“Sao vậy?”
Thấy Hoàng Phủ Diệp ôm Đồng quần áo bất chỉnh hoảng hốt chạy vào, Lạc Tráng ném bút, mạnh đứng dậy.
Mấy hôm nay mí mắt liên tục giật giật, giờ hai người đột nhiên xuất hiện làm Lạc Tráng vô cùng lo lắng.
“Đồng tự dưng nôn mửa, con… con… không biết phải làm gì…”
“Sao lại thế? Thái y xem bệnh chưa? Bảo sao?”
“Con… không tìm thái y… Con…” Hoàng Phủ Diệp luôn luôn lãnh tĩnh lúc này nói năng lộn xộn.
Lạc Tráng hoảng hốt, liền thử bắt mạch.
Mạch tượng hỗn loạn, mạch đập rất nhanh, nôn khan…
Đây không phải là… dấu hiệu có thai sao?
Lạc Tráng trong lòng căng thẳng vội hỏi: “Hai đứa… Hai đứa đã viên phòng chưa? Là ai chủ động?” Tuy xấu hổ nhưng việc này phải hỏi rõ ràng.
Hoàng Phủ Đồng lộ vẻ túng quẫn, ngược lại Diệp lại khoái trá vạn phần: “Cha, ý tứ ngài là Đồng mang thai? Nôn mửa vừa rồi chẳng lẽ là dấu hiệu?”
Lạc Tráng đỏ mặt, bỗng nhiên như nhớ ra việc gì: “Đồng, đưa tay phải đây.”
Một đóa ngu mỹ nhân tử sắc diễm lệ thình lình đập vào mắt.
“Thế nào?” Biết người yêu không sao liền hứng thú hỏi, còn thấu tới nhìn cổ tay Đồng.
“Đặt ta xuống.” Đè thấp tiếng nói.
Hoàn toàn không nghe theo, còn ôm chặt hơn.
“Gần nhất… gần nhất bớt ăn tanh.” Không có trả lời trực tiếp mà nói vòng vo. Việc này bảo hắn chính mồm nói ra quả thực rất khó.
“Còn phải chú ý gì không?” Hoàng Phủ Diệp cười sung sướng làm Đồng càng thêm cúi thấp đầu.
“Con… buổi tối chú ý đừng để y cảm lạnh.”
“Thả ta xuống.” Tình tự Hoàng Phủ Đồng đột nhiên bất ổn, thanh âm cũng đề cao vài phần.
Thân thể hơi run.
Hài tử…
Tuy biết chính cũng do nam tử sinh ra, đối với nam tử có thể sinh con không cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng… y cùng Diệp đúng song sinh, hài tử sinh ra chính là kết quả loạn luân.
“Đồng.”
Song sinh vốn tồn tại cảm ứng tâm linh, Diệp có thể đơn giản cảm thấy bất an của người trong lòng.
“Nếu lo lắng hài tử càng không nên nghĩ như vậy.”
Hiểu con đâu bằng cha.
Lời Lạc Tráng làm Hoàng Phủ Đồng ngẩng đầu.
“Nếu thấy đứa trẻ thương cảm vậy con càng phải đối xử với nó thật tốt.” Cười trấn an.
Trầm mặc bao phủ ba người.
“Đi nghỉ đi, các con đều không phải xuất cung du ngoạn sao? Hảo hảo giải sầu.”
Nhãn thần của Lạc Tráng trở nên ôn nhu.
“Con sẽ chiếu cố y thật tốt.” Hoàng Phủ Diệp đối với yêu cầu ‘buông’ của người trong lòng chẳng hề quan tâm, cười hướng Lạc Tráng cáo từ.
Lạc Tráng cũng khẽ cười gật đầu.
Cầm bút cùng không thể viết được ý gì, ánh mắt không tự chủ đuổi theo phương hướng hai người ly khai.
Bọn chúng có thể đi thật xa?
Lạc Tráng không biết.
Trang giấy kia hấp dẫn hắn chú ý ——
Tam nguyệt xuân sinh tam nguyệt canh, tứ tình liêu lạc tứ quý chân.
Thảng nhược nhất triêu thu mộng phá, tiện giáo lưỡng nhân bất ly phân.
Thơ của ai vậy?
Kết hợp ‘một hai ba bốn’, đông lạp tây xả, còn có tựa đề ‘Đồng’ cùng ý thơ hoàn toàn không hợp.
Lạc Tráng khẽ nhíu mày nhìn chăm chú, một lát chợt cười to.
Đây không phải công khóa Diệp nộp sao?
Mấy hôm trước
Đồng, Diệp, Kỳ Tích bị yêu cầu làm thơ, Đồng cùng Kỳ Tích chậm chạp không nộp, Diệp ngẫu hứng múa bút, chưa tới nửa chén trà làm ra bài này.
Tên bài thơ có lẽ từ những ký ức cùng Đồng, trong lúc nhất thời sản sinh cảm xúc không hiểu.
“Đồng, ngươi nói hài tử lớn lên giống ai?”
“Đồng, ngươi nghĩ chúng ta nên đặt tên nào?”
“Đồng, ngươi nói hài tử…”
Nghe Diệp liên tục ý xấu thắc mắc, Đồng đầu hung hăng chôn vào trong đệm giường.
“Đồng…”
“Câm miệng!” Thanh âm khe khẽ, nhưng không dấu được xấu hổ cùng phẩn nộ.
“Đồng…” Ôm lấy đôi vai rộng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ: “Ngươi nói có thể là song bào thai không?”
“Đau.”
Xoa xoa quả ổi trên trán, Hoàng Phủ Diệp vẫn cười đến rất xán lạn.
Đêm tân hôn của hắn vừa mới bắt đầu thôi.
Xe ngựa dần dần đi xa, mục đích của bọn họ chính là Giang Nam.
Hạnh phúc Hoàng Phủ Diệp theo đuổi mười tám năm… cuối cùng cũng khoác tơ liễu Giang Nam, mang theo gió vùng sông nước, có tiếng ve kêu buổi chiều hè, mang theo hương thơm của gấm vóc, phô thiên cái địa kéo về phía hắn.
Hoa chúc, giống như một loại kinh lịch, một kỷ niệm, một giấc mộng, thật sâu khắc vào trong trí nhớ, vĩnh viễn không phai màu.