Tháng giêng năm nay, chuyện tốt không ngừng đến với Thịnh Kinh. Mùng năm vừa rồi, đại hỷ của An Quốc Hầu phủ cùng phủ Thừa tướng mới xong xuôi, mùng bảy lại đến phiên Tướng quân phủ gả muội tử. Tân lang là nhân vật cực kì nổi tiếng ở Thịnh Kinh gần đây, đối phương còn lại là một người rể hiền mà biết bao thiếu nữ mơ ước, vì thế mà hôn sự này cũng hấp dẫn không ít tầm mắt của bà con dân chúng.
Đương nhiên, mức độ long trong của hôn sự của đôi sau lại càng hoành tráng hơn so với cặp đôi phu phu vài ngày trước nhiều, hiển nhiên cả Tướng quân phủ cùng Tần thiếu phủ đều rất mong chờ vào hôn kỳ này của đôi trẻ. Mới sáng sớm, Tướng quân phủ liền giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Mộc Lan trời còn chưa sáng đã phải thức dậy trang điểm mặc y phục, dưới sự khóe léo chuyện nghiệp của nhóm hạ nhân, Mộc Lan bình thường vẫn thanh thuần đáng yêu, lúc này lại càng hiện lên vài phần xinh đẹp tuyệt sắc, càng lộ vẻ động lòng người hơn bao giờ.
Sau khi bái biệt qua Tiêu cô cô, Mộc Lan cũng cùng Tiêu Diệc Nhiên Tiêu Mẫn từ biệt, Bạch Nhất bởi vì thân thể còn chưa ổn cuối cùng vẫn không có ra chủ viện. HAEHYUK
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng Tiêu cô cô ở lại Tướng quân phủ, Tiêu cô cô làm thế nào cũng muốn tham dự toàn bộ hôn sự của Mộc Lan. Gặp tình huống như vậy, Bạch Nhất cùng bảo bảo Tử An, hiển nhiên lại càng được cách ly và bảo vệ an toàn hơn hết, Phong Cảnh đối với hôn sự này cũng không hề hứng thú, liền chủ động xin ở lại chủ viện bảo hộ Bạch Nhất cùng cục cưng.
Giờ lành vừa đến, tân nương tử cùng một đám người mang theo của hồi môn liền đi theo đội ngũ đón dâu huyên huyên nào náo đến phủ nhà tân lang, còn lại chủ nhân bên phía nhà gái phải ở lại quý phủ tiếp đón khách nhân, đợi cho đến chạng vạng, mới đi đến phủ tân lang uống rượu mừng.
Phong Cảnh ngồi ở trong phòng, lắc lắc đầu chề môi, hai tay bịt chặt lỗ tai, vẻ mặt nhàm chán nhìn Bạch Nhất đùa bảo bảo. Đợi cho đội ngũ đón dâu đã đi xa, y mới buông hai tay che lỗ tai, nằm sấp ở trên bàn hỏi: “A Nhất, ngươi thật sự một chút cũng không tức giận?”
Bạch Nhất nhẹ nhàng vỗ về bảo bảo đang bị thanh âm huyên náo làm cho không vui mà loạn động đậy, tùy ý nói, “Tức giận cái gì?”
“Thì chính là hai mẹ con kia đó! Cứ đơn giản buông tha cho hai người họ như vậy sao?” Phong Cảnh căm giận kêu to, trong lòng y vẫn luôn hận hai mẹ con Tiêu cô cô muốn chết.
Thật vất vả dụ hống cho bảo bảo an tĩnh lại, Bạch Nhất quay đầu nhìn Phong Cảnh, ôn nhu nói: “Lan nhi tâm địa thiện lương, cô cô làm chuyện xấu cũng không có nghĩa phải để cho nàng gánh vác. Về phần cô cô, không phải đã liên hệ với chổ am ni cô, ngày mai đưa đi qua sao?”
“Bà ta nói muốn xuất gia, là ngươi liền cứ thế bỏ qua cho bà ta?” Phong Cảnh cũng biết việc này, chính là đối với kết quả này vẫn luôn không hài lòng.
“Bằng không ngươi muốn như thế nào? Cô cô dù sao cũng là người của Tướng quân phủ, cũng là trưởng bối của chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn giết bà? Hay là đưa đến quan phủ? Ta cùng An An hiện tại cũng không có việc gì, coi như là vì An An tích phúc đi!” Bạch Nhất nói một cách rất nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng. Thật ra lòng dạ của y cũng không rộng rãi như vậy, chính là đối với những người không liên quan, y cũng không muốn tốn chút tâm tư đến. Chỉ cần về sau không nhìn thấy mặt nữa, Tiêu cô cô có vào nhà lao hay am ni cô, y cũng chẳng thèm để ý. Y không truy cứu việc này, cũng không phải bởi vì y đã tha thứ Tiêu cô cô, chỉ là vì không muốn làm cho Tiêu Diệc Nhiên khó xử mà thôi.
Phong Cảnh giận dỗi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Làm sao không có việc gì… Con người như bà ta, Phật Tổ cũng sẽ không thu nhận bà.”HAEHYUK
Bạch Nhất cười cười, không nói gì, vào ngày lành thế này vẫn là nên để cho không khí vui mừng hân hoan mới tốt, những chuyện xui như thế tốt nhất đừng nên nghĩ đến.
Phong Cảnh gặp Bạch Nhất không muốn nói, cũng không tiếp tục xoắn xuýt nữa, chống đầu phát ngốc một hồi, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, vội kêu một tiếng hướng Bạch Nhất hỏi: “Đúng rồi, thời gian thành thân của các ngươi đã định rồi?”
“Ân, định rồi, là mười bốn ở tháng tới.” Bạch Nhất gật đầu nhẹ giọng đáp. Vốn y cùng Tiêu Diệc Nhiên cũng không vội vàng việc hôn sự, dù sao chuyện nên làm hay không nên làm bọn họ đều đã thử hết, mấy việc bái đường này bất quá chỉ là hình thức mà thôi. Nhưng dù sao cũng là do Đế Thượng tứ hôn, nên làm thì vẫn phải làm, nếu kéo dài thêm nữa quả thật không tốt, bởi vậy sau nhiều phiên nghiên cứu, bọn họ liền chọn ngày tốt đầu tiên sau khi hết tháng giêng để cử hành hôn lễ.
Lại nói tiếp, bởi vì vấn đề thân thể của y, Tiêu Diệc Nhiên đã phải cấm dục thật lâu. Y đã nghĩ nếu trong đêm động phòng hoa chúc, hai người chỉ có thể đắp chăn bông đơn thuần ngủ không khỏi cũng quá thê lương đi… Bởi vậy y còn cố ý đến hỏi Vân Mặc Chi một chút, mặc dù bị Vân Mặc Chi cười cợt thật lâu, bất quá cũng đưa ra cam đoan, chỉ cần hết tháng giêng, đến lúc đó cẩn thận thêm chút, hẳn là không có việc gì.
Nghĩ vậy, mặt mũi Bạch Nhất cũng có chút mất tự nhiên đỏ lên, vừa lúc bị Tiêu Diệc Nhiên mới vừa đi vào phòng nhìn thấy, lập tức dẫn tới một trận quan tâm ân cần thăm hỏi của người ta. Bạch Nhất ngượng ngùng lắc đầu giải thích, không ngừng cam đoan bản thân không có việc gì mới làm cho Tiêu Diệc Nhiên thoáng buông chút bất an.
“Ngươi sao đã trở lại rồi? Không phải ở bên ngoài đang rất vội sao?” Bạch Nhất ho khan vài tiếng che dấu xấu hổ, tùy ý hỏi.HAEHYUK
“Tướng quân khẳng định là muốn thấy ngươi, cho nên mới đến xem ngươi thôi!” Tiêu Diệc Nhiên còn chưa kịp đáp lời, Phong Cảnh đang xem náo nhiệt ở một bên trái lại đã đi trước một bước cười lớn nói.
Bạch Nhất không lên tiếng, chỉ nhìn Phong Cảnh liếc mắt một cái. Tuy biểu tình trên mặt của Tiêu Diệc Nhiên không chút thay đổi nhưng cũng không có phản bác, ngược lại còn nhẹ gật đầu một cái, nói: “Buổi tối ta trở về hơi muộn, có chuyện gì thì bảo Tiểu Cảnh đi gọi ta.”
Bạch Nhất gật đầu, đem bảo bảo đã ngủ say nhẹ nhàng đặt ở trên giường, sau đó mới xoay người, sửa sang lại quần áo cho Tiêu Diệc Nhiên, “Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi đi!”
Hai người liếc nhìn nhau, Bạch Nhất đạm nhiên cười, ánh mắt của Tiêu Diệc Nhiên cũng loe lóe, còn Phong Cảnh thì đang trốn ở một bên, toét miệng mỉm cười trong im lặng, thẳng đến khi Tiêu Diệc Nhiên bắn một ánh mắt sắt như dao tới, y mới hơi chút thu liễm.
Bởi vì phải vội vàng đến Tần phủ, Tiêu Diệc Nhiên cuối cùng chỉ đơn giản dặn dò thêm hai câu, liền ly khai trong sự đưa tiễn của Bạch Nhất.
…HAEHYUK
Sau khi kết thúc hỉ yến của Mộc Lan, ngày hôm sau, Tiêu cô cô liền thu thập này nọ, được người đưa đến am ni cô, cũng để lại cho Mộc Lan một lá thứ, để cho nàng nếu có về đây thì không cần đi tìm bà. Mà bên am ni cô, Tiêu Mẫn đã cố ý phái một ma ma cùng hai thị nữ đi theo chiếu cố cho bà, Tiêu Diệc Nhiên cũng âm thầm an bài người giám thị, đến nước này, chuyện của Tiêu cô cô cũng coi như đã đến hồi kết.
Mặt khác, chủ mưu của mọi chuyện chính là Mộ Dung Nghiêu, từ sau khi bị Bộ Hoài Viễn mang đi, rồi được Dung Sở Hoa tự mình thẩm vấn, đến nay vẫn chưa có chút kết quả hay tin tức gì. Tuy rằng Phong Cảnh đã vì thế mà tức giận bất bình thật lâu, còn la hét muốn giết Mộ Dung Nghiêu báo thù, nhưng Đế Thượng đã muốn làm chuyện gì thì người khác có thể dễ dàng nhúng tay vào sao? Về phần Dung Sở Hoa rốt cuộc đang tính toán cái gì, mọi người tạm thời còn không biết được.HAEHYUK
Bất quá Bạch Nhất đối chuyện này trái lại không quá chú ý, dù sao thân phận của Mộ Dung Nghiêu vốn đặc thù, chuyện xử trí hắn như thế nào cũng là nên để cho mấy người phía trên nhọc lòng. Y hiện tại chỉ cần chiếu cố cho mình cùng cục cưng An An là tốt rồi. Tuy rằng Tiêu Diệc Nhiên cũng hận không thể giết Mộ Dung Nghiêu, nhưng ngại thân phận cũng chỉ có thể gác lại chuyện này, trái lại vì thế mà hắn luôn cảm thấy có lỗi với Bạch Nhất, mấy ngày nay càng săn sóc Bạch Nhất thêm chu đáo.
Ngày trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến tháng hai, vào lúc Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất bắt tay vào việc chuẩn bị hôn sự, phán quyết xử trí tên Mộ Dung Nghiêu cuối cùng cũng được đưa ra, hành quyết tại ngục giam, thi thể sẽ do Mục Kỳ áp giải về nước.
Kết quả này vừa đưa ra, trên dưới triều đình đều nghi hoặc một mảng, dù sao Duyên quốc đã phái sứ giả đến thanh minh quan hệ, vốn việc xử trí Mộ Dung Nghiêu cũng đã đành, nhưng giết xong rồi còn muốn đem thi thể trả về, đây là lập uy hay là có ý gì khác đây? Nhưng lại được Thừa tướng đương triều tự mình áp giải, đây có phải là đã nhận được đãi ngộ quá lớn rồi? Đối với những suy đoán này, Dung Sở Hoa chưa hề đưa ra một lời giải thích nào, chẳng qua đối với đôi phu phu Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ, tân hôn còn không đến một tháng đã phải chia lìa, mọi người vẫn là hết sức đồng tình.
Bất quá những chuyện này cũng không quá quan trọng với Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất, sau khi thân mình của Bạch Nhất tốt lên, Tiêu Diệc Nhiên đã chính thức hồi triều. Về những phương diện khác, việc đại hỷ của Tướng quân phủ hết kéo lại tái kéo không biết bao nhiêu lâu cuối cùng đã được chính thức thực hiện rồi. Nên những ngày vừa qua, Tiêu Mẫn cũng đang vội vàng bận bịu chuẩn bị cho hôn sự trọng đại này đây.
Theo truyền thống, những nghi lễ thành thân của các cặp phu phu Chiêu quốc cũng có hơi chút khác biệt. Người nam thê không cần đội mũ phượng mang khăn quàng vai, mà là vận hỉ phục như những tân lang bình thường. Lúc xuất môn cũng sẽ không ngồi trong kiệu hoa mà là cưỡi ngựa, tới khi mở tiệc chiêu đãi tân khách, nam thê cũng sẽ không phải đơn độc ngồi trong tân phòng đợi đến khi tân lang trở về, mà là hai phu phu đồng thời ra ngoài chiêu đãi quan khách. Bình thường chỉ có nam thê có thân phận cực kém hoặc là không được nhà chồng coi trọng mới có thể dùng chi lễ như nữ tử thú về. Đôi bên càng tôn trọng lẫn nhau bao nhiêu, thì trong các nghi lễ thành thân sẽ càng thể hiện tầm quan trọng của song phương bấy nhiêu.
Bởi vì Bạch Nhất không có người nhà bên canh, ở Thịnh Kinh cũng không có chỗ ở, dựa theo ý tứ của Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên là một đoạn phải rước dâu từ nhà mẹ đẻ đến nhà chồng có thể làm ngay tại Tướng quân phủ luôn, nhưng rất nhanh ý kiến này đã bị Vân Mặc Chi cùng Phong Cảnh một mực phủ quyết. Dù sao nếu tùy ý điều chỉnh trình tự, thì đây chính là biểu hiện không tôn trọng đối với nam thê. Sau khi phải lo trái nghĩ một hồi, Vân Mặc Chi cuối cùng đã đập tay ra quyết định, y sẽ lấy danh nghĩa là sư huynh của Bạch Nhất để thay mặt trở thành nhà mẹ đẻ của Bạch Nhất, để cho Bạch Nhất xuất giá từ phủ trạch cũ của Vân gia. Sau đó sẽ theo đội ngũ đón dâu vào Tướng quân phủ, cũng coi như đưa ra một chút chứng thực đối với truyền thuyết Bạch Nhất là sư đệ thần y, đã làm mưa làm gió trên giang hồ một khoảng thời gian trước.
Bởi vậy vào ba ngày trước khi bái đường, Vân Mặc Chi liền mang theo Bạch Nhất cùng bảo bảo quay về phủ trạch cũ của Vân gia. Tiêu Diệc Nhiên tuy rằng rất lo lắng, nhưng hắn nói không lại Vân Mặc Chi, hơn nữa trong lòng luôn cảm thấy áy náy với Bạch Nhất, cũng không muốn ủy khuất Bạch Nhất, cuối cùng cũng đành phải đồng ý. Bất quá đối với yêu cầu của Vân Mặc Chi, trong ba ngày này hai người không được gặp nhau, hắn vẫn là âm thầm phê bình kín đáo trong lòng vài câu. Thế là đến buổi tối mỗi ngày, hắn đều phải vụng trộm lẻn vào Vân phủ, cùng Bạch Nhất gặp mặt.HAEHYUK
Đợi cho tất cả đều đã trần ai lạc đình, đến sáng sớm ngày mười bốn, Tiêu Diệc Nhiên liền mang theo đội ngũ đón dâu đến Vân phủ tiếp người…
Trần ai lạc định (尘埃落定) ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã đến hồi kết thúc~ (nói zị chứ chưa hết sóng gió đâu)
Chờ mãi mới đến được ngày tân hôn T^T Chương sau dài lém các chế