Tướng Phủ Đích Nữ

quyển 1 chương 28: nhị di nương so chiêu lưu châu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Dạ!” Nha đầu lui xuống, thấy Lưu Châu ngất, Cung thị không đành lòng, vừa định mở miệng lại bị Nạp Lan Tĩnh kéo lại.

“Tiện tì kia từ trong phòng ngươi đi ra, không hiểu quy củ, thật không biết ngày thường ngươi dậy hạ nhân như thế nào?” Lão thái thái tức giận nói, mặc dù từ chỗ Cung thị vài lần không có đòi được cái gì tốt, nhưng trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Đây là có chuyện gì? Nhanh đem thảm lông đến, muốn đông chết người sao?” Cung thị còn chưa kịp nói chuyện, tức thì nghe thấy tiếng Nạp Lan Diệp Hoa lớn tiếng trong viện, nghĩ đến là vừa trở về thì vội vàng hướng nơi này chạy tới đi.

“Mau thỉnh đại phu đến đây.” Nạp Lan Diệp Hoa không quan tâm quy củ lễ giáo, nhanh chóng ôm Lưu Châu vào nội thất, thấy mọi người đều ngồi đây, đầu tiên có chút sửng sốt, nhưng lật tức định thần lại.

“Mau đem nước ấm cùng quần áo mới đến, đừng để bị nhiễm phong hàn.” Nạp Lan Diệp Hoa phân phó hạ nhân trong viện Nhị di nương, liền ôm Lưu Châu vào bồn tắm.Tuy nói đây là nơi ở Nhị di nương, làm vậy không nghi ngờ là đánh lên mặt Nhị di nương, nhìn đến Lưu Châu mặt mày xanh xao, cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Mọi người được một trận bận rộn, chờ đem Lưu Châu dàn xếp ổn thỏa, uống xong nước canh gừng.Mọi người lúc này mới nhẹ nhõm.Lưu Châu tạm thời an bài trong viện Nhị di nương, vì dính nước mưa bên ngoài, sợ Lưu Châu bị lạnh nên chưa đem nàng trở về sân viện chính mình.

“Lão gia, nô tì đáng chết.” Lưu Châu bỗng mở mắt, muốn đứng dậy hành lễ, trong mắt còn vương giọt lệ.

“Ngươi làm gì vậy?” Nạp Lan Diệp Hoa mặc dù cau mày nhưng trong lời nói không hề có ý trách cứ, thấy Lưu Châu sắc mặt còn trắng nhợt trong lòng lại thấy đau.

“Nàng suýt nữa làm hại đứa nhỏ trong bụng Nhị di nương, đương nhiên đáng chết!” Lão thái thái ngồi ở mép giường Nhị di nương không nhịn được lên tiếng nói, Nhị di nương vốn sức khỏe không tốt, lại động thai khí, hắn tiến vào chỉ quan tâm đến hồ ly tinh kia chưa từng hỏi qua Nhị di nương nửa câu.

“Ngươi không sao chứ?” Nạp Lan Diệp Hoa sửng sốt, nhìn sắc mặt Nhị di nương tái nhợt, hồi tưởng lại dĩ vãng, trong lòng cảm thấy áy náy.

“Lão gia quan tâm, thiếp không sao!” Nhị di nương bật cười, nhẹ nhàng cắn môi, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa tay ôm Lưu Châu, đáy mắt buồn bã, không có nhiều lời.

Lưu Châu nhất thời đem tay Nạp Lan Diệp Hoa buông ra, mặt chuyển đến một bên, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, không tiếng khóc khiến người nhìn đau lòng.

“Phu nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Diệp Hoa nhất thời khó xử, hai người hai phong vị ( hương vị ) khác nhau, thực khó chọn lấy hay bỏ, nhưng cũng không thể thiên vị ai, ở trong lòng hắn Cung thị rốt cuộc sẽ không phải loại người đùa giỡn, tức thì hướng hỏi Cung thị.

“Chuyện này, ta cũng không rõ, sáng nay lúc hạ nhân bẩm báo Nhị di nương cùng Lưu Châu đã xảy ra tranh chấp, chờ chúng ta đến đã thấy Lưu Châu đang quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin tha thứ.Sau lại thấy Khuynh nhi cùng Lưu Châu không biết nói cài gì, đột nhiên đem Lưu Châu đẩy xuống nước, Nhị di nương cũng suýt nữa thì ngã sấp xuống, chỉ là nguyên nhân còn chưa kịp hỏi tới.” Cung thị trả lời đúng tình hình thực tế, theo hướng các nàng nhìn cũng là nhìn thấy Nạp Lan Khuynh đem Lưu Châu đẩy xuống.

“Phụ thân, nữ nhi oan uổng, Lưu Châu chống đối di nương bị nữ nhi giáo huấn vài câu, di nương thấy nàng khóc đáng thương, tuy nói nàng là nô tài nhưng bất quá nể mặt, mắng nữ nhi, nữ nhi trong lòng hối hận, nâng nàng dậy, nàng nhất thời vấp chân ngã ra ngoài, di nương chấn kinh suýt nữa ngã sấp xuống.Mẫu thân đứng cách xa, lời nói không nghe rõ ràng, sao lại nói Khuynh nhi đẩy nàng xuống nước, Tổ mẫu, Khuynh nhi oan uổng.” Nạp Lan Khuynh nói xong dựa vào người lão thái thái khóc lên.

Nạp Lan Khuynh nói chuyện rất có kỹ thuật, thứ nhất nói việc Cung thị cách xa thế nào lại khẳng đinh nàng đẩy Lưu Châu, huống hồ Lưu Châu vốn là người trong viện Cung thị, Cung thị nói như vậy là bao che người của mình. Lại nói không biết đến tột cùng lỗi là do ai, liền thật sự coi Nhị di nương nhìn Lưu Châu không vừa mắt muốn giáo huấn vài câu, dù sao cũng là một nô tài, nào có nô tài nào đi giáo huấn chủ tử?

“Lão gia, đều là lỗi của nô tì, nô tì từ nhỏ mệnh tiện, bị người đánh chửi vốn là số mệnh, đông chết cũng không sao, lão gia đừng vì nô tài mà tâm không thoải mái, lại nói không nên vì nô tì mà bất hòa với lão thái thái.Nô tì cảm kích mấy ngày nay được lão gia chiếu cố, nô tì không có nghĩ đến lại vì mình khiến phu nhân bị người chỉ trích, nhị di nương động thai khí, Nhị tiểu thư tức giận, nô tì chỉ có chết mới khiến lão gia không ưu phiền.” Lưu Châu khóc lên mạnh mẽ hướng cây cột bên cạnh lao tới.

“Lưu Châu!” Nạp Lan Diệp Hoa kinh hãi, vội vàng kéo Lưu Châu lại, Lưu Châu lao về phía trước bất ngờ khiến Nạp Lan Diệp Hoa dù nhanh tay cũng lưu lại trên trán Lưu Châu một mảng màu đỏ, trông không hề thấy tia giả tạo.

“Ngươi sao phải làm vậy!” Nạp Lan Diệp Hoa rốt cuộc vẫn là không buông được, không phải vì Lưu Châu xinh đẹp thế nào, mà là từ trên người Lưu Châu có thể nhìn đến bóng dáng người đó, cái loại trong cương có nhu, từ những người kia hắn thế nhưng không cảm nhận được, nay nàng làm sai biết nhận lỗi, thỏa mãn lòng tự trọng nam nhân của hắn.

Nạp Lan Tĩnh cúi mắt, Lưu Châu rốt cuộc là người có lá gan lớn, kiếp trước nàng chẳng qua là cung nữ bên mình, cũng dám tính kế hoàng đế, nàng cũng không phải vô dũng vô mưu, nay Nhị di nương tuy rằng đã không còn lo ngại, nhưng rốt cuộc là thua trên tay chính mình, nàng rốt cuộc là người nhận thức cơ hội cùng thời thế.Mặc dù biết Nhị di nương không dễ chọc, còn cố ý nhận rủi do.Gần nhất có thể giống chính mình, kết thành liên minh, vả lại cũng có thể trừ một kẻ cường địch, chân chính làm một người siêu quần xuất chúng.

“Khuynh muội nói gì, lúc mẫu thân chạy tới cũng là thấy ngươi đẩy Lưu Châu, không phải mẫu thân mà ngay cả ta, các di nương cũng đều nhìn thấy.Ngươi như vậy không lớn không nhỏ va chạm mẫu thân, nay Lưu Châu lại bị ngươi bức tới mức tìm chết, câu cửa miệng nói chết tử tế còn so ra kém lại sống, nếu không phải bị ủy khuất, như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng, ngày thường Nhị di nương đều dạy ngươi như vậy sao?” Nạp Lan Tĩnh thanh âm nhỏ nhẹ, không có sắc bén như trước, nói những câu có lý, này là ám chỉ cho Lưu Châu chính mình cùng nàng liên minh.

“Thiếp cũng nhìn thấy Nhị tiểu thư đẩy Lưu Châu.” Tứ di nương thấy Nạp Lan Diệp Hoa nhìn nàng một cái, vội vàng nói.Nàng là có tâm tư, Nhị di nương được sủng ái nhiều năm như vậy, chính mình bị nàng kìm hãm, trong lòng là có oán hận, sáng nay lại cùng Nhị di nương xảy ra tranh chấp tự nhiên muốn thấy nàng bất lợi.Vả lại Lưu Châu không có chỗ dựa,ngày sau được sủng ái cũng dễ đối phó.

“A!” Lưu Châu đột nhiên thở dốc, vẻ mặt thống khổ, như đang cật lực nhẫn nại chuyện gì đó.

“Lưu Châu, ngươi làm sao vậy?” Nạp Lan Diệp Hoa cả kinh, tưởng chạm vào chỗ đau “Mau thỉnh đại phu đến.” Hô một tiếng, tay đặt Lưu Châu trên lưng không tự giác tăng thêm lực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio