Ở cái thế giới tranh đấu vì danh lợi này, cái thế giới bẩn thỉu này, cuối cùng nàng đã được giải thoát, đột nhiên nàng lộ ra một nụ cười rực rỡ nhất, từ từ, từ từ nằm trên đất!
Nạp Lan Tĩnh nhìn dòng máu tươi đang chảy kia, tim như ngừng đập, nàng hoảng hốt như nhìn thấy khi Ngữ Yên chết, hình như cũng bình thản như vậy, đến tột cùng là nguyên nhân gì, làm cho bọn họ cảm thấy chết mới là chuyện đẹp nhất trên thế gian!
"Lưu Thúy!" Cuối cùng Thu Nguyệt không nhịn được quỳ trên mặt đất, năm năm trước là các nàng cùng với Nạp Lan Tĩnh từng bước một trưởng thành, các nàng cùng với Nạp Lan Tĩnh lần lượt tránh thoát nhưng mưu kế, nhưng năm năm sau không nghĩ tới, nàng ấy lại chết ở dưới kiếm của mình, một loại cảm giác, nhưng là đau lòng vô cùng!
"Đi thôi, vào cung đi!" Nạp Lan Tĩnh thở thật dài một cái, nàng không có chảy một giọt nước mắt, thế nhưng trong tim cũng rất đau, đây tất cả đều do quyền lợi làm hại, nàng không biết tương lai còn bao nhiêu người phải chết, nàng cũng không biết người thân của nàng còn có ai muốn rời khỏi, giờ khắc này nàng đặc biệt mệt mỏi, nhưng đường vẫn cần mình phải đi tiếp!
Sau khi vào cung, Tương Bình vương đã sớm chờ ở trong Dưỡng Tâm điện, Thu Nguyệt hầu ở ngoài cửa, trong phút chốc khi cửa đóng lại, lòng của Nạp Lan Tĩnh cũng giống như Dưỡng Tâm điện này, vô cùng trống không!"Gặp qua Phụ vương!" Nạp Lan Tĩnh khẽ nhún người, giọng nói cũng lạnh lẽo khác thường!
Tương Bình vương gật đầu một cái, ý bảo Nạp Lan Tĩnh ngồi xuống, "Đoán rằng con đã nhận được tin, bây giờ con nhìn một chút rốt cuộc trong thư nói cái gì đã!" Tương Bình vương nói xong, liền giao cấp báo biên quan đưa tới cho Nạp Lan Tĩnh!
Nạp Lan Tĩnh nhận lấy, phong thư vốn cực kỳ nhẹ nhưng vào giờ khắc này lại nặng khác thường, tay Nạp Lan Tĩnh run lên, thế nhưng trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm xấu, khi nàng nhìn thấy nội dung trong thư kia, không khỏi nhíu mày một cái, phong thư trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất, tình hình biên quan so với mình tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, hiện nay biểu ca bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, trong quân không tướng sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn!
"Ta đã cho người bắt toàn bộ sứ thần Sở quốc lại, sáng sớm ngày mai ta sẽ đích thân dẫn binh!" Tương Bình vương nói rất chậm, giống như phụ tử bọn họ chỉ tán gẫu thôi!
"Phụ vương!" Nạp Lan Tĩnh chợt ngẩng đầu, không khỏi kêu một tiếng, hiện nay tình thế biên quan hiểm trở, cho dù Tương Bình vương đi phần thắng cũng không có nhiều, sợ rằng lần này đi lành ít dữ nhiều!
Tương Bình vương khoát tay áo, ý bảo Nạp Lan Tĩnh không cần khuyên ông nữa, "Hôm nay trong quân không có tướng nếu tiếp tục trì hoãn sẽ chỉ gây ra nhiễu loạn lớn, mà trong triều đã không còn người có thể dùng, trước đó vài ngày nghe nói Cung Tướng quân cũng ngã bệnh, mặc dù trong triều có không ít võ quan nhưng cuối cùng không có tướng tài, Bổn vương chỉ có thể tự mình dẫn binh!"
Thật lâu sau, Tương Bình vương nhìn Nạp Lan Tĩnh, "Thế nhưng, Bổn vương rời đi trong triều liền không người nào nhiếp chính, chỉ có thể cứu bà ấy tỉnh, ngươi cùng Hiền phi phụ trợ một bên, hiện giờ là lúc sinh tử tồn vong (sống chết mất còn) của Đại Dung, Phụ vương hi vọng con có thể lấy quốc sự làm trọng!"
Nạp Lan Tĩnh khe khẽ gật đầu, "Hôm nay sợ rằng chỉ có thể như vậy thôi!" Hiện nay mặc dù Kiếm Thiếu Phong đã sớm chết, tuy nhiên điều này cũng không có công bố ra ngoài, Hoàng đế chưa rời khỏi, thì không cách nào lập Tân Đế, Kiếm Nghi còn nhỏ tự nhiên không cách nào để cho hắn nhiếp chính, hôm nay chỉ có thể cứu tỉnh Thái hoàng Thái hậu chủ trì triều chính thôi!
"Phụ vương, một phần bản đồ này người tạm giữ lại, chuẩn bị bất cứ tình huống nào!" Nạp Lan Tĩnh cúi đầu, từ trong tay áo lấy ra một bức họa, phía trên vẽ nơi nàng cùng Thượng Quan Tầm giấu lương thảo, hai nước chiến tranh, tự nhiên lương thảo quan trọng nhất!
Tương Bình vương gật đầu một cái, tất cả lo lắng lại không nói lên lời!
Ngày thứ hai Tương Bình vương rời đi, thời tiết coi như sáng sủa, Thái hoàng Thái hậu có thể vừa mới tỉnh lại, trên mặt mang theo vài phần đờ đẫn, nhìn phía dưới binh sĩ trên thao trường cũng không nói một lời, sắc mặt văn võ bá quan nghiêm túc, giống như cũng biết, trận chiến này có lẽ là cửa ải sống còn của Đại Dung!
Mỗi ngày lâm triều Thái hoàng Thái hậu buông rèm chấp chính, Vận Ninh cùng Nạp Lan Tĩnh ngồi bên cạnh, nhưng Thái hoàng Thái hậu trước sau không nói được lời nào, thuốc này là Vận Ninh hạ dược, Nạp Lan Tĩnh không biết Thái hoàng Thái hậu không nói lời nào là bởi vì dược hiệu của thuốc hay do bà không muốn nói chuyện, nhưng hôm nay nàng không quản được nhiều như vậy!
Mấy ngày nay, bàn luận nhiều nhất chính là từng tờ tin báo nguy, mỗi một tờ đều nói Đại Dung bị đánh bại, Nạp Lan Hiên với quân phản loạn, hay Tương Bình vương cùng Sở quốc tranh đấu, mỗi một lần, đều là thua!
Mỗi một lần đều tựa như báo cho mọi người, khí số Đại Dung sắp hết, mọi người thấp thỏm lo âu, thế nhưng trong những bức thư báo bại trận kia, chưa bao giờ bởi vì mọi người cầu nguyện hoặc sợ mà chuyển bại thành thắng!
Rốt cuộc vào một ngày nóng bức nhất, quân phản loạn cuối cùng cũng đánh tới bên ngoài kinh thành, ngay cả Nạp Lan Hiên cũng bị cột vào trên mặt cọc gỗ, phơi dưới ánh mặt trời, một ngày kia Vũ Nhi té xỉu ở Nạp Lan phủ, một ngày kia dân chúng Kinh Thành đều mong ước chạy thoát, một ngày kia, ở trong cung đã nhìn không ra ai là chủ tử, ai là nô tài rồi!
Mà Nạp Lan Tĩnh, Vận Ninh, Thôi Nguyên, còn có Kiếm Nghi an ổn ngồi ở Chung Túy cung như cũ, "Thôi đại nhân, hi vọng ngươi có thể bảo hộ Hiền phi cùng Đại hoàng tử an toàn, bảo vệ huyết mạch duy nhất của Hoàng thất Đại Dung!" Rốt cuộc Nạp Lan Tĩnh đứng dậy, sắc mặt nặng nề khác thường!
"Vương phi nương nương yên tâm, coi như vi thần chết, cũng phải bảo vệ Hiền phi nương nương chu toàn!" Thôi Nguyên gật đầu một cái, giống như đang dùng sinh mạng thề!
Cuối cùng Nạp Lan Tĩnh đối với Thôi Nguyên cũng yên tâm, những năm gần đây hắn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Vận Ninh!
"Không, hôm nay quốc nạn trước mắt, ta là Hoàng tử của Đại Dung, nhất quyết không thể rời đi vào lúc này!" Kiếm Nghi ngẩng đầu lên vẻ mặt thành thật nhìn Nạp Lan Tĩnh!
"Nghi nhi, nghe lời dì nói!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi cúi người xuống, trong mắt lóe có chút lệ quang, cả đời này của Vận Ninh cũng đã quá khổ, đau khổ lớn như vậy, thủy chung không nên để nàng chịu!
"Nạp Lan Tĩnh, ngươi!" Kiếm Nghi còn muốn phản bác cái gì, đột nhiên trước mắt choáng váng, hắn không dám tin nhìn Nạp Lan Tĩnh, nhưng dù hắn phản kháng thế nào, vẫn mềm nhũn té xuống!
"Tĩnh nhi!" Vận Ninh không khỏi kêu một tiếng, Nạp Lan Tĩnh muốn làm cái gì trong lòng của nàng chợt hiểu rất rõ, quốc nạn trước mặt, nàng quyết định không thể để lại một mình Tĩnh nhi đi đối mặt!
Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, hơi vẫy ống tay áo, lời nói của Vận Ninh cũng rơi toàn bộ vào trong bụng, chậm rãi té xuống, Thôi Nguyên tay mắt lanh lẹ, cảm kích ôm Vận Ninh, tránh cho nàng ngã xuống làm bị thương chính mình, Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, những năm này nàng vẫn nghiên cứu độc dược, đối với dụng độc tự nhiên Vận Ninh không thắng được nàng!
Nạp Lan Tĩnh cười khổ một tiếng, không nói gì liếc mắt nhìn Thôi Nguyên, có một vài lời không nói nhưng ai cũng rõ ràng!
Ra khỏi Chung Túy cung, Nạp Lan Tĩnh nhìn bên ngoài đều là cung nhân hốt hoảng, họ đều cầm một gói đồ nhỏ, giống như cũng muốn rời khỏi, Nạp Lan Tĩnh mang theo Thu Nguyệt, xuất cung, nàng lại phân phó Thu Nguyệt đi bảo vệ Vũ Nhi, mà mình lại lên tường thành trên kia!
Cửa Kinh thành đóng thật chặt, bên ngoài là lều địch nhân trú đóng, một người nam nhân bị cột vào trên mặt cọc gỗ, áo tù nhân trên người đã hư thúi, hắn cúi thấp đầu, dường như có lẽ đã không có một chút hơi sức nào, trong lòng Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đó chính là ca ca của nàng, người cac ca vô cùng kiêu ngạo, hôm nay lại bị vũ nhục như vậy!
Thân thể Nạp Lan Tĩnh lắc lư một cái, thế nhưng trong tay cũng nắm thật chặt một bọc đồ, đây là độc dược mà nàng tỉ mỉ nghiên cứ mà chế ra, chỉ chờ hướng gió thay đổi, nàng liền vung vẩy ra không trung, đến lúc đó quân địch tất nhiên trúng độc chết vô số, nhưng ca ca của nàng cũng sẽ chết, Nạp Lan Tĩnh nhắm mắt thật chặt, lại phát hiện cho dù là khó hơn nữa, nhưng nước mắt lại không cách nào rơi xuống!
Đột nhiên phía chân trời dâng lên một trận khói vàng nồng nặc, một mảnh tiếng chém giết khiến Nạp Lan Tĩnh không khỏi mở mắt, chỉ thấy một tướng lĩnh cưỡi một con bạch mã giống như là từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ mở một đường máu, cùng lúc đó, trại địch đột nhiên bị cháy, ánh lửa ngút trời, tiếng chém giết không ngừng, bất chợt một cây tên dài xẹt qua chân trời, giúp bắn đứt dây thừng đang trói Nạp Lan Hiên!
Một nam tử mặc áo trắng, tung người nhảy lên, vững vàng tiếp được Nạp Lan Hiên suy yếu, vào giờ khắc này, hắn là thiên thần, hắn là thần tiên của tất cả con dân Đại Dung, giống như chỉ có hắn có thể cứu Đại Dung!
"Là Vương Gia, là Tiêu Dao Vương gia!" Không biết người nào dẫn đầu kêu một tiếng, binh lĩnh trên tường thành không khỏi hoan hô ra ngoài, thấy ngân binh (binh sĩ mặc đồ trắng) càng ngày càng gần, hình dáng của hắn cũng càng hiện ra rõ ràng! Ánh mắt của Nạp Lan Tĩnh mở thật to, nhưng cho dù là ngày hè chói changg, cũng không xua tan được lạnh giá trong lòng nàng!
Không đợi Nạp Lan Tĩnh hạ lệnh, binh lính đã mở lớn cửa thành, nghênh đón Tiêu Dao Vương vào kinh, trong một khắc kia lòng của Nạp Lan Tĩnh rất phức tạp, một người đã yêu lâu như vậy cũng oán lâu như vậy, cuối cùng một lần nữa xuất hiện tại trước mặt của mình!
------ lời ngoài mặt ------
Thân môn, bắt đầu từ bây giờ ta tiện tay viết Đại Kết Cục a, thân môn mong đợi đi!