Đỗ Tiến Đạm dường như cũng không tính toán đem đề tài này tiếp tục nói tiếp, sau khi nói xong, lại không mở miệng.
"Lời này......!là muốn nói cái gì?" Tiêu Cẩn đợi một lát, nhịn không được hỏi.
Hắn cũng biết việc này liên quan đến danh dự của Ngụy Vương, như vậy bí mật hỏi tới thật sự có chút không nên, nhưng rốt cuộc kìm nén không được lòng tràn đầy nôn nóng cùng tò mò.
Hắn đối với Trần Tắc Minh, lúc này đó là một loại khát vọng, hắn muốn biết thêm một chút.
Hắn biết điều đó thật tham lam.
Vì thế hắn chỉ có thể an ủi chính mình, tham lam một cách bí mật cũng không phải là tội lỗi.
Đỗ Tiến Đạm làm ra bộ dáng do dự, "Việc này lão thần cũng chỉ là nghe nói, bất quá là lời đồn đãi ở trên đường, không thể coi là thật, cũng không dám nói bậy làm bẩn tai thánh thượng."
Tiêu Cẩn suýt nữa đứng lên, hận không thể đem lão nhân này xách lên, cẩn thận tra hỏi rõ ràng.
Hắn nhẫn nhịn, chậm rãi nói: "Trẫm miễn cho ngươi vô tội, cứ nói không sao!"
Đỗ Tiến Đạm cười, hơi hơi khom lưng, tỏ ra lĩnh mệnh.
Khi Đỗ Tiến Đạm chậm rãi rời khỏi thiên điện, Tiêu Cẩn ngồi ở long ỷ đặc biệt hoảng hốt.
Khi hắn còn là Dung Vương, đã nghe nói qua việc Tiêu Định yêu thích nam sắc, vua của một nước có chút yêu thích kỳ lạ, không tới phiên thần tử hắn phê bình, Tiêu Cẩn chưa từng cũng không dám để ở trong lòng.
Không thể tưởng tượng được Trần Tắc Minh một thân anh khí chinh chiến sa trường nhiều năm, thế nhưng cũng sẽ là một trong số đó.....
Như vậy sự thật của cuộc đảo chính kia rốt cuộc là vì cái gì? Nguyên nhân vì sao bào huynh của hắn lại bị phế bị cấm túc rốt cuộc là gì?
Hắn đột nhiên có chút hãi hùng khiếp vía.
Thiếu niên Tiêu Cẩn ý thức được bên trong chuyện này là một mớ hỗn độn, những sự thật này chân chính bị che đậybởi thứ gọi là chính trị.
Chính nó đã tạo ra mình ngày hôm nay, nhưng chính mình lại đối với nó hoàn toàn không biết một chút gì.
Hắn nhìn lại chính mình, kinh ngạc phát giác rằng long ỷ này nguyên lai chính là đang ở trên một bãi cát lún.
Mà cho tới nay chính mình sớm đã ở nơi đầu sóng ngọn gió thế nhưng lại không hay biết.
Ánh mặt trời từ cửa điện chiếu vào, hắn niên thiếu đơn bạc đầu vai cuộn tròn, gắt gao dựa vào ghế, cả người và ghế cách tia sáng kia mấy bước.
Hắn hơi rũ ánh mắt, đôi mày cau lại và vẻ mặt hoang mang nhìn mọi người, hắn bỗng nhiên hiểu ra và đột ngột kinh hoảng.
Đỗ Tiến Đạm nhìn một lát, khóe miệng gợi lên một nụ cười đắc ý quỷ dị.
Nội thị tiễn Đỗ Tiến Đạm ra cung.
Đi đến chổ yên tĩnh, nội thị kia dừng lại bước chân, xoay người nói: "Đại nhân!"
Đỗ Tiến Đạm nhìn nhìn xung quanh, gật gật đầu, đè thấp thanh âm: "Hoàng công công nói gì?"
Nội thị kia nói nhỏ: "Mấy ngày gần đây trong cung cảnh vệ càng thêm nghiêm ngặt, tuần tra số lần cũng tăng lên rất nhiều......!Hoàng công công nói giờ phút này......!Sợ là khó có thể ra tay."
Đỗ Tiến Đạm cau mày, "Sao lại thế này?"
Nội thị nói: "Nghe nói là Điện Tiền Tư hạ mệnh lệnh."
Đỗ Tiến Đạm nghi hoặc nói: "Nghiêm Thanh?......!Không," hắn lập tức lại phủ định phỏng đoán này, "Hắn mới vừa thượng kinh không lâu, căn cơ còn nông cạn, sao có thể cảm thấy.
Có lẽ là có người khác chỉ điểm......!Chẳng lẽ là Trần Tắc Minh?"
Hắn chìm vào trầm tư.
Nhìn lẫn nhau không nói gì, nội thị trước mặt đột nhiên khom lưng giương giọng nói: "Đại nhân cảm thấy tốt hơn chưa? Mời đi theo ta!"
Cuối con hẻm, có hai cung nhân đang bê hộp đồ ăn đi ngang qua, bóng dáng yểu điệu bước đi.
Đỗ Tiến Đạm nhận ra sự bất tiện, cũng không nói nữa, thu liễm tâm thần.
Hai người một trước một sau đi tới trước cửa cung, Đỗ Tiến Đạm xoay người nói: "Phiền công công quay về trả lời giúp ta, nếu đã như vậy, chuyện này bàn lại sau."
Phía sau hắn là binh lính trên người cầm kiếm sáng lóe, hắn như thế quang minh chính đại mà nói, lại không có nữa điểm quay đầu nhìn hắn.
Thế sự trước nay luôn như thế, ngươi càng dám ở dưới ánh mặt trời, càng không ai nghĩ được đến đó là âm mưu.
Nội thị kia cung kính đáp lại.
Tiêu Cẩn sau khi hoảng loạn qua đi, đột nhiên nổi lên tâm tư, hắn muốn gặp Tiêu Định.
Tuy rằng hắn cũng không biết chính mình nhìn thấy y, có thể làm cái gì.
Trước đây hắn cũng không có cái dũng khí này, nhưng giờ phút này Tiêu Cẩn cảm thấy mình nhất định phải làm như vậy.
Lời Đỗ Tiến Đạm nói chưa chắc đã là chân tướng, lão nói rằng chính mình cũng chỉ là nghe nói
Hắn luôn có loại kỳ vọng này.
Bên ngoài Tĩnh Hoa thủ vệ nghiêm ngặt.
Sau khi điều tra, Tiêu Cẩn biết được người bảo hộ bên ngoài này cư nhiên là Độc Cô Hàng, vị tướng thân cận của Trần Tắc Minh.
Nếu là trước đây, hắn thấy cảnh tượng này, nhất định chỉ biết tán thành đội quân áo đen tài trí mưu lược, thủ đến mức một giọt nước cũng không tràn ra được, làm người yên tâm.
Nhưng hiện nay vật đổi sao dời, trịnh trọng như vậy đặc biệt chói mắt.
Ngụy Vương làm như vậy, kỳ thật có phải vì bảo vệ huynh trưởng? Rốt cuộc là nên yên tâm hay vẫn là đề phòng?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này hợp lý, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng hụt hẫng, bước chân yếu ớt.
Đi vào đình viện, mùi hương của gỗ đàn làm hắn có chút an tĩnh.
Mẫu thân Tiêu Cẩn là tín đồ, năm đó trong vương phủ cũng đốt loại hương này một thời gian dài.
Tiêu Cẩn đứng dưới tàng cây một hồi, sự quạnh quẽ như vậy làm hắn cảm thấy giảm bớt được sự xúc động.
Tiêu Định nghe tin lập tức ra tới, nhìn thấy hắn, kinh hãi một lúc, quỳ sát đất xưng thần.
Tiêu Cẩn nhìn người ca ca đã lâu không gặp, cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này Tiêu Định dáng vẽ gầy gò, biểu tình sa sút, trên người cũng bất quá là xiêm y bình thường, hắn tựa hồ không còn khí phách độc đoán mà bỗng nhiên biến thành như một người bình thường.
Ánh sáng chói lọi giống như kiếm khí bức người đã bị mài giũa đến mức ảm đạm trở nên buồn tẻ.
Hắn sớm đã không còn là vị quân vương khí chất bức người độc đoán năm đó nữa.
Chênh lệch to lớn như vậy, cơ hồ làm Tiêu Cẩn hơi có chút không thích ứng được.
Hắn trong lòng tràn đầy địch ý mà đến, lại nhìn thấy đối phương bây giờ, phát giác đối phương nguyên lai sớm đã chật vật bất kham.
Do dự một lúc lâu, hắn chỉ có thể đến rút ra một kết luận, Ngụy Vương đối người này tựa hồ cũng không hề có chút ưu đãi.
Hắn có chút xấu hổ vị sự hoài nghi lúc trước của chính mình, sự trung thành của Ngụy Vương chắc chắn không phải là giả, hắn bỗng dưng kiên định.
Tiêu Định quỳ thẳng trên mặt đất, trong mắt rưng rưng, tự xưng có tội.
Tiêu Cẩn im lặng một lát, có chút không biết làm sao.
Tiêu Định như vậy tựa hồ làm loạn hết toàn bộ kế hoạch của hắn, làm hắn có chút thất vọng, đồng thời cảm thấy có chút tội lỗi.
Nhưng đại ca như vậy cũng là trừng phạt đúng tội không phải sao?
Trong lòng hắn dao động không ngừng, nhưng mà máu mủ tình thâm, Tiêu Cẩn cuối cùng vẫn là bị sự hiu quạnh của Tiêu Định làm cho cảm động, sải bước lên trước đem đối phương nâng lên.
Tiêu Định cũng không bởi vậy mà sinh kiêu, hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm đi theo phía sau ấu đệ, không nói nhiều một chữ, càng không có chút quá phận.
Tiêu Cẩn nhìn đối phương, nhất thời sinh ra ảo giác, tựa hồ người trước mặt này không phải là bào huynh của mình, là vị hoàng đế đã từng đứng trên vạn người.
Rốt cuộc có nên hỏi hay không?
Tiêu Cẩn biết rõ ràng ngày hôm nay đến thăm là vì sự thúc dục vừa rồi làm tinh thần trở nên hăng hái, nếu như bây giờ không hỏi, tương lai hoặc vĩnh viễn cũng không có dũng khí để hỏi đến cái vấn đề kia.
"Trẫm nghe nói......!Ngụy Vương từng là Vương huynh......!Vương huynh......!Nhập mạc chi tân, chỉ sợ là lời đồn?"
Nhập mạc chi tân: Người có quan hệ thân cận.
Hắn rốt cuộc đem đề tài nhắc đến Trần Tắc Minh, nhanh chóng nhân cơ hội làm ra vẻ mặt lãnh đạm, đem lời bâng quơ nói ra.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Trên mặt Tiêu Định lộ ra vẻ kỳ quái, lát sau tựa hồ như hiểu, quỳ xuống nói: "Tội thần năm đó hành sự hoang đường, từng bức bách quá Ngụy Vương......, nhưng chuyện đó đã là của hơn mười năm trước, bất quá là trò chơi thôi, vạn tuế nếu là muốn trừng phạt, tội thần cũng không dám oán hận." Nói dập đầu.
Tiêu Cẩn vội la lên: "Như vậy kỳ thật là Vương huynh bức bách hắn? Đều không phải là......" Nói mặt ửng hồng lên, cơ hồ bị những lời nói của mình nói ra làm nghẹn lại.
Nghĩ kĩ lại, cổ cũng nóng ran.
Lần này, thể diện của Ngụy Vương bị chính mình làm cho mất hết mặt mũi.
Mặc dù xấu hổ nhưng đồng thời, không biết vì cái gì trong lòng lại rất là cao hứng.
Tiêu Định ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy nụ cười thoáng qua của hắn, nhẹ đến mức nhìn thấy không rõ, "Là tội thần sai."
Cảm xúc của Tiêu Cẩn rõ ràng thanh thoát lên, rốt cuộc vô tâm trì hoãn, tùy tiện hàn huyên vài câu, vui vui vẻ vẻ bãi giá hồi cung.
Tiêu Định nhìn theo bóng lưng người nọ rời đi, biểu tình đột nhiên thay đổi, hai mắt hơi hơi nheo lại, tràn đầy châm chọc cười cười..