"Hộ giá!" Lúc này mọi người mới phản ứng được, vội vàng bảo hộ ở trước mặt Kiếm Thiếu Phong cùng Thái hoàng Thái hậu, cảnh giác nhìn Sở Thái tử!
Sở Thái tử cười lạnh vài tiếng, hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, ánh mắt lại chỉ nhìn Nạp Lan Tĩnh, cái hắn muốn chính là loại đối thủ như này, đủ mạnh, đủ để cho mình phí một ít ý định!
Hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, vốn nhóm ám vệ quỳ dưới đất, nhưng chợt phát động công kích đối với Nạp Lan Tĩnh, tốc độ rất nhanh, Nạp Lan Tĩnh không có công phu, muốn tránh thoát là hoàn toàn không thể, thị vệ Hoàng gia cũng chỉ bảo đảm bảo hộ Hoàng đế cùng Thái hoàng Thái hậu, Thu Nguyệt phản ứng cực nhanh, nhanh chóng che chở, Nạp Lan Hiên cùng Nhiếp Các cũng vội gia nhập vòng chiến của bọn họ, Nạp Lan Tĩnh chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn những người nếu nói là trung thành này!
Bọn họ chỉ trung thành với Hoàng đế, chỉ cần Hoàng đế không có việc gì, bọn họ sẽ không động, Vận Ninh ở trung tâm âm thầm lo lắng, nàng để Thôi Nguyên đi qua hổ trợ, Thôi Nguyên ngay cả động cũng không nhiều lắm, trong lòng của hắn, hắn muốn bảo vệ cho tới bây giờ cũng chỉ có một người Vận Ninh Nhất cá nhân, hiện tại hỗn loạn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi!
Nhóm người Nạp Lan Tĩnh dần dần ở thế hạ phong, dù sao nhóm ám vệ nhiều người, tường người trên kia cũng không dám xuống, muốn dồn người của Sở Thái tử, đột nhiên, chỉ thấy được một bóng dáng màu trắng bay vọt vào, cửa lớn phủ Khánh quốc công chợt mở ra, tiến vào không ít thị vệ, vây lại toàn bộ nhóm người Sở Thái tử!
Bóng dáng màu trắng kia như đang dạo chơi ở giữa nhóm người, đến mức chỉ có thể nhìn thấy thi thể kẻ địch, Nạp Lan Hiên bọn họ hơi lui về phía sau, rốt cuộc an toàn thối lui khỏi phạm vi đánh nhau!
Người này tới suy cho cùng là có chỗ tốt, nói ví dụ như bây giờ, người của Sở Thái tử đã không còn là bao, nhưng nam tử mặc áo trắng kia, cũng giống như mênh mông vô tận, giết một cái sẽ tới hai cái, ba cái, loại này đứng đầu xa luân chiến, nhưng cũng hữu hiệu nhất!
xa luân chiến: thay nhau đánh; đánh luân phiên; nhiều người đánh một người; cậy đông hiếp yếu
Rốt cuộc Sở Thái tử không nhịn được, hắn phóng người lên, cùng Bạch y nhân kia đánh nhau, sau mấy hiệp, hai người giống như không phân thắng bại, bọn họ mạnh mẽ đối chưởng (chắc giống võ hiệp trong film tay đập tay), hai người cùng rơi trên mặt đất, thân thể không khỏi lui về phía sau, cách ngay gần mọi người, lúc này mới nhìn rõ ràng, hóa ra là Tương Bình vương chạy tới!
Ngay sau khi Tương Bình vương rơi xuống đất, tất cả mọi người vây quanh đoàn người Sở Thái tử, vòng càng ngày càng nhỏ, Tương Bình vương nhìn Sở Thái tử có chút nhếch nhác, không khỏi cười lạnh một tiếng, : "Người nước Sở ngu xuẩn, ngươi chắc cũng chưa từng nghe nói, muốn bắt ba ba trong rọ thế nào!" Tương Bình vương nói một câu, trong giọng nói mang theo khinh thường!
Sở Thái tử hừ lạnh một tiếng, hắn dám tự mình đến Đại Dung, tự nhiên là có bản lãnh rời đi, chợt hắn cúi thấp đầu, nhưng chợt ném thứ ở trên người về phía quan binh Đại Dung, tay của hắn một dạng, thứ màu trắng kia, cũng khiến mắt mọi người đều không mở ra được, mắt xem xét liền nhảy lên, Nạp Lan Tĩnh hơi cong môi một cái, nàng chờ thời khắc này đã rất lâu rồi!
Nạp Lan Tĩnh chợt giơ tay, đột nhiên từ trong tay của nàng xuất hiện ngân châm đầy trời, giống như là một mưa ngân châm dày đăc, rơi vào khoảng không Sở Thái tử muốn nhảy lên, Sở Thái tử so với bất luận kẻ nào cũng biết được, Nạp Lan Tĩnh hiểu độc, hơn nữa so bất kỳ ai còn tàn nhẫn hơn, tự nhiên hắn không dám đón đỡ, thân thể hắn không khỏi rơi xuống, có lúc thành bại ngay trong nháy mắt này, chờ khi hắn muốn nhảy lên lần nữa, đã là không thể nào, đao của quan binh kia, đã gác ở trên cổ hắn!
Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn Sở Thái tử, khóe miệng khẽ nhếch, lúc này chính là thời buổi cá lớn nuốt cá bé, bất cứ lúc nào đều phải có năng lực tự vệ, Nạp Lan Tĩnh không có võ công, không có khinh công có thể nhảy người lên, cho nên nàng không làm gì liền nghiên cứu dược thảo, đi nghiên cứu ở dạng góc độ gì ngân châm mới có thể nhất bắn ra uy lực của nó, nàng trùng sinh trở lại thế giới này đã sáu, bảy năm, nhưng phần lớn thời gian đều nhìn cái này, bây giờ toàn thân nàng cũng mang đầy độc dược, ngân châm!
"Mang xuống!" Nhìn Sở Thái tử đã rơi vào trong lòng bàn tay của mình, Tương Bình vương lúc này mới phân phó tướng lĩnh dân Sở Thái tử đi!
"Nhi thần gặp qua Mẫu hậu!" An bài xong tất cả mọi chuyện, Tương Bình vương lúc này mới quỳ trên mặt đất, thỉnh an Thái hoàng Thái hậu!
"Tham kiến Vương Gia, Vương Gia Thiên tuế vạn tuế thiên thiên tuế!" Thấy đã không có gì đáng ngại, mọi người lúc này mới thỉnh an Tương Bình vương!
"Được, được, trở về là tốt rồi!" Nhìn Tương Bình vương bình an ở trước mặt mình, tay Thái hoàng Thái hậu tay có chút run rẩy, muốn đỡ Tương Bình vương dậy, nhưng lại phát hiện vươn tay ra cũng khó như vậy, ánh mắt của bà dường như có chút mơ hồ, suy cho cùng cũng là con trai của mình, năm năm không thấy làm sao có thể cam lòng, bà có chút nức nở, cũng không biết đến tột cùng là vì cái gì!
"Khiến Mẫu hậu chịu khổ!" Tương Bình vương chậm rãi cúi đầu xuống, cuối cùng là mẫu tử thân sinh, cho dù có xảy ra tranh chấp gì đi nữa, trong lòng cũng rất lo lắng!
"Không khổ, không khổ, chỉ cần ngươi trở về, là tốt rồi!" Thái hoàng Thái hậu nói xong, rốt cuộc lên tiếng khóc, giờ khắc này bà giống như những mẫu thân bình thường, đau lòng con của mình, không cách nào áp chế dòng suy nghĩ của mình!
Trên mặt Tương Bình vương có một khắc mất tự nhiên, có lẽ bởi vì chia lìa đã lâu, Mẫu hậu ông vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa từng có bộc lộ dòng suy nghĩ của mình như vậy, ánh mắt Tương Bình vương không khỏi nhìn về bên cạnh, nhưng lại vừa vặn nhìn thấy thi thể của Khánh quốc công, ông khẽ thở dài một cái, tới cùng cũng là cậu của ông, trong lòng không tránh khỏi có chút khổ sở!
"Trở về bên cạnh Mẫu hậu được không?" Thái hoàng Thái hậu thấy Tương Bình vương thật lâu không nói lời nào, trong lòng rất bất an, có lẽ đã lớn tuổi, hiện tại người thân bên cạnh từng người một rời bà mà đi, lại càng hi vọng, có người cùng với mình!
"Mẫu hậu thứ tội, nhi thần đã thú Cung Hinh Nhi làm thê, nhi thần đồng ý với nàng sẽ theo nàng ấy!" Tương Bình vương nhìn Thái hoàng Thái hậu hèn mọn cầu xin mình như vậy, trong lòng tới cùng rất khó chịu, cho tới nay Thái hoàng Thái hậu luôn kiêu ngạo, vô luận là đối với nhi tử của bà, hay là đối với đại thần trong triều, cưa bao giờ bà sẽ cúi thấp đầu xuống, nhưng bây giờ lại cầu xin mình như vậy, nhưng Tương Bình vương nhớ tới Cung thị, trong lòng rất không muốn, chia lìa hơn nửa đời người, rốt cuộc bây giờ có thể ở cùng một chỗ, ông thủy chung không muốn lại chia xa, không muốn làm cho Cung thị có một chút không vui!
"Đây là chuyện tốt, chuyện tốt, người đâu truyền ý chỉ của Ai gia, phong Cung thị Hinh Nhi làm Tương Bình vương phi, chính nhất phẩm Cáo Mệnh!" Thái hoàng Thái hậu lau nước mắt, tay vẫn lôi kéo tay Tương Bình vương thật chặt, "Về là tốt rồi!" Thái hoàng Thái hậu ngẩng đầu, bà đã không còn người thân, đến bây giờ mới hiểu được, vị trí cao cao tại thượng, cũng chỉ là nhà giam nhốt mình mà thôi, Khánh quốc công vừa đi, lòng của bà cũng trống rỗng vô cùng!
"Hoàng thượng!" Đột nhiên truyền đến tiếng hô to của Đồng Quý phi, lại chỉ nhìn thấy Kiếm Thiếu Phong đột nhiên ngã xuống đất ngất đi, nhưng mọi người chỉ mắt lạnh nhìn, không có một người tiến lên, một Hoàng đế cấu kết Sở quốc, khiến cho người ta hận vô cùng!
Thái hoàng Thái hậu liếc Kiếm Thiếu Phong một cái, chỉ lạnh lùng phân phó người tạm thời đưa Kiếm Thiếu Phong về trong cung, Đồng Quý phi vừa khóc vừa đi theo bên cạnh, cõi đời này có lẽ chỉ có Đồng Quý phi là đơn thuần , hoặc là nàng cố ý không để cho mình hiểu, Kiếm Thiếu Phong đối nàng tốt chỉ là lợi dụng nàng, chỉ muốn mượn tay của nàng trừ Khánh quốc công, mọi người khẽ than thở, chợt cảm thấy, thật ra thì Đồng Quý phi này cũng rất đáng thương, nhưng tất cả mọi người không có nhìn thấy, khóe miệng Vận Ninh chứa đựng nụ cười, giống như là bông tuyết mùa đông, lạnh đến phát sợ!
"Thí nhi (Yêu dịch theo bản trung là thí nhi nhưng convert lại là Thử), hôm nay Đại Dung loạn trong giặc ngoài, ngươi xem ở Mẫu hậu van cầu ngươi, xem ở Phụ hoàng ngươi thương yêu ngươi, nhìn vạn lý giang sơn Đại Dung này, ở lại có được hay không!" Thái hoàng Thái hậu cầu xin nhìn Tương Bình vương, hôm nay Hoàng thất đã không người, Kiếm Thiếu Phong mặc dù vẫn là Hoàng đế, nhưng hắn làm chuyện như vậy, ngày sau không thể để cho hắn tiếp tục tham dự triều chính, về phần hai đứa con trai của Kiếm Thiếu Phong, đều còn rất nhỏ, nếu như lựa chọn và bổ nhiệm một người lên ngôi, trông coi thiên hạ vẫn là mấy người phụ nhân bọn họ, hôm nay trong triều lộn xộn, sợ là sẽ có người không phục thừa cơ làm loạn!
"Đúng vậy, hôm nay nếu không phải Vương Gia chạy tới kịp thời, giang sơn Đại Dung đã thành thiên hạ của Sở quốc, vạn mong Vương Gia lấy giang sơn làm trọng!" Các vị triều thần cũng không khỏi quỳ xuống!
"Không, hôm nay chân chính cứu thiên hạ là Tiêu Dao Vương phi, là cơ trí của nàng, cứu thiên hạ, là nàng tình nguyện dấn thân vào chỗ nguy hiểm, cứu thiên hạ!" Tương Bình vương khoát tay áo, trên mặt mang theo ý cười nhìn Nạp Lan Tĩnh, giống như từ ái nói, nữ nhi, ngươi là kiêu ngạo của Phụ vương!
"Vương phi nương nương thánh minh!" Mọi người vội vàng lại hướng Nạp Lan Tĩnh hành lễ!
"Còn có con trai của Bổn vương Nạp Lan Hiên, cùng Thôi đại nhân, nếu không phải bọn họ chuyện này cũng không cách nào thuận lợi như vậy!" Tương Bình vương nói, nhưng mặt ngoài cũng tỏ thái độ của mình, ông cưới Cung thị, đứa bé của Cung thị cũng là đứa bé của ông, lại nói trước kia trong kinh thành từng có lời đồn đãi, nói Cung thị sớm cùng Tương Bình vương cấu kết, hôm nay lời này của Tương Bình vương, ngược lại khiến cho người khác ảo tưởng, giống như Nạp Lan Hiên chính là thân nhi tử của ông!
Thế nhưng Tương Bình vương cũng cực kỳ tôn trọng Nạp Lan Hiên, nhắc tới tên của hắn, cũng không có cho hắn sửa họ Kiếm, nếu không phải vị trí thế tử nên do Hoàng thượng thân phong, ông đã sớm lập Nạp Lan Hiên làm thế tử Tương Bình vương!
"Thí nhi!" Nhìn Tương Bình vương nói một vòng, vẫn còn không có đáp ứng chuyện này, Thái hoàng Thái hậu không khỏi quỳ trên mặt đất, "Hôm nay trong triều đại loạn, ngươi thân là con cháu Kiếm gia, có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ bảo vệ giang sơn Kiếm gia, Mẫu hậu không cầu ngươi cái gì, chỉ cầu ngươi có thể ở lại kinh thành, tiếp quản triều chính là được!" Thái hoàng Thái hậu ngẩng đầu lên, "Mẫu hậu biết ngươi không thích bị trói buộc, Mẫu hậu đồng ý với ngươi, chỉ cần giang sơn ổn định, nhất định cho ngươi rời đi, tuyệt đối không giữ ngươi!"
Tương Bình vương nhìn Thái hoàng Thái hậu khóc lợi hại, trong lòng cũng đau, hơn nữa Thái hoàng Thái hậu cũng chỉ muốn ông làm Nhiếp Chính vương, cũng không phải là Hoàng đế, thế nhưng, trong lòng Tương Bình vương còn rất do dự, ông không khỏi ngồi xổm người xuống , "Mẫu hậu người đây cần gì phải khổ như vậy chứ? Hiện nay nên là thiên hạ của bọn trẻ, bọn họ đều rất ưu tú, bọn họ cũng có năng lực bảo vệ giang sơn Đại Dung!" Tương Bình vương thở dài một cái, tâm nguyện kiếp này của ông chỉ có làm bạn với Cung thị đến già, những thứ khác cũng không suy nghĩ quá nhiều!
"Mẫu hậu biết được, bọn họ rất lợi hại, nhưng cuối cùng kinh nghiệm không đủ, hơn nữa bọn họ cũng có thể phụ tá ngươi, cùng nhau giữ được giang sơn Đại Dung!" Thái hoàng Thái hậu chưa từ bỏ ý định, nhìn Tương Bình vương hoàn toàn không bị lay động, trong mắt hơi lộ ra mấy phần ác độc, chợt rút ra câu trâm cài tóc trên đầu mình, "Nếu ngươi không đáp ứng Mẫu hậu, Mẫu hậu liền chết ở trước mặt của ngươi!" Thái hoàng Thái hậu nói xong, trâm cài tóc này cũng cắm thật sâu vào trong cổ, rỉ ra chút vết máu!
"Vương Gia nghĩ lại!" Mọi người nhanh chóng khấu đầu, thật ra thì tất cả băn khoăn của Thái hoàng Thái hậu cũng đều vì giang sơn Đại Dung, ngược lại giờ khắc này, mọi người cảm thấy Thái hoàng Thái hậu trong lòng là đại ái! (chưa hiểu hết từ đại ái này)
"Vương Gia nghĩ lại!" Đột nhiên, Vận Ninh hô một tiếng, quỳ trên mặt đất, nàng nhàn nhạt cười một tiếng, cũng nhìn Nạp Lan Tĩnh, trong lòng của nàng hiểu Nạp Lan Tĩnh vì sao nãy giờ không nói gì , dù sao lúc trước họ thương lượng qua, muốn phụ tá Nghi nhi lên ngôi, nhưng bây giờ lại xảy ra biến hóa, thế nhưng đây cũng là hiện tại biện pháp tốt nhất, Nghi nhi đúng là vẫn còn quá nhỏ, chịu trách nhiệm nặng như vậy, mình cũng không có nắm chắc có thể gánh được, lại nói Tương Bình vương làm Nhiếp Chính vương, cũng không phải là Hoàng đế, giang sơn Đại Dung đã trăm ngàn vết thương, nên có người thật tốt quản lý rồi!
Nạp Lan Tĩnh nhìn Vận Ninh, không khỏi lộ ra nụ cười, mấy lời cuối cùng chung quy cũng không có nói ra!
Cuối cùng Tương Bình vương cũng đồng ý, thế nhưng trước hết ông vẫn phải đưa tin cho Cung thị, chỉ là tâm sự của mọi người cũng bớt đi một việc, tất cả đều giải tán!
Nạp Lan Tĩnh cũng đi theo mọi người trở lại trong cung, nàng không khỏi đi về phía Thừa Càn cung, khi đến nơi, lại đúng lúc đụng phải Vận Ninh, hai người nhìn nhau cười, cùng nhau bước vào!
"Gặp qua Hiền phi nương nương, Vương phi nương nương!" Cung nhân đang bận việc, nhìn Nạp Lan Tĩnh đi tới, không khỏi dừng lại hành lễ!
Đồng Quý phi đang hầu hạ Kiếm Thiếu Phong, nghe tiếng động không khỏi hơi ngẩng đầu, nhìn bọn họ đứng ở một bên, trên mặt không khỏi dâng lên mấy phần tức giận, "Biến, các ngươi tới đây làm cái gì, tất cả đều cút cho Bổn cung!" Đồng Quý phi quát lên một tiếng, tổ phụ đã đi rồi, Kiếm Thiếu Phong cũng xảy ra chuyện, cô tổ mẫu cũng không còn thương mình rồi, trong lòng nàng hiểu, bây giờ mình thảm như vậy, tất nhiên là do hai người bọn họ làm hại!
"Người tới, dẫn Đồng Quý phi đi nghỉ ngơi!" Vận Ninh cười lạnh một tiếng, hơi phất tay, hiện nay giang sơn này, đã giống như của Cung gia, Tương Bình vương cầm quyền, cũng là một chuyện tốt!
Đồng Quý phi vẫn còn kêu to, tuy nhiên nó bị Xuân Hương bên cạnh Vận Ninh kéo ra ngoài, Vận Ninh hơi híp mắt, từ trong tay áo lấy ra một chai thuốc, đặt ở chóp mũi Kiếm Thiếu Phong, chỉ chốc lát sau Kiếm Thiếu Phong ho khan một tiếng, hơi tỉnh lại! nhưng Vận Ninh chỉ hướng về phía Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, mình đi tới ngoài cửa!
Đem thế giới để lại cho Nạp Lan Tĩnh, nàng không biết đến tột cùng giữa Nạp Lan Tĩnh và Kiếm Thiếu Phong có cái gì, từ lúc bắt đầu nàng đã nhìn ra Nạp Lan Tĩnh hận Kiếm Thiếu Phong, nàng không đi hỏi tâm tư Nạp Lan Tĩnh, chỉ hy vọng Nạp Lan Tĩnh thật tốt!
"Khụ khụ, không ngờ ngươi thế nhưng lại đến xem Trẫm!" Kiếm Thiếu Phong ho khan một tiếng, nhưng thấy Nạp Lan Tĩnh ở bên cạnh hắn, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn!
"Tất nhiên ta sẽ đến xem ngươi, ta tới nhìn một chút ngươi chết như thế nào!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, từ lúc Kiếm Thiếu Phong ngã xuống nàng cũng đã nhìn ra Kiếm Thiếu Phong là trúng độc, hơn nữa động tác vừa mới của Vận Ninh, di nhiên trong lòng nàng rất rõ ràng, độc này là Vận Ninh hạ, hôm nay sợ rằng sẽ là ngày chết của Kiếm Thiếu Phong!
"Ha ha, khụ khụ!" Kiếm Thiếu Phong cuồng tiếu một tiếng, nhưng bởi vì thân thể khó chịu, ho khan không ngừng, nhưng trong mắt mang theo vài phần cuồng loạn, "Trẫm đi, ngươi cũng không thoát được, ngươi cho rằng Trẫm chỉ giết lão thất phu kia sao? Buồn cười, Trẫm cũng biết ngươi sẽ đi qua nhìn, đã sớm hạ độc, nếu như Trẫm có thể thật tốt, Trẫm lấy được ngươi, sẽ giải độc cho ngươi, nếu như Trẫm gặp chuyện không may?" Kiếm Thiếu Phong cười lạnh một tiếng, "Cho dù là lên trời hay xuống địa ngục, Trẫm cũng muốn lôi kéo ngươi cùng đi với Trẫm!"
Ánh mắt Kiếm Thiếu Phong mở thật to, có lẽ đây là thủ đoạn của Hoàng thất, không có được vậy liền phá hủy, đây là một việc làm hết sức điên cuồng!
"Ngươi thật sự buồn cười!" Nạp Lan Tĩnh cúi thấp đầu, "Ngươi cho rằng ta sẽ không nhìn ra thủ đoạn của ngươi, Kiếm Thiếu Phong ta nếu có thể đoán được ngươi hạ độc ở Như Ý Châu, cũng biết ngươi sẽ hạ độc ở trên thân thể Khánh quốc công, quên nói cho ngươi biết, thật ra thì ta hoàn toàn không có chạm qua ông ta!" giọng nói Nạp Lan Tĩnh giống như mang theo vài phần thương hại nhìn Kiếm Thiếu Phong!
"Ngươi!" Kiếm Thiếu Phong cắn răng, tình cảm đối với Nạp Lan Tĩnh của hắn rất đặc biệt, đó là loại cảm giác rất muốn chiếm làm của riêng, từ đầu đến giờ, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, nàng giống như là có thể phát ra ánh sáng mặt trời, khiến cho người ta không nhịn được đi truy đuổi!
"Ngươi biết không, ta hận ngươi, hận không thể lăng trì ngươi, để cho ngươi chịu đau xót của ngàn đao, hận không thể móc lục phủ ngũ tạng của ngươi ra, mặc cho sói hoang làm thức ăn!" Trong nháy mắt trong mắt Nạp Lan Tĩnh, bắn ra tất cả hận ý, nàng giống như lại nhìn thấy Hoàng nhi của nàng, nhỏ như vậy liền bị người trước mắt này hại chết, một nhà tổ phụ của nàng, giờ đây hận ý để cho mình sống lại, vào giờ khắc này hoàn toàn phát ra, đâm vào lòng người đau vô cùng!
"Tại sao!" Kiếm Thiếu Phong biết Nạp Lan Tĩnh hận mình, nhưng lại chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh như vậy, loại hận ý muốn hủy diệt đất trời đó, khiến Kiếm Thiếu Phong không khỏi có chút sững sờ, thật không nghĩ ra tại sao!
Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, lại lui tại một bên, Vận Ninh cũng từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một chén thuốc, không có nhìn Nạp Lan Tĩnh, chỉ đi thẳng tới bên người Kiếm Thiếu Phong, "Hoàng thượng, nên dùng thuốc!" Giọng nói Vận Ninh rất dịu dàng, tươi cười đẹp làm sao, nhưng khiến người ta cảm thấy rất không thành thật!
Kiếm Thiếu Phong không khỏi sững sờ chốc lát, không ngờ đến lúc này Vận Ninh còn có thể đối với mình như vậy, không nói ra được phức tạp trong lòng, chính hắn biết hắn đối với Vận Ninh cũng không tốt, thường xuyên hành hạ nàng, bởi vì hắn muốn có được Nạp Lan Tĩnh, muốn để cho Nạp Lan Tĩnh ở dưới thân mình khuất ý hầu hạ, thế nhưng hắn lại bị Kiếm Thiếu Niệm đè ép, hắn lại mang loại đè nén khổ sở ở trong lòng toàn bộ phát ở trên người của Vận Ninh!
"Hoàng thượng, ta yêu ngươi!" Đôi mắt Vận Ninh đẫm lệ nhẹ nhàng, nói không ra được nhu tình (tình cảm dịu dàng), thế nhưng trong lúc nhất thời Kiếm Thiếu Phong nhìn ngây người, chợt hắn nếm được hương vị bên miệng kia không ổn, hắn nghĩ muốn đẩy Vận Ninh ra, nhưng lại bị Vận Ninh mạnh mẽ bắt được, ép buộc hắn uống hết thứ trong chén!
"Hoàng thượng ta yêu ngươi!" Vận Ninh nhìn thứ trong chén kia toàn bộ đã rót vào trong cơ thể Kiếm Thiếu Phong, chợt ném chén ôm thật chặt đầu Kiếm Thiếu Phong, nóng bỏng nước mắt này, rơi ở trên mặt Kiếm Thiếu Phong!
Nàng nức nở thật khẽ, "Hoàng thượng ta yêu ngươi đã lâu rồi, gả cho ngươi ta chưa từng có hối hận, nhưng bây giờ ta lại hối hận, Nghi nhi còn nhỏ như vậy, ngươi vì giữ được ngôi vị Hoàng đế của mình, làm sao có thể xuống tay với hắn được đây? Thế nhưng ngươi yên tâm Nghi nhi đã được thần thiếp cứu, thần thiếp nhất định sẽ thương hắn thật tốt!" Vận Ninh nói xong, trang dung trên mặt cũng vì khóc mà lem hết đi!
"Hoàng thượng thần thiếp sẽ nhớ người, thần thiếp nghe nói thủy ngân có thể khiến người ta dung nhan vĩnh trú (trẻ mãi không giá), thần thiếp tin tưởng người nhất định sẽ không trách thần thiếp!" Vận Ninh tự lẩm bẩm, Kiếm Thiếu Phong chợt động!
"Độc Phụ!" Hắn dồn hết toàn lực nói với Vận Ninh hai chữ này, hắn không có nghĩ đến, thế nhưng Vận Ninh cho hắn uống thủy ngân, hắn dùng tay bóp cổ, khó chịu vô cùng, nhưng cuối cùng sau một lúc giãy giụa, liền không có động tĩnh!