Thủ đô của Trạch Nam là Kiến Nghiệp, trấn thủ ngay ở cửa sông Trường Giang, thực lực thương nghiệp rất mạnh. Lần này Hướng Hoằng Huy tới Thánh Hoa, ngoài việc chúc thọ còn muốn thương thảo vấn đề thuế quan với hoàng đế Thánh Hoa. Y biết Thánh Hoa rất coi trọng lễ nghi, nên lúc nghe tin người này thỉnh y tiến cung ở nhà khách, đã đoán được đại khái cần chuẩn bị những gì.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong ngự hoa viên toàn là những giống hoa quý hiếm, ở gần đó có hành lang gấp khúc xây trên mặt hồ, ngẩng đầu nhìn qua là có thể thấy ánh nước lấp lánh. Diện tích ở đây rất lớn, cứ cách một đoạn lại có một tiểu đình, lần trước bọn họ ngồi ở một tiểu đình trong rừng, lần này thì muốn đi lên phía trên mặt hồ xanh màu ngọc bích.
Hành lang bằng gỗ quanh co, kéo dài tới giữa hồ. Long Tuấn Thiên sóng vai với y, trên mặt luôn lộ ra nụ cười thích ý, rất là bình dị gần gũi.
Hướng Hoằng Huy âm thầm quan sát, không khỏi nhớ tới trước khi người này đăng cơ thì đã được phong làm thái tử từ sớm, không có nhiều hoàng tử cùng lứa. Người này theo cha quản lý triều chính, có một mẫu hậu hiền lành thương yêu con cái, còn có một đệ đệ đáng yêu, chắc là tuổi thơ rất vui vẻ, có lẽ đó là lý do để nụ cười này không chứa bất kỳ tạp chất nào. Nhưng nếu leo lên đến vị trí này, thì hẳn là phải trải qua không ít máu tanh.
Cho nên dù tươi cười của người này có ấm áp, cũng không làm cho y thả lỏng cảnh giác.
Long Tuấn Thiên có thể nhận ra tâm tình này qua ánh mắt y, nhưng cũng mặc kệ, tiếp tục ôn hòa thương lượng chuyện thuế quan.
Hướng Hoằng Huy im lặng nghe, lúc này hai người đã đi tới hành lang phía trên hồ nước, sàn nhà bằng gỗ thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kẽo kẹt nặng nề. Y bước về phía trước một bước, đột nhiên thấy dưới chân trống rỗng, một tiếng răng rắc rất nhỏ cùng với tiếng hô của người kia truyền tới rõ ràng bên tai.
“Hoàng tử cẩn thận!”
Trong giây phút bất ngờ không kịp trở tay, Hướng Hoằng Huy biết là tấm ván gỗ dưới chân bị gãy rồi, có lẽ không đến mức rơi xuống đi, chỉ là thân thể không khống chế được mà nghiêng sang một bên.
Long Tuấn Thiên tay mắt lanh lẹ, một tay giữ thắt lưng rồi ôm chầm vào lòng, giúp y ổn định thân thể. Người này dựa vào trong g ngực của hắn, dù là chỉ trong giây lát, lại cũng đủ cho hắn cúi đầu xuống mà hưởng thụ hít sâu một hơi. Mùi hương thơm ngát đặc biệt thấm vào tận g ngực, trái tim hơi rung động.
Hắn nhanh chóng buông tay, trong mắt mang theo lo lắng vừa phải: “Hoàng tử không có chuyện gì chứ?”
Hướng Hoằng Huy chỉ hơi lảo đảo một chút, trong mắt không có một chút kinh hoàng nào. Y đứng lại, khóe miệng hơi mỉm cười: “Không sao.” Y cúi đầu, chỗ ván gỗ bị gãy hơi sậm màu hơn một chút, hiển nhiên là lâu năm chưa được tu sửa, có điều… Đôi mắt hoa đào của y nhíu lại, những ván gỗ xung quanh đều còn tốt, vậy tại sao chỗ này lại bị mục, hơn nữa màu sắc của tấm gỗ này so với những tấm xung quanh có khác biệt một chút…
Y vừa nghĩ đã hiểu, chỉ cảm thấy mình quá ‘may mắn’, tự nhiên lãng phí công sức của người khác mất rồi.
Long Tuấn Thiên cúi đầu nhìn một chút, nhíu mày: “Sao lại thế này? Trẫm nuôi các ngươi để ăn không ngồi rồi hả? Không biết sửa chữa những chỗ bị hỏng sao? Hả?”
Tiểu thái giám phía sau bước vội lên trước một bước: “Hoàng thượng bớt giận, nô tài sai người tới sửa ngay, tiện thể gọi thái giám quản sự tới luôn.”
“Không cần gọi,” Long Tuấn Thiên nói, “Bảo gã nhận hai mươi trượng, phạt lương bổng một tháng.”
“Vâng.”
Long Tuấn Thiên nhìn Hướng Hoằng Huy, áy náy nói: “Nô tài không làm tốt, để hoàng tử sợ hãi rồi.”
“Hoàng thượng không cần lo lắng.” Hướng Hoằng Huy cười nói, nghĩ thầm người này không phát hiện ra điều gì bất thường sao, chẳng lẽ làm hoàng đế thuận lợi quá nên không lo lắng gì? Y tiếp tục đi về phía trước, lại chợt nghĩ đến lúc nãy người này hoàn toàn có thể đưa tay ra đỡ, sao lại ôm làm gì? Y âm thầm quan sát, thấy vẻ mặt hắn không giống, liền nghĩ chắc chỉ là động tác trong vô thức mà thôi.
Long Tuấn Thiên chiếm lợi, tâm tình rất tốt, đi tới tiểu đình với y. Hai người định ra thuế quan hai nước, lại nói vài chuyện nhỏ nhặt. Long Tuấn Thiên đứng dậy đi tới cạnh lan can, cá trong hồ được người ta cho ăn thành quen, thấy có người tới thì chủ động bơi lại gần. Hắn tiện tay ngắt vài miếng điểm tâm thả xuống.
Tiểu lâu được xây trong hồ, có thể nhìn được toàn cảnh xung quanh không sót thứ gì, gió nhẹ thổi vào trong tiểu đình, tiếng cá quẫy nước khe khẽ, làm người ta thấy thư giãn thoải mái. Hướng Hoằng Huy im lặng nghe một lúc, híp mắt, cảm thấy rất dễ chịu. Từ nhỏ, y phải sống những ngày tranh đấu lục đục, ít có thời gian bình thản như thế này, cảm giác hoàng đế Thánh Hoa cho y thật sự rất kỳ lạ.
Long Tuấn Thiên liếc y một cái, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp, lặng yên không mở miệng.
Hướng Hoằng Huy hưởng thụ cảm giác yên tĩnh khó có được, hơi nghiêng đầu. Cách đó không xa có một đoàn người đang chậm rãi đi về phía này, đi đầu là một người mặc hoa phục, rực rỡ chói mắt. Đôi mắt hoa đào của y chớp chớp, hoàng thượng vừa đến không lâu, người này đã vội vàng tới rồi, như vậy xem ra… Y cười đứng dậy, xin cáo lui.
Long Tuấn Thiên nghĩ thầm thật đáng tiếc, đành nhìn y đi xa. Hắn ngồi lại vào ghế đá, theo thường lệ cầm chén rượu phía đối diện lên, rót một chén, uống một ngụm. Người nọ đi xa dần, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt. Trung thu qua, người nọ phải đi, dù sao cũng nên nghĩ cách giữ chân y lại mới tốt.
Ánh mắt hắn chuyển sang, nhìn Dung Phi đang đi gần tới, ra lệnh: “Đi nói với nàng vài câu, à, lấy vài món linh gì cũng được đưa cho nàng, bảo đây là phần thưởng của trẫm, tuy cái bẫy kia nàng chuẩn bị cho trẫm, nhưng cuối cùng thì cũng có chỗ dùng được.”
“Vâng.”
Long Tuấn Thiên nhìn tay mình, lại nghĩ tới mùi hương thơm ngát vừa nãy, đôi mắt liền tối lại.
“Hướng Hoằng Huy,” hắn chuyển chén rượu, nhẹ giọng ngâm nga, bầy cá còn đang ăn, làm cho mặt nước gợn sóng lay động, một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi hắn, âm cuối nhẹ nhàng hòa vào tiếng nước, “… Hướng Hoằng Huy.”
Long Thiên Tài biết hôm nay phải hồi cung, dù là không tình nguyện, nhưng cũng phải nghe lời quay về: “Tiểu Vân Nhàn, ngươi không muốn vào cung với ta vài ngày sao?”
“Không,” Vân Nhàn không thèm nghĩ đã nói, “Ta thấy chỗ nào cũng không an toàn, trừ chỗ của Triển Lăng Yến.”
Long Thiên Tài khinh bỉ nhìn cậu: “Ngươi sợ tên yêu quái đó đến thế cơ à?”
“Ca,” Vân Nhàn nghiêm mặt nói, “Đổi thành ngươi bị y hành hạ, ngươi cũng sẽ sợ thôi.”
Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, suy nghĩ thủ đoạn của tên yêu quái này một chút, thầm nghĩ đổi thành hắn thì cũng không tốt hơn được chút nào.
Mấy người chậm rãi đi trên đường lớn trong kinh thành, chợt nghe thấy phía trước có tiếng người khóc, thê thảm vô cùng: “Độc ác quá, kẻ nào lại dám làm chuyện ác tày trời này với con! Nhìn con gầy đến thế này!”
Bọn họ ngẩng đầu, thấy phía trước có mấy người đang đỡ một người, quần áo người nọ rách nát, giống như mấy tên ăn xin trên đường cái. Đúng lúc bọn họ nhìn sang thì người đó cũng nâng mắt. Người nọ còn một chút ý thức, mơ màng liếc mấy người xung quanh, lập tức trừng mắt, chỉ tay: “Ngươi… các ngươi…”
Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng thời chớp chớp mắt.
“Ngươi… các ngươi…”
“Khoan Nhi,” phụ nhân xinh đẹp khóc nấc lên, “Con làm sao vậy Khoan Nhi?”
Người nọ tức giận không nói lên lời, cơ thể gã đã yếu lắm rồi, lúc này khí huyết lại bốc lên, hai mắt trợn ngược, hôn mê.
“Khoan Nhi? Khoan Nhi?” Phụ nhân kia kêu khóc hai tiếng, quay đầu nhìn về phía hai người bị chỉ. Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, quay phắt người về phía Vân Nhàn, trách cứ: “Ngươi nhìn xem, đã bảo đừng có ra ngoài mà, lại có người hôn mê rồi đây này!”
“…” Vân Nhàn thành khẩn nói, “Xin lỗi, là lỗi của ta.”
“…” Phụ nhân kia vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, “Khoan Nhi chỉ cả hai người các ngươi.”
Long Thiên Tài nói: “… Ta cũng có lỗi.”
Cô tướng quân trầm mặc một chút, tiến lên kéo Long Thiên Tài: “Đi, ta mang các người đến nha môn.”
“Ừ!” Thế mà hai người kia lập tức gật đầu, đi theo.
Phụ nhân kia: “…”
Mấy người nhanh chóng đi xa, Cô tướng quân nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi đã làm gì người ta vậy?”
Khóe miệng Vân Nhàn co giật, nhẫn nhịn: “Ca, ngươi biết điều một chút đi, đừng có trưng cái vẻ mặt đó ra nữa.”
“Không được,” Long Thiên Tài cười ha ha, “Sao ta lại quên chuyện này được cơ chứ, năm nghìn lượng bạc, ha ha ha ~”
Cô tướng quân vô cùng kinh ngạc: “Chuyện là như thế nào?”
“À, trên đường chúng ta cứu một tên béo, hắn đồng ý cho chúng ta năm nghìn lượng.” Long Thiên Tài tón tắt câu chuyện, Cô tướng quân nghĩ lại người kia gầy chỉ còn da bọc xương, liền trầm mặc. Khó trách người nọ nhìn thấy bọn họ mà tức đến ngất xỉu luôn.
Giấy nợ đã được cất cẩn thận trong hành lý, mà hành lý lại để trong hoàng cung. Long Thiên Tài lập tức mặc kệ Vân Nhàn, kéo mặt than vội vàng hồi cung. Nhưng sau khi trở về, hắn biết được hoàng huynh tìm mình, đành phải sai mặt than đi tìm giấy nợ, còn mình thì đi theo thái giám.
Long Tuấn Thiên đang ở trong thư các, thấy hắn đến thì mỉm cười, nhìn nhìn vết tích trên cổ hắn, nhưng không thể hiện gì ra nét mặt, vẫy tay: “Hạo Hạo đã về rồi, công chúa nói thế nào?”
“Viết một phương thuốc, bảo đệ về uống theo đó.” Long Thiên Tài nói, thong dong đi qua.
Long Tuấn Thiên kéo hắn vào lòng xoa đầu, cười nói: “Lát nữa sắc thuốc lên, nhớ uống đúng giờ.”
Long Thiên Tài gật đầu, hỏi: “Hoàng huynh, huynh tìm đệ có việc gì vậy?”
“Ừ, những người đệ áp tải tới đây nên xử lý rồi.”
Long Thiên Tài vỗ tay một cái: “À, không nói thì đệ quên mất, bọn họ bắt cóc tiểu Vân Nhàn, mà đệ lại nhận cậu ấy làm đệ đệ, huynh nói xem phải xử bọn họ tội gì?”
Sao, đệ đệ ư?” Long Tuấn Thiên cười nói, “Thế thì phải khép vào tội lớn rồi, đệ nói với ta xem đệ với Vân Nhàn kia có quan hệ như thế nào đi.”
Long Thiên Tài nghe hắn dùng là ‘ta’ chứ không phải ‘trẫm’, thầm nghĩ đúng là người này rất thương tiểu vương gia trước kia, không đặt nặng lễ nghi quân thần giữa hai người. Long Thiên Tài nắm được điểm này, mới chậm rãi kể lại.
Long Tuấn Thiên im lặng nghe, hắn gọi Hạo Hạo tới chủ yếu để giải thích chuyện của Vân Nhàn, nghe đến đó thì hỏi luôn: “Vậy giữa cậu ta và hoàng tử hai nước Cổ Thục Trạch Nam có mối quan hệ gì?”
“Cụ thể thì đệ không rõ, chỉ biết đại khái thôi.” Long Thiên Tài nói hết những gì mình biết ra, rồi nghiêng đầu nhìn hoàng huynh nhà mình.
Vẻ mặt Long Tuấn Thiên không thay đổi gì, cười hỏi: “Chung tình cổ à?”
“Đúng vậy, tiểu Vân Nhàn thật đáng thương.”
Long Tuấn Thiên vẫn cười: “Nếu cậu ấy là đệ đệ của đệ, thì cũng là đệ đệ của ta. Lần này cũng có thể nói Vân Nhàn đã lập công lớn, ta hạ thánh chỉ, phong thẳng cậu ấy làm vương gia, sau đó cứ từ từ xử lý.”
Long Thiên Tài kinh ngạc, phong một người khác họ lên làm vương gia sao có thể cứ thích phong là phong được? Dù Vân Nhàn lập công lớn, nhưng cũng không đến mức được phong vương. Long Tuấn Thiên cười nhìn hắn: “Hạo Hạo thấy ta làm như vậy có mục đích gì?”
Lông mày Long Thiên Tài giật giật, quan sát một lúc mới nhận ra không phải người này muốn thử mình, đành nói: “Triển Lăng Yến muốn cưới Vân Nhàn, bây giờ huynh phong cậu ấy làm vương gia, thì Vân Nhàn chính là người của Thánh Hoa rồi. Nếu Triển Lăng Yến muốn kết hôn thì y phải thương lượng chuyện này với huynh, đúng không?”
Long Tuấn Thiên xoa xoa đầu hắn: “Thông minh.”
Long Thiên Tài lập tức híp mắt: “Ca, cứ mạnh tay với y vào, bắt y phải đưa thật nhiều sính lễ.”
Long Tuấn Thiên cười đáp ứng, rồi cho Long Thiên Tài đi. Hắn nhìn Long Thiên Tài đi xa, nghiền ngẫm cười nhẹ: “—- Cổ à…”
Tiểu vương gia đi về tẩm cung của mình, cầm tờ giấy nợ mà cười như điên như dại. Nhưng bây giờ hắn không có cơ hội rời cung, đành phải ngoan ngoãn đợi, chờ lần sau đến cửa đòi tiền.
Đã nhiều ngày Cô tướng quân dùng hết các loại biện pháp vào hoàng cung để tìm người, nhưng tìm đi tìm lại vẫn không tìm được ba người kia. Y trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ, mồ hôi lạnh cứ thế tí tách rơi xuống.
Ba người kia… Chẳng lẽ là phi tử trong hậu cung?
Y nhớ lại ngày ấy tiểu vương gia nói mơ, thầm nghĩ từ lời nói có thể thấy hẳn là bọn họ đã qua lại với nhau rồi… Mồ hôi lạnh của y dày thêm một lớp, tranh đấu và rắc rối cung đình, cho dù hoàng thượng cưng chiều tiểu vương gia cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho việc đệ đệ và nữ nhân của mình dan díu với nhau.
Long Thiên Tài đợi ở trong cung chán gần chết, đáng lẽ hoàng huynh không nên để mặt than kéo hắn đi dạo trong cung hết lần này đến lần khác. Hắn than thở: “Mặt than, chúng ta không vào hậu cung đi dạo được à?”
“…” Cô tướng quân hít sâu một hơi, yên lặng quay đầu nhìn hắn, con ngươi sâu thẳm. Vương gia, có phải ngài muốn đến ôn chuyện cũ không?
Long Thiên Tài vội lùi lại sau một bước dài: “Ngươi nhìn ta như thế làm gì?”
“… Vương gia,” Cô tướng quân nói, “Chúng ta thành hôn đi.”
“… Ngươi đừng có nằm mơ!”
“Vương gia, có vài việc không thể thay đổi được, đây là số mệnh, ngài đừng hy vọng nữa,” Cô tướng quân kiên trì khuyên nhủ, mong rằng người này sẽ nghĩ thoáng một chút, tiếp tục nói, “Chúng ta thành hôn đi, sau đó ta sẽ đối đãi thật tốt với ngươi.”
Mẹ nó, dám bảo mệnh ta là phải gả cho ngươi à?! Long Thiên Tài nổi giận: “Đừng hòng!”
“Vương gia, ta trả tiền.”
“…” Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, “Trả bao nhiêu?”
“Ta có bao nhiêu tiền thì cho ngươi bấy nhiêu.”
Long Thiên Tài suy nghĩ một chút, mình là vương gia, cũng không thiếu thốn vài đồng lẻ, vì số tiền này mà bán thân thì cũng không đáng… Hắn sờ sờ cằm: “Trước tiên ngươi đưa đủ tiền đây đã, rồi ta sẽ suy nghĩ.”
Cô tướng quân trầm mặc giây lát: “Vương gia, ngài cứ ra giá đi, ta sẽ giao đủ ngay.”
“…”
“… Vương gia?”
Long Thiên Tài mặc kệ y, lầm bầm quay đầu, quyết định đi ngủ. Mà lúc hắn tỉnh thì trời đã tối rồi, còn hai ngày nữa là tới trung thu, mặt trăng treo trên không trung cũng dần dần tròn trịa. Hắn đứng ở cửa tầm cung nhìn một lát, ai oán nói: “Đêm dài chầm chậm trôi qua, không có giai nhân làm bạn…”
Hắn còn chưa dứt lời, Cô tướng quân đã đi ra. Y chợt run lên, người kia đang nhìn thẳng về phía hậu cung, y sợ hãi mà vội vàng ôm hắn vào trong lòng, bất chấp tất cả kéo vào trong phòng, thấp giọng nói: “Dùng lời của ngươi đã nói, có đôi khi gặp lại chẳng thà không gặp.”
“…” Khóe miệng Long Thiên Tài giật giật, “Ngươi nói ai cơ? Tiểu Vân Nhàn á?”
Cô tướng quân không nói ra, kéo hắn đi vào phòng. Thái giám cung nữ trong phòng thấy bọn họ ôm nhau, vội vàng thức thời lui hết ra ngoài, còn săn sóc đóng cửa lại. Bên trong chỉ còn hai người bọn họ, bầu không khí liền trở nên mờ ám.
Loại chuyện thế này xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, Long Thiên Tài nhạy cảm nhận thấy hô hấp của người phía sau nặng hơn, nhíu mày quay đầu: “Ta nói cho ngươi biết, mặt than.. Ưm a…”
Cô tướng quân cúi đầu hôn hắn, trong lòng lại rối loạn, vừa hôn vừa thấp giọng nói: “Ngươi và máy vi tính…”
“Máy vi tính?” Nhất thời Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc.
“Ừm, có một thời gian ngươi nằm mơ mà chỉ gọi tên nàng.”
“Có sao?” Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, rồi thở dài, “Kiếp này ta và máy vi tính đã được định trước là sẽ vô duyên rồi.”
Cô tướng quân lập tức thở hắt ra: “Ngươi hiểu rõ là tốt rồi.”
“… Sao?” Bỗng nhiên Long Thiên Tài cảm thấy hình như có chỗ nào là lạ. Cô tướng quân không đáp, tay y đã cởi đai lưng người này ra từ lâu rồi, bây giờ mới nhẹ nhàng tiến vào, cách một lớp áo mỏng chậm rãi xoa lên làn da.
Long Thiên Tài thở dốc một tiếng, cảm thấy mình có cảm giác rồi, vội vàng đè bàn tay đang giở trò của y xuống, cả giận nói: “Sờ cái gì mà sờ? Ta nói cho ngươi biết, lần này mà không trả tiền thì ngươi đừng có mơ được sờ!”
“…”
“Nghe rõ chưa?!”
Cô tướng quân trầm mặc trong giây lát, thản nhiên nói: “Vậy ngươi sờ ta, ta không thu tiền ngươi đâu.”
“…!!!”
Editor: Đây là ví dụ điển hình của câu: Cái gì không mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền B-)
Tiểu phiên ngoại:
Một ngày nào đó vào một tháng nào đó, lão thầy hèn mọn tan tầm về nhà, trên tay xách vài túi đồ ăn và mấy món đồ linh : “Tiểu Nhàn ~ tôi về rồi ~”
Thích khách Vân Nhàn vẫn ngồi trên sô pha xem tv như thường lệ.
Lão thầy hèn mọn lại gần lấy lòng: “Tiểu Nhàn, tôi mua cho cậu nhiều đồ lắm, có muốn xem không?”
Vân Nhàn hờ hững, nhìn không chớp mắt.
Lão thầy hèn mọn ném đồ xuống, móc ra một cái ô tô đồ chơi kéo chốt, đẩy xe chạy chậm chậm trên bàn trà: “Tiểu Nhàn, nhìn này ~”
“…”
Lão thầy hèn mọn cắn ngón tay suy nghĩ một lát: “Không sao, còn có thứ khác.” Anh móc ra một con heo màu hồng phấn, kéo dây cót, con heo vừa kêu vừa đi qua đi lại trên bàn trà.
“…”
“Tiểu Nhàn?”
“…”
“Không sao, còn có cái này!” Lão thầy hèn mọn lấy ra một cái trống bỏi, “Cậu nhìn đây này ~ bác sĩ nói những thứ này có thể làm cậu nhớ tới những ký ức tuổi thơ, hồi nhỏ tôi cũng chơi mấy thứ này, nhìn xem ~ chơi có vui không ~ cậu có nhớ ra gì không?”
“…”
Lão thầy hèn mọn suy sụp trùng vai, yên lặng mang đống đồ còn lại vào nhà bếp.
Con ngươi của Vân Nhàn bỗng nhiên giật giật.
Lão thầy hèn mọn dừng lại ngay tắp lự, lắc lắc thứ đang cầm trên tay, thấy con ngươi người này lại giật giật, vui vẻ móc ra: “Tiểu Nhàn, đây là hành ~ cậu nhìn đi ~”
“…”
Lão thầy hèn mọn suy nghĩ một chút, móc trái dưa chuột ra lắc lắc.
“…”
Rau xanh, trứng chim, xương sườn.
“…”
Lão thầy hèn mọn cúi đầu nhìn, thấy chẳng còn gì, chì còn một con dao. Sáng nay thấy dao rọc giấy trong phòng sách bj hỏng, hôm nay mới đi hàng tạp hóa mua một cái mới. Anh yên lặng cầm lấy.
Quả nhiên ánh mắt Vân Nhàn dán chặt vào.
Lão thầy hèn mọn rút dao ra khỏi vỏ, thân dao sáng như tuyết.
Con ngươi Vân Nhàn cũng sáng theo.
“Tiểu Nhàn ~” lão thầy như hiến vật quý đưa qua, “Đây ~ đây ~”
Vân Nhàn cúi đầu, im lặng một lát, do do dự dự đưa tay.
Lão thầy giật mạnh lại, cực kỳ kích động, nước mắt tràn mi, cuối cùng thì người này đã có phản ứng rồi! Cả người anh run lên, muốn làm cho người này mở miệng nói chuyện, kết quả bị ngược thành quen, lời ra khỏi miệng lại biến thành: “Cậu đánh tôi một cú thì tôi đưa… Oa…”
Nằm thẳng, ngay đơ.
Vân Nhàn lạnh nhạt thu tay, nhặt đao lên, rút ra lật qua lật lại ngắm, thỏa mãn cầm lấy, ôm vào trong ngực ngồi xuống tiếp tục xem tv.
Đôi mắt của lão thầy hèn mọn xanh tím, nhìn chằm chằm trần nhà: “Tại sao…”
“…”
“Hu hu hu… Sao không chết luôn từ ngày hôm đó cho rồi…”
“…”