Hôm nay là ngày Mộc Lan cùng Tần Chấn Ly ước hẹn gặp mặt. Mặc kệ kết quả như thế nào, giữa hai người họ nhất định sẽ có một đáp án chính xác. Mà trừ bỏ hai đương sự ra, thì cũng có không ít người quan tâm đến chuyện này.
Nhân dịp hai người ước hẹn gặp mặt tại hoa viên, nên hiện giờ ở chủ viện Tướng quân phủ, đang có một đám người rôm rả trò chuyện, thuận tiện chờ tin tức. Trừ bỏ Bạch Nhất cùng Tiêu Mẫn, Vân Mặc Chi, Phong Cảnh cùng Tiêu Mạt đều có mặt, mà Bạch Nhất lúc này đang tựa vào ghế nằm mà Tiêu Diệc Nhiên cố ý chuẩn bị cho y, đạm nhiên tươi cười nghe Phong Cảnh nói chuyện.
Từ sau khi Lạc Vương chết, Phong Cảnh, Tiêu Mạt cùng Mạc Ngôn cũng bắt đầu nhàn rỗi. Mạc Ngôn thì bị Bộ Hoài Viễn mượn đến phủ An Quốc Hầu hỗ trợ nên không thể tới, Phong Cảnh cùng Tiêu Mạt thì đều chạy đến phủ Tướng quân mỗi ngày. Đương nhiên chỉ có một mình Phong Cảnh là chơi đến vui vẻ hài lòng, còn Tiêu Mạt lại là bị lôi kéo đến, liều mình bồi quân tử, mà vào lúc này Phong Cảnh lại đang nói mấy chuyện buồn cười chọc vui mọi người.
Còn Vân Mặc Chi trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ đến An Quốc Hầu phủ thăm khám cho Bộ Hoài Viễn, thì trên cơ bản đều dính ở Tướng quân phủ cả ngay, giờ phút này y đương nhiên cũng có mặt ở chủ viện để góp vui. Về phần Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ sau khi nhận được thánh chỉ tứ hôn, mỗi người đều vội vàng chuyện tình của mình, tuy rằng vẫn khẩn cấp an bài hôn sự, nhưng lại không hề đề cập đến chuyện tứ hôn, đối với đồn đãi bên ngoài cũng vô cùng thờ ơ.
Vốn Tiêu Diệc Nhiên cũng ở đây, nhưng ngay vào lúc Tần Chấn Ly vừa đến chủ viện, liền có hạ nhân báo lại, nói hầu phủ truyền đến tin tức, phát hiện tung tích của Duyên quốc thế tử Mộ Dung Nghiêu. Thế nên Tiêu Diệc Nhiên liền mang theo Tần Chấn Ly vội vàng rời bị, nguyên bản Tiêu Mạt cũng đi cùng, nhưng lại bị Tiêu Diệc Nhiên cùng Phong Cảnh ngăn cản, bắt ở lại nơi đây tạm thời bảo hộ mọi người.
Bởi vậy mọi người trừ biết được kết quả của cuộc hẹn gặp là thành công, thì không hề biết tình hình cụ thể là gì, định đợi Mộc Lan sang đây rồi hỏi thêm một chút, nhưng cũng đã qua hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Mộc Lan đâu. Sau lại có hạ nhân bẩm báo, nói là lúc biểu tiểu thư rời khỏi hoa viên cũng không gọi người khác, mặt đỏ hồng bỏ chạy thẳng một mạch. Mọi người đều cười cười trêu ghẹo, đoán chừng cô nương nhà ta là đang thẹn thùng nên đã ẩn núp vào chổ nào rồi, thế là mọi người lại dời sang đề tài khác, nói tới Bạch Nhất.
Ngay vào lúc Phong Cảnh vô cùng hiếu kỳ hỏi hang Bạch Nhất cùng Vân Mặc Chi về chuyện mang thai, thì bọn hạ nhân lại chạy đến bẩm báo, nói Tiêu cô cô đã đến đây. Trong lúc nhất thời mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Nhất cùng Tiêu Mẫn liếc mắt ra ám hiệu với đối phương, rồi để cho hạ nhân truyền lời bảo Tiêu cô cô tiến vào, dù sao cũng đã sắp đến năm mới, nếu đem trưởng bối chận ngoài cửa thì thật sự không lễ phép.
Tiêu cô cô mang theo Mộ Dung Nghiêu cùng một tử sĩ ra vẻ tùy tùng chậm rãi đi vào trong phòng. Phong Cảnh cau mày lôi kéo Tiêu Mạt đứng lên, tiến đến bên cạnh Bạch Nhất. Bạch Nhất không có đứng dậy, chỉ đối Tiêu cô cô cười cười gật đầu chào hỏi, rồi ôn nhu nói, “Cô cô mạnh khỏe, Bạch Nhất thân mình không tiện, mong rằng cô cô thứ lỗi.” Y từ lúc Tiêu cô cô tam phiên bốn thì nhằm vào mình ra tay thì đã chết tâm, không hề nghĩ cùng với đối phương làm thân gì nữa, nếu đã không muốn tốn nhiều tâm tư, thì chỉ cần ra vẻ ở mặc ngoài một chút là được.
Còn lại Tiêu Mẫn đứng ở một bên liền đứng dậy hơi hơi cúi người thi lễ, cũng không có nói chuyện gì. Bản thân Tiêu Mạt vốn thuộc dòng tộc Tiêu gia, Tiêu cô cô dù sao cũng coi như trưởng bối của hắn, bởi vậy hắn vẫn tỏ ý chào hỏi một chút, bất quá rất nhanh đã bị Phong Cảnh bịt miệng kéo qua một bên.
Tiêu cô cô nhìn quanh đoàn người trong phòng, tuy rằng đang vô cùng căn hận Bạch Nhất, nhưng mặt ngoài lại che dấu rất tốt, ôn nhu cười nói: “Nhiều người như vậy đều ở tại đây à, ta hôm nay đến đây là để đặc biệt tìm Bạch Nhất bồi tội.” Nói rồi, Tiêu cô cô tiếp nhận chiếc khay trên tay Mộ Dung Nghiêu, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, mang chung canh bên trong ra, múc sang một chén nhỏ rồi đưa tới, “Trước đó là ta không đúng, tính khí quá nóng nảy, nhưng nếu Đế Thượng đã hạ chỉ, ta cũng sẽ không dám làm trái quyết định của ngài ấy. Hôm nay ta còn cố ý đôn chút canh ngân nhĩ hạt sen, hy vọng về sau đại gia đình chúng ta có thể hòa thuận ở chung.”
Bạch Nhất âm thầm nhíu mày, y không nghĩ Tiêu cô cô là tới đầu quy hòa hảo, dù sao y biết Tiêu cô cô vẫn luôn hận không thể làm cho y biến mất khỏi cỏi đời này. Y đã sớm không còn là một hài đồng ba tuổi, đối với ý tứ trong lời nói của Tiêu cô cô, y vẫn duy trì thái độ nghi ngờ, bất quá nếu người ta đã tươi cười đến làm hòa, y cũng không thể nghiêm mặt đuổi người ta đi.
Bạch Nhất nháy mắt một cái, ý bảo Viên Nhi giúp đỡ y đứng lên, sau đó mới chậm rãi đi đến cạnh bàn, nhìn thoáng qua nước canh Tiêu cô cô đưa qua, sơ lược quan sát một hồi cũng không phát hiện vấn đề gì lớn, liền vươn tay tiếp nhận, nhưng chỉ mỉm cười nói: “Đa tạ hảo ý của cô cô, bất quá Bạch Nhất vừa ăn xong nên có chút không chịu nổi, canh cứ để lại đây đi, cô cô nếu có tâm, Bạch Nhất tự nhiên thành tâm đối đãi.” Nói xong Bạch Nhất tự âm thầm khinh bỉ một cái trong lòng, từ lúc đi theo Tiêu Diệc Nhiên vào Tướng quân phủ đến nay, ngay cả cách nói chuyện của y cũng càng ngày càng ra vẻ nho nhã vòng vo tới lui, có đôi khi cả bản thân y còn không quen nữa là.
Tiêu cô cô thấy Bạch Nhất không muốn uống canh, trong lòng càng căm hận, trên mặt liền ra vẻ có chút mất hứng nói: “Bạch Nhất đây là ghét bỏ cô cô sao? Hay là để ý chuyện cô cô có kê đơn trong này không hả? Ai! Ta đây đã đem cả tấm lòng thành tiến đến, trái lại tự tìm cái mất mặt, xem ra Tướng quân phủ không chào đón lão thái bà này rồi!” Nói xong lại giả vờ rút khăn lụa ra lau hai mắt, một bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Bạch Nhất hiện tại đang không ngừng trợn trắng mắt trong lòng, tình hình này, người không biết sự tình còn tưởng là y khi dễ Tiêu cô cô. Vì không muốn để cho Tiêu cô cô tiếp tục ở trong phòng khóc nháo làm hỏng tâm tình của mọi người, Bạch Nhất liền liếc mắt một cái sang Vân Mặc Chi đang ngồi cạnh bàn, thấy đối phương khẽ gật đầu tỏ vẻ không có việc gì, thế là y liền bưng chén canh lên, “Cô cô có lòng, Bạch Nhất nào dám ghét bỏ, thực sự là ta vừa mới ăn xong, nhất thời không có khẩu vị, cô cô chớ nên hiểu lầm, Bạch Nhất sẽ nếm qua một ít.” Nói xong y lại múc một muỗng canh, chuẩn bị nếm thử một ngụm rồi để cho Tiêu cô cô trở về, dù sao y vẫn không dám cho vào bụng chén canh không minh bạch này.haehyuk
Mặc dù hai đại phu Vân Mặc Chi cùng Bạch Nhất nhìn canh này đã một hồi vẫn không phát hiện vấn đề gì, nhưng dù sao Tiêu cô cô đã có vết xe đổ trước đó. Bởi vậy vào thời điểm Bạch Nhất sắp uống canh, mọi người trong phòng đều đồng loạt nín thở căng mắt quan sát, cứ lo lắng sẽ có sự cố nào đột ngột xảy ra. Bất quá mọi người đều không có nghĩ tới Tiêu cô cô sẽ hạ kịch độc, dù sao Tiêu cô cô mấy năm nay vẫn chỉ ở trong Tướng quân phủ, cũng không có đường nào khác để lui, ngay cả Vân Mặc Chi cũng vô pháp phát hiện ra độc dược chỉ qua một cái liếc mắt, thứ hai Tiêu cô cô tuy rằng hận Bạch Nhất, nhưng chuyện giết người, đối phương chắc chắn sẽ không dám làm vào lúc này, việc đó và việc kê đơn xóa bỏ hài tử là hai khái niệm hòan toàn khác nhau.
Tùy rằng Tiêu cô cô lúc này còn đang cầm khăn lụa che mặt, nhưng ánh mắt đã phiêu về phía Bạch Nhất, mà hai người Mộ Dung Nghiêu vẫn đi theo phía sau Tiêu cô cô tuy cũng đang cúi đầu, nhưng bọn họ đã âm thầm quan sát mọi người được một lúc lâu. Nếu Bạch Nhất uống thuốc, bất quá chỉ cần một lát dược tính sẽ phát tác, đến lúc đó nếu không thể đào tẩu, bọn họ bắt lấy một người làm đệm lưng cũng tốt!
“Không được uống! Trong canh có độc!”
Ngay vào lúc Bạch Nhất vừa đưa muỗng đến bên miệng nhấp một ngụm nhỏ, thanh âm kêu to của Mộc Lan liền truyền đến từ sân ngoài, giây tiếp theo Mộc Lan một thân chật vật nghiêng ngả lảo đảo chạy vào đại sảnh, khi nhìn thấy Bạch Nhất đã uống ngụn canh kia, nàng sợ tới mức trái tim cũng ngừng đập, vội vàng chạy đến bên người Bạch Nhất, một bên chạy một bên hô to, “Biểu tẩu mau nhổ ra! Có độc!”
Phong Cảnh vừa nghe thấy tiếng kêu đầu tiên đã lập tức đánh ngã chén canh trong tay Bạch Nhất, che chở Bạch Nhất lui lại sau mấy bước, Tiêu Mạt cũng lập tức tiến lên che ở phía trước mọi người. Ngay lúc này Vân Mặc Chi chợt lách người chạy đến bên Bạch Nhất, móc họng Bạch Nhất để cho y ói ra, Tiêu Mẫn thì được hai người thị nữ bảo vệ phía sau.
Tiêu cô cô thấy Mộc Lan chạy tới, lập tức gào to: “Lan nhi ngươi nói bậy bạ cái gì vậy, chỗ nào có độc hả?”haehyuk
Mộc Lan vừa định quay đầu giải thích, đã thấy một trong hai người vẫn đi theo sau Tiêu cô cô đột nhiên nhảy lên, cùng Tiêu Mạt giao đấu, một cái khác cũng nâng tay lên, hướng Bạch Nhất bắn ra một tia đạo quang. Vân Mặc Chi cùng Phong Cảnh tuy rằng luôn bảo hộ bên người Bạch Nhất, nhưng Phong Cảnh thì đang đứng ở sau nâng thân thể của Bạch Nhất, nhìn chằm chằm vào Tiêu cô cô, mà một người khác là Vân Mặc Chi thì đang gấp gáp thúc giục Bạch Nhất ói ra, nên cả hai đều không có chú ý tới lưỡi đao đang bay tới. Mộc Lan căn bản không để y nhiều như vậy, theo bản năng tiến về phía trước, lại một lần nữa che ở trước người Bạch Nhất.
Chỉ là lần này không hề có người khác giúp Mộc Lan che ở trước người, lưỡi dao trắng bạc thẳng tắp đâm sâu vào người nàng, máu tươi theo chuôi đao chảy xuống, thân mình của Mộc Lan liền ngả về phía sau như diều đứt dây.
“Lan nhi!!!” Tiếng kêu bi thương của Tiêu cô cô vang vọng khắp Tướng quân phủ.
Tiêu Mạt bằng tốc độ nhanh nhất chế phục tên tử sĩ kia, Phong Cảnh sau khi được Viên Nhi chạy tới hỗ trợ chăm sóc Bạch Nhất, cũng phóng qua vung kiếm chiến đấu, rất nhanh đã đem Mộ Dung Nghiêu bắt lại. Tiêu cô cô bị cảnh tượng Mộc Lan ngã xuống dọa cho ngây người, không hề nhúc nhích, bất quá vì lý do an toàn, Tiêu Mẫn vẫn phái Khởi Tú cùng Thúy Doanh giữ chặt Tiêu cô cô không cho bà động đậy.
“Nôn… Khụ khụ… Khụ…” Dưới sự tượng trợ của Vân Mặc Chi, Bạch Nhất trên cơ bản đã đem ngụm canh vừa uống vào phun ra toàn bộ, vừa ổn định hơi thở, liền nhìn đến Mộc Lan ngã trên đất, trong lòng quýnh lên, lập tức đẩy Vân Mặc Chi bên người ra, hơi thở gấp gáp nói: “Mặc Chi, mau…Đi xem Lan nhi, khụ khụ…”
Vân Mặc Chi thấy Bạch Nhất đã phun tất cả canh ra, liền gật gật đầu, đi qua chổ Mộc Lan.haehyuk
Mộc Lan té trên mặt đất đã rơi vào hôn mê, miệng vết thương ở ngực không ngừng chảy ra máu tươi. Vân Mặc Chi không biết từ chỗ nào lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên thuốc uy Mộc Lan ăn, sau đó lại rút ngân châm ra, đâm vào mấy huyết vị trên người Mộc Lan.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, đã có rất nhiều sự tình xảy ra, cũng may Tiêu Mẫn vẫn luôn trấn định, trong lúc Vân Mặc Chi giúp Mộc Lan cầm máu liền phái hạ nhân đi thỉnh Chung đại phu và truyền tin cho Tiêu Diệc Nhiên biết, cũng nhanh chóng kêu thủ vệ đem hai tên hạ nhân kia trói chặt lại. Phong Cảnh sờ sờ trên mặt hai người một hồi, theo sau đó liền kéo xuống một tầng mặt nạ da người, thình lình phát hiện một trong hai chính là Mộ Dung Nghiêu mà Tiêu Diệc Nhiên cùng Bộ Hoài Viễn vẫn tìm kiếm nhiều ngày qua. Y liếc nhìn Tiêu Mạt, cả hai đều tỏ ý phải đích thân áp giải hai người này.
Thật vất vả ổn định tình hình, mọi người đang muốn hỏi Vân Mặc Chi tình huống của Mộc Lan hiện tại như thế nào, tuy nói Tiêu cô cô đã mang theo người đến gây ra những chuyện này, nhưng dù sao Mộc Lan là vô tội, còn thay Bạch Nhất cản một đao, mọi người vẫn không hy vọng nàng sẽ gặp chuyện không may, huống chi nói không chừng đối phương cũng đã sắp thành thân. Nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi, mọi người đã nghe được một tiếng kêu cả kinh cùng với tiếng khóc nức nở của Viên Nhi: “Phu nhân! Phu nhân ngươi làm sao vậy!? Phu nhân ngươi tỉnh tỉnh a! Vân thiếu gia, ngài mau tới nhìn phu nhân xem!! Phu nhân chảy thiệt nhiều máu!!”
Mọi người cả kinh, nhìn đến Bạch Nhất sắc mặt trắng bệch, đang hôn mê nằm trong lòng Viên Nhi, nửa người dưới đã bị máu tươi nhiễm thành một mảnh đỏ sậm, vết máu thậm chí còn không ngừng tăng lên. Trong lúc nhất thời trái tim của mọi người đều đập chậm nữa nhịp, Phong Cảnh cùng Tiêu Mạt bởi vì đang trông chừng Mộ Dung Nghiêu nên không dám tự ý di chuyển. Khuôn mặt nghiêm cẩn của Tiêu Mẫn cũng đã tái mét, vội chạy tới bên người Bạch Nhất, nhưng chân tay lại vô cùng luống cuống.
Vân Mặc Chi vẫn đang giúp đỡ Mộc Lan cầm máu, vết thương này của Mộc Lan nằm ngay tâm mạch, cũng đang trong tình cảnh vô cùng hung hiểm, hiện tại không cách nào thừa tâm tư quan tâm đến chuyện khác. Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu của Viên Nhi, tay của y liền dừng trong tích tắc, rồi tốc độ hạ châm cũng nhanh hơn, giúp Mộc Lan cầm máu, sau đó lập tức trở lại bên Bạch Nhất.
Nắm lấy cổ tay Bạch Nhất chẩn mạch, hai hàng chân mày của Vân Mặc Chi không khỏi nhăn lại, ánh mắt tối tăm. Y hiển nhiên biết Bạch Nhất trúng độc, tuy rằng uống không nhiều, sau đó cũng đã nôn ra hết, nhưng dù sao chất độc này cũng là kịch độc, chỉ cần một hai giọt cũng đã đủ đẩy người ta vào chỗ chết. Tuy nói không phải khó giải, nhưng lại khiến cho người uống phải phi thường thống khổ. Huống chi Bạch Nhất còn đang mang thai, trước đó nhịp thở của thai nhi đã không ổn định, mấy ngày qua vất vả lắm mới dưỡng tốt lên một chút, hiện tại lại chịu kích thích lớn như vậy, chắc chắn đã động đến thai khí, sợ là phải sinh non…Nhưng cái thai này của Bạch Nhất còn chưa đủ tháng, vì tính huống tiện mà phải sinh non, hơn nữa thân trung kịch độc lại không thể tùy ý dùng dược, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít…
“Vân biểu ca, tình huống của đại tẩu thế nào rồi?” Tiêu Mẫn lo lắng hỏi.haehyuk
“Không tốt lắm.” Vân Mặc Chi trầm giọng trả lời, lúc này biểu tình của y nghiêm túc một cách lạ thường, ngẩng đầu đối Tiêu Mẫn phân phó: “Ngươi mau an bài phòng, Tiểu Bạch sắp sinh non, mặt khác vết thương của Lan nhi ta chỉ mới giúp cầm máu, thương thế của nàng rất nghiêm trong, phải nhanh rút đao ra. Tình huống khẩn cấp, ngươi cũng mau phái người chạy đi tìm Tiêu Diệc Nhiên trở về, cũng mượn từ hoàng cung một vài ngự y đến đây.”
Tiêu Mẫn nghe được phân phó lập tức chạy đi điều động, ba người Tiêu cô cô cùng Mộ Dung Nghiêu tạm thời chỉ trói chặt áp tải đi, rồi phái người đến trông giữ. Vân Mặc Chi cũng hạ dược trên người của bọn họ, làm cho thân mình chỉ có thể nằm xuống, động cũng không động được.
Bạch Nhất cùng Mộc Lan được cẩn thận đưa đến hai căn phòng, Mộc Lan tuy rằng thương thế nghiêm trọng, nhưng Vân Mặc Chi đã tạm thời thay nàng cầm máu, rồi để cho Chung đại phu ở bên chăm sóc, đợi ngự y đến đây mới rút đao ra chữa trị
Trái lại tình huống của Bạch Nhất bên này vô cùng cấp bách, thai nhi đã bị kích thích đi xuống, Bạch Nhất thì lại đang hôn mê bất tỉnh, sản đạo lại hoàn toàn không mở ra, làm cho máu trong người Bạch Nhất không ngừng chảy xuống. Chỉ trong thoáng chốc mà khuôn mặt của Bạch Nhất đã trắng bệch như tờ giấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Bạch Nhất sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Vân Mặc Chi bắt đầu lấy kim châm đâm lên những huyệt vị trong yếu trên người Bạch Nhất, định ổn định tình hình của Bạch Nhất một chút.haehyuk
“Nếu không thể giải độc, Tiểu Bạch tạm thời không thể thanh tỉnh. Nhưng nếu như bất tỉnh, đứa nhỏ sẽ không thể thuận lợi sinh ra, như vậy Tiểu Bạch sẽ chết…Xem ra chỉ có thể hạ mãnh dược, trước đem Tiểu Bạch cứu tỉnh…” Sau khi hạ châm xong, tình huống của Bạch Nhất cũng không tốt lên. Vân Mặc Chi nắm chặt song quyền, trong lòng có chút phẫn nộ cùng bất đắc dĩ. Kỳ thật giải độc cũng không khó, hiện tại cũng không cần tới mấy ngày đã điều chế ra phương thuốc, y vừa nãy cũng mới kiểm tra bát canh kia kỹ càng một lần nữa, phương thuốc có thể lập tức được phối ra ngay tức khắc. Nhưng khó là Bạch Nhất đang có thai trong người, nếu dùng dược quá mạnh, cho dù đối người lớn không có gì thương tổn, chỉ sợ đứa nhỏ sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, mà nếu như không thể kịp thời giải độc, độc tính lan tràn, thì ảnh hướng đối với người lớn cùng đứa nhỏ càng lớn hơn nữa, huống chi Bạch Nhất đang bất tỉnh không thể phối hợp, vốn là sinh non cho nên lại không có chất dịch trợ sản, đến lúc đó chỉ sợ thật sự là một xác hai mạng.
Tính toán một hồi, cũng chỉ có cách liều đánh một trận mà thôi, xem mệnh của đứa nhỏ này như thế nào, dù sao y tin tưởng nếu đặt hai lựa chọn này trước mắt Tiêu Diệc Nhiên, hắn khẳng định sẽ không chút do dự lựa chọn Bạch Nhất. Nghĩ như thế, Vân Mặc Chi lập tức viết một phương thuốc đưa cho Viên Nhi chạy đi chuẩn bị, cũng kêu hạ nhân chuẩn bị một ít thuốc trợ sản, trừ bỏ lưu lại một vài hạ nhân tin cậy, tay chân lanh lẽ để hộ trỡ trong phòng, thì những người khác đều bị Vân Mặc Chi đuổi ra ngoài.