Mạc Lưu Lăng kinh ngạc nhìn Đường Mẫn, bởi vì lời nói này vô cùng chói tai. Mạc Lưu Lăng chưa từng nghĩ, Bách Lý Ưu muốn gì nhất, là Đường Ứng Nghiêu và Mẫn nhi khỏe mạnh cả đời sao?
Nghe nói, trước khi nàng qua đời, thời gian ở Hầu phủ, vợ chồng bọn chọ kiêm điệp tình thâm, vô cùng hòa thuận. Nàng thật sự yêu Đường Ứng Nghiêu sao?
Trái tim hắn đột nhiên đau đớn, bởi vì hy vọng duy nhất của hắn cũng trở nên xa vời. Điều khó khăn nhất chính là, nữ nhân hắn yêu cuối cùng lại yêu người khác, mà hắn thì vẫn sống trong những dấu hiệu giả dối.
“Thật ra, cần gì chứ! Ta không biết rốt cuộc trong lòng mẹ nghĩ gì, người trong lòng mẹ là ai, nhưng mà tất nhiên mẹ không muốn thấy trường hợp này xảy ra!” Đường Mẫn nói xong thì sụt sịt không thôi. Khi còn sống Bách Lý Ưu chỉ cần cuộc sống an bình, cho nên nàng lựa chọn cha, cho nên nàng chỉ hy vọng tất cả khỏe mạnh.
Cho đến chết, nàng đều chưa từng hi vọng Mạc Lưu Lăng biết rõ hắn còn có nữ nhi. Như vậy, nàng thật sự không muốn có chuyện gì xảy ra.
“Mẫn nhi, ngươi thực sự cũng chỉ nhận thức người cha đó sao?” Mạc Lưu Lăng không cam lòng, đây là con gái hắn mà!
Đường Mẫn nhìn người trước mặt đã không còn trẻ, trong lòng cũng mềm mại, người cha này dường như cũng không làm cho người ta đáng ghét như vậy. Đúng lúc Đường Mẫn đang định nói thì một cơn gió vọt vào, kéo Đường Mẫn ra, rời xa Mạc Lưu Lăng.
“Cha! Cha thoát ra rồi?” Đường Mẫn hưng phấn nhìn Đường Ứng Nghiêu, không ngờ Quân Vô Ưu thật sự cướp ngục. Nàng còn cho rằng hắn sống chết cũng không quay về, trong lòng còn đang lo lắng.
“Mẫn nhi, cha ở đây, chớ có đáp ứng điều kiện gì của hắn, cha không sợ chết.”
“Khá lắm, không sợ chết, vượt ngục, tự tiện xông vào hoàng cung, Đường Ứng Nghiêu, lúc này ngươi có không chết cũng khó.” Mạc Lưu Lăng trợn mắt nhìn Đường Ứng Nghiêu, nhìn hắn bảo vệ Đường Mẫn sau lưng như gà mẹ bảo vệ con, loại tình cảnh này diễn trước mặt hắn vô cùng châm chọc.
“Có tội danh gì, Đường Ứng Nghiêu ta gánh, có nhiều hơn thì đã làm sao.” Từ khi hắn ra khỏi đại lao thì đã không tính đến việc thoát tội, chỉ cần Mẫn nhi an toàn là được.
“Đường Ứng Nghiêu, ngươi hỗn trướng!”
“Hỗn trướng thì sao hả!”
Đường Ứng Nghiêu trừng mắt nhìn Mạc Lưu Lăng, hoàn toàn không để ý quần thần khác biệt, hai người giương cung bạt kiếm. Đường Mẫn ở một bên nhìn thì giật mình, thoáng đứng xa ra một chút. Rốt cuộc bọn họ cũng gặp nhau, có tức giận gì thì xả ra, vậy thì nàng cũng không còn lo lắng nữa. Rõ ràng hai bên rất xem trọng tình nghĩa đối phương, cho dù xa cách bởi Bách Lý Ưu thì bọn họ vẫn luôn coi trọng tình bạn này.
Nói năng chua ngoa, trái tim đậu hũ, hai ông già khó chịu này.
“Đồ con lừa lì lợm này, ông!” Quân Hách Thiên xông vào, lập tức ngừng lại, Đường Mẫn kéo ông qua một bên, cười haha: “Cha chồng, người cứ nghỉ tạm một lát, thì ra người cũng ra rồi, mừng quá.”
“Cười vui vẻ cái gì hả, hai ông cha của con cũng đánh nhau thế rồi, dám đánh cả Hoàng đế, ông ta không muốn sống chắc!” Quân Hách Thiên lo lắng cho Đường Ứng Nghiêu, tính tình bướng bỉnh này mà phát ra thì chẳng để ý gì cả.
“Vậy thì cứ đánh thôi ạ, đánh xong mới có thể hết tức giận. Không gặp một thời gian dài, hai người đã tích tụ rất nhiều oán giận.” Đường Mẫn cảm khái, nghi ngờ đố kỵ và oán khí của hai người đều do ít gặp mặt nói chuyện, nếu có thể đánh nhau một trận rồi ngồi xuống nói chuyện thì vấn đề cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức muốn chém đầu cha nàng.
“Nha đầu này, hóa ra là cố ý.” Quân Hách Thiên vui mừng nhìn Đường Mẫn, tâm tư kín đáo như vậy, không hổ là con gái của Bách Lý Ưu, Mạc Ly cưới được thê tử tốt.
“Không dám ạ, con chỉ đánh giá chuyện trước đó của hai người, sau đó con phát hiện tình cảm của hai người không phải chỉ thân thiết bình thường, nếu như chỉ vì mẹ con mà trở mặt thì đó không phải tính tình thật của hai người họ rồi.”
Quân Mạc Ly và Quân Vô Ưu đuổi tới ngay sau đó, nhìn thấy Quân Hách Thiên và Đường Mẫn đang cười cười nói nói, mà Mạc Lưu Lăng và Đường Ứng Nghiêu đang đánh nhau túi bụi.
“Tình huống gì đây?” Quân Vô ƯU muốn cười mà không được, trên đường tới bọn họ đã đoán rất nhiều tình huống, nhưng chỉ không nghĩ đến sẽ thế này. Tình hình như vậy sẽ tốt à?
“Cha?”
“A, hai đứa đến rồi. Đợi bọn họ đánh nhau xong cũng không muộn.” Quân Hách Thiên gọi Quân Vô Ưu và Quân Mạc Ly ngồi xuống, thuận tiện đưa điểm tâm: “Đây là của con dâu hiếu kính ta, hai đứa nếm thử đi, ngon đấy.”
Đường Mẫn gật đầu: “Ừ, ăn ngon. Nửa đêm chắc đói bụng rồi, ăn lót bụng trước, sau khi mọi chuyện được xử lý, chúng ta cùng đi ăn khuya. Để hai người bạn tốt này đánh nhau đã.”
Đường Mẫn cười tủm tỉm nhìn Quân Vô Ưu, vô cùng cảm kích.
“Nhị ca, ngươi đúng là tốt. Đã cướp ngục thành công.”
“Ta không có bản lãnh này, là bọn họ tự chạy ra đấy.” Quân Vô Ưu lạnh giọng nói, có chút muốn không quant âm. Bọn họ bận rộn như vậy, cuối cùng nàng ta lại ngồi ăn uống rồi xem cuộc vui.
“A, đó cũng là công lao của ngươi. Nếu không phải ngươi xông vào náo loạn thì bọn họ cũng sẽ không ra ngoài.”
Quân Mạc Ly nhìn hai người, dường như hiểu ra. Mẫn nhi chỉ muốn để bọn họ gặp mặt, trực tiếp câu thông mới có thể giải quyết vấn đề, mà Hoàng đế và Hầu gia đều là người cố chấp, sao có thể nguyện ý gặp nhau.
“Cũng đánh xong rồi.” Đường Mẫn thả điểm tâm xuống, đứng lên vỗ vụn bánh sạch sẽ rồi đi qua.
Đường Ứng Nghiêu và Mạc Lưu Lăng đứng thở hồng hộc, cuối cùng nhìn đối phương há mồm thở dốc.
“Ngươi vẫn quật cường như trước.”
“Chẳng phải ngươi cũng thế sao?” Đường Ứng Nghiêu cam chịu, nhưng lại phản bác một câu.
Mạc Lưu Lăng nhìn nét mặt tươi cười của Đường Mẫn, cơn tức trong lòng cũng tiêu tan không ít, đánh một trận, tức giận trong lòng giữ vài chục năm cũng bớt đi, Đường Ứng Nghiêu cùng hắn bao nhiêu năm giao tình, nếu giết đi thực thì đúng là do hắn ngu xuẩn.
Mẫn nhi có một câu nói rất đúng. Có lẽ Ưu nhi chỉ muốn mọi người sống một đời bình an khỏe mạnh, nếu hắn thật sự giết Đường Ứng Nghiêu thì hắn cũng sẽ chẳng sống tốt.
Không phải Ưu nhi đã để lại cho hắn lễ vật tốt nhất sao, nhìn Đường Mẫn, Mạc Lưu Lăng vui vẻ trong lòng. Năm đó, nàng chịu sinh hạ đứa nhỏ này, có nghĩa là nàng rất mong chờ ở nó. Có nghĩa là nàng vẫn còn tình nghĩa, như vậy hắn còn rối rắm cái gì. Ưu nhi cũng đã đi sáu năm rồi, truy cứu trách nhiệm của ai thì còn ý nghĩa gì.
“Thôi, lúc này thôi.” Mạc Lưu Lăng cảm thán một tiếng, nói với Đường Ứng Nghiêu.
Đường Ứng Nghiêu chỉ đứng bất động, có chút sững sờ, dường như còn chưa hồi thần lại. Thôi?
“Điểm này, ta còn là rất thích. Có thể suy nghĩ đến chuyện nhận cha.” Đường Mẫn cảm kích, cha đắc tội ông ấy, ông ấy còn bỏ qua cho, tốt quá rồi. Lòng của ông ấy không thể nói là không rộng lớn được! Có lẽ năm đó mẹ yêu là vì thế.
“Vậy Mẫn nhi cứ phải suy nghĩ cẩn thận, vị trí công chúa của trẫm vĩnh viễn giữ lại cho con.”
“Hoàng thượng, ngài không truy cứu sao?” Quân Hách Thiên, Quân MẠc Ly và Quân Vô Ưu đến gần.
Nhìn thấy Quân Hách Thiên, Mạc Lưu Lăng lại thở dài, lão gia hỏa này, tính tình cũng bướng bỉnh.
“Ta nói, Quân ái khanh, cái tính quật cường của ngươi mãi không thay đổi, những ngày nay trong tù thế nào?”
“Tạ hoàng thượng quan tâm, vi thần coi như tự tại.”
“Được rồi, đừng có cứng đầu. Chút tâm tư của ngươi trẫm còn không biết à, cái gì mà tham ô, chính là một ít đại thần thấy ngươi chiếm nhiều độc quyền, nguy hiểm đến lợi ích bọn họ, ngươi nói, ngươi đều là Tả tướng còn muốn thế nào?”
“Bẩm hoàng thưởng, vi thần không dám, mưu đồ chính trị. Vi thần còn làm Tả tướng một ngày, sẽ luôn làm tốt bổn phận.”
“Bổn phận cũng kể cả đối phó Hữu tướng?”
Quân Hách Thiên khẽ biến sắc, trả lời: “Vi thần không dám.”
Mạc Lưu Lăng cũng khoát tay, không để ý tới nữa. Tả hữu tướng là áp chế quyền lợi, mà không bằng nói là ân oán cá nhân, chuyện hai người bọn họ hắn cũng không để ý. Chỉ cần không loạn triều chính thì kệ bọn họ. Bọn họ luôn trung tâm với Phượng Lăng là được.
“Mặc dù tội bán nước không được cấu thành, chuyện Ưu nhi cũng sẽ không truy cứu. Nhưng tội vượt ngục và xông vào hoàng cung, chính là tội ai cũng thấy, trẫm không phạt các ngươi thì kẻ dưới khó phục tùng.”
Đường Ứng Nghiêu và Quân Hách Thiên cúi đầu nhận tội, đây đúng là sự thật.
Đường Mẫn sớm cười nghiêng ngả trong ngực Quân Mạc Ly, không ngờ xử tội là do bọn họ tự vượt ngục.
Cực phẩn cha và cha chồng, đúng là thú vị.
Ngày hôm sau, hoàng đế Phượng Lăng tra ra chân tướng, Trấn Nam hầu và Tả tướng trong sạch. Nhưng đêm qua hai vượt ngượt ngục và tự tiện xông vào hoàng cung, đánh một năm bổng lộc, cũng xử lý bồi thường sau vụ việc, chỉnh sửa công việc nội các trong một tháng.
Lúc này Đường Mẫn đang ở Tướng phủ, uống trà ngắm cảnh đẹp. Nghe tin tức như vậy thì hé miệng cười. Đây là không xử phạt trá hình rồi, bổng lộc đánh một năm thì đã làm sao, làm hỏng thì đúng là nên bồi thường, chỉ là, để ý sự vụ nội các trong một tháng, đúng là công việc mệt mỏi.
Đây là chủ tâm muốn trị người, việc nội các có ít nhất năm sáu người chuyên sửa sang lại, lần này thì hai người phải làm hết, một người là Tả tướng, một người là Trấn Nam hầu. Rõ ràng làm ra sự việc này, đúng là ‘giai thoại’.
“Tiểu thư, người đã trở lại rồi, nô tỳ rất nhớ người, cũng sắp được nửa năm rồi.” Hồng Mai rót trà nóng cho Đường Mẫn, hốc mắt hơi hồng hồng.
Sáng nay được thả ra, đần độn trở lại Tướng phủ, đã nhìn thấy tiểu thư nhà mình tươi cười chào đón, các nàng quả thực không thể tin được, cái này có thật không?
“Được rồi, Hồng Mai, ta cũng về rồi. Các ngươi cũng mạnh khỏe là tốt, đừng có hở ra là khóc nhè.”
“Vâng, nô tỳ không khóc.”
Hồng Mai và Đường Mẫn ngồi trong đình, nhìn phong cảnh Tướng phủ, cảm thán.
Nửa năm rồi, nàng đi đã nửa năm rồi. Nửa tháng nữa nàng sẽ cập kê, thời gian trôi qua rất nhanh.
Lúc này trở về, tất cả như lạ lẫm lại quen thuộc, cảm giác rõ ràng nhất là Tướng phủ không giống trước, thái độ của cha chồng đối với nàng đã thay đổi. Từ khôi phục tốt hơn với cha nàng, đối với nàng cũng thuận mắt, ánh mắt nhìn nàng quá mức nóng bỏng, khiến nàng cũng cảm thấy có chút nhút nhát.
Không có việc gì sẽ nhìn qua nàng và Quân MẠc Ly, không biết suy nghĩ cái gì.
Lần này, bởi vì toàn bộ phủ bị giam lại giờ được thả ra, nàng cũng rất vinh hạnh được gặp Nhị phu nhân trong truyền thuyết, nữ tử vẫn luôn ở am ni cô Tướng phủ.
Đường Mẫn nhớ tới bóng dáng này, gương mặt đó, cách ăn mặc nhẹ nhàng, tuyệt không đẹp đẽ mị hoặc. Đặt trong nhiều người sẽ gần như bị bao phủ, không hề đặc sắc.
Nhưng duy chỉ có cặp mắt kia, dường như nhìn thấu ấm lạnh thế gian, cơ trí như vậy. Làm cho lòng người kính nể.
Đây là mẫu thân của Quân Vô Ưu, Quân Vô Ưu nhìn thấy bà vô cùng tôn kính. Trước mặt bà sẽ biến thành một đứa con ngoan. Hà ha, khó tin quá, nữ tử như vậy lại có đứa con trai như Quân Vô Ưu.
Tính tình kém đâu chỉ xa vạn dặm.
“Lục Trúc đâu?” Đường Mẫn lấy lại tinh thần, nhìn Hồng Mai.
“A, tiểu thư, Lục Trúc đi lấy cháo ngân nhĩ rồi ạ, tiểu thư ngồi thế này cũng đói bụng, lát nữa ăn chút cháo lót bụng.”
Đường Mẫn xoa xoa bụng, đúng là hơi đói bụng đấy.
Lục Trúc bưng bát gốm sứ đến, trong bát là đầy cháo ngân nhĩ, chính giữa là vài miếng táo đỏ. Đây vốn là đồ đơn giản nhưng lại dùng lửa nhỏ hầm cách thủy hai canh giờ, mềm mại sền sệt, không giống bình thường.
“Tiểu thư, cháo ngân nhĩ đến rồi.” Lục Trúc cẩn thận đặt cháo ngân nhĩ lên bàn đá, trong lòng thỏa mãn nhìn Đường Mẫn, nhìn đến mức Đường Mẫn không dám ăn.
“Lục Trước, ngươi rất đói sao? Nếu không ngươi ăn đi.” Đường Mẫn đẩy cháo ngân nhĩ qua.
Lục Trúc khoát tay, lắc đầu liên tục, như trống bỏi vậy: “Không phải, tiểu thư, tỳ nữa chỉ là, lâu lắm không gặp người, muốn nhìn tiểu thư nhiều thêm chút, tỳ nữ không đói bụng, tiểu thư mau ăn đi.”
Đường Mẫn xấu hổ, ăn một miếng.
Vào miệng thì mềm mại, cảm giác mịn màng vẫn kéo dài tới dạ dày, cháo ngân nhĩ thế này lần đầu Đường Mẫn được ăn, đúng là tốn không ít công sức. Sợ là Lục Trúc tự mình làm, chờ ở phòng bếp rất lâu rồi, trong lòng nàng rất cảm động.
“Lục Trúc, khổ cho ngươi, việc này cứ để người phòng bếp làm là được.”
“Tiểu thư thích, Lục Trúc không cảm thấy khổ cực.” Lục Trúc lộ ra vui vẻ, trong lòng vui rạo rực.
Ba người chủ tớ ở trong đình cả ngày, cho đến khi gió nổi lên, trời chuyển tối.
“Tiểu thư, sắc trời đã tối, nên vào nhà thôi.”
Đường Mẫn nhìn trời, đám sương quấn quanh, quả thực trời đã tối: “Gió cũng nổi lên rồi ~”
Đường Mẫn đứng đậy, đi về phía sân nhỏ của mình, đi được vài bước thì thấy một gã sai vặt vội vàng chạy tới chỗ nàng. Nhìn thấy Đường Mẫn, lo lắng trên mặt lập tức tràn đầy vui vẻ.
“Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân, tìm được ngài rồi.” Gã sai vặt chạy vội tới, thở gấp: “Tướng gia, tướng gia cho mời, Tam thiếu phu nhân, Tướng gia bảo nô tài đến thỉnh Tam thiếu phu nhân đến sảnh chính dùng bữa tối. Tướng gia, Đại công tử, Nhị công tử đều đợi ở đó, tướng gia bảo tiểu nhân đến tìm ngài.”
Đường Mẫn dừng lại, còn cùng nhau ăn bữa tối nữa à! Chúc mừng cả nhà xuất ngục sao!
Cha chồng lại rảnh rối thế? Không phải ông ấy phải đi sửa sang lại sự vụ à?
“Bọn họ đều ở đó rồi hả?”
“Vâng.” Gã sai vặt cung kính lui qua một bên, nhường ra một lối đi. Đường Mẫn nghĩ nghĩ, đi tới chính sảnh.
Đường không dài nhưng nàng đi chậm, cộng với sắc trời đã tối, đến khi tới nơi thì trời đã tối đen. Quân Hách Thiên trông thấy Đường Mẫn tới thì trên mặt cũng thả lỏng, không hề sa sầm mặt nữa.
“Mẫn nhi, tới đây.”
“Vâng.”
Đường Mẫn tìm được Quân Mạc Ly, ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn hỏi thăm.
Quân Mạc Ly nhún vai lắc đầu, hắn cũng không biết.
Quân Hách Thiên nhìn cả đám, cũng đến đông đủ trừ Nhị phu nhân ở am ni cô: “Ăn cơm đi.”
Đường Mẫn nhìn nguyên một đám người buồn bực vùi đầu ăn cơm, có chút mờ mịt. Chuyện gì xảy ra, tình huống nào, sao nàng lại thấy không khí là lạ.
Nhìn Quân Vô Ưu ở đối diện, nàng dùng sức chớp mắt. Dường như Quân Vô Ưu cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn Đường Mẫn, hắn chớp mắt một cái rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Đường Mẫn buồn bực, sao thằng nhãi này cũng vậy hả!
Đến khi dùng xong, hạ nhân dọn hết bát đũa, cả nhà ngồi xuống uống trà nóng.
Quân Hách Thiên hắng giọng một cái, nhìn tất cả mọi người. Cuối cùng ngừng trên người Đường Mẫn.
“Lần này mọi người có thể đi ra mà không bị thương, là công lao của Mẫn nhi. Hơn nữa Mẫn nhi không hề ngốc, Vô Ưu và cha đã thấy. Chắc là vợ chồng Khuynh nhân cũng rất khó hiệu, cho nên cha gọi mọi người lại để gặp mặt nhau.”
Lúc này Đường Mẫn mới nhớ, từ lúc vào Tướng phủ, ánh mắt hạ nhân nhìn nàng vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ cho rằng nàng là người mới của Quân Mạc Ly?
Hồng Mai và Lục Trúc đã giải thích nhưng những người khác còn không biết!
Chết chửa, nàng quên mất mình đã thay đổi hoàn toàn.
“Cái kia, ha ha, đại ca, đại tẩu, xin chào.”
Quân Khuynh Nhân nhìn Đường Mẫn, vẻ đẹp mỹ lệ như thế, cười nói với bọn họ, thực tự là thê tử ngu dại trước kia của Tam đệ sao? Trăn Tịch Bội cũng kinh ngạc không tin được. Mãi cho đến khi tướng gia nói mới thừa nhận cô gái trước mặt chính là nữ tử ngu si trước kia, thì ra đây mới là hình dáng của nàng, nửa năm không gặp, rõ ràng đã cao lớn hơn. Vẻ đẹp nữa, khuynh quốc khuynh thành, thật sự làm nàng vô cùng kinh ngạc.
“Mẫn nhi, là muội sao?” Trăn Tịch Bội dịu dàng hỏi.
Đường Mẫn nhìn Trăn Tịch Bội, trong lòng ấm áp, nữ tử này không hề ghét bỏ nàng. Trước kia nàng ngốc cũng rất chăm sóc nàng, bây giờ nào có thể hiềm khích.
“Đại tẩu, là muội. Thay đổi hình dáng rồi, tẩu không nhận ra sao?” Đường Mẫn cười ha ha nói, hóa giải xấu hổ và cứng ngắc trong phòng.
Quân Vô Ưu vuốt mũi, chọc Quân Khuynh Nhân: “Đại ca, huynh định ngẩn người đến lúc nào. Nữ nhân này chỉ có túi da, có cái gì kỳ quái đâu. Đổi hình dạng thì vẫn ngốc như vậy.” Quân Vô Ưu ghét bỏ nhìn Đường Mẫn, chuyện Đường Mẫn lăn qua lăn lại hắn còn nhớ, ngọn lửa trong lòng bực bội không thôi.
Đường Mẫn không vui, nàng ngốc lúc nào. Quân Vô Ưu, nói chuyện thì phải phụ trách.
“Nhị ca, Mẫn nhi ngốc sao?”
“Ngôc.” Quân Vô Ưu trịnh trọng gật đầu.
“Vậy sao huynh còn bị một kẻ ngốc đùa giỡn xoay quanh, chẳng phải huynh còn ngốc hơn sao?” Quân Vô Ưu trừng mắt, nghẹn lại, nói cũng không được, không nói cũng không được. Hắn cứ nhìn Đường Mẫn như vậy, chọc cho Quân Khuynh Nhân bỏ.
“Nhị đệ, ta thấy Mẫn nhi nói rất đúng, đệ mới là kẻ ngốc.”