Editor: White Silk-Hazye
"Cái gì?" Đường Mẫn vễnh tai, có chút không xác định.
"Giống như nàng, Bách Lý Ưu." Bách Lý Triệt nói thật chậm, giống như muốn Đường Mẫn nhớ ba chữ kia, cái tên của người đã khiến cho hắn lúc nào cũng nhớ đến.
Bách Lý Ưu, Bách Lý Ưu. Nàng giống như nàng ấy, nàng làm sao sẽ giống như nàng ấy! Nàng là Đường Mẫn, mẫu thân của thân thể này tên là Thượng Quan Lâm, hắn đây là?
A, không đúng!
Đường Mẫn biến sắc, ánh mắt trở nên sáng rực, cuối cùng trong đầu có một sợi dây nối vào. Không phải nàng giống như nàng ấy, Bách Lý Triệt là đang muốn nói cho nàng biết, Thượng Quan Lâm có khả năng là Bách Lý Ưu! Đúng, chính là như vậy. Nếu không, hắn cần gì tốn công tốn sức mang nàng tới Bách Lý sơn trang, để cho nàng vào Vong Ưu Lâm ở.
Bách Lý Triệt tỉ mỉ nhìn biến hóa trên mặt của Đường Mẫn, nghi ngờ, khó hiểu, thấp thỏm, đến cuối cùng là bỗng nhiên hiểu ra. Nàng chuyển sắc mặt cũng thật là nhanh.
"Suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Chứng cớ của ngươi đâu, vô duyên vô cố tìm lí do thoái thác như vậy ta sẽ không tin." Thứ nàng cần chính là chứng cớ xác thực, nếu như chỉ cho nàng một tia hi vọng, đến cuối cùng nói cho nàng biết đó là sai lầm, thì làm sao nàng có thể chấp nhận được. Nàng muốn biết Thượng Quan Lâm, không chỉ là nàng, vẫn là do bản năng của thân thể.
"Bên trong có tranh vẽ của nàng ấy, ngươi nên nhớ đó là mẫu thân của ngươi, đối chiếu là có thể." Bách Lý Triệt từ từ đi bộ vào phòng trúc, tranh vẽ tiểu cô cô vẫn còn đó, thứ duy nhất hắn có thể giữ để nhớ.
Đường Mẫn đi theo vào trong phòng trúc, quả nhiên ở góc phòng liền nhìn thấy một bức tranh vẽ, nàng đã ở đây ba ngày thật đúng là chưa có nhìn kỹ nơi này.
Giấy trên tranh vẽ có hơi ố vàng, đoán chừng là đã có một thời gian lâu. Nàng nhìn chăm chú vào nữ tử trong tranh, cả người mặc bạch y không dính chút bụi nào, khóe miệng cong lên một nụ cười quyến rũ, lại không có kiểu cách gì, ngược lại vô cùng đúng mức, khiến cho nàng ấy càng thêm mị hoặc. Vô cùng đơn giản đứng ở trên đường nhỏ của rừng trúc, lẳng lặng mỉm cười, nữ tử như vậy, giống như đã sớm thoát khỏi trần thế.
Nàng ấy chính là tiểu cô cô Bách Lý Ưu sao? Thật là một nữ tử xinh đẹp!
Lần đầu tiên Đường Mẫn cảm thán trong lòng, nữ tử cổ đại đa số đều xinh đẹp, nhưng mà lại để cho nàng không tự chủ được thích, hơn nữa còn là nữ tử làm nàng, nàng ấy lại là người đầu tiên!
Tiếp theo, trong lòng của Đường Mẫn hơi ngưng lại, sắc mặt lúng túng.
Nàng quên, nàng căn bản không biết hình dáng của Thượng Quan Lâm nhìn như thế nào. Nàng nào biết đâu rằng, ở trong trí nhớ của nàng, Thượng Quan Lâm chỉ là một cái tên. Mẫu thân của nàng, bộ dạng như thế nào đây!
"Giống không?" Bách Lý Triệt si ngốc nhìn tranh vẽ Bách Lý Ưu, bình tĩnh hỏi. Trong lòng, lại vô cùng thấp thỏm không yên, đúng không, phải là, là tiểu cô cô!
"Ách, ta không nhớ rõ. . . . . ."
Ở trong nhà bằng trúc, chìm trong yên tĩnh một lúc.
Đường Mẫn nhẹ nhàng hô hấp, dè dặt ngẩng đầu nhìn Bách Lý Triệt. Bởi vì ngược sáng, nàng chỉ thấy một gò má âm u, nhưng biểu tình gì thì nàng hoàn toàn không biết. Bách Lý Triệt, sẽ có phản ứng gì? Trong lòng nàng lo lắng, nữ nhi không nhớ rõ mẫu thân của mình, nàng chắc là người đầu tiên!
Bách Lý Triệt không có tức giận như dự đoán, ngay cả một chút khó chịu cũng không có, trong lòng lại trở nên ổn định, thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ, nghe được đáp án mà hắn không muốn nghe nhất. Đường Mẫn là không nhớ rõ, làm cho tường tượng của hắn trải ra vô tận, tiềm thức của hắn cho là, đó chính là nàng ấy.
"Từ từ nhớ lại thôi." Bách Lý Triệt xoay người, nhìn thật sâu vào mắt của Đường Mẫn, ngay sau đó rời đi. Hắn muốn cởi bỏ bí dược, đến ngày đó, thân thể của nàng trưởng thành, bộ dáng sẽ có mấy phần giống vơi tiểu cô cô đây?
Trước khi cởi bỏ bí dượ, Bách Lý Triệt tự nói với mình, nàng chính là nữ nhi của tiểu cô cô, nàng chính là. Nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy thê lương, lừa mình dối người như vậy, là hắn đang tự an ủi chính mình sao?
Đường Mẫn một mình sống trong nhà bằng trú, vẫn nhìn bức tranh. Nàng không biết, mặc dù nàng cũng muốn sớm biết được thân phận của mẫu thân, nhưng mà nàng xuyên qua làm cho nàng đau đầu nhất đó là không có trí nhớ truyền thừa, trí nhớ bẩm sinh nàng cũng không có, thật thảm ——
Đang ở Bách Lý sơn trang, nàng một thân một mình, Bách Lý Dạ Hành không tìm thấy tung tích, A Ly cũng không biết thế nào, Bạch Vũ nàng ấy, ai —— cái gì cũng không biết.
Đường Mẫn than thở, nhìn vào gương đồng, vuốt ve mặt của mình một chút. Ngay cả mặt cũng là giả, thế giới này có thể quá điên cuồng rồi hay không
.
××××××
Huyết Lan Cung, dưới mặt nạ màu bạc, lộ ra khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng.
"Cái gì gọi là không biết, người mất tích ở chợ đen, làm sao không có đầu mối được chứ!"
"Thuộc hạ biết tội!" Bốn người phía dưới vội vàng quỳ xuống, bọn họ đã tìm ba ngày, cũng hoàn toàn không có chút thu hoạch nào. Cung chủ muốn tìm nữ tử tên là Đường Mẫn, giống như là tự nhein mất tích ở chợ đen, Phong Chiêu, thậm chí là Thương Lan, bọn họ cũng hoàn toàn không tìm được.
Cung chủ nổi giận, bọn họ chỉ có thể chịu đựng.
Dưới mặt nạ màu bạc, là khuôn mặt xanh mét, con ngươi của Quân Mạc tràn đầy vẻ thị huyết, màu máu lóng lánh quỷ dị. Hắn đã đánh mất Mẫn Nhi, ở chợ đen, hắn lại để cho nàng rời khỏi tầm mắt của hắn. Đáng chết, nữ nhân kia!
"Nữ nhân kia thế nào?" Quân Mạc Ly lạnh lùng mở miệng, chính là vì cứu nàng, hắn mới sẽ mất đi cơ hội tìm được Mẫn Nhi. Bạch Vũ, nữ nhân không rõ lai lịch này!
Thuộc hạ hai mắt nhìn nhau, cuối cùng trả lời: "Hồi bẩm Cung chủ, người đã bất tỉnh." Huyết Lan Cung không phải là phòng tôi luyện, đối xử với một nữ tử trói gà không chặt như vậy, Cung chủ có phải quá độc ác rồi hay không. . . . . .
"Tiếp tục." Quân Mạc Ly tràn đầy lửa giận, Bạch Vũ ——
"Cung chủ!" Âm thanh thanh thúy vang lên, một người từ ngoài cửa vội vàng đi vào, chờ nhìn thấy rõ người đi tới, cũng là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
"Hoa Ảnh, chuyện gì?" Hắn chỉ muốn biết tin tức của Mẫn Nhi, trừ chuyện đó ra, căn bản không muốn quan tâm.
Hoa Ảnh nghi ngờ liếc mắt nhìn tứ đại hộ pháp đang quỳ dưới đất, vô cùng kinh ngạc. Lại quỳ hết ở đây, bọn họ đã làm chuyện gì khiến cho Cung chủ tức giận lớn như vậy?
"Nói!" Quân Mạc Ly nổi giận gầm lên một tiếng, cực kỳ không kiên nhẫn. Một tiếng gầm này, trong nháy mắt khiến cho Hoa Ảnh hồi hồn, cúi đầu nói: "Có thư của Vĩnh Gia Vương, hình như rất gấp, thuộc hạ được cử từ chỗ phân đà của Phong Chiêu đến."
Hoa Ảnh đưa thư lên, trong lòng nghi ngờ khó hiểu, khi nào Cung chủ và Vĩnh Gia Vương qua lại rồi hả ? Không phải ngài ấy không bao giờ tham dự vào triều chính sao?
Quân Mạc Ly ngừng lại, nhận lấy thư rồi mở ra, nhìn xong mới nhớ tới chuyện hắn đồng ý với Thiên Mị. Bệnh của bam tử kia , hắn đồng ý à sau ba ngày sẽ chữa khỏi cho hắn ta, không nghĩ tới bởi vì Mẫn nhi mất tích, làm hắn hoàn toàn quên mất.
Hôm nay đã là ngày thứ tư, tối hôm qua hắn không có đi!
Mẫn Nhi. . . . . .
Lòng của Quân Mạc Ly hơi chậm lại, có chút đau lòng. Bệnh của nàng, phải chữa khỏi, dựa theo sức khoẻ của Mẫn nhi, sợ là sẽ vô cùng vất vả. Hắn không quan tâm nàng có mãi mãi không có trưởng thành hay không, không quan tâm có thể mang thai được hay không, hắn chỉ quan tâm là thân thể của nàng có để lại mầm bệnh gì hay không, có thể chữa khỏi được khôn.
Sư phụ có nói qua, bí dược phát tác khi nữ tử đến tuổi cập kê chính là mười lăm tuổi thì một năm này lúc nào cũng sẽ phát tác nhiều lần. Mỗi một lần đều đau giống như xương cốt trong người chia ra thành từng mảnh vậy, đau đến mức không muốn sống. Nghĩ tới khi bệnh của nàng phát tác mà hắn không thể ở bên cạnh chăm sóc nàng, trong lòng không ức chế được đau đớn, tiếp theo lại thật sâu áy náy.
"Cung chủ?" Tứ đại hộ pháp quỳ dưới đất, sững sờ ngẩn người nhìn Quân Mạc Ly, Cung chủ đột nhiên không nói lời nào, làm cho bọn họ nhất thời không biết làm thế nào. Một người trong đó to gan, thật sự không nhịn được, nhẹ nhàng nói ra tiếng.
"Hả?" Quân Mạc Ly lập tức khôi phục lại vẻ mặt, vẫn như cũ lạnh nhạt trả lời.
Người dưới đất vui mừng, vội vàng mở miệng: "Cung chủ, thật ra thì chúng ta còn có hai chỗ chưa tìm, Đường cô nương nói không chừng là ở đó."
"Chỗ nào?" Quân Mạc Ly không ngờ, sẽ nghe được tìn như vậy, trong lòng chờ đợi và vui sướng không cần nói cũng biết, nhanh chóng hỏi.
Vô Âm sững sờ, trả lời ngay: "Hoàng cung, còn có Bách Lý sơn trang." Hoàng cung bọn họ vốn định hôm nay sẽ đi tìm trước, nhưng mà Bách Lý sơn trang, bọn họ chỉ có thể thở dài.
"Thủy hộ pháp, diện bích Huyết Lan Cung mười ngày. Những người còn lại đều tự làm đúng việc của mình." Quân Mạc Ly còn chưa nói xong, người đã biến mất không còn nhìn thấy gì nữa.
Hoa Ảnh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cười lớn: "Vô Âm, diện bích cho tốt nha!"
Ba người còn lại đều là cười một tiếng, sau đó đứng dậy, chỉ để lại Vô Âm đang ngây ngốc đờ đẫn quỳ tại chỗ.
Diện bích mười ngày, cuối cùng hắn đã làm cái gì. . . . . .