Mặc kệ hôn sự của Tương Tâm Tuệ thế nào thì cũng phải đợi sau khi Tương Như Nhân xuất giá mới có thể bàn thêm.
Đầu năm bên trong Tương phủ ngoại trừ bằng hữu thân thích đến đây vội vàng bắt chuyện, trọng yếu hơn chính là chỉ còn một thời gian ngắn nữa sẽ đến ngày Tương Như Nhân xuất giá.
Đầu xuân năm nay cũng thật rộn ràng, ngày hai tám ấy Cố gia nhị tiểu thư xuất giá, không khí tân xuân chưa kịp tan thì lại đã thêm một phần không khí vui mừng.
Tương Như Nhân cùng Cố Ngâm Sương không thể nói là quen biết nhiều, mời qua vài lần, trong năm trước liền nhờ Cố gia Thất tiểu thư đại diện tặng chút quà mừng tượng trung, hôm nay nghe nói xuất giá, liền cảm giác hai người kia chính là tuyệt phối.
Vừa qua tháng hai, ngày đó lại càng gần, Tương Như Nhân nguyên bản tâm bình tĩnh cũng có một ít gợn sóng.
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đầu xuân năm nay hoa đào nở càng sớm, Thanh Đông đẩy cửa ra, trong tay đang cầm một cái bình, trên đó cắm mấy bó hoa đào nở rộ, cẩn thận đặt ở trước mặt bàn của Tương Như Nhân, mới vừa hái vào sáng sớm nên tựa hồ còn dính chút giọt sương, ánh sáng chiếu lên phản lại trong suốt.
Tương Như Nhân đưa tay nghiền một chút cánh hoa phấn hồng làm tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, lộ ra cảm giác tươi mát đầu xuân.
Tương Như Nhân khóe miệng thoáng ý cười, “Cũng đưa qua viện mẫu thân một bình đi, nhớ kĩ bó nhiều hơn một chút, tốt nhất ngươi đi hái luôn bây giờ đi! “ Thanh Đông đi ra ngoài lấy rổ cùng kéo, chỉ chốc lát sau Tử Yên đi đến, “Tiểu thư, nhị tiểu thư tới rồi.”
Tương Như Nhân sai nàng mời người vào, Tương Tâm Tuệ trên mặt còn mang theo chút không được tự nhiên, đi tới nhìn thấy Tương Như Nhân an vị ở trên giường cũng không xuống đón tiếp bản thân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên nhanh một cái bất mãn, khẽ hừ một tiếng, ngồi ở đối diện với nàng.
“Sớm như vậy đã tới, có chuyện gì?” Tương Như Nhân không nhìn những thần kia tình kia của nàng, thu hồi tầm mắt từ trên bệ cửa sổ, nhìn nàng.
Tương Tâm Tuệ hai tay vặn khăn tay, môi mấp máy, “Ta... Ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Là tỷ tỷ.” Tương Như Nhân nhàn nhạt nhắc nhở nàng, Tương Tâm Tuệ đáy mắt phẫn uất, nhưng là muốn cầu cạnh nàng, không cam tâm tình nguyện lập lại một lần, “Tỷ tỷ, ta có việc muốn tìm ngươi hỗ trợ.”
Tử Yên dâng lên trà lài, Tương Như Nhân gật đầu, “Ngươi nói đi.”
Chỉ trong chớp mắt, Tương Tâm Tuệ còn chưa mở miệng mà mặt đã đỏ bừng, ấp úng vài tiếng mới nhẹ giọng nói, “Ta muốn hỏi tỷ tỷ một chút, về chuyện tam hoàng tử.”
Tương Như Nhân tay cầm cái chén ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng gương mặt ngượng ngùng, có chút vô cùng kinh ngạc, tam hoàng tử với nàng ta coi như xa lạ, hầu như chưa từng nói chuyện với nhau, nàng ta là thích hắn thật sao?
“Ta và tam hoàng tử cũng không quen thân, ngươi muốn biết cái gì về hắn?” Tương Như Nhân khẽ thở dài một cái, Tương Tâm Tuệ thanh âm càng ngày càng thấp, “Chính là... Chính là tam hoàng tử yêu thích, tam hoàng tử thích... Thích dạng nữ tử gì? “
Tương Như Nhân thoáng nhìn nàng ta bởi vì khẩn trương mà hai tay quýnh quáng, nửa ngày sau chậm rãi hỏi, “Tâm tuệ, ngươi thích cái gì ở tam hoàng tử? “
Bị một lời nói toạc ra tâm tình, Tương Tâm Tuệ ngẩng đầu có vẻ thất kinh, đỏ mặt lại lắc đầu, miệng càng mím chặt không chịu nói, bộ dáng thiếu nữ hoài xuân này, cho dù là ai cũng đều nhìn ra nàng đối tam hoàng tử có ý, nhưng có ý với hắn thì cũng không ít người, chả lẽ đều phải cưới sao?
“ Lại Bộ Tả Thị Lang Hứa đại nhân chỉ có con trai độc nhất, không có con vợ kế hay đệ muội, Hứa đại nhân ở Lại bộ rất được hoàng thượng thưởng thức, hiện nay là quan nhị phẩm, Hứa đại thiếu gia vừa mới mười bảy, quan vị đã là Thường Tự tự thừa, tiền đồ bất khả hạn lượng; xử sự với người ngoài đều là cực kỳ hiền lành, tính tình theo Hứa phu nhân một mực ôn hòa, là một người tốt hiếm có.”
Tương Tâm Tuệ nghe nàng nói đều là chuyện của Hứa gia đại thiếu gia, liền cắt lời, “Tỷ tỷ ngươi cùng ta nói cái này làm cái gì, ta hỏi chính là tam hoàng tử.”
Tương Như Nhân để ly trà xuống, “Ta là nghĩ nói cho ngươi biết, mối hôn sự này với Hứa gia, nếu thành sẽ là vận khí tốt của ngươi, về phần tam hoàng tử, khuyên ngươi còn chưa thành người si nói mộng, thừa dịp sớm dẹp ý niệm này đi, hắn sẽ không cưới ngươi, về điểm này tâm tư của ngươi, cần phải thu lại thật tốt.”
Tương Tâm Tuệ sắc mặt nhất thời bối rối, giọng nói chuyện cũng sắc bén lên, “Tâm tư ta thì có làm sao, ngươi đều có thể gả cho thái tử, ta thế nào thì không thể gả cho tam hoàng tử, Hứa gia có gì tốt, ngươi nhìn vừa mắt sao từ đầu không lấy hắn làm phu quân, từ nhỏ liền một bộ dáng vẻ tài trí hơn người, ngươi cũng không phải làm chính phi, không phải chỉ là một...” Chữ “thiếp” còn chưa ra khỏi miệng, trong phòng vang lên 'Ba' một tiếng.
Tương Tâm Tuệ bưng một bên mặt khó có thể tin nhìn nàng, “Ngươi đánh ta?”
“Ta không chỉ đánh ngươi, ta còn phải mắng cho ngươi tỉnh!” Tương Như Nhân thu tay về, để Thanh Thu giữ cửa, đứng lên nhìn nàng, “Thế nào, nghĩ ta không nên đánh ngươi? Ta hôm nay không đánh ngươi một tát này, ngày mai lời này để cho người khác nghe qua, không thể chỉ là chuyện cái tát đơn giản như vậy.”
Tương Tâm Tuệ nơi nào nghe lọt những thứ này, hét lên một tiếng, muốn nhào vào Tương Như Nhân, Tử Yên cùng Tử Hạ hai người rất nhanh đem nàng chế trụ, Tương Tâm Tuệ hất đầu nhìn các nàng, “Mau buông ra, các ngươi thực sự là phản rồi!”
“Ta cho ngươi biết vì sao không thể gả cho tam hoàng tử, bởi vì ngươi chưa đủ tư cách, nếu ngươi theo phụ thân và mẫu thân ngươi đi ra ngoài ở riêng, phụ thân ngươi cũng chỉ là một quan tam phẩm, gả cho Hứa đại thiếu gia ngươi còn là với cao, ngươi còn muốn làm Tam Hoàng phi?” Tương Như Nhân không chút khách khí vạch ra, Tương Tâm Tuệ sắc mặt trắng nhợt, ra sức giãy dụa, “Ngươi buông ra!”
“Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta gả cho thái tử, bất luận là chính phi hay là trắc phi, mặc dù là một thiếp thất đi nữa, cũng không tới phiên ngươi nói. Ngươi có biết hay không trong hoàng cung chỉ có Hoàng hậu nương nương mới là chính phi, bất luận là quý phi hay là tứ phi, thậm chí tất cả phi tử lớn nhỏ, tất cả đều là thiếp trong miệng ngươi, bao gồm cả cô cô, ngươi nói như vậy nếu là để kẻ có tâm nghe qua, nàng chỉ là một thiếp thất! Cũng có thể làm cho ngươi sống không bằng chết!”
Tương Tâm Tuệ sắc mặt càng lúc càng tái nhợt vài phần, “Ta... Ta cũng không phải nói trong hoàng cung.”
“Tương lai ta cũng sẽ đi hoàng cung chỗ đó, ngươi nghĩ thân phận trắc phi phủ thái tử ta đây, có thể đứng trong hoàng cung loại nào thiếp?” Tương Như Nhân cúi đầu nhìn nàng, Tương Tâm Tuệ nhìn thấy nàng đáy mắt một màn kia lành lạnh, rốt cuộc cũng sợ, nước mắt lập tức tuôn ra, cái gì kiêu ngạo a, ghen tị a, lúc này hết thảy không thấy, còn dư lại chính là từ từ ủy khuất, nàng đây là bị hù dọa đến phát khóc.
Tương Như Nhân để Tử Yên các nàng buông nàng ra, thân thể Tương Tâm Tuệ trượt đến trên mặt đất, khóc thương tâm, một mặt còn khóc nức nở nói, “Cái gì tốt đều cho ngươi, này Tạ Thủy các cũng là của ngươi, tổ phụ cái gì tốt đều để cho ngươi, ta cũng là hài tử Tương gia, vì sao chuyện gì đều ưu tiên ngươi, từ nhỏ ngươi làm chuyện gì đều là tốt, người người cũng khen ngươi, nhưng ta đây, vì sao các ngươi không phát hiện được điểm tốt của ta? “
Tương Như Nhân nghe nàng ở trong phòng mình khóc, cũng không có ý muốn dỗ nàng, vô tri chính là phúc a, cái gì tốt đều lưu cho nàng chính là may mắn nhất sao, có thể chọn, nàng tình nguyện cũng không muốn, thân phận Tương gia tiểu thư này cũng không muốn, nhưng hết lần này tới lần khác nàng nghĩ vứt bỏ, còn người khác không chỉ cầu mà còn đố kỵ, thực sự là buồn cười cực kỳ...
Biết được nữ nhi ở Tạ Thủy các bị đánh một cái tát, Lý thị phải đi Thiệu thị cáo trạng muốn nói lí, Tương lão gia tử đã sớm đối với chuyện này không nhịn được, bữa cơm đoàn viên buổi tối đó gây còn chưa đủ sao, thế là ra lệnh một tiếng, Lý thị bị cấm túc trong viện của mình, thẳng đến sau khi Tương Như Nhân xuất giá mới có thể bỏ lệnh cấm..
Mười chín tháng hai ngày là Tương Như Nhân xuất giá, ngày mười tám hôm đó, đã có rất nhiều tân khách đến Tương phủ chúc mừng, ban đêm bên trong Tạ Thủy các đèn đuốc sáng trưng, chung quanh đều lộ vẻ vui mừng treo đầy đèn và lụa đỏ, đứng ở trong sân, rất xa cũng có thể nghe được âm thanh ca xướng được mới tới từ trong vườn hoa.
Tử Yên lấy ra áo choàng phủ thêm cho nàng, Tương Như Nhân không buồn ngủ, đi tới bên hồ sau lầu các nội phủ.
Sự yên lặng bốn phía bỗng nhiên truyền đến một trận động tĩnh, Tương Như Nhân quay đầu nhìn lại, trên núi giả bên hồ xuất hiện mấy thân ảnh, chưa kịp kinh hô, thân ảnh kia đã bước đến dưới ánh sáng, sau lưng nàng Tử Yên thở nhẹ một tiếng, “Tam hoàng tử.”
Tương Như Nhân thấy Tô Khiêm Trạch mang theo hai người từ bên cạnh giả sơn đi đến, nhíu mày một chút, hắn tại sao lại ở đây?
Tô Khiêm Trạch đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng nhíu mày, rất muốn đưa tay lên vuốt chúng ra, nhưng còn chưa có động tác gì, người trước mặt lại lui về sau hai bước, cùng hắn giữ vững một khoảng cách.
“Tam hoàng tử, nơi này là nữ tử khuê các, ngài không nên tới đây, nên đi hướng tiền sảnh, Như Nhân không tiễn, mời tam hoàng tử ngài tự nhiên.” Nói xong, Tương Như Nhân xoay người muốn rời đi.
“Ta chỉ hỏi một câu nói.” Phía sau truyền đến thanh âm của tam hoàng tử, Tương Như Nhân dừng bước, Tô Khiêm Trạch nhìn bóng lưng của nàng, trong giọng nói có chút khổ sở, “Nói cho ta biết, tại sao nàng muốn gả cho hắn? “
Bốn phía lần thứ hai yên tĩnh lại, chừng như truyền đến thanh âm của người hát hí khúc từ hoa viên, yếu ớt phiêu đãng, nghe không rõ hát cái gì.
Tương Như Nhân xoay người, thấy được hắn đáy mắt không phục, khẽ thở dài một hơi, “Bởi vì hắn là thái tử, bởi vì ta là Tương gia đích trưởng nữ, bởi vì thánh chỉ, bởi vì Tương gia đối hoàng thượng trung tâm, tam hoàng tử, lý do quan trọng như vậy sao, người cả đời này, muốn theo đuổi gì đó nhiều lắm, muốn gánh nổi gì đó cũng rất nhiều, nhi nữ tình trường, vốn cũng không thích hợp với ta và ngươi. “
Nàng không biết mình tương lai có thể hay không thích ai đó, thế nhưng chí ít hiện tại, nàng không giống Tâm Tuệ như vậy đối với một người có tình cảm, cũng không giống đại ca đối với Kỳ Tố Như có chấp nhất.
Bên tai tiếng hát hí khúc dần dần to lên, tựa hồ là hát đến phần quan trọng, thanh âm kia như khóc như tố, buồn bã vô cùng, khóe miệng Tương Như Nhân một nét cười nhàn nhạt, híp mắt lại, muốn nghe rõ con hát đang hát chút gì.
Tô Khiêm Trạch nhìn nụ cười kia, sáng lạn tựa như bảy năm trước đây dưới tàng hoa đào, thực ra đã sớm đâm sâu vào trong lòng hắn, chỉ là hắn rất trễ mới hiểu được.
Hắn đời này chưa từng cố chấp muốn cái gì, nhưng chỉ duy nhất một lần muốn có được, lại không có cách nào như ý nguyện, hắn không biết làm sao, hắn hoàn toàn không hiểu làm sao để biểu đạt, hắn thật không cam lòng.
Con hát thanh âm càng lúc càng lớn, coi như đã nghĩ để cho bọn họ nghe rõ, từ hoa viên đầu kia sâu kín truyền đến, “Hơn mười năm tình, một khi hủy, lão Thiên ngươi vì sao phải đoạt tình ta, bất công a, tốt một lão thiên gia...”
--------------------
Edit đoạn này bỗng có chút thương cảm cho tiểu Tam của chúng ta (mối tình đầu như dấu chân trên cát, bước nhẹ nhàng nhưng in dấu thật sâu)