Tướng Phủ Đích Nữ

quyển 1 chương 32: ép hỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nô tì bất quá thân mình khó chịu, đi ra ngoài đi dạo, sao một hồi nhiều người đến đây như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Lão gia, lão thái thái, phu nhân đã ở a, nô tì tham kiến lão gia, lão thái thái, phu nhân.” Lưu Châu quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc, vừa trở về, chỉ nhìn thấy vài di nương và tiểu thư, vì từng nghĩ Nạp Lan Diệp Hoa đã ở đây, tự nhiên là hành lễ.

“Ngươi không có việc gì?” Nạp Lan Diệp Hoa thấy Lưu Châu bình yên vô sự đang hành lễ, lại nhìn kỹ mặt nữ tử kia, quả thực không phải Lưu Châu.

“Lão gia quan tâm, nô tì không có việc gì.” Lưu Châu yếu ớt cười trả lời, ánh mắt hướng lên, thế nhưng nhìn thấy một nữ tử trần trụi đang nằm trong phòng, cả kinh, “Lão gia đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện gì? Chuyện trong phòng ngươi không biết, chúng ta ngược lại còn muốn hỏi giữa ban ngày, trong phòng ngươi như thế nào còn cất giấu việc xấu xa, cũng là ngươi mỗi ngày đều như vậy!” Lão thái thái nhìn chuyện vốn đã sớm an bài tốt không như dự định, mặt dài xuống, chỉ lo hướng Lưu Châu hắt nước bẩn, cũng không nghĩ tới con trai có cảm tưởng gì.

“Lão thái thái, nô tì tuy rằng mệnh tiện, lão thái thái có thể tùy tiện tìm một lý do đuổi nô tì, nô tì cũng là người, vô luận như thế nào, cho tới bây giờ đều là người của lão gia, chỉ cần lão thái thái cao hứng, nô tì cũng không sợ chết, nhưng không muốn chết không minh bạch!” Lưu Châu vẻ mặt kiên quyết, làm người ta nghĩ đến tình hình ngày ấy nàng đập đầu vào cây cột, rốt cuộc là cái cá tính tử liệt.( cương trực )

“Nói bậy, không được nhắc lại chết hay không!” Nạp Lan Diệp Hoa cả kinh, thoáng nhìn qua Cung thị, đem Lưu Châu kéo tới bên cạnh mình.

“A!” Nữ tử giống như thanh tỉnh, thấy bộ dạng chính mình, nhìn nhìn mọi người, đáy mắt nghĩ tới gì đó, gắt gao nắm tay, nàng lạnh lùng liếc nhìn Nhị di nương, giống như ở trong lòng đang đấu tranh, trong mắt đột nhiên không có ánh sáng rọi, đập đầu vào tường, máu theo tường chảy xuống, thân thể nữ tử cũng ngã xuống dưới, mắt mở thật to, vừa vặn đối diện nhìn mọi người.

“A!” Tất cả mọi người nhảy dựng, ngày thường tuy lục đục với nhau, nhưng chưa bao giờ thấy người chết, nay rõ ràng một người đang sống cứ như vậy chết trước mặt mình, rốt cuộc là chịu không nổi, Ngũ di nương lại trực tiếp ghé xuống ghế nôn thốc nôn tháo.

“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng a, không liên quan đến nô tài!” Nam tử thấy nữ nhân kia đã chết, trong lòng sợ hãi, trực tiếp tiểu ra quần.

“Câm miệng!” Nạp Lan Diệp Hoa rống lên, Lưu Châu gắt gao bám lấy quần áo Nạp Lan Diệp Hoa, như là bị dọa đến ngây người.

“Đi, đem quản gia kêu lại đây.” Ở đây sợ chỉ có Nạp Lan Diệp Hoa coi như bình tĩnh.

“Lão nô tham kiến lão gia, lão thái thái, phu nhân, tiểu thư, các di nương.” Tiến đến là một nam nhân ngoài bốn mươi.

“Nhìn xem hai người kia là nô tài viện nào?” Nạp Lan Diệp Hoa chỉ chỉ hai người, một đã chết một đang quỳ.

“Dạ!” Quản gia thấy một màn này trong lòng kinh ngạc, đem người xem cẩn thận “Bẩm lão gia, nam tử này kêu Triệu Lục, là hạ nhân trồng hoa, nữ tử này…” Quản gia thoáng liếc qua Nhị di nương “Là nha đầu hồi môn của Nhị di nương kêu Bình nhi!” Quản gia nói xong vội lui sang một bên.

“Cái gì?” Nhị di nương giật mình, cẩn thận nhìn nữ tử nằm trên mặt đất, quả thật là nha đầu Bình Nhi a, hai mắt nàng nhảy dựng, trong lòng bỗng có dự cảm vô cùng xấu.

“Nói, ngươi làm sao xuất hiện trong đây!” Nạp Lan Diệp Hoa chỉ vào nam tử hỏi, trong lòng tự nhiên là không muốn tin tưởng cùng Lưu Châu có liên quan.

“Lão gia tha mạng a, nô tài là tiến vào đưa hoa, không nghĩ đến nàng quyến rũ nô tài, nô tài thật sự không phải cố ý!” Nam nhân dập đầu, một phen nước mắt nước mũi khóc không ngừng, hơn nữa trên người hắn cỗ tao vị kia, mọi người thẳng nhíu mày.

“Nha đầu của ngươi là sao có thể xuất hiện tại đây!” Nạp Lan Diệp Hoa cau mày, trong lòng tự nhiên hiểu sự tình không có đơn giản như vậy, nhìn qua Nhị di nương.

“Thiếp, thiếp cũng không biết, ngày thường Bình nhi cực kỳ nhát gan, thế nào lại làm ra việc cực kỳ xấu hổ này! Nhất định là ngươi phụ bạc nàng, bằng không nàng cũng không lập tức tự sát! Nói mau là ai sai sử ngươi!” Nhị di nương chớp mắt, mắng ra tiếng, thật cảm ơn Bình nhi, nàng chết không người đối chứng, chính mình nói gì thì là cái đấy, chẳng qua tiện nghi cái tiện nhân kia!

Nạp Lan Diệp Hoa nghe xong, sắc mặt khó coi, hậu viện gần đây luôn có chuyện, hắn nhìn Cung thị, thấy nàng chưa từng giống người khác khó chịu, trong lòng tựa hồ trùng xuống.

Kỳ thật trong viện nha đầu chết là chuyện nhỏ, mà Nạp Lan Diệp Hoa tự nhiên không muốn đem sự tình làm cho người ngoài biết được.

“Cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi vì sao đến sân này!” Nạp Lan Diệp Hoa mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm nam nhân kia, ngầm cấp quản gia một ánh mắt.

“Nô tài thật là đưa hoa tới đây, cầu lão gia minh xét!” Triệu Lục run run chỉ lo dập đầu “A!” Triệu Lục đột nhiên rống lớn tiếng, không biết quản gia khi nào thì đứng phía sau Triệu Lục, dùng dao nhỏ chém đứt chân hắn, từng giọt mồ hôi lớn trên hai má Triệu Lục chảy xuống, người nọ nằm trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, máu từ chân một hồi chảy thành vũng.

“Nói!” Nạp Lan Diệp Hoa lạnh lùng bỏ lại một câu, Lưu Châu nhìn vũng máu, người lạnh phát run, Nhị di nương cùng lão thái thái sắc mặt càng ngày càng trắng.

“A!” Triệu Lục chần chờ, lại hét thảm một tiếng, một chân còn lại bị chém đứt, nam nhân kêu thảm thiết nhưng không chịu nổi người đau đớn, hôn mê bất tỉnh.

Phác, không cần Nạp Lan Diệp Hoa phân phó, quản gia hất nước vào mặt, vào chân nam nhân, ngày mùa thu mặc dù không đông đến xương, nhưng chiếu vào miệng vết thương trên, rốt cuộc đau khó nhịn, nam nhân chậm rãi tỉnh lại.

“Nói!” Nạp Lan Diệp Hoa không kiên nhẫn, lạnh lùng nhả một chữ.

“Lão gia, nô tài nói, nô tài nói!” Triệu Lục rốt cuộc chịu không nổi “ Là nô tài nổi lên tà tâm, có người cho nô tài một phong thư, nói chỉ cần đem Lưu Châu làm nhục, tương lai có người cho nô tài tiền, nô tài nhất thời mỡ heo mông tâm, làm chuyện ngu xuẩn, không cần lão gia khoan thứ, chỉ cần lão gia cho nô tài chết thống khoái đi!” Triệu Lục nhìn từng giọt từng giọt máu từ chân mình chảy ra, nhịn không được khóc thành tiếng.

“Thư đâu!” Nạp Lan Diệp Hoa hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi, giống như đáp án đã sớm công bố.

“Lão gia, lão gia!” Triệu Lục từ trong người lấy ra một phong thư đã nhăn nhúm đưa cho Nạp Lan Diệp Hoa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio