Quyển : Đệ chương
Tiêu Định cảm thấy có gì đó không ổn.
Tĩnh Hoa cung là một cung điện bị bỏ hoang.
Năm đó chính điện cùng các sương phòng tả hữu hay các hành lang cũng không được tu sửa.
Bị bỏ hoang vì một số lí do, từ đó cũng không có người đến ở.
Đồ đạc bày biện ở đây cũng là được thêm vào sau này mà hầu hết đều là đồ vật cũ những nơi khác không cần tới.
Tiên đế từng đem nơi này làm nơi trừng phạt các hoàng tử, ở đây tự xét lại bản thân.
Năm đó thời điểm Tiêu Định sa sút, nhưng cũng là Thái Tử, vẫn luôn ở Đông Cung.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày, bản sẽ ở một nơi hoang tàn như thế này, một cung điện không có chút gì liên quan đến cung điện ngoài cái tên.
Ở trong giam cầm mà vượt qua chính bản thân mình tìm cách chỉ điểm giang sơn.
Những năm tháng sôi nổi khí phách hăng hái của cuộc đời.
Nhưng những biến cố thực sự đã xảy ra.
Khi một người đã quen ở trên cao, thời điểm ngã xuống, liền sẽ dị thường thảm trọng.
(Thảm hại trầm trọng.)
Thảm trọng này đối Tiêu Định mà nói, không phải chi phí ăn mặc.
Tiêu Định không phải là một quân vương đặc biệt để ý đến sự xa hoa, trên thực tế hắn đối với vật ngoài thân cũng không để ý nhiều.
Đương nhiên, mỗi khi có đại lễ tế bái làm kiện tân long bào, quy mô loan giá cần thiết, như vậy bình thường những lễ nghi trong phạm vi xa hành, hắn vẫn thoải mái chịu chi.
Nhưng Tiêu Định chân chính yêu thích chính là khi quân lâm thiên hạ, cái kiểu mà mọi người nơm nớp lo sợ, không dám ngước nhìn khí thế, bác bỏ chính sự, lắng nghe triều nghị.
Cái kiểu đối với hạ thần tâm tư rõ như lòng bàn tay, cân nhắc quyết định vụ án, định đoạt sinh tử của người khác không dám chối cãi.
Nói ngắn gọn là, Tiêu Định thích nhất là quyền lực.
Nắm quyền, hắn mới có cảm giác thỏa mãn.
Nhưng hôm nay, quyền trong tay hắn bị người đoạt đi, sinh tử hắn cầu người khác quyết định.
Hắn liền giống như sa vào một cái vũng bùn, sở hữu am hiểu lại phát huy không ra, sở hữu tinh thông lại bị người cướp đoạt.
Tiêu Cẩn lưu lại hắn không giết, bất quá là vì muốn cái thanh danh nhân nghĩa, điều này thật sự rõ ràng.
Nhưng trong cung không ai dám nói.
Bọn nô tài hạ nhân có đồng tình, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có việc không liên quan mình, có lập tức phản bội, cũng có kiên trì trung thành, nhưng đó điều là những góc nhìn và vị trí nhẹ tựa lông hồng mà thôi.
Liền giống như con kiến không thể lay một cái cây khổng lồ cao chót vót, mấu chốt của vấn đề này chung quy cũng là ở giữa huynh đệ Tiêu gia mà thôi.
Bản thân sống đến cuối đời, tác dụng duy nhất cư nhiên lại là công cụ để người khác đánh bại được tên tuổi và thô tục.
Đối với Tiêu Định, người bản tính luôn luôn ngạo mạn mà nói, có một loại tác động mạnh dị thường đánh vào.
Nhưng hắn không thể không im lặng thừa nhận.
Hắn trước nay rất có ngạo khí, nhưng mạng sống của hắn quan trọng hơn sự kiêu ngạo.
Tiêu Cẩn chắc chắn hiểu được việc giữ lại tính mạng của một vị quân vương là một việc làm vô cùng mạo hiểm.
Vì thế đệ đệ hắn vô tình hoặc cố ý ngăn cách hắn cùng với trần thế lui tới, các loại ngày hội thịnh yến, quần thần không thể lộ diện trước mặt hắn.
Trong ngày tế tự, hắn cũng không thể xuất đầu.
Hậu phi của hắn bị Tiêu Cẩn đưa vào chùa miếu, để tóc tu hành, với mỹ danh vì hắn cầu phúc chuộc tội.
Tiêu Cẩn hy vọng mọi người sẽ dần dần coi thường sự tồn tại của Tiêu Định trong những năm tháng dài đằng đẳng.
Từng bước xóa sổ từng người.
Đối với điểm này, Tiêu Định rất rõ ràng, cho dù hắn không cam tâm, cũng không có biện pháp đối phó.
Hắn ở trong cung đã hơn năm, mấy độ thăng trầm, lòng tham và sự độc ác của nhân gian bộc lộ trong những âm mưu thâm độc trong chốn thâm cung, sớm đã thấy rõ.
Tiêu Cẩn chỉ là một thiếu niên, suy nghĩ việc làm thật sự đơn giản dễ hiểu.
Hắn không thể không như vậy, thể hiện ra vài phần tư thái vạn phần cảm thích.
Vào lúc này, không có nhiều việc hắn có thể làm, hắn mong nhờ vào việc cùng chung dòng máu nhà đế vương, có chút máu mũ tình thâm để giữ lại tính mạng của mình, đó là một việc.
Có thể kéo dài được bao lâu, Tiêu Định cũng không nắm chắc, nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục làm.
Có thể đảm bảo ngày nào hay ngày ấy.
Trong khi Tiêu Định tận lực duy trì nhưng đồng thời không phải là không có những suy nghĩ tiêu cực.
Đối với tương lai, hắn một mảng mờ mịt, như thế này khuất nhục ngày qua ngày, thẳng đến tắt thở? Hoặc là không làm được những điều này, một ngày nào đó liền có người cầm thánh chỉ tới lấy mệnh?
......Tương lai của hắn hoàn toàn nằm trong tay người khác nắm giữ.
Tuy nhiên Tiêu Định không chịu nhượng bộ, hắn có thể đối Tiêu Cẩn quỳ xuống, đối với bào đệ hắn quỳ xuống, đối với kẻ đã từng là thần tử của hắn quỳ xuống, nhưng hắn không thể đối với vận rủi lúc này quỳ xuống.
Hắn có đôi khi cũng sẽ nhớ tới tình cảnh lúc trước chính mình phong vương cho Tiêu Cẩn, khi đó Tiêu Cẩn là một hài tử nhút nhát hướng nội.
Ngay cả một câu hỏi chuyện của Tiêu Định, cũng có thể làm Tiêu Cẩn sợ đến sau một lúc lâu không dám lên tiếng.
Nhưng lúc này thiên địa mọi thứ đều đảo lộn.
Nếu ngã xuống, ngươi phải để đối phương nhận ra mình là người chiến thắng.
Tiêu Định đã không làm sạch những sự khuất nhục đó, những thứ đó đó sẽ làm cho thất bại của hắn trở nên thực tế hơn.
Nhưng mà chỉ có một người, hắn không thể để y nhìn thấy trạng thái yếu ớt này của mình.
Hắn mỗi khi nghĩ đến người dùng vũ lực bức hắn thoái vị, liền dị thường kích động.
Hận không thể đem ra băm thành một đống thịt vụn.
Hắn có hôm nay hoàn toàn bởi vì y.
Vì thế hắn đối mặt với kẻ đã thành Ngụy Vương kia, kẻ loạn thần tặc tử đứng trên vạn người, sắc mặt chưa bao giờ giả vờ .
Hai người bọn họ luôn là đối chọi gay gắt, vô luận từ kiến thức, từ lập trường, từ tính tình, bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Tiêu Định tự hỏi nguyên nhân chính mình lúc trước chậm chạp không diệt trừ người này, nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể nói chính mình là hồ đồ.
Hắn nhìn thấy điểm yếu của người này, lại không nhìn thấy y bản chất quật cường.
Sự quật cường kia dẫn tới kẻ ti tiện dám sinh dị tâm, cuối cùng lột đi lớp da.
Lúc sau Ngụy Vương được hoàng đế sủng ái, quyền thế như mặt trời ban trưa, tin đồn ngày càng nhiều.
Tiêu Định cũng không ngạc nhiên chút nào, bào đệ của hắn sinh ra đã yếu đuối, có vẻ phù hợp với thói quen trung thành và ngụy tạo của vị tướng quân phản loạn, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, một liên minh như vậy không phải là thái độ chuẩn mực.
Đỗ Tiến Đạm đã già tóc cũng đã bạc, nhưng y không học được sự rộng rãi, không có thói quen bị người khác đàn áp.
Tiêu Định quá hiểu hai gã thần tử này.
Khác với Tiêu Cẩn vẫn đang bị kìm chế, hắn đã đem hai người kia nhìn rõ ưu điểm khuyết điểm của từng người.
Như Dương Như Khâm đã nói, phân chia chiến lợi phẩm không đều dĩ nhiên xảy ra nội chiến.
Hắn nhẫn nhục chính là để chờ ngày này.
Hắn biết đây chính là cơ hội duy nhất của hắn.
Cuộc cãi vả bên ngoài điện không dứt bên tai.
Đây là lần thứ hai trong mấy ngày gần đây, tiếng chửi bới la hét của các quân sĩ áo đen cuối cùng cũng biến thành một tràn reo hò vỗ tay cổ vũ.
Nghe động tĩnh, hình như là đang có người đánh nhau.
Kết thúc lại đột nhiên một tiếng quát lớn, phá vỡ sự phấn khích kì lạ là này thành hai phần.
Tiếng quát kia là thanh âm của Độc Cô Hàng.
Bởi vì khoảng cách xa, Tiêu Định nín thở cũng nghe không rõ nội dung cụ thể thiếu niên kia răng dạy.
Hắn đứng dậy đẩy cửa ra, cất bước ra khỏi phòng, sự tranh chấp ngoài sân tựa hồ đã ngừng, lại không một tiếng động.
Những nhánh cây trong viện nhẹ đung đưa theo gió, giống như tâm trí bất định của hắn bây giờ.
Nơi này là lãnh cung, cách tiền triều xa xôi, người lui tới không nhiều lắm, vì thế binh sĩ canh phòng cũng không như vậy câu nệ, nhưng liên tục tranh chấp vẫn là hiện ra chút bất bình thường.
Trong quân là cấm riêng tư đánh nhau, huống chi là trong cung.
Tiêu Định có thể hiểu được sự tức giận trong giọng nói Độc Cô Hàng, tuy nhiên hắn nghi ngờ lí do vì sao hắc giáp quân xưa nay được biết đến với đội quân nghiêm ngặt kỷ luật lại ba lần bốn lượt bị khiêu khích.
Buổi trưa, Tiêu Định thừa dịp thủ vệ đưa cơm vô tình dò hỏi.
Quân sĩ đưa cơm kia bị vén lên mối hận cũ thù mới, nhịn không được mắng: "Điện Tiền Tư kia đúng là lòng dạ chó má, tổng kiếm chuyện!" Nói xong, quân sĩ phát giác hoảng sợ vội che miệng, tuy rằng đối phương bị phế, nhưng rốt cuộc từng là thiên tử, chính mình nói ra ô ngôn, là đại bất kính.
Tiêu Định cười cười, thấy đối phương cảnh giác, cũng không dám tiếp tục hỏi tiếp.
Nhưng cho dù là một câu ngắn ngủi như vậy, lộ ra tin tức cũng không ít.
Tỷ như, Điện Tiền Tư rất có thể không còn thuộc về Trần Tắc Minh quản hạt.
Nếu không, Độc Cô Hàng là thân tín của Trần Tắc Minh, vì cái gì sẽ không thể khống chế được cục diện?
Tiêu Định ý thức được, trong triều có lẽ có chút biến cố, biến cố này rốt cuộc là hắn vẫn luôn ngẩng cổ chờ đợi, đây là điều hắn đã biết từ trước.
Nhưng hắn không thể phán đoán sau khi bị ngăn cách với nhân thế quá lâu.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu nữa, hắn không cần dốc tâm suy đoán như vậy nữa.
Đêm nay, tâm muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tiêu Định ở dưới đèn nghe được âm thanh cửa cung bị mở ra, hắn đẩy cửa sổ nhìn ra, nhìn thấy Độc Cô Hàng đưa một người tiến vào viện.
Khi người nọ quay đầu đi khỏi mọi người, khuôn mặt hắn nữa ẩn nữa hiện trong vầng sáng mờ nhạt dưới ngọn đèn trong cung.
Hắn tựa hồ có chút mỏi mệt, trên mặt cau lại, nhưng không thể che dấu được sự tuấn lãng bẩm sinh, cùng nhiều năm chinh chiến mài giũa ra anh khí.
Tiêu Định giật mình, cái tên kia ở trong miệng miêu tả sinh động.
Trần Tắc Minh?!
Tiêu Định quay lưng lại, tâm theo tiếng nổ của hoa đèn kia, đột nhiên nhảy dựng.