Tướng Quân Lệnh

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Tiến Đạm lĩnh mệnh đi xuống .

Tiêu Định lật xem hắn đưa lên đến tấu chương, trong lòng không khỏi nghĩ đến lần trước nhìn thấy Trần Tắc Minh đã là sự tình của một năm trước.

Sáu năm trước, sau khi Trần Tắc Minh thụ phong, cũng không ở trong kinh thành.

Cuộc chiến núi Kỳ Lân khiến Thiên triều tổn thất thảm trọng, trong khoảng thời gian ngắn binh lực tài lực khó có thể vi kế, mà Luật Duyên xem chuẩn điểm này, hơi làm thở dốc liền lại lần nữa xuất binh xâm phạm biên giới.

Vừa trở về kinh Tiêu Định chỉ phải mệnh lệnh Trần Tắc Minh trọng chấp soái ấn.

Trần Tắc Minh thu thập tàn binh, lại chiêu thêm tân đinh, tập hợp đại quân phản hồi biên giới.

Luật Duyên ưu thế là binh hùng tướng mạnh, này thế bức người.

Trần Tắc Minh lại là lấy nhược chế cường, tấc đất không bỏ.

Kỳ phùng địch thủ chính là tạo thành kết quả đánh giằng co.

Vì thế, Trần Tắc Minh tại trong chinh chiến tới lui giữ chức vị Xu Mật phó sứ sáu năm.

Trạng huống như vậy không nằm trong dự đoán của Tiêu Định, hắn phong Trần Tắc Minh làm Xu Mật phó sứ, bất quá là kế sách quyền lợi cầm chừng, vốn định qua một đoạn thời gian đợi đến khi sự kiện Trần Tắc Minh cứu chủ lắng xuống, tùy tiện lấy cớ liền có thể thay đổi y.

Một người từng có ý đồ ám sát mình làm sao có thể chấp chưởng quyền cao, chẳng sợ Trần Tắc Minh chỉ là nhất thời hưng trí.

Huống chi sau khi sự tình xảy ra suy nghĩ một chút, cái chết của Ấm Ấm cố nhiên là tự làm tự chịu, trùng hợp Ấm Ấm từng là ái nhân cùng thân thích, từ nay về sau Trần Tắc Minh đáy lòng cừu hận thật sự là không khó tưởng tượng.

Vì thế sớm ở đỉnh núi Kỳ Lân, nghe được tới cứu chính mình người cư nhiên là Trần Tắc Minh, ý niệm đầu tiên của Tiêu Định hoàn toàn không phải vui sướng, mà là trùng hợp tương phản, hắn rất sớm liền cảm giác được, từ nay về sau thu thập cục diện xuất hiện một số vấn đề khó giải quyết.

Vấn đề là trên đời sự tình vẫn liền kỳ quái như vậy, Luật Duyên thường xuyên xuất binh, lại dẫn đến một kết quả hoàn toàn tương phản cùng dự tính của Tiêu Định.

Song song với việc Trần Tắc Minh càng thêm công cao chấn chủ dẫn đến tâm đề phòng của hắn càng tăng lên, về phương diện khác, chiến sự khiến hắn lại không thể không dựa vào vị tướng quân bất khả chiến bại này để tránh cho quốc lực có tổn thất càng lớn.

Cứ theo hệ lụy như vậy kéo theo quan hệ hai người đi vào một giai đoạn cực kỳ vi diệu, bằng mặt không bằng lòng.

Hắn đối Trần Tắc Minh cũng không thể như trước, gọi thì đến- xua thì đi.

Kỳ thật hắn vẫn là muốn đem người này đặt ở dưới thân, không biết vì cái gì, đối với người này hắn thủy chung có một chút hận ý kỳ lạ, loại hận ý này nếu không làm nhục thì không thể phát tiết, hắn chỉ thích nhìn bộ dáng y bị bức bách, như vậy thật là hả giận.

Có vài người trời sinh ngươi nhìn không vừa mắt, đại khái chỉ có thể giải thích như vậy.

Nhưng mà mặc dù là hắn, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này tay Trần Tắc Minh đã nắm quyền vị -- thiếu niên Trần Tắc Minh năm đó cũng nắm qua binh quyền, song binh lực thua xa bây giờ.

Hắn nhìn ra được sự thay đổi của Trần Tắc Minh, cái loại lòng trung thành không phân biệt phương hướng trên người kẻ này đã tiêu thất.

Đây là do mình tạo thành sao, Tiêu Định buồn bã đồng thời nhớ tới Dương Lương năm đó cảnh cáo --"Tướng tài khó được, Hoàng Thượng nếu muốn dùng hắn, cũng đừng lại làm nhục hắn, nếu thật sự chỉ là đùa bỡn, vậy liền vĩnh viễn đừng dùng hắn." Lúc ấy cái loại giọng điệu bất đắc dĩ cùng vẻ mặt của Dương Lương tựa hồ còn quanh quẩn đâu đây.

Tiêu Định nghĩ đến Dương Lương, trong lòng hơi chút yên ổn.

Hắn mơ mơ màng màng vứt bỏ tấu chương, tựa đầu trên cánh tay, nhắm mắt, tựa hồ lại thấy Dương Lương đang cười với mình, tươi cười kia luôn luôn ấm áp dung túng, bên trong tràn đầy thiện ý cùng trêu chọc nhường nhịn, luôn có thể để người bình tĩnh.

Đứng ở một bên Hàn Hữu Trung vội vàng tiến lên chỉnh lại góc chăn cho hắn.

Trong giấc ngủ, hai gò má Tiêu Định đỏ lên bất thường tựa hồ bệnh tình lặp lại.

Hắn ở trong mộng cảnh có chút cảm giác choáng váng mơ hồ như đi mây về gió, hắn nhìn thấy Dương Lương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, phút chốc hắn thấy chính mình cũng là cầm trong tay cung tiễn, giục ngựa chạy như điên.

Đây là ở địa phương nào, hắn suy ngẫm một lát, mơ hồ nhận ra là Lê Hoa Pha ngoài thành.

Nơi này, hắn cùng thiếu niên Dương Lương đã luyện tập kỵ xạ nhiều lần, vốn Hoàng gia tự có khu vực săn bắn ngự dụng, Dương Lương lại không thích, bảo rằng cái loại địa phương này nửa điểm nhân khí cũng không có thật bức bối.

Hắn đương nhiên muốn theo Dương Lương, hắn chỉ cầu Dương Lương có thể trở lại như xưa, thời thời khắc khắc đối với hắn cười.

Hắn chịu không nổi Dương Lương cùng mình mang theo ngăn cách.

Vì cái gì lại nghĩ như vậy, hắn có chút minh bạch này bất quá là trong cơn mê hoảng hốt, mặc dù là thời khắc như vậy, cư nhiên đều không thể trở lại quá khứ vui vẻ hơn.

Tiêu Định có chút khó chịu nên thở dài.

Một tên kia như cuồng phong sấm sét, vọt thẳng tới con hươu.

Phía sau âm thanh ủng hộ vang lên, Tiêu Định mỉm cười, Dương Lương của hắn chính là nên uy phong như vậy.

Mà tên đến nửa đường, tiền phương lại đột nhiên xâm nhập một thiếu niên cưỡi ngựa, cầm roi muốn đuổi theo con hươu kia.

Tiêu Định cắn răng căng thẳng: "Thật sự là muốn chết."

Lời này hắn phải chăng nói ra khỏi miệng , hắn cũng không nhớ rõ, bất quá khẳng định là có nghĩ qua như vậy.

Bên người người hầu thấy thế đều kinh thanh hô gọi, người bắn tên -Dương Lương càng bất an hơi thẳng người lên nôn nóng thăm dò.

Mắt thấy kia tên liền muốn cắm vào ngực thiếu niên, đột nhiên một mũi tên sáng như tuyết ngay vào thời khắc nguy cấp bắn vào đuôi tên của Dương Lương làm chệch đi hướng bay của nó.

Mũi tên của Dương Lương bay xa như vậy, tốc độ vốn đã bắt đầu yếu đi, ngược lại mũi tên kia hiển nhiên là vừa được bắn khỏi cung không lâu nên thế tiến mạnh mẽ không chịu nổi.

Vì thế, một tên này xuất hiện đã phá tan được một vụ án mạng tàn khốc, cứu sống tính mạng một người.

Cũng làm biến đổi cuộc đời của hai người.

Mũi tên của Dương Lương bị đánh trúng chợt chuyển phương hướng, cắm xuống đất ngay sát bên cạnh thiếu niên, đuôi tên còn run lên từng đợt một hồi lâu.

Thiếu niên kinh hãi rụng rời, ngồi sụp xuống đất.

Vốn là cải trang vi hành, thế nhưng suýt nữa xảy ra án mạng, bị người nhận ra thì thật là chuyện phiền toái, người hầu hai bên tả hữu sớm có người ngăn lại phía trước, người khác thì đi xuống bình ổn việc này.

Tiêu Định đi xuống nhìn lại, ngoài mấy trăm bước, từ nơi phi tiễn bắn ra, mơ hồ là thanh niên anh tuấn cao ngất đang cầm cung mà đứng.

Người này ngược lại là một nhân tài, Tiêu Định dõi mắt nhìn ra xa, đến khi thấy rõ khuôn mặt kia thì đột nhiên giật mình kinh ngạc.

Trùng hợp cùng tồn tại một thời khắc, Dương Lương cũng thấp giọng hút một ngụm lãnh khí.

Tiêu Định chậm rãi quay đầu, Dương Lương ở đối diện cũng quay sang, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Dương Lương giật mình, tự cảm thấy chính mình thất thố, lập tức hướng Tiêu Định cười cười, bộ dáng giả bộ dường như không có việc gì.

Hắn không biết ánh mắt của bản thân đã sớm bán đứng chính mình, cái loại này không tự chủ toát ra tỉnh ngộ lo lắng cùng cảnh giác khiến Tiêu Định đau đớn.

Trong mắt ngươi, ta sớm đã thành loại người này......!Ta đây lại sai thêm một lần thì có ngại gì !

Tiêu Định mở mắt, than thở: "Đến đây sao?" Lại nhìn thái y đang bắt mạch cho mình.

Hàn Hữu Trung bước đến, lo lắng nói: "Vạn tuế bệnh lại chuyển nặng , hôm nay vẫn là đừng xem....."

Tiêu Định giãy dụa muốn gạt đi bàn tay đang sờ tới sờ lui cỗ tay mình nhưng lại làm không được.

Hắn muốn giận dữ, nhưng đột nhiên một cơn choáng váng lại đánh úp vào đầu hắn.

Trước khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ chỉ nghe thái y nói: "......!Như thế nào đột nhiên thần trí không rõ?" Quả thực là phế vật, Tiêu Định suýt nữa chửi ầm lên, lại không thể cưỡng lại thân thể cùng đầu nặng nề trầm trọng, không cam lòng mà thiếp đi.

Hắn mơ hồ nhìn thấy chính mình thân thể co ro tựa vào góc tường, đó là mỗi một mùa đông khi hắn thất thế, không ai nhóm hỏa lò cho hắn, hắn chỉ có thể chơ vơ chịu đựng rét lạnh cho đến khi mùa xuân về.

Trong hoàng thành kim bích huy hoàng, trong cung điện trụy lạc xa hoa, ai có thể tin được thái tử trên vạn người có thể nghèo túng đến trình độ này, sự thật lại cứ chính là như vậy .

Trong lòng hắn đột nhiên khó chịu, hắn không thích hồi ức lại đoạn quá khứ kia, mộng cảnh như vậy tựa hồ đang nói cho hắn biết yếu đuối cũng là một phần của chính mình.

Nhưng đã nhiều năm qua, chính mình đã sớm vứt bỏ nó.

Thời điểm thanh tỉnh lần nữa, trong điện đèn đuốc giăng đầy, thì ra đã là đêm khuya.

Quanh mình cung nữ hoạn quan đều nhập nhèm buồn ngủ, Hàn Hữu Trung ngồi ở trên ghế, đầu cúi thấp, sớm đã ngủ gục.

Tiêu Định nhăn mày, đang muốn quát lớn, đột nhiên có một tiếng vang ngắt ngang hắn, âm thanh kia đến từ địa phương tương đối xa, không cẩn thận cơ hồ nghe không được.

Hắn nghiêng tai nghe một lát, mới vừa theo mộng cảnh mà đến, vẫn chưa tiêu tan bất an đột nhiên lại tràn lên.

Hắn vì cái gì sẽ mơ thấy giấc mộng như vậy, sau khi hắn tự mình chấp chính cơ hồ đã quên quá khứ nan kham ấy.

Vì cái gì ngay lúc này lại nhớ đến.

Tiêu Định cẩn thận suy nghĩ, sau khi nhận được đến tin tức đại quân về triều, Phác Hàn bị tự thân tự lĩnh quân thủ thành, túc vệ cũng là gọi Đỗ Tiến Đạm cố ý từ điện tiền tư tuyển nhân mã, cùng Trần Tắc Minh nửa điểm bạn cũ cũng không có.

Tuy rằng là phòng ngừa đại quân làm loạn, nhưng người khác cũng nên chống đỡ được.

Huống chi nhập kinh chỉ có năm mươi người, năm mươi người có thể làm cái gì?

Chẳng lẽ là những người khác, nhưng vô luận là ai, an bài như vậy đều hẳn là đã là vạn vô nhất thất [không một kẽ hở].

Trong đêm hôn ám mơ hồ truyền đến động tĩnh lúc có lúc không đến cùng là cái gì, hắn tận lực cảm thụ, càng nghe lại càng giống là âm thanh đao kiếm va chạm.

"Hàn Hữu Trung !" Hắn lớn tiếng hô lên.

Người trong điện đều từ trong mộng bị đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy sắc mặt hắn xanh mét, toàn bộ đều vội vàng quỳ rạp xuống.

"Đi xem, phát sinh chuyện gì !" Tiêu Định vô tâm truy cứu bọn họ thất trách, hắn chỉ quan tâm chính mình suy đoán có phải hay không sẽ trở thành hiện thực.

Cách một hồi, tiểu hoạn quan được phái đi xem xét kinh hoảng chạy vội trở về: "Không ổn rồi, có người giết vào cung! ! Vạn tuế mau tránh đi?"

Tiêu Định chấn động, hoàng cung của hắn không phải nên phòng thủ kiên cố sao: "Hôm nay đương trị là ai? Có bao nhiêu tặc nhân, thân phận là gì, làm sao xâm nhập cửa cung ?"

Tiểu hoạn quan quỳ xuống: "Nghe nói là có nội ứng, đem cửa cấp mở......!Bên ngoài rất loạn, thật sự tra không rõ ràng." Này cũng thật oan uổng hắn, bên ngoài đao quang kiếm ảnh, hỗn chiến một đoàn, có thể hỏi thăm thật sự hữu hạn.

Hàn Hữu Trung vội vàng dìu Tiêu Định, "Vạn tuế, trước tránh một chút, đợi điện tiền tư chạy tới hộ giá, lại truy cứu cũng không muộn."

Tiêu Định chỉ phải im tiếng, cổ bất an kia lại càng thêm nồng hậu.

Hắn đột nhiên ý thức được như vậy sấm cung hẳn là không phải ngẫu nhiên, mà là tỉ mỉ kế hoạch.

Chính mình chỉ lo sợ làm khó dễ việc Trần Tắc Minh nắm trọng binh, lại không đề phòng biết cắn người còn có những người khác, tâm hắn đột nhiên run rẩy, sai lầm như vậy có thể là trí mạng .

Vội vàng cấp hoàng đế phi kiện áo choàng sẫm màu, Hàn Hữu Trung khiến mọi người đem đèn đuốc đốt sáng trưng, chính mình lại mang theo vài nội thị võ công tối cường đỡ Tiêu Định từ cửa hông ra ngoài.

Tiêu Định nguyên bản đầu nặng trình trịch bị gió lạnh ngoài cửa thổi lạnh mới hơi thanh tỉnh chút, xa xa ồn ào náo động tiếng chém giết đã có thể nghe rõ ràng, có thể thấy được trong cung thủ vệ vẫn là đang chống cự, bằng không tặc nhân sớm đã đến.

Đối phương là mạnh mẽ sấm cung? ! Đó chính là ý nghĩa điện tiền tư vẫn là tận trung với mình, như vậy sự tình còn có đường sống quay lại.

Tiêu Định hơi chút an tâm chút, đồng thời, bên cạnh Hàn Hữu Trung đang dìu hắn bất chợt ngừng lại.

Có người chặn ở phía trước.

Bọn họ không thể không dừng.

Người nọ trùng hợp còn đứng ngoài bóng sáng của lồng đèn, vì thế dưới ngọn đèn le lói chỉ nhìn thấy người nọ hai chân dang rộng vững chãi, đứng sừng sững như núi chặn trên lối đi của bọn họ.

Qua thân hình mơ hồ có thể nhìn ra được là một nam tử cao lớn.

Mấy thị vệ gặp người tới chỉ có một mình, ánh mắt vừa chuyển đã gần như bao vây người kia.

Hàn Hữu Trung ra lệnh tiểu hoạn quan bên cạnh đi trước vài bước, nâng đèn lồng lên cao chiếu sáng rõ ràng chân dung người nọ.

Tất cả mọi người hút một ngụm khí lạnh, không khỏi quay đầu nhìn hoàng đế.

Trên gương mặt Tiêu Định lại không lộ ra quá nhiều thần sắc kinh ngạc.

Hắn chỉ là lạnh lùng nhìn người tới.

Cho dù một màn trước mắt này cũng không ra ngoài hắn dự kiến, trong lòng hắn vẫn là như bị búa tạ giáng một phát, trước mắt chợt mạo kim tinh [tóe đom đóm], ầm ầm khó lòng trấn định, nhịn không được muốn ha ha cười lạnh, nhưng mà nhiều năm bất động thanh sắc khiến cho hắn cũng không biểu lộ ra.

Hắn trong lòng đồng thời lại có một loại thoải mái như trút được gánh nặng, người mà mình âm thầm đề phòng trong sáu năm rốt cuộc tạo phản, sợi dây đàn đang căng thẳng rốt cuộc có thể thả lỏng, Dương Lương ơi Dương Lương, ngươi xem, ta đã nói trên thế giới này chỉ có một mình ngươi là chân chính trung tâm với ta, ngươi cần gì phải phí tâm khuyên ta bỏ qua một người chung quy muốn phản bội ta chứ.

Hận ý nhiều năm ẩn trong lòng hắn rốt cuộc có thể tìm được ngọn nguồn, dĩ nhiên là vui sướng nói không nên lời.

Trần Tắc Minh trước mặt nghiêng người mà đứng, cũng không nhìn bọn họ, tay vịn chuôi kiếm, cúi đầu hai vai hơi chùng xuống, thần sắc có chút mệt mỏi lại ngạo nghễ không coi ai ra gì.

Tiêu Định hơi híp mắt lại, hắn còn chưa nghĩ rõ ràng sấm cung đại sự như vậy Trần Tắc Minh như thế nào làm được, lại làm thế nào giải quyết tốt hậu quả, kẻ đồng mưu là ai.

Tóm lại, hết thảy còn chưa chân chính định đoạt.

Chỉ nghe "Xoát" một tiếng vang nhỏ, mở đầu cuộc phân tranh.

Trần Tắc Minh chậm rãi từ thắt lưng rút ra bảo kiếm, cũng chưa động mà chỉ nói: "Ai muốn lên trước?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio