Từ lúc trên triều có thêm một Tần Khiếu Tần tướng quân, Hoàng Thượng liền càng quan tâm đến việc thao luyện của tướng sĩ kinh thành, thường thường muốn tới hỏi han, thị sát một chút, làm cho bộ binh gà bay chó sủa, mỗi người kêu khổ không ngừng. Cũng may mỗi lần thị sát, nhất định chỉ rõ yêu cầu Tần tướng quân cùng đi, giảm bớt những đồng nghiệp nhiều sự khác. Chúng tướng sĩ đều đoán, trong hồ lô của Hoàng Thượng rốt cuộc bán dược gì? Là muốn tìm lý do thăng chức cho Tần tướng quân, hay là muốn tra ra thủ đoạn có mới nới cũ gì? Nhưng nhìn bộ dáng Hoàng Thượng mỗi lần đều là vẻ mặt ôn hòa, Tần tướng quân nhất định là gần đây có phúc tinh cao chiếu, có số làm quan.
Chính là Tần Khiếu cũng không dám lạc quan như thế. Hắn không đoán được tâm tư của Hoàng Thượng. Từ xưa đế vương hỉ nộ vô thường, y có thể dìu dắt hắn, đương nhiên có thể chèn ép hắn. Không có gia thế có thể nhờ cậy, Tần Khiếu muốn bảo vệ cho gia nghiệp nói dễ hơn làm? Trong thâm tâm, lại có bao nhiêu người tức giận với việc từng bước thăng chức của hắn? Hắn chỉ có thể dũng cảm tiến vào dòng thác, không tiến sẽ lùi! Mất đi Lăng Sương, động lực không có, cứ kéo dài hơi tàn trên quan trường trôi nổi như vậy, hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Tần Khiếu… Tần tướng quân!” Thấy Tần Khiếu ở bên cạnh nhìn trời chiều đến xuất thần, Tề Vân Phi tức giận.
“Ân?” Quay đầu lại, Tần Khiếu cười nhạt “Hoàng Thượng, mặt trời lặn ở kinh thành không thể sánh được với trời chiều đại mạc đâu.”
“Nga?” Tiến từng bước, Tề Vân Phi dõi mắt nhìn về phía xa, đáp phi sở vấn. (hỏi một đằng trả lời một nẻo)
“Luyện võ trường này cũng thật lớn a.”
“Làm sao so được với sa mạc phía bắc, ở đó, vạn đại quân cũng như muối bỏ biển…”
“Tướng quân thích đại mạc?”
“Ha hả, thần chẳng qua cũng chỉ là một thô nhân thôi.”
Trường luyện binh to như vậy chỉ còn mấy binh lính đang sửa sang lại vũ khí, trời chiều sắp tắt làm bóng dáng của họ kéo dài, có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Tề Vân Phi cải trang ra cung chỉ tìm Tần Khiếu hộ giá. Người này đã càng ngày càng thích ứng với quan trường người lừa ta gạt, càng ngày càng không sợ hãi. Tề Vân Phi không khỏi bắt đầu hoài niệm bộ dáng kinh ngạc của Tần Khiếu lúc y đột kích kiểm tra lần đầu tiên. Bất quá giờ phút này, y cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng hiếm có giữa hai người.
Cứ như vậy, hai người yên lặng đứng, nhìn một tia vàng óng ánh cuối cùng của bầu trời bị mặt đất nuốt hết. Một làn gió thu thổi qua, thổi đám lá rụng cuồn cuộn đầy trời, Tề Vân Phi còn chưa kịp che mắt, đã bị bao trong một tấm áo choàng ấm áp.
“Hoàng Thượng, trời lạnh, vẫn nên hồi cung đi?”
“Trẫm không muốn!”
“Hoàng Thượng, hôm nay lâm triều đại học sĩ phụ chính lăng đại nhân thương tấu, năm nay Hán Trung gặp nạn hạn hán, biên giới phía bắc phân chia đợi thương nghị, gia tăng việc săn bắn trong mùa đông, Hoàng Thượng ngài…”
“Tốt lắm tốt lắm, nặng nhẹ, trầm tự do đúng mực, khó được lúc trẫm cải trang du lịch, lại đúng vào ngày hội trăng tròn, kinh thành hôm nay rất vui, trẫm lại chưa từng dạo qua, không biết tướng quân có nhã hứng bồi trẫm đi một chút không?”
“Thần vô cùng vinh hạnh.”
Kinh thành, quả nhiên là không giống bình thường, trong phồn hoa còn lộ ra khí phách đế đô cổ, làm cho người ta lưu luyến không quên. Lại nói tiếp, đây chính là lần đầu tiên Tần Khiếu cảm thụ không khí ngày hội Trung thu ở Trung Nguyên. Ngày gần đây hết công vụ lại xã giao, hắn cũng thật muốn mượn cơ hội này thả lỏng một chút.
Dọc theo đường đi người qua lại tấp nập, rất náo nhiệt. Đế quốc tuyên võ từ trước cùng ngoại quốc thông thương, phong tục thông suốt, sớm không câu nệ lề thói cũ. Trên đường có thể thấy nam nữ tùy ý làm bạn mà đi, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy các tiểu thư nhà giàu kết bạn du lịch, hoặc ngâm thi trác phú, hoặc phẩm trà ngắm trăng, chơi đến bất diệc nhạc hồ (vô cùng vui vẻ). Các nàng giống như nam tử, đã được giáo dục rất kĩ, kiến thức uyên bác, một lòng hướng tới hôn nhân tự do của ngoại tộc, mỗi lần vào ngày hội, liền tự mình giả dạng tìm người tri kỉ. Dần dần, trong kinh thành mọc lên các nơi cho văn nhân mặc khách, tài tử giai nhân tụ hội. Mà Xuyên Hoa các lại là một nơi đặc biệt trong đó.
Đi đến mệt mỏi, Tề Vân Phi liền mang Tần Khiếu đến Xuyên Hoa các nghỉ ngơi. (đã quên nói, Tề Tề cải trang vi hành chính là dịch dung. Để tránh khả năng gặp phải người quen.)
Chưởng quầy đưa hai vị khách nhân phi phú tức quý vào một gian phòng trang nhã, thu xếp hảo rượu thịt, liền lui ra ngoài.
“Trẫm, ta thường nghe Tam đệ nhắc tới nơi này, hôm nay chứng kiến, quả nhiên không giống bình thường.” Tề Vân Phi tao nhã cầm chén rượu, gặp Tần Khiếu nhìn trăng, đôi mi thanh tú nhíu lại. Ánh trăng này có thể đẹp hơn trẫm sao?
“Nghe nói tướng quân mười lăm tuổi liền tòng quân ra biên cương, không biết ngày hội Trung thu ở tái ngoại như thế nào?”
Nghe vấn đề của Hoàng Thượng, Tần Khiếu mỉm cười “Tái ngoại dân cư thưa thớt, hoang vắng vô cùng, sao so được kinh thành phồn hoa. Ngày hội đối với quân nhân không có ý nghĩa gì, phần lớn thời gian, các tướng sĩ đều ở trên lưng ngựa đêm ngày tiến quân, thật sự không rảnh ăn tết.”
“Trung thu không thể so với cái khác. Chẳng lẽ sẽ không có nơi ngắm trăng, nơi ngủ sao?”
“Ha hả, hoàng… Khụ, hoàng công tử, luận điệu thương hoa tiếc nguyệt của tài tử giai nhân này, các quân nhân vào sinh ra tử tất nhiên là không có. Nhưng biên quan tịch mịch tiêu điều, khó tránh khỏi sẽ không nhớ tới thân nhân ở phương xa mà sầu khổ. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ uống rượu giải sầu an ủi mà thôi, không có chúc mừng khác.”
“Thì ra là buồn tẻ như thế… Vậy tướng quân ngươi đâu? Ngươi tưởng niệm người thì làm gì?”
“Ta… Thổi tiêu.”
“Ngươi biết thổi tiêu?” Tề Vân Phi kinh ngạc mở to hai mắt “Cái này thật mới mẻ. Ta vẫn nghĩ tiếng tiêu quá đau buồn tịch mịch, nhưng tướng quân thổi, nói vậy là có hàm ý khác.” Tề Vân Phi hứng phấn đến hai mắt tỏa sáng, thấy mặt Tần Khiếu đỏ lên, cúi đầu che dấu.
“Làm sao, công tử quá khen. Ta vốn là sẽ không, là Lăng… Lăng đại nhân dạy. Y thổi vô cùng hay, ngài nghe xong…”
“Đủ rồi! Trẫm, ngô, ta muốn nghe ngươi thổi, hiện tại thổi!”
Lắc đầu bất đắc dĩ, Tần Khiếu lấy từ bên hông ra một cây tiêu bằng trúc nhẹ nhàng vuốt ve. Năm năm trước, lúc tiếp nhận nó từ tay Lăng Sương nó vẫn là màu xanh biếc bóng loáng, hắn ở bên ngoài gió táp mưa sa lâu như thế, thân trúc đều đã mốc, có thể nói rất xấu.
“Thật lâu không thổi… Công tử đừng ghét bỏ.”