Tương Quý Phi Truyện

chương 114: phất lên làm phượng hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong cung nếu muốn tham gia Bách Hoa thịnh yến này, phía Lễ bộ phải sớm chuẩn bị chu toàn. Vốn là dân gian tự tổ chức Bách Hoa thịnh yến, sau khi triều đình tham gia là càng thêm long trọng.

Tuy rằng là nghe từ miệng hoàng hậu đề ra, nhưng bên trong là có bao nhiêu ý tứ của hoàng thượng. Trước đây Bách Hoa thịnh yến đều là phần đông thương hộ tham gia bỏ vốn tổ chức. Triều đình tham dự chính là muốn cho nhóm thương hộ một phần thể diện. Vì thế trong quốc khố còn chi ra một phần bạc để thưởng cho hoa vương và Bách hoa tiên tử vào ngày cuối cùng.

Mười hai tháng năm, Bách Hoa thịnh yến bắt đầu. Bình Ninh khẩn khoản xin đi phủ thái tử, trên đường xuất cung tiện thể xem hội. Bên phía Tương Như Nhân cầu không xong, nàng còn đi qua chỗ hoàng thượng cầu.

Kết quả cuối cùng là hoàng thượng đáp ứng để Nhị hoàng tử dẫn các nàng đi phủ thái tử trước, sau đó tiện thể đi xem Bách Hoa thịnh yến.

Buổi tối trở về Bình Ninh cao hứng kể cho Tương Như Nhân cảnh tượng náo nhiệt của Bách Hoa thịnh yến. Tham gia thi hoa vương, cầm hoa đều là các cô nương xinh đẹp từ mười ba đến mười lăm tuổi. Cả một ngày trên phố xá đều có người đi lại. Ngay giữa phố lớn Lâm An thành liền tạo ra một khoảng không bày toàn là hoa.

“Thật nhiều hoa đẹp, Nhị ca cũng không biết hết đâu.” Bình Ninh còn mua vài bồn mang về. Trong lễ hội như vậy các hàng quán buôn bán cũng rất rốt. Bán đồ chơi làm bằng đường, thêu, làm bánh... Tương Như Nhân cũng có thể tưởng tượng ra cảnh náo nhiệt kia.

Mười tám tháng năm, người trong cung ra xem Bách Hoa thịnh yến.

Ở giữa phố lớn kia đều là người trong cung an trí thủ vệ khắp nơi. Ngồi ở trên cao tầm nhìn thật không tệ. Bên dưới mời đến một số quan viên cùng thương hộ bình phẩm. Lúc mấy người Tương Như Nhân đến, vòng thi chung cuộc hoa vương vừa mới bắt đầu. Ở trên bàn bày ra các giỏ, bồn, chậu hoa thật đẹp, bốn phía tràn ngập hương hoa.

Thi hoa vương chủ yếu là những người chăm hoa, yêu hoa đem sản phẩm đắc ý nhất của mình lên cho mọi người bình chọn.

Trên tay mấy người Tương Như Nhân cũng cầm một tập. Mặt trên ghi thứ tự hoa được trình lên, phía sau là một ô vuông để người xem đánh dấu chọn vào hoa vương tự mình chọn. Một lát sẽ có người thống kê. Có điều chủ yếu là vẫn phải xem các giám khảo quyết định như thế nào.

Tập làm thật tinh xảo, mặt bìa thiếp vàng một đóa mẫu đơn, mở ra còn viền cạnh chạm khắc cánh hoa. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua danh sách, ngày cuối cùng này chỉ còn trụ lại ba mươi phần, rất nhanh liền xem xong.

Tập được gom lại, không bao lâu sau chính là bắt đầu tuyển Bách hoa tiên tử.

Đây mới chính là trọng tâm của Bách Hoa thịnh yến ba năm một lần. Yêu cầu đối với nữ tử tham gia tuyển Bách hoa tiên tử cũng rất cao. Dung mạo đoan chính là cơ bản, tuổi không quá mười lắm, không nhỏ hơn mười ba, bất luận giàu nghèo, gia thế trong sạch, chưa từng phạm pháp.

Đây là cơ hội để rất nhiều nữ tử có thể bay lên cành cây biến thành phượng hoàng. Gả vào thế gia là không nhiều vì thế gia coi trọng môn đăng hộ đối. Nhưng gả vào nhà giàu là rất nhiều. Nhìn xung quanh khán đài, người ngồi đa số cũng là thương hộ có tiền. Yêu cầu cưới thê tử nạp thiếp thất cùa họ cũng không cao như kia, đẹp mắt là được. Bách Hoa thịnh yến này đối với họ vô hình chung cũng là một đài bình chọn.Đức phi cúi đầu nhẹ giọng nói với Tương Như Nhân một câu “Ta thấy thế nào này cứ như tuyển hoa khôi.” Các nữ tữ tham gia tuyển Bách hoa tiên tử tuy rằng không lộ liễu nhưng ở trước mặt công chúng biểu diễn tài nghệ, thế nào cũng thấy không gia giáo cho lắm.

Tương Như Nhân nhận lấy tập, trả lời nàng “Đây đều là cô nương gia thế trong sạch, sao có thể giống tuyển hoa khôi.”

Đức phi đương nhiên biết những người này gia thế trong sạch, nhưng nếu như huynh đệ của mình nói muốn rước một người như vậy về, nàng khẳng định là người đầu tiên phản đối. “Ta thấy hình thức không khác lắm. Mấy người đến tham gia, trừ bỏ vì phần thưởng không thấp kia, khẳng định là còn vì điều khác.” Có danh tiếng, khả năng gả sẽ tốt.

Tương Như Nhân không biết thế này có gì là không ổn. Sinh ra tốt số, một đường đi tới đều có an bày, không lo ấm no, càng không lo gả không tốt. Nhưng sinh ra không tốt số, tất cả những gì có được đều phải bản thân nỗ lực đi giành được. Bách Hoa thịnh yến là một cái bình đài. Liền cho là muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, nếu như không tổn hại đến ai, cũng không có gì là sai.

“Các nàng tất nhiên là muốn điều khác.” Tương Như Nhân cười nói “Nữ tử cả đời muốn gả tốt cũng không có gì không đúng. Huống chi trong những cô nương này, không ít người là chuyên được bồi dưỡng để tham gia thi tuyển Bách Hoa thịnh yến.”

“Đúng vậy. Dân gian xác thực có nơi như vậy. Chuyên thu vào các tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, dung mạo tốt để bồi dưỡng. Dạy múa hát, trưởng thành thì một số có thể đưa đi thế gia làm vũ cơ, ca cơ, một số có thể tham gia cái này.” Nghiêm chiêu nghi ở bên cạnh giải thích “Lúc còn nhỏ thiếp thân ra ngoài cùng phụ thân đã từng thấy qua.”

Gặp được như vậy các nàng là không có khả năng. Đức phi thổn thức một tiếng “Vậy những cô nương kia trong lòng cũng coi như chọn được biện pháp hay.”

Tương Như Nhân cười mà không nói. Một quý nhân ngồi ở phía dưới các nàng kinh hỉ “Xem, bắt đầu rồi.”

Tầm mắt mọi người đều hướng lên trên đài, hai mươi nữ tử từ hai bên nối đuôi nhau đi lên, đầu tiên là trình diện.

Sau khi báo tên cho mọi người có ấn tượng đầu, hai mươi người lại lui xuống. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, các phần biểu diễn tài nghệ bắt đầu.

Lúc trước tổng tuyển xem qua một hồi tuyển tú, đối với phần biểu diễn này Tương Như Nhân không quá nhiều hứng thú. Nhưng bốn phía xung quanh, những người xem có vẻ đang hoan hô.

Nhất là những khuôn mặt xuất chúng, vừa ra đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Khiêu vũ đáng đàn, viết chữ vẽ tranh, người người đều là tài nghệ đầy mình.

Chờ một lượt người biểu diễn xong xuôi đã là buổi chiều. Sau khi người cuối cùng bước xuống đài, phía giám khảo bắt đầu triển khai thảo luận kịch liệt. Tương Như Nhân thấy trong đó hai người cãi đến mặt đỏ tai hồng thì nở nụ cười. Đối với nam nhân mà nói, nếu như ý trung nhân của mình không trở thành Bách hoa tiên tử, thật sự là một chuyện rất tiếc nuối.

Gián khảo tranh luận một hồi khoing xong, vài quan viên trong đó cầm tập đến hỏi ý kiến hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn thoáng qua Đức phi và Hiền phi “Bản cung xem cũng có chút hoa mắt, thật sự tuyển không ra. Các ngươi thấy thế nào?””Thần thiếp thấy vài người khiến họ ồ lên lại không được tốt lắm. Nam nhân xem nữ nhân so với chúng ta xem các nàng không giống nhau, này làm sao mà tuyển.” Đức phi không tiếp cái nhiệm vụ này, Tương Như Nhân cười đề nghị “Nương nương chẳng cần nhiều lời làm gì, để bọn họ tự tuyển thôi.”

Hoàng hậu gật gật đầu, nói vài câu vơi cung nữ bên cạnh. Cung nữ kia cầm tập ra nói với vị quan đứng đợi bên ngoài. Chỉ thấy quan viên kia trên mặt ngẩn ra, sau đó lập tức lại cầm tập trở về...

Cuối cùng người được danh hào Bách hoa tiên tử là một trong số những người lúc biểu diễn được tiếng hô to nhất. Dung mạo tài nghệ đương nhiên là bậc nhất. Nữ tử này, sau khi đạt được danh hào Bách hoa tiên tử này sẽ được nhiều người đến làm mai. Có thể tham gia tuyển Bách hoa tiên tử trở về, đối với nhiều người cũng là vinh hạnh rất lớn.

Sau khi Bách hoa tiên tử lĩnh thưởng sau, mấy người Tương Như Nhân lập tức rời đi trước, lên xe ngựa hồi cung xong cũng đã mờ tối. Đối với không ít phi tần từ khi vào cung đến nay chưa từng được ra ngoài, một chuyến Bách Hoa thịnh yến này cũng thật là thú vị.

Vài ngày liên tiếp sau đó trong cung đều nói đến chuyện Bách Hoa thịnh yến. Đại khái là nghe tin tức cuối cùng hai mươi nữ tử này sẽ hoa lạc đến nhà ai. Nói qua nói lại, cuối cùng cí người nói phường ca vũ trong cung có nhìn đến vài nữ tử trong hai mươi người đó.

Có người nói còn có người đi xem, xem xong thì xác nhận là trong hai mươi nữ tữ kia có năm người đanv ở trong phường ca vũ của hoàng cung.

Trong phường ca vũ có rất nhiều nữ tử giỏi ca múa, đều là biểu diễn khi trong cung có yến hội. Phần lớn những nữ tử này là cung nữ được bồi dưỡng từ nhỏ, đến độ tuổi nhất định có thể xuất cung. Trực tiếp tìm từ ngoài cung vào như vầy là ít khi gặp.

Tương Như Nhân biết được là trước khi các nàng tiến cung hoàng hậu đã có sự chuẩn bị. Cuối cùng có năm người đồng ý tiến cung. Bất luận là xuất phát từ lí do nào, phường ca vũ vì có sự xuất hiện của các nàng mà rạng rỡ không ít.

Năm nữ tử này sau khi tiến hành huấn luyện ngắn hạn qua cung quy thì rất nhanh sẽ biểu diễn trên yến hội. Nằm ngoài suy nghĩ của Tương Như Nhân là bình thường chuyện này không cần hoàng hậu phải tự mình đi quản, ngày thường đều có các ma ma chuyên phụ trách chuyện này đi lo liệu, sao hoàng hậu đột nhiên lại có thể nghĩ đến việc tuyển vài người này vào cung...

Đến tháng sáu du hạ ở sơn trang, rất nhanh các nữ tử này đã có cơ hội biểu diễn. Năm nay du hạ sơn trang, hoàng thượng và quần thần cũng đi, trong đó cũng có vài thương hộ có lực ảnh hưởng lớn.

Mấy người Tương Như Nhân là ở phía sau xem kịch đài. Phía phường ca vũ có biểu diễn nàng cũng là sau đó mới biết. Thời điểm năm nữ tữ kia biểu diễn trước mặt hoàng thượng và quần thần, trong đó có một người lúc đang múa suýt ngã vào lòng hoàng thượng. Có điều bị hoàng thượng né tránh nên theo động tác múa điều chỉnh hướng, lại ngã vào người một vị quan đứng bên cạnh.

Quan viên kia cũng là một người có tính thương người, cô nương gia nếu như ngã, ta cũng không thể không đỡ. Vì thế ôm lấy cô nương kia. Này vừa ôm một cái, vậy là phải có trách nhiệm a.

Hai lão đại thần ở bên cạnh nói hắn phải nạp người ta về. Cô nương tại phường ca vũ trong cung đều là ttong sạch, vào vài năm sẽ xuất ra, tuy tuổi hơi quá chút nhưng vẫn là chính chắn gả cho người. Bây giờ ôm như vậy, danh dự cô nương nhà người ta phải làm sao.

Quan viên kia bị nói đến đỏ mặt. Hắn cũng không nghĩ đến a. Hoàng thượng có thể tránh, hắn lại không thể trơ mắt nhìn người ta ngã xấp xuống. Chẳng nghĩ gì đến đỡ một phen lại tạo thành kết quả như vậy.

Hoàng thượng lập tức làm chủ cho hắn, nạp thôi. Có thể mang về làm thiếp thất, nếu không ứng ý thì có thể mang về để trong phủ ca vũ trợ hứng.

Quan viên kia vẻ mặt xanh xao. Trong nhà có cọp mẹ, dù là hắn thực thích cũng không dám nạp a. Nhưng hoàng thượng đã làm chủ, phải làm sao bây giờ. Đành mang về để ở trong nhà, chạm cũng không dám chạm vào.

Tương Như Nhân nghe Thanh Thu kể xong, khóe miệng không giấu được ý cười. Xem ra vài cái cô nương này lòng dạ cũng không thấp đâu. Làm thiếp thất của người khác còn không chịu đâu, còn muốn tiến cung. Cũng phải, vào cung, nếu có thể thì một bước liền bay lên cành làm phượng hoàng...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio