Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

chương 29: lưu manh khốn nạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Ngọc Cẩn vội vàng giải thích: “Anh ta không nói trực tiếp mà là tôi đoán thôi”.

Diệp Chiêu hỏi lại: “Anh tin?”.

Hạ Ngọc Cẩn căng thẳng nói: “Một chút...”

Diệp Chiêu nhìn anh ta với ánh mắt như khi nhìn một đứa bé bị sảy chân. Một lúc sau mới thở một hơi dài, rầu rầu nói: “Tôi không bao giờ ngờ đến lời cùa Hồ Ly nói mà cũng có người tin...”.

Hạ Ngọc Cẩn vội vàng biện hộ giúp huynh đệ: “Tôi thấy thần sắc của Hồ Thanh không giống là đang giả dối, sao cô lại nói anh ta như vậy?”.

Diệp Chiêu hỏi: “Anh ta nói anh ta đồng tính, anh có tin không?”.

Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu.

Diệp Chiêu hỏi: “Anh ta nói anh ta thích quả phụ, anh có tin không?”,

Hạ Ngọc Cẩn lại lắc đầu.

Diệp Chiêu hỏi: “Anh ta nói anh ta thích nữ thần Lạc Thủy, anh tin không?”.

Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục lắc đầu.

Diệp Chiêu hỏi: “Anh ta nói mình là hòa thượng chuyển thế, phải tu hành thành phật, anh có tin không?”.

Hạ Ngọc Cẩn vẫn lắc đầu.

Diệp Chiêu vô cùng đau khổ vỗ vai anh ta hỏi: “Vậy tại sao khi anh ta nói anh ta thích tôi, anh lại ngốc nghếch mà tin thế?”.

Hạ Ngọc Cẩn căm tức nói: “Khi anh ta nói, thần thái không giống như đang nói dối”.

“Những việc anh ta nói ở trên việc nào giống như đang nói dối? Còn lừa Mao Nhị Hổ ngốc nghếch ra bụi cỏ cạnh Lạc Thủy ngồi cả một đêm trong mùa đông rét mướt, phải nhìn trộm nữ thần gì đó, khi trở về thì ốm luôn nửa tháng”. Diệp Chiêu đau khổ tột độ nói: “Anh cho rằng biệt danh Hồ Ly là thế nào chứ? Tên tiểu tử thối này sinh ra là để chọc giận người khác! Nói dối không cần kịch bản, gặp ai là lừa người đó! Có đến tám phần là anh ta nhìn anh không vừa mắt, nên trêu đùa anh đấy!”

Hạ Ngọc Cẩn thấy sự phẫn nộ của cô không giống như giả dối, cũng tin vài phần, lắp bắp nói: “Nhưng... nhưng mà...”.

“Không có nhưng mà gì hết!”. Diệp Chiêu nghĩ đến chuyện cũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta uống say là đi đến đâu cũng hát tình ca, hát cho tôi nghe, hát cho Thu Hoa, Thu Thủy nghe, hát với cả lão Hổ, còn hát với cả ông đầu bếp, hát lạc điệu hết cả, cực kỳ khó nghe, làm cho cả doanh trại không được yên. Không say thì đi khắp nơi lừa trêu người khác, ngoài việc bố trí nhiệm vụ tiếp theo, còn lại toàn là nói dối, cũng chỉ còn có vài tên ngốc vẫn còn tin lời anh ta”.

Dưới ánh trăng vằng vặc, cả người Hạ Ngọc Cẩn đều ngây ra, anh ta ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ, trong đầu trống rỗng, khổ sở mãi mới thốt ra được bốn chữ: “Hóa ra là vậy”. Rồi quay người đờ đẫn đi về phòng.

“Đợi đã!” Rượu vào làm cho đầu óc có chút nóng sốt, Diệp Chiêu nắm lấy vai của anh ta, dùng sức kéo anh ta quay lại. Rồi lại gần lần nữa, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt anh ta. Bỗng nhiên, khóe miệng hé một đường cong nham hiểm, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, lạnh lùng hỏi: “Hồ Ly thích tôi, hình như anh rất vui?”.

“Không phải” Hạ Ngọc Cẩn có dự cảm không lành, nhấc chân muốn chuồn ngay.

“Thế sao?” Dưới hàng mi dài cùa Diệp Chiêu, ánh mắt sắc như lưu ly trong bóng tối trở nên đen đặc, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào, giống như con báo đen đang săn mồi, cô đưa ra những móng vuốt sắc nhọn, tóm con mồi vào lòng bàn tay. Giọng nói lại có phần dịu dàng, cô chậm rãi hỏi: “Thời gian ba năm chưa đến, anh đã nóng ruột muốn tìm người đàn ông tiếp theo cho tôi rồi sao?”.

Phàm là động vật chỉ cần còn một chút suy nghĩ, đều có thể nghe ra ý định giết người ẩn chứa trong trong sự ngọt ngào này.

“Cái này, tôi...” Hạ Ngọc Cẩn sợ đến nỗi trán chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, mấy lần vùng vẫy không có kết qua, đồng tử đảo loạn xạ, tuy không dám nhìn thẳng đối phương nhưng miệng vẫn muốn biện giải: “Tôi chỉ muốn cô có thể sống cuộc sống tốt hơn thôi”.

“Vậy sao?” Diệp Chiêu lại tiến sát thêm một chút, đôi môi dường như không cố ý nhưng sượt qua gò má của anh ta, nói đầy vẻ ám muội: “Phu quân đúng là có lòng tốt, tốt đến mức làm người khác cảm động...”.

Sự tiếp xúc nóng bỏng trên khuôn mặt, cuộc chiến đấu bỗng mang lại khoái cảm kỳ dị, đôi mắt hút hồn kia, làm cho con tim của Hạ Ngọc Cẩn bắt đầu loạn nhịp, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy tình huống này dường như đã gặp rồi, trong lúc hoảng loạn, anh ta muốn tìm vài câu hay ho gì đó để phản bác lại, lời đã đến sát miệng nhưng từ ngữ nghèo nàn, nên quyết định đùng từ ngữ thô lỗ hỏi: “Làm cô...”

Những lời phía sau còn chưa nói hết.

Diệp Chiêu đã bịt chặt miệng anh ta lại, mùi rượu trộn lẫn với mùi ẩm ướt nóng bỏng, hôn nhanh như gió, sau đó hơi rời ra nửa thốn, dừng ở chỗ mũi.

Tiếng hơi thở dồn dập vang lên bên tai.

Ánh mắt nhìn như dã thú, còn nhìn chằm chằm vào người đang bị giữ chặt trước mắt, không để một khoảng trống nào cho sự né tránh.

Khóe miệng cô ta, vẫn treo một nụ cười thâm hiểm, giống như đang trêu đùa con mồi vậy, sau đó lại nhẹ nhàng áp sát vào tai hỏi: “Anh muốn làm với tôi lắm phải không? Làm đi?”.

Hạ Ngọc Cẩn phải mất nửa phút mới kịp phản ứng lại, anh ta tức đến mức mặt đỏ tía tai, trợn tròn hai mắt, gào lên: “Tôi đã gặp loại đàn bà không biết xấu hổ nhưng chưa gặp loại nào mà không biết sỹ diện như cô!”.

Diệp Chiêu dùng đầu ngón tay chấm lên môi của anh ta, hỏi: “Hóa ra phu quân vẫn muốn sỹ diện à?”.

“Bỏ tay ra!”. Hạ Ngọc Cẩn chỉ hận một nỗi không cắn chết được đồ thối tha này, anh ta hít hai hơi thật sâu, cho tim đập chậm lại. Sau đó nhìn bộ mặt vẫn cười đểu của đối phương, cuối cùng cũng nhớ ra khuôn mặt này đã nhìn thấy ở đâu rồi. Đây chẳng phải giống như mình cùng lũ bạn xấu xa trêu ghẹo mấy thiếu nữ trên phố hay sao? Anh ta tỉnh ngộ ra, khẳng định lại lần nữa: “Đồ khốn kiếp, cô đang trêu ghẹo đấy à?”

Diệp Chiêu thẳng thắn nói: “Ừ, đại khái là trêu ghẹo”.

“Đồ khốn nạn nhà cô! Đã trêu ghẹo bao nhiêu người rồi?!”. Hạ Ngọc Cẩn chỉ muốn đấm ngực giậm chân trước kỹ thuật trêu ghẹo con gái đã quá thuần thục của vợ mình, rõ ràng đã qua nhiều lần tập luyện mới có hiệu quả này, không hề thua kém mình, không biết đã dùng cho bao nhiêu người! Càng không biết là dùng với nam nhi hay nữ nhi!

“Thiếu niên mà, hồi nhỏ ở cùng với lũ con trai, đã trêu ghẹo rất nhiều bọn tiểu nha đầu rồi. Cẩn thận!” Diệp Chiêu cuối cùng cũng thả tay ra, rồi dìu anh ta đứng đậy, nói rất thản nhiên: “Bây giờ tôi thử trêu ghẹo người đàn ông của mình cho vui thôi”.

Hạ Ngọc Cân đứng vững lại, chỉ vào đầu mũi cô chửi mắng: “Cô đúng là đồ không có liêm sỉ! Con dâu trong thiên hạ có ai giống như cô không? Làm! Ông đây coi như nhìn rõ rồi...”.

“Anh nhìn rõ cái gì?”. Diệp Chiêu hai tay ôm ngực, cười hi hi hỏi.

Hạ Ngọc Cẩn nói đầy căm hận: “Cứ cho cô có quàng áo bào tướng quân oai phong lẫm liệt, nhưng tận trong người cô chỉ là một tên lưu manh vô sỉ!”.

Diệp Chiêu liếm môi, nói đầy vẻ hoài niệm; “Dù sao cũng là lưu manh bao nhiêu năm như thế, thỉnh thoảng cũng muốn ôn lại một chút”.

“Cô còn dám thừa nhận nữa?!”. Hạ Ngọc Cẩn càng tức giận: “Có tin ông đây tố cáo... ông dây...”.

Anh ta nói đến đây, giọng càng ngày càng nhỏ, không biết tiếp tục nói thế nào.

Diệp Chiêu “tốt bụng” nhắc nhở: “Anh có muốn nói cho người khác biết, vợ anh rất lưu manh, anh còn bị cô ta cưỡng hôn? Trêu ghẹo?”.

Những việc như thế này, làm gì có người đàn ông nào có mặt mũi nhắc đến?

Hạ Ngọc Cẩn đúng là người câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được, anh ta không ngừng tự an ủi, dù sao thê thiếp của mình cũng nhiều, lại thường xuyên đi chơi gái lầu xanh, kinh nghiệm phong phú, bây giờ ngược lại cho vợ chủ động trêu ghẹo, tính ra cũng không thiệt thòi gì.

“Nam nhi đại trượng phu, đừng tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt này”. Diệp Chiêu cũng nhận ra có lẽ là vì uống rượu, hành sự có thiếu phán đoán, nên không đủ tỉnh táo. Nhưng việc đến bước này, dù sao thì cũng đã sàm sỡ, trêu ghẹo rồi, vẻ lưu manh cũng thể hiện rồi, kết cục không thể lấy lại được nữa. Tuy muốn túm anh ta lại, làm thêm nữa cũng không có gì, nhưng dường như đối phương không thích bị trêu ghẹo, làm quá có vẻ cũng không hay, rốt cuộc vẫn phải qua lại...

Hạ Ngọc Cẩn thấy cô ta đứng yên tại chỗ trầm tư, căm giận bất bình quát: “Cút!”.

“Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi”. Diệp Chiêu quay người dứt khoát, không chọc tức đối phương nữa, với dáng bộ nhàn tản đi về phòng ngủ.

Cô ta chơi mình xong mà bỏ đi như thế sao?!

Hạ Ngọc Cẩn há miệng trợn mắt nhìn theo bóng cô xa dần, đấm mạnh vào cây đa ở bên cạnh, sau đó ôm lấy bàn tay, nước mắt đau khổ suýt chút nữa đã rơi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio