Tướng Quân Sủng Phu

chương 26: lạc vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm giữa tháng mười một, thời tiết cũng dần dần trở lạnh, Thịnh Kinh đã bắt đầu có vài bông tuyết lất phất rơi.

Từ sau khi Tiêu Diệc Nhiên trả lại binh quyền xin nghỉ ở nhà, tới nay đã trôi qua gần một tháng, thế lực ở khắp nơi đều đã rục rịch, trên dưới cao thấp triều đình Chiêu quốc cũng trổi dậy sóng ngầm mãnh liệt. Trong đối ngoại, sau khi cuộc chiến với Phượng Khánh kết thúc, địch quốc tuy rằng đã chiến bại, nhưng lại không như Duyên quốc hoàn toàn thần phục, chỉ nguyện ý cùng Chiêu quốc ký kết hiệp nghị bất chiến chứ không hàng. Còn đối nội, lúc Tiêu Diệc Nhiên còn nắm quyền, lại có đại thần thượng tấu An Hầu trường kỳ cáo bệnh không thích hợp quản lý cấm quân, chọc cho Đế Thượng giận dữ, cuối cùng dưới sự hòa giải của Lạc Vương cùng Mục thừa tướng mới làm cho mọi chuyện tạm lắng xuống.

Nhưng mà, mấy ngày sau, An Quốc Hầu phủ lại truyền ra tin tức An Hầu bệnh nặng hôn mê, làm Đế Thượng vô cùng kinh sợ. Vừa vặn thần y Vân Mặc Chi đang có mặt ở Thịnh Kinh, Đế Thượng lập tức hạ chỉ tuyên thần y nhập phủ vì An Hầu chẩn trị, mà cấm quân tạm thời sẽ do phó thống lĩnh Nhan Lãng Nguyệt thay thế quản lý.

Lúc này, Lạc Vương Dung Sở Hoan mới từ An Quốc Hầu phủ thăm bệnh trở về, cỗ kiệu dừng lại trước cửa Vương phủ, Dung Sở Hoan vén rèm bước ra. Khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao to, khóe miệng hơi hơi gợi lên, Lạc Vương quả thực là như trong lời đồn, nghiễm nhiên là một bộ dạng Vương gia phong lưu.

Tại cửa Vương phủ, Mộ Dung Nghiêu đang đứng chờ, mỉm cười chào đón, nhìn thấy Dung Sở Hoan đi tới, liền ủy khuất nói: “Mộ Dung Nghiêu kiến qua Vương gia.”

Dung Sở Hoan hơi hơi nhướng mày, tiến lên ôm eo Mộ Dung Nghiêu, cười nói, “Trời giá rét lạnh lẽo, thế tử tại sao lại đứng ở cửa, đám hạ nhân này càng ngày càng không biết quy củ.” Nói xong liếc liếc mắt nhìn tên thủ vệ ở cửa, ôm Mộ Dung Nghiêu vào Vương phủ, mà hắc y thị vệ Dạ Hàn vẫn đi theo sau Dung Sở Hoan cũng lập tức phất phất tay, ý bảo các hạ nhân đang quỳ dưới đất quay về cương vị, rồi mới đi theo vào Vương phủ.

Đợi ba người vào phòng, vẫy lui hạ nhân, Dung Sở Hoan mới buông cánh tay ôm Mộ Dung Nghiêu, khôi phục biểu tình lãnh đạm, “Thế tử trái lại đến hơi sớm, có chuyện khẩn cấp cần gặp bổn vương? Ha hả, buồn cười đám người bên ngoài còn tưởng rằng bổn vương bức bách thế tử ngươi.” haehyuk

Dung Sở Hoan cùng Dung Sở Hoa là huynh đệ ruột thịt cùng phụ mẫu, khuôn mặt vốn thập phần tương tự nhau. Nay khuôn mặt lạnh của Dung Sở Hoan cùng với Dung Sở Hoa ngày thường luôn trầm ổn nội liễm lại càng giống thêm vài phần.

Mộ Dung Nghiêu nghe được Dung Sở Hoan nói, vừa sửa sang lại y phục bị Dung Sở Hoan ôm chầm lúc nãy, vừa trào phúng cười, “Hừ, Vương gia vẫn là mau chóng báo cho ta biết tình hình hôm nay khi tới An Quốc Hầu phủ đi!”

Dung Sở Hoan tùy ý ngồi xuống, tiếp nhận tách trà Dạ Hàn đưa qua uống một ngụm, mới chậm rãi nói tiếp, “Gấp cái gì, Duyên quốc chẳng phải đã đợi hơn hai mươi năm, huống chi là mấy ngày như vậy?”

“Dung Sở Hoan ngươi chớ kéo dài thời gian, đừng quên giải dược tháng này của ngươi còn ở trên tay bản thế tử!” Mộ Dung Nghiêu hừ lạnh một tiếng.

Dung Sở Hoan nghe vậy ánh mắt tối sầm lại, cầm chiếc tách trong tay đập thật mạnh lên bàn, “Thế tử nói như vậy, là đang muốn áp chế bổn vương?” Nói xong Dung Sở Hoan nhắm mắt lại, không thèm nhắc đến nữa.

Sắc mặt của Mộ Dung Nghiêu chợt thay đổi, nhịn nửa ngày mới cứng ngắc mở miệng, “Lạc Vương nói quá lời, giải dược mỗi tháng đều là phụ vương phái người tự mình đưa tới, Mộ Dung Nghiêu sao dám lầy điều này để áp chế.” Nói xong từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc đưa tới cho Dạ Hàn đang đứng một bên, “Giải dược đã đến, Lạc Vương có thể nói đi!”

Dung Sở Hoan nghe vậy mở mắt ra, nhìn Dạ Hàn mở nắp bình ngọc đánh giá sau đó đối hắn gật gật đầu, mới chậm rì rì lên tiếng: “Bộ Hoài Viễn quả thật đã hôn mê bất tỉnh, Vân Mặc Chi hiện tại đang ở trong An Quốc Hầu phủ chiếu cố hắn, Tiêu Diệc Nhiên cùng Mục Kỳ hôm nay đều đã dến.”

“Một khi đã như vậy, kế hoạch của chúng ta cũng có thể tiến hành rồi?” haehyuk

“Còn chưa đến lúc đó.” Dung Sở Hoan tà tà liếc mắt nhìn Mộ Dung Nghiêu, thản nhiên nói.

“Cái gì kêu còn chưa đến lức? Vậy phải đợi tới khi nào mới là thời điểm? Chúng ta đã phải đợi năm năm!…Trước đó ngươi nói ở đây thì có Bộ Hoài Viễn cầm quân tọa trấn, bên ngoài lại sợ đại quân của Tiêu Diệc Nhiên trở về thủ thành, cho nên mới không thể xuống tay. Hiện tại binh quyền của Tiêu Diệc Nhiên đã mất, ám sát Bộ Hoài Viễn cũng thành công, huống chi hiện tại Mục Kỳ cũng đầu nhập cho ngươi, lúc này không động thủ thì phải đợi đến bao giờ?” Mộ Dung Nghiêu kích động kêu to, hắn chờ đợi ngày này đã hơn năm năm, từ lúc bị phụ vương phái tới Chiêu quốc, hắn đã mất tất cả, thân phận, tôn nghiêm…Hết thảy hết thảy hắn đều không có, tất cả chỉ vì báo thù, nay mọi sự đã chuẩn bị xong còn bắt cho hắn phải đợi tiếp, hắn thật sự không thể đợi nổi nữa!

“Tháng sau Dung Sở Hoa sẽ đi Thái miếu tế thiên, kêu người của ngươi chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó nghe mệnh lệnh của ta thì động thủ.” Dung Sở Hoan nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lạnh nhạt lên tiếng.

“Hảo, vậy tháng sau. Ta sẽ chuẩn bị thật tốt, mong Vương gia đến lúc đó đừng làm cho Dung Nghiêu thất vọng.” Mộ Dung Nghiêu dần dần tỉnh táo lại, nhìn biểu tình lạnh nhạt của Dung Sở Hoan, hận ý trong lòng càng tăng cao. haehyuk

Không nhìn tới Dạ Hàn đứng ở trong phòng, Mộ Dung Nghiêu đột nhiên vung lên tươi cười đến gần, mạnh mẽ kéo Dung Sở Hoan, bắt đầu cởi bỏ y phục trên người đối phương, “Nếu chính sự đã đàm xong, chúng ta cũng nên làm việc, Vương gia.”

Nói xong, Mộ Dung Nghiêu đẩy ngã Dung Sở Hoan lên giường, nghiêng thân áp lên trên người Dung Sở Hoan. Mà Dung Sở Hoan dường như cũng sớm đoán được động tác của đối phương, biểu tình chưa từng biến đổi, tùy ý động tác của Mộ Dung Nghiêu, chính là ánh mắt vẫn lặng như tờ. Trong một khắc ngã người lên giường kia, Dung Sở Hoan hơi hơi mở miệng, thập phần nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Dạ Hàn.”

Dạ Hàn một bên vẫn không nói gì cũng không có động tác, sau khi nhìn thấy hành động của Mộ Dung Nghiêu, liền xiết chặt hai tay khắc chế chính mình, đến lúc nghe được Vương gia nhà mình nhẹ giọng kêu lên, Dạ Hàn liền nhắm hai mắt, thân hình chợt lóe, biến mất ở trong phòng.

Ước chừng một nén nhang sau, Mộ Dung Nghiêu ly khai Lạc Vương phủ, Dung Sở Hoan quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường, trong phòng im ắng vô cùng, giống như trừ bỏ Dung Sở Hoan bên ngoài không còn có người khác, nhưng Dung Sở Hoan biết, có một người, vẫn luôn ở nơi này. haehyuk

“Dạ Hàn.” Vẫn là thanh âm vô cùng mềm nhẹ, Dung Sở Hoan gợi lên khóe miệng kêu một tiếng.

“Chủ tử.” Một thân ảnh không biết từ nơi nào nhảy ra, đứng ở trước giường, chính là Dạ Hàn vừa biến mất lúc nãy. Dạ Hàn khinh thủ khinh cước nâng Dung Sở Hoan dậy, lấy ra bình ngọc Mộ Dung Nghiêu đưa đến trước đó, đổ ra một viên thuốc đưa vào miệng Dung Sở Hoan.

Dung Sở Hoan nuốt dược vào, thân thủ kéo vạt áo Dạ Hàn, làm cho Dạ Hàn cúi đầu, sau đó hung hăng hôn tới, sau một lúc lâu mới buông ra, cười cười nằm lại trên giường, nhắm lại hai mắt nhẹ giọng nói, “Cởi quần áo, ta mệt mỏi, chính ngươi động thủ.”

Dạ Hàn nghe vậy không có chút do dự, thuần thục thoát quần áo leo lên giường, một bên không ngừng lấy tay âu yếm phân thân của Dung Sở Hoan, một bên tự làm vài động tác khuếch trương đơn giản, đợi cho Dung Sở Hoan nổi lên phản ứng, liền không để ý tới hậu huyệt của chính mình còn chưa có khai phá tốt, đỡ lấy nam căn cuả Dạ Hàn chậm rãi ngồi xuống. (trung khuyển thụ à T^T chưa zì thấy đau khổ cho cặp này rồi…)

Cảm giác đột nhiên bị xé rách làm cho hơi thở của Dạ Hàn có chút trầm trọng, bất quá sau khi đã quen, y vẫn chậm rãi lên xuống luật động. Trong toàn bộ quá trình, Dạ Hàn đều thập phần nắm giữ độ mạnh yếu, tựa hồ chỉ nghĩ làm sao có thể cố gắng hết sức để khiến cho Dung Sở Hoan cảm nhận được khoái cảm lớn nhất.

Rất nhanh thân mình của hai người đều khẽ run lên, từ nơi cả hai đang ân ái còn chậm rãi chảy ra một ít chất lỏng màu trắng. Dung Sở Hoan bất thình lình mở hai mắt ra, một cái xoay người đem Dạ Hàn đặt ở dưới thân, bắt đầu kịch liệt xâm nhập va chạm, như người đã mất hết lý trí. Mà Dạ Hàn lại tiếp tục im lặng phối hợp với đối phương, ngay cả khi không chịu nổi cũng chỉ cúi ngâm khẽ một tiếng.

Kỳ thật Dung Sở Hoan đã trúng phải kịch độc, chất độc này là năm năm trước Dung Sở Hoan trên đường quay về Chiêu quốc, đã bị quốc vương của Duyên quốc hạ dược, cách mỗi ba tháng phải dùng một lần giải dược. Giải dược cũng do quốc vương Duyên quốc bí mật đưa tới, nhưng chỉ giao cho thế tử Duyên quốc Mộ Dung Nghiêu, rồi sau đó Mộ Dung Nghiêu sẽ chuyển đến cho Dung Sở Hoan. Nhưng bởi vì lúc trước trong chất độc cho máu của Mộ Dung Nghiêu, nên trước mỗi lần dùng giải dược hắn phải cùng Mộ Dung Nghiêu giao hoan, nhận dịch thể của Mộ Dung Nghiêu làm thuốc dẫn.

Cho nên trong thời gian qua, Dung Sở Hoan cùng Mộ Dung Nghiêu mỗi ba tháng đều sẽ có một lần giao dịch như vậy, mà bình thường vì để tiện việc lui tới, bọn họ liền lợi dụng tầng này quan hệ này để che dấu. Xét thấy thân phận của hai người có vấn đề, ở mặt ngoài bọn họ vẫn làm cho người ta nghĩ Mộ Dung Nghiêu là nam sủng của Dung Sở Hoan, nhưng kỳ thật người bị khống chế thật sự lại là Dung Sở Hoan, người bị áp ở mặt dưới cũng đều là hắn.

Mà mỗi lần sau khi cùng Mộ Dung Nghiêu ân ái, Dung Sở Hoan đều sẽ đem Dạ Hàn đặt ở dưới thân hung hăng đòi hỏi một hồi. Hắn kỳ thật đã biết hành vi của chính mình không có bất luận ý nghĩa gì. Cho dù hắn muốn Dạ Hàn bao nhiều lần đi chăng nữa, cũng vô pháp lau đi chuyện bị Mộ Dung Nghiêu đặt ở dưới thân. Nhưng hắn vẫn khống chế không được, vì ở thế giới này chỉ có Dạ Hàn sẽ không phản bội hắn, chỉ có Dạ Hàn sẽ để mặc cho hắn nhâm thủ nhâm cầu (í nói~ anh nó muốn gì e cũng chìu hết…). Cho nên hắn đã luôn phóng túng chính mình tùy hứng làm bậy trên người Dạ Hàn… haehyuk

Thẳng cho đến khi hoàn toàn tiết ra trong cơ thể Dạ Hàn, Dung Sở Hoan mới rút phân thân của mình ra, chậm rãi nằm ở trên giường, nhắm hai mắt nói một câu “Đừng nhúc nhích”, ngăn trở Dạ Hàn muốn đứng dậy.

“Chủ tử, để Dạ Hàn đi múc nước vì ngài rửa sạch thân thể.” Dạ Hàn thấp giọng lên tiếng.

“Trước theo ta nằm một hồi.” Dung Sở Hoan nhẹ giọng mở miệng, thản nhiên nói, “Dạ Hàn, ngươi hận ta sao?”

“Chủ tử…”

“Không cần phải nói, ta biết ngươi sẽ không hận ta.” Dung Sở Hoan cười đánh gãy lời nói của Dạ Hàn. Nhưng ta lại càng ngày càng hận chính mình. Những lời này Dung Sở Hoan cũng không nói ra miệng, chỉ âm thầm tự nhũ ở trong lòng.

Dung Sở Hoan quay đầu, sóng mắt lưu chuyển nhìn nam nhân bên người. Kỳ thật bộ dạng của Dạ Hàn thập phần bình phàm, dù sao y vốn chính là một tử sĩ đi theo Dung Sở Hoan, sau khi Dung Sở Hoan được phong thành Lạc Vương, y mới mới trở thành trưởng thị vệ tại Lạc Vương phủ.

“Dạ Hàn, ta có một nhiệm vụ cho ngươi.” Dung Sở Hoan nhìn Dạ Hàn gợi lên khóe miệng, vươn tay kéo đầu Dạ Hàn qua, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói mấy câu.

“Vâng, chủ tử.” Dạ Hàn nghiêm túc nghe, sau đó gật gật đầu.

“Tốt lắm, đi múc nước đi.” Dung Sở Hoan nói xong liền buông lỏng tay, cười xem Dạ Hàn lưu loát đứng dậy ra ngoài múc nước, mà chính hắn vẫn tiếp tục một người nằm ở trên giường, nhìn đỉnh giường không tiếng động cười cười.

“Dung Sở Hoa, ngươi sẽ hận ta sao?” haehyuk

————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Trong chương này bao hàm hai tràng “Chiến đấu” …Ôm mặt chạy a ~~~

Đột nhiên đổi đến chổ Lạc Vương, có phải hay không rất kỳ quái…?

Ta cũng không biết như thế nào tài năng không kỳ quái

Ta nghĩ muốn cho Lạc Vương xuất trướng đã lâu đã lâu, vẫn tìm không thấy cơ hội a.

Còn có Mục Kỳ, đứa nhỏ này cũng vẫn phải xuất trướng

Còn có chiêu đế đại nhân chúng ta…Thiệt nhiều nhân vật xếp hàng à

Nếu ta hoa nhiều lắm văn chương viết bọn họ có phải hay không đại gia hội cảm thấy không tốt lắm?

Nhưng nếu không viết một chút, ta lại cảm thấy không có cách nào công đạo rõ ràng đầu mối chính kịch

Cảm giác sắp hỏng mất qaq~~

Ta tùy tính viết, các ngươi không cần pia ta, ta sẽ thực ưu tang

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio