"Bẩm cô gia, nô tài nhìn thấy người áo đen tới đây, mới đuổi theo!" Liễm Nghiêu cùng Nạp Lan Hiên là quan đồng liêu nhiều năm như vậy, hắn tự nhiên nhận ra giọng của Nạp Lan Hiên, hắn vội vàng cúi thấp đầu, đè giọng có chút khàn khàn, khiến Nạp Lan Hiên nghe không ra, ánh mắt lại hơi chuyển động, tìm cơ hội thoát thân, nhưng mà trong nội tâm hắn lại có chút không hiểu, võ công của hắn cũng không kém so với Nạp Lan Hiên, không nói vì sao Nạp Lan Hiên đột nhiên trở lại, nhưng hắn trở lại mình không phát hiện ra, thực sự rất quỷ dị!
"Người áo đen? Nói năng bậy bạ, ta thấy ngươi lén lút, có phải có suy nghĩ không chính đáng hay không?" Nạp Lan Hiên hừ lạnh một tiếng, tay cầm kiếm càng dùng sức, Liễm Nghiêu thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng lưỡi kếm lạnh lẽo, cứa vào cổ của hắn!
"Nô tài không dám, nô tài không dám!" giọng của Liễm Nghiêu mang theo vài phần khủng hoảng, chỉ là tay nắm trong tay áo giấu đồ, hiện tại hắn có thể khẳng định Nạp Lan Tĩnh đã trở lại!
"Còn dám mạnh miệng, người tới hung hăng dạy dỗ cái thứ không biết tôn ti trật tự này!" Nạp Lan Hiên lên tiếng, từ chỗ tối hiện ra mấy thị vệ, đè ép Liễm Nghiêu lại, cả tay chân, thị vệ đều là người tập võ, xuống tay chắc chắn rất nặng, Liễm Nghiêu có chút không chống đỡ được!
Nạp Lan Hiên lạnh lùng nhìn Liễm Nghiêu, hắn sớm đã muốn dạy dỗ loại người dám hại mẫu thân cùng muội muội mình, hôm nay hắn còn dám tới đây, dĩ nhiên phải dạy dỗ thật tốt, hơn nữa ban ngày hắn đến, giả vờ đưa Cung thị họ đi, cũng là sắp xếp trở lại phủ!
Liễm Nghiêu cắn răng, lửa giận trong lòng dâng cao, bàn tay hơi động, đột nhiên một đám khói trắng từ đất bằng lao lên, khiến người ta không thể mở mắt, Liễm Nghiêu thừa dịp liền nhanh nhảy lên, khi hắn cho là đã thành công rời đi, đột nhiên một cái lưới lớn từ bầu trời rơi xuống, lòng của Liễm Nghiêu cả kinh, không nghĩ tới lại bị bắt lại!
"Liễm Thượng Thư, khuyên ngươi không nên uổng phí hơi sức!" Liễm Nghiêu không ngừng giãy giụa, lời nói của Nạp Lan Hiên hung hăng đập vào trong lòng của hắn, Liễm Nghiêu đột ngột mở hai mắt, trên mặt mang theo tức giận, "Ngươi đã biết?" Hắn cắn răng thật chặt, đã bị nhìn thấu thân phận thì ngụy trang làm gì.
"Ngu xuẩn!" Nạp Lan Hiên cười lạnh một tiếng, "Phục vụ hắn thật tốt!" Nạp Lan Hiên phất tay áo, thị vệ kia cũng đã chuẩn bị nước muối cũng roi, Liễm Nghiêu vừa nhìn đã hiểu, thì ra bọn họ đã sớm bày thiên la địa võng, chỉ chờ mình chui vào, buồn cười mình giương đông kích tây nhưng lại chẳng thể qua mắt bọn họ!
Nạp Lan Hiên hơi cong môi, chủ ý này dĩ nhiên là của Nạp Lan Tĩnh, nàng biết được Liễm Nghiêu đa nghi, nhất định trước tiên phái người đến chịu chết, đã vẩy sẵn dầu lên nóc nhà, hắc nhân kia dĩ nhiên là đứng không vững! Hơn nữa năm năm này, Nạp Lan Tĩnh đối với hoa cỏ có nghiên cứu, cũng có thể từ một số thảo dược thông thường, nàng đều có thể phối hợp ra hiệu quả khác nhau, khi Liễm Nghiêu tiến vào viện tử này, liền trúng một loại dược làm cho người ta từ từ tiêu hao nội lực, cho nên Liễm Nghiêu mới không cảm nhận được hắn!
"A!" Roi thứ nhất vụt xuống, đau rát khiến Liễm Nghiêu không khỏi kêu ra tiếng, "Đáng chết, ta sẽ không để cho ngươi được như ý!" Hiện tại, Liễm Nghiêu mặc dù không thể coi là muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nhưng cũng chưa bao giờ phải chịu phạt nhục nhã như bây giờ, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Nạp Lan Hiên, cắn răng, chỉ là trong nháy mắt, pháo khói bắn lên trời, nổ ra giữa không trung, Liễm Nghiêu cũng lộ ra mấy phần hài lòng!
"Pằng!"Màu sắc rực rỡ cũng không thể khiến bọn thị vệ dừng tay, roi kia vững vàng đánh xuống người của Liễm Nghiêu, không có nửa phần ngừng nghỉ, Liễm Nghiêu muốn né tránh, nhưng đôi tay cũng bị người ta hung hăng nắm, nhúc nhích một chút cũng không được, Liễm Nghiêu mạnh mẽ chống đỡ, nhưng một khắc đã qua, bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có!
Nạp Lan Hiên phất tay áo, khiến bọn thị vệ dạt sang một bên, "Liễm Thượng Thư có phải đang chờ người phóng hỏa tiễn hay không?" Nạp Lan Hiên nói xong, để cho người lấy mũi tên, vẫn ung dung nhìn Liễm Nghiêu, Nạp Lan Tĩnh nói không sai, Liễm Nghiêu quả thật là hung tàn, hắn lại dám sai cung thủ thủ tại bên ngoài, một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, sợ tất cả mọi người trong phủ đều sẽ gặp nạn, nhưng đáng tiếc, mình đã sớm phái người bắt được toàn bộ bọn chúng!
"Người thắng làm vua, ta thua tâm phục khẩu phục, chẳng qua ta có một yêu cầu, ta muốn thấy Nạp Lan Tĩnh, chỉ cần gặp được Nạp Lan Tĩnh, ta chết cũng không tiếc!" Đau đớn trên người khiến Liễm Nghiêu càng tỉnh táo, hôm nay hắn đã bỏ ra cái giá cao như vạy, dĩ nhiên là muốn tìm một ít tin tức mình muốn!
"Tĩnh nhi?" Nạp Lan Hiên đột nhiên phá lên cười, giống như Liễm Nghiêu nói chuyện cười, "Tĩnh nhi nàng một mực ở vương phủ, chẳng lẽ Liễm Thượng Thư không biết?"
Nghe Nạp Lan Hiên nói, Liễm Nghiêu cả kinh trong lòng, hiện tại ngoài mặt hắn đã rơi vào tay của Nạp Lan Hiên, y tự nhiên chẳng có lý do nào nói láo trước mặt hắn, năm đó hẵn rõ ràng nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh rơi xuống vách đá, chẳng lẽ nàng được người ta lặng lẽ cứu, ít năm như vậy nàng đóng cửa không gặp người, chẳng lẽ bởi vì binh phù cũng không có trong tay nàng, Liễm Nghiêu càng nghĩ càng kinh hãi, có lẽ tất cả mọi người đều bị Kiếm Thiếu Niệm tính toán, như vậy vào lúc này bọn họ có ra chiêu gì, trong lòng Liễm Nghiêu nhanh chóng phân tích!
Nạp Lan Hiên giơ tay lên, mũi tên nhắm ngay Liễm Nghiêu, mắt hơi híp, tên dài mang theo sắc bén bắn tới Liễm Nghiêu, Liễm Nghiêu hô to một tiếng, mủi tên kia hung hăng bắn vào chân hắn, chỉ là khi Liễm Nghiêu chuyển động, trong lúc vô tình đụng phải cơ quan trên tay!
Khi Nạp Lan Hiên chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, tay của Liễm Nghiêu thay đổi thành một thanh chủy thủ có độc, xẹt qua cổ thị vệ, thị vệ vô lực ngã xuống, mũi tên thứ hai của Nạp Lan Hiên cũng bay ra ngoài, Liễm Nghiêu nhanh kéo một thị vệ che cho thân thể hắn, phía dưới vừa dùng lực, chợt bay lên nóc phòng, biến mất trong bóng tối, chỉ là Nạp Lan Hiên cũng nhìn rõ ràng, tay Liễm Nghiêu có một bên là giả, bên trong để ám khí!
"Ca, giặc cùng đường chớ đuổi!" Nạp Lan Hiên không muốn dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, giọng Nạp Lan Tĩnh chậm rãi vang lên, tranh đấu trong sân nàng nhìn rõ ràng, nghĩ đến tay của Liễm Nghiêu cũng là bởi vì độc của mình năm năm đi, "Ca, để cho hắn rời đi, đối với hắn mà nói có lẽ cũng không thể coi là chuyện tốt!" Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng Liễm Nghiêu, trên mặt nở nụ cười!
Nạp Lan Hiên gật đầu một cái, hôm nay Liễm Nghiêu đã bại lộ thân phận, cho dù hắn có thể chạy ra khỏi từ trong tay của mình, cũng không nhất định có thể lừa gạt tai mắt người bên cạnh, hiện tại khẩn thiết nhất chính là thừa dịp hỗn loạn đưa Cung thị rời đi!
Hiện tại Liễm Nghiêu nhếch nhác thoát đi, các thế lực lớn dù là phát hiện, cũng sẽ cũng tập trung trên người của hắn, như vậy Cung thị sẽ an toàn, có thể lặng yên không tiếng động rời đi!
Cung thị cũng đã sớm chuẩn bị xong tất cả, chỉ là Nạp Lan Tĩnh vẫn cẩn thận sai người ta chuẩn bị hai xe ngựa, Nạp Lan Hiên tự mình đưa Cung thị rời Kinh Thành!
Bên này, Liễm Nghiêu liều mạng chạy, cho dù trên chân đau vô cùng, cũng không dám ngừng, rốt cuộc khi hắn cảm thấy đã chạy vô cùng xa, mới dám nghỉ ngơi, hơn nữa hắn chạy vào cánh rừng, ẩn thân dễ dàng hơn, Liễm Nghiêu không khỏi tựa vào dưới một cây đại thụ, nặng nề thở hổn hển!
Hắn hơi rũ mắt, nhìn mủi tên kia hung hăng xuyên thấu chân của hắn, lúc này máu cũng có chút ngưng lại, mới vừa rồi chạy gấp cũng không có nghĩ gì khác, vào lúc này Liễm Nghiêu mới cảm thấy đau đớn, hắn cắn răng thật chặt, tay chợt dùng sức, rút tên ra, mũi tên này móc câu, lôi cả thịt trong lòng bàn chân hắn ra ngoài!
Liễm Nghiêu như giống như dã thú, kêu rên thật thấp, mồ hôi lạnh trên trán, cho dù năm năm trước bị Nạp Lan Tĩnh tính toán, hắn cũng không bị thương như vậy, Liễm Nghiêu tựa vào cây to, nhắm mắt thật chặt, muốn hóa giải đau đớn của mình!
Một lát sau, hắn cảm thấy bốn bên hình như phát sinh biến hóa, hắn hơi mở mắt, phát hiện bốn phía có chút lục quang vây quanh, đang chậm rãi đến gần, hình như mang theo dò xét tính!
Liễm Nghiêu cả kinh, rõ ràng chính là sói! Liễm Nghiêu nhanh tung người, cũng không kịp đánh bầy sói nhiều như vậy, nhảy trên tàng cây, không biết Liễm Nghiêu bởi vì bị thương động tác chậm, hay là bởi vì Liễm Nghiêu đột nhiên nhảy lên, khơi gợi ý chí của con sói đầu đàn, Liễm Nghiêu phi thân trong nháy mắt, kém một chút là thành công, nhưng con sói nhảy lên, miệng cắn chặt Liễm Nghiêu chỉ còn nửa bước, liền lôi hắn xuống!