảng tối đen trên đầu, haiz, không quen không quen, tuy đã tập quen với bóng tối nhưng vẫn không quen ngồi tù, càng không quen với nhà giam dưới đất vô cùng không chuyên nghiệp này.
Sau khi lăn xuống mật đạo không rõ phương hướng này, phía cuối của cơ quan quanh co chính là mật thất nhỏ này, chờ mắt của Tường Phong dần thích ứng với bóng tối, nàng chống tay vào tường từ từ bò lên quan sát kĩ hoàn cảnh bốn phía. Nàng nhìn ra được mật thất này ước chừng mười thước vuông, ba mặt đều là vách tường trơn bóng, từ cột nhà lao nhìn ra hình như có một con đường, không có cửa sổ, không có ánh sáng, phía trước là một mảng yên lặng u ám khiến người ta rùng mình.
Tường Phong nằm trên nền đất lạnh lẽo giả chết nửa ngày nhưng cũng chỉ một mình đối diện với bóng tối, nghe trên đỉnh đầu có tiếng nước tí tách nhỏ giọt, đếm đến ba ngàn sáu trăm năm mươi vẫn chưa thấy người muốn gặp xuất hiện. Xem ra người này quả nhiên rất kiên nhẫn.
Vậy là Tường Phong lại từ tốn bò dậy di chuyển đến chỗ cột nhà lao, hắng giọng tập trung mười phần khí lực hét lớn: “Người đâu, thả ta ra! Thả ta ra!” Vừa hét vừa tức cảnh sinh tình ôm lấy cột lao không ngừng lay lay, tuy cai ngục không chuyên nghiệp nhưng mình thân là tù nhân nhất định phải vô cùng phối hợp với phát triển tất yếu của tình tiết mới được.
Chưa được bao lâu thì nghe trên cửa đá bên trên vang lên một tiếng, ánh nến trông ngóng đã lâu từng bước di động. Người đến đeo khăn che mặt đen, bước chân chậm chạp, một tay cầm đèn dầu, một tay ôm ngực ho không ngừng.
Không dễ gì mới chờ được người đó bước đến trước mặt, Tường Phong thông qua ánh sáng yếu ớt mà mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn. Tường Phong nghe được trên người kẻ đó có mùi máu tanh nồng đậm, nàng khẽ cau mày, xem xét y phục đen của người đó nhưng ánh đèn quá tối không nhìn rõ vết máu.
Nàng thu lại ánh mắt, nhìn đối thủ cả buổi không có phản ứng, haiz, ngay cả tiếng cười kiêu căng cùng với lời thoại đi kèm “Ngươi đừng giãy dụa nữa, vô ích thôi, ngoan ngoãn ở đây đi” trong dự tính cũng không dùng tới, thật là quá không chuyên nghiệp rồi, xem ra đúng hạng gà con ít kinh nghiệm.
Địch đã bất động thì ta phải động thôi. Tường Phong nhẹ thở dài, híp mắt cười nói: “Mọi người đã quen biết vậy rồi thì thôi đừng che mặt nữa, Trừng đại thúc.”
Người đến ngẩn ra rồi kéo khăn đen che mặt xuống, chính là Đại lão gia Mộ Dung Trừng gương mặt hiền từ ôn hòa của Mộ Dung gia. Trong mắt lão mang theo sự kinh ngạc và đôi chút tán thưởng, “Làm sao ngươi biết là ta?”
Tường Phong thầm khinh bỉ trong lòng, quan chúng đã xem hết hết kịch hay rồi, ta bị trúng cơ quan mai phục trong phòng lão, lão không có vấn đề mới lạ đó.
Nhưng nàng không biểu hiện sự khinh bỉ ra mặt với Mộ Dung Trừng, trong lúc nguy nan vẫn nên kín tiếng một chút thì hơn mà. Vậy là Tường Phong cố giấu ý cười trên mặt, khiến bản thân trở nên vô cùng thần bí như Monalisa, nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Ta không những biết là lão mà còn biết vị nhân huynh đang nhìn lén trên kia nữa, cùng xuống đây luôn đi.” Nói xong ngóc cổ về phía cửa đá, tuy thật ra không nhìn thấy gì cả nhưng cũng giả bộ nhìn nhìn rồi lớn tiếng gọi, “Chu Y đại ca, tương thỉnh chi bằng ngẫu nhiên, người chết còn có thể sống lại, hãy cho tiểu muội đây chiêm ngưỡng phong thái giả chết của huynh đi.”
Im lặng một hồi rồi bỗng “két” một tiếng, cửa lại bị đẩy ra, tiếng bước chân nặng nề cũng theo đó truyền tới. Tiếu diện hổ Mộ Dung Chu Y lúc này trên mặt phủ một lớp sương, lạnh lùng nhìn Tường Phong, “Khua môi múa mép, ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây?”
Tường Phong chớp đôi mắt vô hại, lắc đầu liên tục, “Ta đâu dám, bây giờ cái mạng nhỏ này đang nằm trong tay các người, ta bảo đảm không khinh suất vọng động đâu.”
Mộ Dung Trừng vuốt râu, “Ngươi biết thì tốt, chỉ cần ngươi không nói bậy thì bọn ta đương nhiên cũng không làm khó ngươi.”
“Ta bảo đảm.” Tường Phong vội đổi tư thế ngay ngắn, vô cùng nghiêm túc nhìn hai người, đưa tay phải lên thề, “Ta nhất định sẽ kín miệng như bưng, tuyệt đối không phá hoại đại sự của hai vị, bí mật của các người ta không thấy gì hết cũng không nghe được gì hết.”
Mộ Dung Chu Y hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cũng thức thời lắm, không như tên Ngũ Hoa kia.”
Tường Phong giật mình, “Đại Hà làm sao rồi?”
“Kẻ cản đường ta thì phải chết.” Mộ Dung Chu Y vẻ mặt nham hiểm.
Đầu óc Tường Phong trống rỗng, đôi tay bám lấy cột lao cũng không kìm được mà bấu chặt, tim nàng đập nhanh, giọng nói run rẩy, cuối cùng cũng thốt ra được một lời thoại bình thường, “Không, ta không tin, ta không tin, làm sao các người có thể giết Đại Hà…”
Mộ Dung Trừng không kìm được đắc ý, “Nữ nhân của hắn nằm trong tay chúng ta, tên ngốc đó còn không ngoan ngoãn nghe chúng ta bày bố hay sao, chắc bây giờ cũng sắp chết rồi.”
“Tiểu Bạch?” Lòng Tường Phong càng hoảng loạn hơn, vội vã truy hỏi, “Các người lại làm gì cô ấy rồi?”
“Cũng không làm gì hết.” Giọng điệu Mộ Dung Chu Y lạnh băng, hừ mũi một tiếng, “Ta không có hứng thú giết nữ nhân.”
Đại ca, thói quen tốt này của ngươi quá vĩ đại rồi, nhất định phải kiên trì giữ gìn nha, ta chấm ngươi rồi đó.
Cửa đá trên đỉnh đầu lại đóng lại, bốn phía chỉ còn một mảng tối đen, Tường Phong mềm nhũn người khuỵu xuống, nằm trên nền đất ướt lạnh. Những giọt nước lại tí tách nhỏ xuống, nàng đưa tay quẹt mạnh, hỗn loạn chùi khóe mắt, trên mặt ươn ướt, nàng khẽ nhắm mắt lại…
Chỉ tiếc là Tường Phong ngủ say không nghe được lời đối thoại bên ngoài cửa đá lúc này.
“Chúng ta giết tên tiểu tử đó thì hắn có chịu bỏ qua không?”
“Hừ, giết cũng giết rồi, còn có thể làm sao được. Ai bảo hắn ngăn cản con giết Mộ Dung Cẩm Y, là hắn làm trái ước định ban đầu trước, đâu thể oán con được.”
“Con không sợ hắn trở mặt moi tất cả mọi chuyện ra vạch mặt chúng ta sao?”
“Sợ gì chứ, dù sao bây giờ hắn cũng không còn ích lợi gì, biết điều thì con tha cho hắn một mạng, còn không thì ngay cả hắn cũng giết, dù sao bây giờ cha cũng biết làm sao trồng loại hoa đó rồi mà, sau này chúng ta toàn phải nhờ vào nó đó.”
…
Hai ngày sau. Mộ Dung Huyền Y toàn thân mệt nhọc không có thu hoạch gì trở về Mộ Dung sơn trang, Lôi Tiểu Thư, Họa Linh Lung và Y Như Bạch chờ đợi đã lâu vội vàng ra đón.
Mộ Dung Huyền Y lòng đầy tâm sự bước vào đại sảnh, ánh mắt vô ý quét qua một lượt, đột nhiên phát hiện người khắp sơn trang đều là những gương mặt mới, Lôi Tiểu Thư vội vàng giải thích: “Lần này chúng ta quá sơ ý mới để kẻ địch thừa cơ đột nhập vào sơn trang đả thương người. Trước mắt trong sơn trang người bị thương nhiều, mọi người mấy ngày rồi đều không được ngủ, bởi vậy ta tự ra chủ trương điều một ít nhân thủ từ Nha môn đến.”
Mộ Dung Huyền Y lơ đãng đáp một tiếng, đi đến chiếc ghế gỗ hoa lê trong đại sảnh ngồi xuống, đón lấy chén trà của Y Như Bạch đưa đến uống một ngụm. Sau đó tường thuật lại tình hình tìm kiếm mấy ngày nay với ba người đang nóng lòng, đang nói thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, hắn dùng sức lắc đầu, chỉ thấy Họa Linh Lung trước mắt đột nhiên biến thành ba người, vẻ mặt lo lắng nhìn mình, “Huyền Y đại ca, huynh sao vậy?”
Mộ Dung Huyền Y biết tình thế có biến bèn loạng choạng chống tay đứng dậy, đẩy Họa Linh Lung đang muốn dìu mình ra, “bang” một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ run run chỉ về Lôi Tiểu Thư và Y Như Bạch ánh mắt sáng rực, “Các người! Các người bỏ gì trong trà của ta?”
Mộ Dung Trừng, trưởng tử của Mộ Dung Anh, mẹ ruột là Trắc thất của Mộ Dung Anh, tuổi hai mươi thì bệnh qua đời, nghi ngờ là Đích mẫu Hồ thị ra tay, nhưng không bằng không cớ nên đành kết thúc chuyện. Trừng tuổi còn nhỏ được Hồ thị nuôi dưỡng, e là từ đó đã có dị tâm. Trừng nhịn nhục mười mấy năm không hành động, an phận thủ thường, lấy vợ sinh con, đại quyền giao hết cho đệ điệt, chuyên trồng hoa cỏ, Hồ thị dần dần bớt nghi ngờ. Sau đó Trừng và con là Mộ Dung Chu Y mưu đồ hành sự, muốn diệt đệ đệ Mộ Dung Trạm và điệt tử Cẩm Y, Huyền Y để thay thế vị trí, may gặp Kim đao thần bộ Lôi Tiểu Thư, cuối cùng công sức tan thành mây khói. Rằng cùng một gốc sinh, đốt nhau sao mà gấp, danh lợi thật hại người. [Võ lâm chí, Mộ Dung thế gia] (Giang hồ chính truyện)
Em và cháu
Người bị giam thường thích kêu gào bên cửa là “Thả ta ra”, hiệu quả vô ích và trình độ đen mặt cũng như si tâm nữ đau lòng tuyệt vọng túm tay áo phụ tình lang hỏi “Tại sao”, hoặc cũng như tiểu nương tử hoa dung thất sắc run rẩy giữ chặt áo hét “Ngươi muốn làm gì”, hoặc cũng như người mất trí nhớ mở mắt ra hỏi “Đây là đâu, còn ta là ai”, hoặc cũng như soái ca bóp trán khổ não “Rốt cuộc ta phải làm gì với nàng đây”. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)