Ta thu dọn lại đồ ăn, cột gọn, rồi kéo hắn đi súc miệng rửa tay, mới đưa hắn trở lại giường.
Kéo chăn đắp kỹ, ta ôm lấy eo hắn, như dỗ dành trẻ con, nhẹ nhàng vỗ về:
"Ta đảm bảo, chỉ cần nữ tử đó không phải thê tử của chàng... thì dù nàng ta có tìm đến tận cửa, ta cũng tuyệt đối không bỏ chàng."
Có một số chuyện, không phải chỉ cần bịt tai, nhắm mắt là có thể bỏ qua được.
Nữ tử đó, miếng ngọc bội đó, chúng ta không thể tránh né.
Cuộc diện hôm nay, người đến không có thiện ý, tìm đến đây chỉ là chuyện sớm muộn.
Quân Khanh Duệ hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ.
Tuy nhiên, nếu nữ tử đó thật sự là thê tử của Quân Khanh Duệ, ta và hắn sẽ trở thành tội đồ ác nghiệt.
Hắn bạc tình phụ nghĩa, ta vô sỉ đồi bại, hai chúng ta bị ngàn đao xẻ thịt cũng không đủ.
Nhưng nếu họ không phải là phu thê.
Dù có ngàn vạn người ngăn cản, ta cũng không buông tay hắn.
Có lẽ lời nói này của ta đã chạm đến hắn.
Hắn đột nhiên trở mình, xé toạc áo ngủ trên người ta, một lần nữa tình cảm dâng trào.
Ta ôm lấy cổ hắn, đôi mắt nhắm hờ, tiếng rên rỉ mơ hồ.
Đang lúc đắm chìm trong khoái cảm, toàn thân ta bỗng cứng đờ.
Có người!
Lần này người đến bước chân rất nhẹ, lại chọn đúng lúc này.
Khi ta nhận ra có người tiếp cận, thì đã muộn.
Cửa bị đá văng ra.
Hàng chục người lập tức ùa vào.
Ta theo phản xạ nắm chặt chăn định che lại, nhưng bị Quân Khanh Duệ dùng một chiếc áo rộng thùng thình phủ lên.
Giữa đêm khuya, cửa nhà bị đá văng, nhà bị xông vào.
Ta còn phát ra câu hỏi "Ai?"
Quân Khanh Duệ, một người tay trói gà không chặt, lại điềm tĩnh dị thường.
Hắn thành thạo cột lại dây áo cho ta, chỉnh lại cổ áo lỏng lẻo.
"Tham kiến tướng gia!"
"Tướng quân tại thượng!"
Khi ta còn đang kinh ngạc không nói nên lời, Quân Khanh Duệ đã vén rèm giường, ánh mắt lạnh như sương tuyết:
"Tự tiện xông vào phòng ngủ của bản tướng và Ni Lạc, đáng tội gì?"
Ta: "..."
Ta chầm chậm quay đầu, nhìn Quân Khanh Duệ với gương mặt lạnh như điêu khắc.
11
Bản tướng.
Ni Lạc.
Bản tướng.
Ni Lạc.
Hai danh xưng này như hai mảnh sứ mỏng vỡ, đ.â.m sâu vào tâm trí ta.
Đau đớn ập đến, hình ảnh vỡ nát ùa về.
Những người đang quỳ đồng loạt đứng dậy, lui ra hai bên.
Tiếng va chạm của vàng ngọc vang lên. Hai bóng người, một đỏ một vàng, bước vào.
"Bùi Cảnh Thành, ngươi gan to thật!"
"Hoắc Ni Lạc, ngươi dám động vào người của bản vương!"
Ngọn đuốc soi sáng căn phòng.
Nữ tử đeo ngọc bội và nam nhân quý phái hiện rõ trong mắt ta.
Trong chớp mắt.
Chỉ trong chớp mắt.
Ký ức nứt vỡ được vá lại, hình ảnh vỡ vụn được phục hồi.
Ta thì thầm: "Tam... Điện hạ..."
Tam hoàng nữ Đại Yến triều, Nhạc Đình Viên. "Ni Lạc, ngươi không sao chứ?" Nhạc Đình Viên ánh mắt đầy lo lắng.
"Đường đường là đại tướng sát phạt của Đại Yến, nàng có thể có chuyện gì? Nếu có chuyện, thì là Bùi Cảnh Thành có chuyện." Nam nhân áo đỏ châm chọc.
Hắn là Tứ hoàng tử Đại Yến triều, Nhạc Trì Yến.
"Dù hai vị điện hạ đến đây, cũng không thể tự tiện xông vào nội phòng chứ?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên, ta không thể giữ được bình tĩnh nữa.
12
Bùi Cảnh Thành.
Quyền thần nham hiểm nhất Đại Yến, kẻ thù không đội trời chung của ta!
Ta từng thề, cả đời này sẽ g.i.ế.c sạch hai loại người, một là kẻ thù, hai là Bùi Cảnh Thành.
Nhưng hiện tại——bây giờ——ngay lúc này——
Hắn áo không chỉnh tề, đầy vết cào, còn ta áo quần lộn xộn, đầy dấu đỏ...
Đây là chuyện gì chứ?
Ta nhắm mắt chặt lại.
Hít sâu và run rẩy ba lần.
Ba lần sau, ta đột ngột mở mắt.
Ngón tay cứng ngắc nhưng ánh mắt sắc bén, sau khi chỉnh lại áo quần, ta bước xuống giường.
Chân trần đạp lên đất, ta thành thạo vén vạt áo, quỳ một chân, lớn tiếng: "Thần Hoắc Ni Lạc, bái kiến Tam điện hạ, Tứ——"
"Quay người lại!"
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời ta.
Bùi Cảnh Thành cũng theo đó bước xuống giường, chắn trước ta.
Ta nghĩ có nên nhân cơ hội này đánh hắn một chưởng, đếm xem gãy mấy cái xương sống không?
Người trong phòng, đồng loạt quay đi.
"Tứ điện hạ." Bùi Cảnh Thành thản nhiên nhìn Nhạc Trì Yến một cái.
Nhạc Trì Yến cười khẩy: "Bản vương không muốn nhìn loại——"
"Điện hạ!" Bùi Cảnh Thành nghiêm giọng.
Nhạc Trì Yến hừ lạnh, quay đầu đi.
Ta cúi đầu nhìn, mới nhận ra tư thế nửa quỳ này, lộ ra một đoạn bắp chân và đùi.
Bùi Cảnh Thành cúi xuống, chỉnh lại áo dài trên người ta.
"Ngươi làm gì?" Ta vô thức giữ lấy cổ tay hắn, ánh mắt hung dữ.
Bùi Cảnh Thành không động đậy, mặc ta giữ lấy, tay kia vẫn chỉnh lại vạt áo dài.
Che chân ta, nhưng hắn không để ý đến bản thân, chỉ cúi mình hành lễ: "Thần Bùi Cảnh Thành, bái kiến Tam điện hạ, Tứ điện hạ."