Editor: White Silk-Hazye
"Tiền bối!" Đường Mẫn lập tức cảm thấy cơ thể ấm áp, giống như cây cỏ vào xuân phân (Vào khoảng và tháng ba) lan tràn khắp cả người, máu trong người cũng cảm thấy chậm rãi trở lại bình thường, sắc mặt của nàng từ từ có huyết sắc trở lại. Sau nửa khắc đồng hồ ( phút), Bách Lý Dạ Hành buông cổ tay của Đường Mẫn ra: "Ta chỉ có thể tạm thời vận khí làm ấm người cho nhóc con, loại bí dược tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, trúng đã lâu, nếu trong vòng một năm này không thể giải trừ, để cho nhóc con có thể phát triển bình thường. Thân thể của nhóc con, sợ là sẽ mãi như vậy, hơn nữa sẽ không bao giờ có thể mang thai được!"
Bách Lý Dạ Hành nói ra những gì mà mình biết, ông cũng không muốn giấu giếm. Huống chi, tiểu tử và nhóc nít đều là người biết y thuật, chờ thêm một chút thời gian nữa để triệu chứng có thể rõ ràng hơn, thì bọn họ cũng sẽ nhìn ra thôi. . . . . .
"Cám ơn tiền bối, ta đã biết."
"Aiz ——" Bách Lý Dạ Hành thở một hơi thật dài, rời khỏi phòng, Bạch Vũ đi theo ở phía sau. Trong phòng, chỉ còn lại Quân Mạc Ly và Đường Mẫn.
"Bây giờ chàng biết được, thân thể của ta, cụng không khác gì chàng cả. Chàng còn muốn nghĩ cách để cho ta rời đi sao?"
Trái tim của Quân Mạc Ly đau nhói, vẻ mặt của nàng ấy không sao cả, giọng điệu như vậy, làm cho hắn cũng khó chịu. Mẫn nhi của hắn, lại khổ sở mà chịu đựng như thế, nhưng, cũng không hề nói với hắn. Thê tử của hắn, hắn từng cho nàng ấm áp, bảo vệ cho nàng, nhưng mà đến bây giờ hắn lại chưa có làm được gì cả!
"Mẫn Nhi, ta."
"Không cần nói." Đường Mẫn che miệng của Quân Mạc Ly lại, nàng biết hắn muốn nói gì, chỉ là vậy thì thế nào. Thứ nàng muốn không phải là tình yêu mãnh liệt, nàng chỉ muốn tình cảm ấm áp như nước. A Ly của nàng không có quyền thế ngập trời, cũng không có võ công cái thế và bối cảnh, vậy thì đã sao! Nàng chưa từng để ý tới mấy thứ đó——
"Ta không hề để ý những thứ này, chỉ cần chàng còn sống với ta là được rồi."
"Mẫn Nhi." Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn, trong lòng hung hăng co quắp, Mẫn nhi ôn nhu như vậy, làm sao hắn chống lại được. Hắn muốn cho nàng sự dịu dàng và săn sóc cả đời. Nếu như Mẫn Nhi muốn như vậy, hắn nhất định phải sống tiếp, hắn muốn, Mẫn Nhi cũng muốn!
Đêm khuya tĩnh lặng, ở một góc của Vọng Nguyệt Lâu, nam tử bạch y bay phất phơ trong gió. Mà người đứng đối diện với hắn y phục cả người cũng là màu đen.
"Cung chủ, cho gọi thuộc hạ là có gì phân phó?"
Quân Mạc Ly thu hồi ánh mắt nhìn vào trong phòng của mình lại, nghiêm mặt nói: "Hôm nay hai vị nam tử ở Vọng Nguyệt lâu, có thân phận như thế nào?"
"Người chạm mặt với Thiếu chủ chính là Nhị vương gia của Thương Lan, là thái tử tiền nhiệm-Thiên Mị. Còn người còn lại là chỗ thâm giao với hắn trưởng tử của Nam Cung tướng quân, Nam Cung Lân."
Thiên Mị, là hắn!
Cuối cùng Quân Mạc Ly cũng nhớ ra gương mặt đó, thì ra là Thiên Mị, khó trách! Hắn làm sao có thể quên, Thiên Mị. . . . . .
"Lập tức đưa thiếp mời, dùng danh nghĩa của ta, tối mai ta muốn hẹn gặp Thiên Mị."
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm ngay."
Người áo đen nhận được mệnh lệnh thì lập tức rút lui, chỉ lưu lại một mình Quân Mạc Ly một mình ở Vọng Nguyệt. Thương Lan, hắn đã trở lại! Mẫn Nhi, nàng hãy chờ, ta sẽ cho nàng cả một khoảng trời, bệnh của nàng cũng sẽ tốt lên thôi!
Ngày thứ hai, Đường Mẫn vẫn là người rảnh rỗi như cũ mà đi dạo ở Phong Chiêu, cảm nhận tất cả ở Phong Chiêu. Cảm giác chộn rộn trong cơ thể rục rịch dường như càng ngày càng mãnh liệt, nàng chưa từng tới Thương Lan bao giờ, vì sao lại có loại cảm gíác như vậy đối với Phong Chiêu?
Ban đêm, mọi người cùng thương lượng với nhau. Hành trình ngày mai, Đường Mẫn muốn đi tìm cây mai. Cây mai ở Thương Lan có rất nhiều, nhưng mà không hề giống với cây mai mà nàng thấy ở Hầu phủ. Bách Lý Dạ Hành nghe thấy nàng miêu tả liền biết, cái loại cây đó chính là tuyết mai, chỉ có ở ba chỗ, hoàng cung của Phong Chiêu, Tuyết Sơn ở Thương Lan, và gia tộc Bách Lý.
Đường Mẫn lựa chọn, thăm dò hoàng cung trước.
Đêm khuya, canh hai (Từ giờ đến giờ khuya) buông xuống. Trên người của Quân Mạc Ly mặc bạch y, biến mất ở trên không trung của Vọng Nguyệt Lâu, mà trong nhà có người trong nhà có người vẫn còn đang ngủ.
"Huyết Lan cung chủ, không ngờ lại đích thân tới phủ đệ của bổn vương."
Thiên Mị từ trên giường ngồi dậy, tùy ý cầm áo ngoài treo trên bình phong khoác lên người. Tối hôm qua bất ngờ có một thiếp mời màu vàng kim, phía trên ghi rõ, tối mai muốn nhìn thấy Nhị vương gia, Vô Trần của Huyết Lan cung.
"Nhị vương gia, rất vui được thấy mặt."
Quân Mạc Ly tự nhiên ngồi xuống, mặt nạ màu bạc trên mặt che kín dung nhan của hắn, Thiên Mị chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn, không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm gì. Cũng không tức giận, Thiên Mị ngồi ở đối diện Quân Mạc Ly, cầm ly trà lên rót đầy trà mới pha.
"Cung chủ có chuyện gì sao, chẳng lẽ cũng muốn nam sủng của bổn vương?" Thiên Mị nói đùa, nếu như nam tử thần bí này có thể gia nhập phủ đệ của hắn, chắc chắn sẽ là một chuyện vui.
"Vương Gia quá khen, Vô Trần không có bản lĩnh này." Thiên Mị yêu thích nam nhân, ở Phong Chiêu thậm chí cả Thương Lan cũng đều biết, người mà hắn coi trọng, cho dù là người đã có thê tử, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục, là vào phủ.
"A không phải vậy sao. Huyết Lan cung chủ, luôn luôn thần bí cũng chưa từng tham gia vào chuyện của triều đình, tối nay cố ý ghé thăm, chẳng lẽ chỉ là để uống ly trà sao?"
Quân Mạc Ly chậm rãi uống hết ly trà trong tay, liếc mắt nhìn đồ đạc trong phòng của Thiên Mị, rất đơn giản, chỉ có cái bình phong tiền triều này, trên đó vẽ hàng trăm con ngựa phi nhanh khiến cho người ta chú ý.
"Nghe nói trong tay của Vương Gia món đồ tốt, vì vậy Vô Trần mới đến."
Thiên Mị cười khẽ, thì ra là có chuyện nhờ hắn! Chỉ là trong tay của hắn có vật gì mà có thể được Huyết Lan Cung tới vô ảnh đi vô tung này coi trọng chứ?
"Huyết ngọc."
Vẻ mặt của Thiên Mị biến đổi, huyết ngọc sao. . . . . .
Huyết ngọc là vật gia truyền của hoàng đế Thương Lan, quyền lực giống như ngọc tỷ của Thương Lan. Hắn đã không còn là thái tử, người đời đều cho là hắn sớm đã không còn giữ huyết ngọc, mà người trước mặt mình lại biết được, thậm chí còn hỏi xin trước mặt của hắn. Thiên Mị bắt đầu nghiêm túc với Quân Mạc Ly, hắn không hiểu rõ lắm về ý đồ của Huyết Lan cung, huyết ngọc với người giang hồ mà nói cũng không có nhiều tác dụng.
"Huyết Lan Cung không muốn giao thiệp với triều đình." Quân Mạc Ly giải thích: "Nhưng mà huyết ngọc, ta nhất định phải có được nó." Hắn nhớ sư phụ từng nói qua, bí dược của Thương Lan, làm cho người ngừng phát triển, nhưng mà huyết ngọc lại có thể phá giải bí dược
.
"Nếu như bổn vương không đưa thì sao?" Thiên Mị thu hồi sự kinh ngạc lại, đồ của hắn, cho dù là hắn không cần, cũng không tới lượt người khác cường thế cướp lấy. Huyết Lan cung chủ, rõ ràng đã chạm điều mà hắn ghét nhất.
"Mạnh mẽ cướp lấy." Quân Mạc Ly không muốn nói nhiều, hắn muốn huyết ngọc, một khắc cũng không muốn làm để lỡ. Cho nên đích thân tới đây nói, là vì muốn trao đổi. Nhưng mà theo như hắn biết về Thiên Mị thì hắn liền hiểu rõ, Thiên Mị làm việc hoàn toàn dựa vào sở thích của mình. Điểm này, hình như có chút giống với Cảnh Tu.
Khí tức mạnh mẽ, nước trà ở trên bàn ngăn cách hai người, thỉnh thoảng lại bắn ra vài giọt nước trà. Bỗng nhiên, trong nháy mắt cả cái bàn liền bị vỡ, chỉ còn lại một đống bột phấn. Miễn cưỡng dùng nội lực chống đỡ, hai người chống đối nhau, nhìn bề ngoài thì giống như rất yên ổn nhưng ở bên trong giấu sóng to gió lớn.
Đang lúc hai người đang ở thời khắc quan trọng, thì một giọng nói cắt ngang, Thiên Mị không ngờ biệt viện của hắn không được hắn cho phép, vậy mà lại có người dám xông vào. Nhất thời không điều tra, lại thành công trở thành người bị động, bị nội lực của Quân Mạc Ly ép quay ngược lại, phun ra một ngụm máu tươi.
"Vương Gia, thuộc hạ có việc gấp muốn bẩm báo, Hoàng Ngọc công tử hắn."
Liệt Tuyệt đang nói thì chợt ngừng lại, nhìn tình hình trước mắt. Nam tử mang mặt nạ bạc mặc bạch y, còn Vương Gia ngài ấy, lại té ngã vào mép giường, trước ngực một mảng đỏ tươi. Có thích khách!
"Muốn chết!" Liệt Tuyệt giơ kiếm đâm về phía Quân Mạc Ly, người dám đả thương Vương gia nhất định phải chết! Nội lực của Quân Mạc Ly và Thiên Mị trong giao đấu thì đã tốn thể lực rất lớn, nhưng mà đối phó với người trước mắt, hắn vẫn còn có thể ứng phó. Nhanh chóng chống lại Liệt Tuyệt, gương mặt tự tin.
"Lui xuống!" Giọng nói hùng hồn của Thiên Mị vang lên liền ngăn lại hai người đang đánh nhau, sau đó đứng dậy, ánh mắt âm độc: "Lại dám xông vào biệt viện của bổn vương, Liệt Tuyệt, ngươi muốn chết sao!"
"Liệt tuyệt không dám, thuộc hạ là có việc gấp muốn bẩm báo, Hoành Ngọc công tử hắn." Liệt Tuyệt có chút hơi khó xử ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Mị, không biết phải nói tiếp thế nào.
"Nói tiếp." Hoành Ngọc, hắn thế nào? Có thể làm cho Liệt Tuyệt không thèm chú ý đến mạng sống mà xông vào, không phải là chuyện nhỏ. Quân Mạc Ly im lặng đứng ở một bên, cũng không có rời đi. Nhìn thấy trong mắt của Thiên Mị nhanh chóng hiện lên một tia lo lắng, không khỏi nhíu mày, thì ra là hắn cũng có chuyện để ý, Hoành Ngọc, nam tử kia đối với hắn ta, quan trọng như thế nào?
"Hoành Ngọc công tử, phát bệnh. Hắn lại kiên quyết không chịu uống thuốc, bây giờ, bây giờ, hơi thở rất yếu ớt, chỉ sợ là."
Lời còn chưa nói xong, đã không còn nhìn thấy Thiên Mị, hắn đã chạy đến đến biệt viện của Hoành Ngọc biệt viện. Hắn lại không chịu uống thuốc, khi nào mà hắn lại quật cường như vậy, Hoành Ngọc, ngươi muốn chết đến như vậy sao!
Hoành Ngọc viện, lấy tên của Hoành Ngọc mà đặt, thường ngày biệt viện vốn rất yên tĩnh, mà lúc này lại có tiếng khóc phảng phất và những chiếc lá khô: "Công tử, người uống thuốc đi, nô tỳ van xin người!"
Nha hoàn bưng một chén thuốc nóng, không biết đã là chén thuốc thứ mấy rồi, quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin. Mà người đang nằm trên giường, sắc mặt đã tái nhợt, khẽ mấp máy môi không tức giận mở miệng nói: "Lui xuống đi."
"Nô tỳ van người, uống thuốc xong rồi nói tiếp được không, người đừng làm vậy, thân thể của người sẽ không qua khỏi đâu!"
"Ta, chính là, chết, cũng. không uống!"
"Muốn chết, không có dễ như vậy!" Thiên Mị đi vào trong nhà, liếc mắt liền nhìn thấy được Hoành Ngọc yếu ớt vì bệnh mà đang nằm ở trên giường. Hoàn toàn không có hận ý và quật cường giống như bình thường đối xử với hắn, chỉ còn lại sự mệt mỏi yếu ớt vì bệnh. Thiên Mị sững sờ, hắn lại có thể quật cường đến mức như thế!
"Đưa cho bổn vương." Thiên Mị nhận lấy chén thuốc mà nha hoàn đưa đến, ngồi vào mép giường, một tay đỡ Hoành Ngọc ngồi dậy, đổ chén thuốc vào trong miệng của mình. Sau đó, áp lên môi của Hoành Ngọ, dùng sức cạy hàm răng đang đóng chặc ra, chậm rãi đưa nước thuốc qua đó.
Bọn nha hoàn đã sớm nhìn thấy nên không hề kinh sợ. Vương Gia thích nam nhân, mà Hoành Ngọc ở trong Vương phủ công tử là người đặc biệt nhất, hàng đêm được Vương Gia hàng sủng hạnh. Bọn họ đã từng ở trong hoa viên trắng trợn ôm hôn, việc mớm thuốc miệng đối miệng giống như vậy chỉ là chuyện bình thường.
Lúc Quân Mạc Ly đi tới liền nhìn thấy tay của Thiên Mị nắm chặt đầu của một nam nhân, cưỡng ép mà mớm thuốc, mà nam tử trong ngực hắn thì không có sức lực để phản kháng, phun ra hết tấ cà nước thuốc kia.
"Ngươi thật sự muốn chết đến như vậy sao!" Thiên Mị tức giận dâng trào, mắng Hoành Ngọc.
"Khụ.... khụ." Hoành Ngọc mở mắt ra, nhìn chằm chằm Thiên Mị, nở nụ cười vô cùng động lòng người. Nếu như lúc thường Thiên Mị chắc chắn sẽ nâng cằm của hắn lên, không chút do dự hôn xuống. Mà lúc này, lại châm chọc đến như vậy!
"Không thế trốn khỏi ngươi, ta tình nguyện lựa chọn cái chết!" Giọng nói lạnh lẽo giống như băng lạnh xông vào trong cơ thể của Thiên Mị, hắn chỉ cảm thấy tay chân của đã chết lặng, cả người giống như là đặt trong trời băng đất tuyết. Không thể trốn khỏi hắn được, thì tình nguyện chết sao?
Nhìn gương mặt đó, lần đầu tiên ánh mắt của Thiên Mị trở nên u ám.