Nạp Lan Diệp Hoa nói xong, không ai lên tiếng trả lời, đại sảnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng tim đập của mỗi người, Nạp Lan Diệp Hoa xấu hổ khụ một tiếng, nháy mắt với Tam di nương.
“Lão gia nói đúng!” Tam di nương gật gật đầu, trên tay vẫn lần tràng hạt như trước, nay nhìn đến càng thấy buồn cười, nàng như vậy không sợ làm bẩn Phật môn thanh tịnh sao.
“Lão gia, cầu lão gia vì Tứ tiểu thư làm chủ!” Tô ma ma ở phía sau Tam di nương quỳ trên mặt đất, tay nhẹ nhàng lôi kéo Nạp Lan Ninh,chỉ thấy Nạp Lan Ninh cúi đầu, dùng khăn tay lau khóe mắt.
“Có oan khuất gì, cứ nói!” Nạp Lan Diệp Hoa ngồi thẳng thân mình, dừng ở trong mắt Nạp Lan Tĩnh lại càng cảm thấy ra vẻ ta đây, không phải sớm an bài tốt lắm sao, diễn trò như vậy, diễn cho ai xem!
“Lão gia a, Tứ tiểu thư bị dọa kinh hãi, không phải Thế tử gây nên, là người trong viện hành hung a!” Tô ma ma một phen nước mắt nước mũi không ngừng nói, làm khó nàng đã lớn tuổi còn ở trong này diễn trò cho mọi người xem.
“Ngươi nói cái gì?” Nạp Lan Diệp Hoa mạnh mẽ vỗ cái bàn, tựa hồ như mới biết rõ chân tướng, ánh mắt hắn như có như không liếc về phía Nạp Lan Tĩnh chỉ lo thưởng thức trà.
“Lão gia là thật, đêm đó Tứ tiểu thư bị kinh hách, ác nhân cuống quít đào tẩu từ cửa sổ, rớt lệnh bài dắt trên thắt lưng trên mặt đất, thỉnh lão gia minh xét!” Tô ma ma từ trong lồng ngực lấy ra một cái lệnh bài bằng đồng, cũng chỉ bằng hai ngón tay, chính là lệnh bài đại biểu thân phận hạ nhân trong tướng phủ, bởi vì quá nhỏ, cho nên bọn hạ nhân phần lớn làm thêm móc treo, dắt bên hông!
Nạp Lan Diệp Hoa tinh tế xem xét, gật gật đầu, mới đem nó giao vào trong tay lão thái thái.
“Đi tra xem đây là nha đầu trong viện nào!” Lão thái thái híp mắt, cầm lệnh bài lại giao vào tay Cung thị.
Cung thị tiếp nhận cũng không có nói, đem bài tử ( lệnh bài ) kia tỷ mỉ nhìn, liền đưa cho Lý ma ma, ý bảo nàng đi kiểm tra!Trong mắt lo lắng nhìn Nạp Lan Tĩnh, chỉ thấy Tĩnh nhi thản nhiên uống trà, giống như nhận định bài tử cùng nàng không quan hệ!
“Trà này là Tứ di nương đưa tới?” Nạp Lan Tĩnh cầm ly trà trong tay, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười ý bảo Cung thị yên tâm, ánh mắt lại liếc về phía Tứ di nương.
“Đại tiểu thư thật lợi hại, trà này chính là Tứ di nương chế vừa mới sai người đưa tới!” Tôn ma ma cười, tay không tự giác vì lão thái thái đấm lưng.
“Ha ha, trong phủ này ai chẳng nói, trong viện Tứ di nương có trà ngon miệng nhất!” Nạp Lan Tĩnh dùng khăn chà lau khóe miệng, giống như đang nói chuyện phiếm thường ngày.
“Đại tiểu thư quá khen, dù sao cũng do tật xấu tham uống, ngày thường liền cẩn thận chọn lựa!” Tứ di nương xấu hổ cười, lão thái thái kêu các nàng tới đây cũng không nói lý do, nay lại nhặt được một cái bài tử, nàng không lo lắng hạ nhân trong viện làm ra cái hành động này, có thể có người sợ hãi cố ý vu oan hãm hại!
“Phu nhân!” Lý ma ma phúc phúc, lại đem bài tử kia giao cho Cung thị.
“Điều tra ra là nha đầu trong viện người nào?” Lão thái thái đem thân mình tựa vào ghế, híp mắt, thanh âm miễn cưỡng không có áp lực.
“Này, bẩm lão thái thái, là trong viện Đại tiểu thư!” Lý ma ma nhìn Nạp Lan Tĩnh, thẳng thấy nàng gật đầu mới bẩm báo lên.
“Đây chính là người trong viện ngươi?” Lão thái thái thế này mới mở mắt, lấy tay chỉ chỉ, sai Tôn ma ma đem lệnh bài kia giao cho Nạp Lan Tĩnh.
“Cái gì?” Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cẩn thận xem xét, thế này mới đem lệnh bài giao cho Thu Nguyệt, “Hôm qua ngươi còn tìm, ta liền nói là bị người trộm đi, nếu không, sẽ tìm thấy”! Nạp Lan Tĩnh cười, nhẹ nhàng bâng quơ đem sự tình đẩy ra ngoài.
“Tiện tỳ, còn không nhận tội”! Nạp Lan Diệp Hoa rống lớn một tiếng, hôm nay nghe Tam di nương nhắc tới, Thu Nguyệt này vốn không phải người tướng phủ, là Nạp Lan Tĩnh đem từ Cung phủ về, nhưng Tam di nương còn nói một bí mật khác, Nạp Lan Diệp Hoa cân nhắc một hai, tự nhiên phải trừ bỏ người Cung phủ.
“Phụ thân, dù sao cũng do Thu Nguyệt làm rớt lệnh bài, Tô ma ma nói tặc nhân kia lưu lại chính là sẽ lưu lại sao, nếu có người đánh mất, đều nói đó là tặc nhân sao!” Nạp Lan Tĩnh cười nhẹ, ra tay ngăn cản Thu Nguyệt đang định quỳ xuống, lúc trước chứng cứ vô cùng xác thực, Tam di nương còn bình an vô sự, nếu Nạp Lan Diệp Hoa mà vì một cái lệnh bài mà xử lý Thu Nguyệt, không còn gì để nói!
“Quả thực là già mồm át lẽ phải!” Nạp Lan Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, Nạp Lan Tĩnh nay là Vận Trinh quận chúa, người hoàng gia thực chú ý, ngay cả Nhị hoàng tử tựa hồ cũng có ý với nàng, Kiếm Hồn thì dây dưa không dứt, tuy nói là giam lỏng, nhưng có Thái Hậu làm chỗ dựa, nói chính xác không quá mấy ngày liền đi ra, cho nên Nạp Lan Diệp Hoa lại mất hứng, cũng không thể giống trước kia, muốn làm gì thì làm.
“Phụ thân lời này nữ nhi không hiểu, lúc trước tặc nhân thiêu hủy sân mẫu thân, còn để lại ngọc bộ của Tam di nương, Tam di nương nói mất là mất, nay sẽ không chắc sân nữ nhi cũng bị quăng cái giao tử này chứ!” Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, lúc trước sự tình đều do bản thân Nạp Lan Diệp Hoa bất công, lên tiếng áp chế dư luận! Vả lại chuyện Nạp Lan Ngọc cũng không cần nàng nói ra, dù sao Nạp Lan Ngọc chết đã có phủ Doãn tra xét, nàng nếu đem việc này nhắc lại, có vẻ vô lý.
“Ngươi”! Nạp Lan Diệp Hoa trừng mắt, biết rõ Nạp Lan Tĩnh càn quấy, lại không thể phản bác, lúc trước chuyện Tam di nương, rốt cuộc hắn suy nghĩ kỹ càng, mới nói như vậy!
“Lão gia đừng tức giận, tặc nhân kia ban đêm mặc một thân hắc y, nếu hầu gái trong phòng còn giấu hắc y, chân tướng lập tức rõ ràng!” Tô ma ma quỳ trên mặt đất, trong mắt mang theo tình thế bắt buồn phát ra lãnh ý.
“Hảo, soát phòng a, nếu soát không được gì, xem ta thế nào buông tha ngươi!” Nạp Lan Tĩnh vỗ cái bàn thật mạnh, trong mắt trào phúng Tam di nương, một thân sắc tố y, sao càng nhìn càng chướng mắt.
“Đi soát!” Nạp Lan Diệp Hoa tức giận trừng mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
“Dạ!” Gia đinh được lệnh,lui xuống.
Nạp Lan Tĩnh khinh ( khinh thường ) cười ra tiếng, nàng muốn nhìn xem Tam di nương ra mưu kế gì, có thể soát ra cái gì đem đến! Tứ di nương ánh mắt lưu chuyển, nay nhìn Tam di nương như có sức mạnh đông sơn tái khởi, chính mình làm thế nào mới có thể làm cho nàng không thể xoay người?
Ước chừng thời gian qua nửa nén hướng, bọn gia đinh mang theo một cái khay đi đến, bên trong rõ ràng xếp chỉnh tề một kiện quần áo màu đen.
“Ngươi còn có gì để nói, tiện tỳ còn không nhận tội!” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn quần áo màu đen kia, thân mình đứng thẳng lên, ánh mắt trợn to, tựa hồ Nạp Lan Tĩnh làm ra chuyện lớn tày đình.
“Ngươi quần áo này từ đâu lấy đến?” Nạp Lan Tĩnh cau mày, kinh ngạc phòng Thu Nguyệt sao có quần áo như này, Nạp Lan Tĩnh liếc qua Tam di nương, thấy nàng trên môi nồng đậm hàn ý, liền thu hồi tầm mắt.
“Bẩm Đại tiểu thư, là từ trong phòng Thu Nguyệt cô nương tìm được!” Gia đinh bẩm báo cho Nạp Lan Tĩnh rồi lui ra.
“Người tới, đem ác nô này kéo xuống cho ta!” Nạp Lan Diệp Hoa có chút khẩn trương, nhưng thực ra lão thái thái vẫn trầm ổn, vẫn chưa giống dĩ vãng ước gì Nạp Lan Tĩnh gặp chuyện xui xẻo, cau mày, ánh mắt lặng lẽ nhìn Tam di nương! Dù nàng chán ghét Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh cũng không thương tổn tánh mạng nàng, nhưng Tam di nương, từng hại nàng, nàng thầm nghĩ có chút kỳ vọng Nạp Lan Tĩnh có thể chuyển bại thành thắng, hung hăng chèn ép Tam di nương.
“Chậm đã!” Nạp Lan Tĩnh đứng lên ngăn trước mặt Thu Nguyệt, “Quần áo này là của ngươi?” Nạp Lan Tĩnh bưng khay quần áo, làm cho Thu Nguyệt nhìn.
“Bẩm Đại tiểu thư, là của nô tỳ!” Thu Nguyệt gật gật đầu, đem quần áo nhận trong tay.
“Ngươi thật nham hiểu a, Tứ tiểu thư còn nhỏ như vậy, ngươi đến tột cùng vì sao hại nàng?” Tô ma ma nhìn Thu Nguyệt gật gật đầu ,không kịp nghĩ nhiều, lớn tiếng khóc lên, dẫn đến Nạp Lan Ninh ở bên cạnh cũng nức nở, tựa như bị ủy khuất.
“Ngươi nói bài tử là tặc nhân từ cửa sổ nhảy ra bị rơi trên mặt đất có đúng hay không?” Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô ma ma, đầu nâng lên, khinh thường nhìn Nạp Lan Ninh.
“Dạ! Chính là tặc tử kia!” Tôn ma ma không biết tại sao Nạp Lan Tĩnh hỏi vậy, trả lời, trong lòng hắn, Nạp Lan Tĩnh không so được với Tam di nương, nay chứng cớ vô cùng xác thực, nàng còn nói sạo sao!
“Lớn mật, nhìn thấy tặc nhân sao không đem bắt nàng lại, còn cho nàng chạy thoát, còn cầm bài tử đến nhận thức!” Nạp Lan Tĩnh mắng một tiếng, ánh mắt cất giấu trào phúng, tựa hồ là vô lực biện giải.
“Bẩm Đại tiểu thư, tặc nhân kia chạy cực nhanh, quay người lại nhảy ra khỏi cửa sổ, chờ nha đầu gác đêm truy qua người nọ đã chạy không thấy bóng dáng, hiển nhiên tặc nhân kia đối với địa hình trong phủ vô cùng quen thuộc!” Tô ma ma coi như thông minh, đến cuối cùng cũng không quên hắt nước bẩn lên người Nạp Lan Tĩnh.
“Quả thực là buồn cười, ngươi nhìn một cái, đây là cái ngươi gọi là quay người liền nhảy ra cửa sổ đi!” Nạp Lan Tĩnh đột nhiên cười lạnh, đem quần áo trên tay Thu Nguyệt mạnh mẽ tung ra, ở trong không trung vẽ một đường cong duyên dáng, ném tới trên đầu Tô ma ma.
Phốc! Tứ di nương cười ra tiếng, “Chớ không phải Hằng Nga trên cung trăng trong truyền thuyết, Tô ma ma đang dỗ tiểu hài tử a!” Tứ di nương nói xong, sắc mặt mọi người đều đổi, cái gì quay người liền nhảy ra khỏi cửa sổ, người nào không thấy, quần áo này… càng cảm thấy buồn cười.
“Tại sao có thể như vậy!” Tô ma ma cầm quần áo từ đỉnh đầu xuống, trong mắt hiện lên tia khó hiểu, đây là một kiện quần áo vũ ý, dùng tàm ti rất nhỏ móc thành, làn váy kia thật dài có thể kéo dài tới ngoài cửa, nàng đem cổ tay áo rộng thùng thình nâng lên cũng có thể chùm vào mặt! Tô ma ma bối rối, đây rõ ràng chính là một kiện vũ y được thợ khéo léo làm thành, hơn nữa tàm ti tinh tế đừng nói có người mặc nó nhảy qua cửa sổ, hẳn là vũ nương cực lợi hại, mặc cũng cực cẩn thận, vũ y này cực đẹp, nhưng cũng cực dễ hỏng, quần áo này hoàn toàn không hư tổn gì, nói ai cũng không tin tưởng, có người mặc quần áo này nhảy qua cửa sổ.
“Cái này vốn là vũ y ta đưa cho Thu Nguyệt, không nghĩ bị các ngươi nhớ a!” Nạp Lan Tĩnh cười lạnh, xoay người sang chỗ khác, ngồi trên ghế.
Quần áo này do nàng sai người chế thành, dùng khối vải màu đen bao lấy toàn bộ vũ y, nếu chợt nhìn từ bên ngoài liền tưởng là một bộ y phuc dạ hành bình thường! Nạp Lan Tĩnh cười lạnh vài tiếng, đêm đó, Thu Nguyệt thay quần áo không có gấp lại, lập tức chạy ra sân, chờ Nạp Lan Tĩnh, chờ chuyện Nạp Lan Khuynh cùng Kiếm Hồn có định luận, thời điểm trở về phát hiện y phục dạ hành của nàng bị người động qua, bài tử đặt ở một bên cũng không thấy đâu.
Một chiêu này của Tam di nương, kỳ thật không thể nói không ổn, người bình thường đánh mất thứ này, trong đầu hiểu được có ngươi cố ý hãm hại, sẽ nghĩ cách đòi lại, nếu bài tử này rơi vào trong tay Nạp Lan Diệp Hoa như thế nào thoát thân, người thường thường đến lúc đó càng dễ dàng bỏ qua trước mặt gì đó, nói sau thủ đoạn này quá kém, cũng không chấp nhận người lại có quá nhiều tâm tư đi an bài chuyện khác, y phục dạ hành đặt ở trong tủ quần áo cũng không có người phát hiện, một chiêu dương đông kích tây có thể nói Tam di nương cao tay nhưng lại đi đối phó nhầm người rồi.
Nạp Lan Tĩnh suýt nữa bị lừa đi, sau lại cẩn thận suy nghĩ, làm cho người ta đem phòng một lần nữa lục soát, mới phát hiện vật này, Nạp Lan Tĩnh mới an bài ra trò hay, về phần đi xem Nạp Lan Khuynh, tới nay thuần túy là che mắt Tam di nương, khiến cho nàng nghĩ đến chính mình chưa phát hiện nàng đặt thứ đó trong tủ quần áo mà thôi, thứ hai, cũng nhắc nhở Nạp Lan Khuynh! Nạp Lan Khuynh cũng là người thông minh, xảy ra nhiều chuyện như vậy tự nhiên phát hiện nhiều điểm đáng ngờ, chính mình bất quá là chỉ điểm cho nàng, làm cho nàng càng thêm hận Tam di nương!
Từ lúc Nạp Lan Khuynh gặp chuyện không may đến bây giờ, thời gian đúng bằng thời gian lâm triều, tại đây hậu viện tranh đấu, chính là trong nháy mắt cũng có thể quyết định thành bại.
“Xem ra có người cố ý hại Đại tiểu thư, nghĩ đến lệnh bài ở thắt lưng Thu Nguyệt cũng có người có ý trộm đi đặt ở trong phòng Ninh nhi!” Tam di nương xét tình hình, tự nhiên hiểu được gặp Nạp Lan Tĩnh tính kế, cùng với ở trong này dây dưa còn không
bằng nên bàn bạc kĩ hơn.
“Chắc đúng như Tam di nương nói vậy!” Nạp Lan Tĩnh cười nhạt, cũng không có thừa dịp thừa thắng tính truy kích, “Chỉ là vài ngày trước đó, Nhị hoàng tử nói có cứu được một người, giống như là người tướng phủ chúng ta, liền sai người đưa về phủ, vừa vặn bị ta đụng phải, quả thật là người trong phủ chúng ta!” Nạp Lan Tĩnh dừng một chút, mới chậm rãi nói, tựa hồ đề tài không quan hệ với chuyện vừa nãy, ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch vũ y bị ném xuống đất, miệng chậc chậc thở dài.
Nạp Lan Diệp Hoa nâng mí mắt, trong đầu có tia dự cảm không tốt.
“Thiến Vân!” Ngươi vào đi, Nạp Lan Tĩnh hướng ngoài cửa hô một tiếng, một nô tì chậm rãi tiêu sái bước vào phòng, mọi người kinh ngạc. Thiến Vân không phải mất tích sao, đáy lòng mọi người cho rằng Thiến Vân bị sát hại, nay nhìn nàng hoàn hảo đứng ở chỗ này, kinh ngạc nói không nên lời.
“Nô tì tham kiến lão thái thái, tham kiến lão gia, phu nhân, tiểu thư, các vị di nương!” Thanh âm Thiến Vân có chút khàn khàn, quỳ trên mặt đất, nhất nhất hành lễ, tựa hồ cũng không có giống như lúc trước nghe nói, thần chí không rõ ràng!
“Thiến Vân?” Tôn ma ma tay run run, tay đang xoa bóp bả vai cho lão thái thái cũng không tự giác tăng thêm lực.
“Ai ui!” Lão thái thái ăn đau, trừng mắt nhìn Tôn ma ma, nâng tay xoa xoa bả vai mình, Tôn ma ma cũng là lão nhân, đáy lòng cảm thấy mất hứng, ngoài miệng cũng chưa nói gì.
“Đứng lên đi!” Trong mắt Nạp Lan Diệp Hoa sát ý dày đặc dần dần phai nhạt, trong lòng cân nhắc, Thiến Vân kia hắn sợ nàng ăn nói lung tung, tìm người âm thấm sát hại, nhưng vì sao được Nhị hoàng tử cứu, nhất thời trong lòng đắn đo không đoán được tâm tư Nhị hoàng tử, hắn đã biết những gì!
“Lão thái thái, nô tì xin lỗi lão thái thái, thực xin lỗi lão thái thái a!” Thiến Vân nói xong bỗng khóc nức nở, Nạp Lan Diệp Hoa cho nàng đứng lên, nàng như trước vẫn không di chuyển, chỉ lo gào khóc.
“Có chuyện gì ngươi hãy nói, khóc sướt mướt cái gì!” Lão thái thái bị ầm ỹ, trên mặt không nhịn được cau mày. Thiến Vân là người trong viện mình, mấy ngày trước nghe nói điên rồi, sau lại mất tích, thời điểm nghe Thiến Vân nói, lão thái thái quay đầu trừng mắt nhìn Tam di nương, chớ không phải Tam di nương lại làm chuyện xấu.
Tôn ma ma ở phía sau lão thái thái vài lần định mở miệng nói chuyện, liền cố đè ép trở về, đôi mày vặn thành chữ Xuyên! Không biết, hết thảy đều dừng trong mắt Nạp Lan Tĩnh, nếu Nạp Lan Diệp Hoa biết được Thiến Vân bất quá là Nạp Lan Tĩnh cơ duyên xảo hợp cứu, căn bản không có liên quan đến Nhị hoàng tử, không biết đến lúc đó Nạp Lan Diệp Hoa có cái sắc mặt gì.
“Lão thái thái, nô tì không dám nói, không dám nói a!” Thiến Vân vụng trộm nhìn Tam di nương, khóc rống lên, lại không hiểu được một dạng này của nàng, càng làm cho người ta cảm thấy khả nghi, lão thái thái trong lòng lại nhận định Tam di nương bày trò.
“Nói! Có gì nói nấy, ai dám nói ngươi nửa câu, lão thái thái ta không bỏ qua!” Ánh mắt lão thái thái chuyển từ trên người Tam di nương sang Nạp Lan Diệp Hoa, lời này bà nói là cho Nạp Lan Diệp Hoa nghe. Tam di nương có kế sách bất quá là cái di nương, quả quyết không thể cùng lão thái thái chống đối, nhưng Nạp Lan Diệp Hoa nếu cố ý che chở, lão thái thái không còn cách nào. Lão thái thái cúi mi, trong lòng đắn đo, “Nếu có người thương tổn ngươi nửa phần, bộ xương già này quyết không bỏ qua!” Lão thái thái gõ quải trượng thật mạnh trên mặt đất.
Nạp Lan Diệp Hoa nâng mắt, hắn tự nhiên hiểu được ý tứ lão thái thái. Kỳ thực lão thái thái cũng không cương quyết như vậy, Nạp Lan Diệp Hoa nghe đến Nhị hoàng tử cứu Thiến Vân, hắn không biết đến tột cùng Nhị hoàng tử đã biết bao nhiêu. Thiến Vân này cho dù nói cái gì, lần này, Nạp Lan Diệp Hoa quyết không quanh minh chính đại che chở Tam di nương.
“Bẩm lão thái thái, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết. Tam di nương, nàng… nàng sai nô tì hạ độc lão thái thái!” Thiến Vân như ngăn chặn nỗi sợ trong lòng, nói xong liền đem thân mình lui một chỗ, tựa hộ sợ Tam di nương làm chuyện bất lợi với nàng.
“Ngươi nói bậy, tiện nhân. Ai sai ngươi hắt nước bẩn hãm hại Tam di nương!” Tô ma ma phản ứng lại, chạy nhanh mắng ra tiếng, thân mình cũng mạnh mẽ đứng dậy, nói xong, vung cánh tay hướng trên người Thiến Vân đánh.
Mọi người bởi vì lời vừa nói mà khiếp sợ, không có người nào dám lôi Tô ma ma ra. Trong phủ đều biết Thiến Vân điên, vô luận chủ tử hay nô tài đều nói Tam di nương hạ độc Đại tiểu thư, nhưng Thiến Vân nói là lão thái thái, đừng nói là người khác, đến Tam di nương cũng không hiểu tâm tư Thiến Vân!