Tương Như Nhân hảo nửa ngày không kịp phản ứng, "mình làm", hắn nói chính mình, là chỉ nàng hay là hắn.
Hai cái quan viên kia buông rổ xuống, là một ít đồ ăn từ trong thôn mua về. Một rổ là vài củ khoai mới đào và rau, bên cạnh rổ còn treo hai cái dây cỏ cột vài con cá, bên kia là gạo nguyên.
Tương Như Nhân nhìn lại Tô Khiêm Dương, hỏi ra câu vẫn muốn hỏi,“Lão gia ngài biết nhóm lửa sao?”
Tô Khiêm Dương bình tĩnh liếc mắt một cái những thức ăn này, phun ra hai chữ,“Không biết.”
Tương Như Nhân lại nhìn về phía hai cái quan viên kia, hai cái quan viên xấu hổ lắc đầu. Từ phòng bếp có ba thị vệ đi ra, sau khi quét tước một phen mặt xám mày tro, cũng là không biết nhóm lửa.
”Giao cho Thanh Đông đi.” Tương Như Nhân khẽ thở dài một tiếng, một đám Đại lão gia làm sao sẽ biết thổi lửa nấu cơm. Thật sự giao cho bọn họ, này đợi mặt trời xuống núi cũng chưa được ăn trưa.
”Chính mình.” Tô Khiêm Dương trực tiếp cự tuyệt Thanh Đông tiến lên, cuối cùng kỳ thật trong lòng cũng hiểu, thích thú nhìn Thanh Đông nói một câu, “Ngươi tới chỉ đi.” Để bọn họ làm.
Tương Như Nhân ngăn cản hắn, “Lão gia, nơi này bếp rất bẩn, ngài đừng đi, giao cho Thanh Đông là được. Chỉ là bữa cơm cho hai người, các nàng có thể chuẩn bị rất tốt.” Hoàng Thượng ngay Ngự thiện phòng cũng chưa đi vào, lại đi vào phòng bếp nơi dân dã này, thật là hạ mình.
”Nếu đã là lão gia, có cái gì không thể đi.” Tô Khiêm Dương kệ Tương Như Nhân trực tiếp vào phòng bếp. Cũng hông bẩn, khá sạch sẽ, chính là hơi đơn sơ một ít. Chính giữa là hai cái bếp lò, nồi cũng đã rửa sạch sẽ, bên cạnh trong chum nước cũng chứa đầy nước. Bên cạnh nữa là củi cùng mấy khối đá lửa, trên kệ là bát đũa đều có.
Thanh Đông cùng Thanh Thu hai mặt nhìn nhau, đứng ở một bên cũng không dám nhúng tay.
Hai cái quan viên ngoài cửa một đường đi lại đây đã đủ giật mình, hiện giờ nhìn đến Hoàng Thượng tay áo xắn lên làm bộ dáng phải nhóm lửa, lại kinh ngạc. Nhưng bọn hắn rõ ràng hơn chính là, trở về Lâm An thành thấy người khác, chuyện nơi đây liền đều chỉ có thể nuốt ở trong bụng.
Tô Khiêm Dương nhìn đá lửa liếc mắt một cái, “Làm như thế nào?”
Thanh Đông nói phương pháp, Tô Khiêm Dương ngồi chồm hổm thử. Một nhóm người này đều theo hắn ngồi xổm xuống. Tô Khiêm Dương cầm lấy đá lửa gõ, có ánh lửa lòe ra. Tương Như Nhân nhắc nhở hắn, “Sẽ phát ra tia lửa để nhóm rơm rạ, cẩn thận đốm lửa bắt lên.”
Bình thường đều là rơm rạ lá cây đặt ở trên miệng lò, dùng đá lửa châm lửa. Thêm rơm vào đến khi lửa mạnh một ít mới đẩy củi đi vào đốt.
Nhưng Tô Khiêm Dương lần đầu tiên nếm thử trực tiếp đánh lửa trên mặt đất, lửa cháy lại không có cách nào nâng đến trong miệng lo được a. Vì thế một đám người buồn cười ngồi xổm ở đó, nhìn thấy một ít rơm và lá cây khô bị ngọn lửa nhỏ thiêu cháy sạch. Lần sau không đợi người khác nhắc nhở, Tô Khiêm Dương trực tiếp đem lá cây rơm rạ đặt ở trên miệng lò, thành công nhóm lửa.
Tô Khiêm Dương đứng lên, mọi người mới theo đứng lên. Tô Khiêm Dương lưu lại Tương Như Nhân cùng Thanh Đông, cho mấy người còn lại đều đi ra ngoài. Nhóm lửa rất dễ dàng học, hắn quyết định tự mình làm đồ ăn.
Đối với thái độ lạc quan của Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân lại thật sầu lo. Thanh Đông rửa sạch đồ ăn, giúp đỡ cắt xong. Tô Khiêm Dương cầm cái xẻng, nhìn thấy chảo đã nóng, rõ ràng không biết bước tiếp theo làm cái gì, lại còn như trước là vẻ mặt thong dong. Có cháy nồi phỏng chừng vẫn là vẻ mặt này.
Tương Như Nhân nhẹ giọng nhắc nhở, “Lão gia, có phải hay không nên rót mỡ.”
Tô Khiêm Dương nghe, tự nhiên từ trong hũ bên cạnh múc một thìa mỡ heo bỏ vào trong nồi. Tiếng xèo xèo vang lên, khối mỡ heo tức khắc chảy ra, một mùi hương theo khói cùng nhau bay lên. Tô Khiêm Dương thân mình hơi hơi nghiêng về phía sau một ít. Tưong Như Nhân tùy theo nhắc nhở hắn, đổ đồ ăn vào.
Tô Khiêm Dương động tác tao nhã cực kỳ, chính là động tác xào rau đều là chậm rãi. Tương Như Nhân thời thời khắc nhắc nhở từng bước. Tư thế kia của hắn, nhìn vào thật đúng là không để cho người ta nhìn ra hắn hoàn toàn từ đầu vẫn không biết gì.
Thời điểm đồ ăn chín, màu sắc hơi chút kém một chút, Thanh Đông dọn tới rồi một bên. Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua sọt đồ ăn đặt ở một bên, “Tiếp theo xào cái gì? “
”Lão gia, còn chưa có nấu cơm đâu.” Tương Như Nhân chỉ chỉ gạo đã đãi sạch. Tô Khiêm Dương dựa theo nàng nói, thật đi qua nồi bên cạnh, bắc nước nấu cơm.
Cuối cùng lấy Tương Như Nhân tiếp nhận làm một ít đồ ăn còn lại. Tô Khiêm Dương đứng ở bên cạnh xem nàng tay chân cũng không lạ lẫm “Cũng không biết là nàng biết cái này.”
Tương Như Nhân múc thịt gà ra khỏi nồi, cười cười, “Ngày bình thường chỉ làm chút điểm tâm.” Cô nương trong gia ít nhiều đều học qua một ít trù nghệ, cho dù là đơn giản làm điểm tâm cũng tốt. Có thể làm nhiều hơn vài món này nọ, bởi vì thuần túy là Tương Như Nhân thích ăn, mới nhiều học một ít. Nhưng nhón lửa như thế nào, nàng hôm nay cũng là lần đầu nếm thử.
Ở trong mắt Tô Khiêm Dương, rút đi kiểu cách, nàng lại càng sinh động...
Cuối cùng thời gian ăn trưa vẫn là bởi vì chút ngoài ý muốn này lùi lại hơn nửa canh giờ. Vài món Tô Khiêm Dương làm kia, tuy rằng ăn không có trở ngại, nhưng hương vị lại kém một ít. Dù sao khả năng trù nghệ cũng không phải một sớm một chiều có thể thành.
Cơm nước xong, Tô Khiêm Dương mang theo nàng đi tới thôn xóm trên sườn núi. Dọc theo đường đi, Tô Khiêm Dương nắm lấy tay nàng, đilên trên triền núi, đi xuống xem chính là quan đạo.
Thị vệ cùng quan viên bọn họ đứng có chút khoảng cách. Trên sườn núi gió lớn, Tô Khiêm Dương thấy tóc nàng bị gió thổi loạn, thực tự nhiên ém xuống cho nàng “Không thể ăn như thế nào còn ăn? “ Hai món ăn hắn làm, chính mình còn cảm thấy không thể ăn nổi, nàng còn ăn nhiều như vậy.
”Không biết nữa.” Tương Như Nhân quay đầu lại cười, “Lão gia tại sao lại nghĩ đến tự mình nầu?”
Tô Khiêm Dương nhìn một cái quan đạo, xe ngựa đi qua, cuồn cuộn nổi lên một trận bụi đất, xoay người chính là có thể nhìn đến thôn xóm kia mặt trời mọc mà dậy, mặt trời lặn mà nghỉ, ngược lại nhìn về phía nàng, khóe miệng khẽ nhếch, “Mượn cơ hội này cùng nàng ở chung thật tốt.”
Nói trắng ra như thế, Tương Như Nhân trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc. Thị vệ cùng quan viên đều đứng vô cùng xa, lời của hắn có lẽ chỉ có nàng nghe thấy được. Nhìn vào ánh mắt chăm chú kia của hắn, Tương Như Nhân vừa chạm vào đó là chuyển không kịp né tránh, trong lòng một lần nữa dựng lên tường vây, không đợi nó được gia cố, lại lần thứ hai đổ sập.
Tô Khiêm Dương nhìn nàng thở dài nói, “Nhân Nhân, nàng vì cái gì còn đối với trẫm có tâm phòng bị nặng như vậy. Trẫm, không đáng để nàng tin tưởng sao? “
Hắn tới gần, nàng lui về phía sau, một ngày nào đó nàng lui không thể lui, chỉ có thể đối mặt.
Tựa như như bây giờ, Tương Như Nhân kỳ thật đã không còn đường thối lui.
Tô Khiêm Dương thanh âm mê hoặc truyền vào trong tai của nàng, “Buông Tương gia, buông bọn nhỏ, nàng nhìn trẫm, nàng không tin trẫm sao?”
Cảm tình vốn chính là càng thuần túy càng dễ dàng thấy rõ ràng. Nếu liên quan quá nhiều, che dấu sự hiện hữu của nó, đúng là mơ hồ nhìn không rõ.
Tương Như Nhân đáy mắt hiện lên một ít mờ mịt, buông Tương gia, buông ba đứa nhỏ, vậy nàng còn có cái gì.
”Nàng còn có trẫm.” Tô Khiêm Dương thanh âm lần thứ hai truyền đến. Tương Như Nhân phút chốc ngẩng đầu nhìn hắn. Đúng là hắn tươi cười như vậy, ánh mắt nhìn nàng thâm tình như vậy, truyền đến cảm giác an tâm.
Tương Như Nhân giật giật miệng, lời nói cũng là thốt ra, “Nhưng Hoàng Thượng cũng không phải thuộc về mình ta. “
Mười lăm năm trước khi xuất giá, nàng chưa từng suy nghĩ qua chuyện tình yêu.
Vào tiềm để, nàng cũng chưa từng nghĩ qua mình rốt cuộc muốn dạng cuộc sống gì. Thẳng đến hắn từng bước một ép sát, buộc nàng mở ra trái tim, buộc nàng đi nhận rõ ràng lòng của mình, nàng mới bắt đầu suy nghĩ nàng phải yêu như thế nào.
Tình yêu là ích kỷ, trong mắt dung không nổi người thứ , thể xác và tinh thần đều dung không được. Là của nàng, sẽ toàn bộ thuộc về nàng. Nếu không thể, vậy nàng sẽ không muốn.
Hoàng Thượng không ngừng muốn nàng thừa nhận. Tương Như Nhân chỉ có thể lui về phía sau, trong tiềm thức nàng đã cảm giác được nguy cơ. Một khi giao thác, nàng sẽ khổ sở, sẽ không vui, cho nên tình nguyện duy trì ở hiện trạng như vậy.
Tô Khiêm Dương khóe miệng giơ lên một nụ cười lơ đãng, hắn tới gần nàng, xoay người cùng nàng đối diện, cúi thấp đầu, “Ai nói trẫm không phải thuộc về mình nàng?”
Tương Như Nhân thân mình chấn động, Tô Khiêm Dương thở dài một tiếng, “Nhân Nhân, trẫm tuổi cũng không ít.”
Giật mình hiểu được ý tứ của hắn, Tương Như Nhân đỏ mặt.
Một năm này trừ bỏ ở Thừa Kiền cung, cơ hồ tất cả thời gian đều là ngủ lại ở Chiêu Dương cung bên này. Nhưng nghe được hắn nói mình tuổi không ít, như thế nào nghe đều cảm thấy có gì không đúng lắm.
”Trẫm thuộc về triều đình, thuộc về thiên hạ này, còn thuộc về nàng. Mà ngươi, cũng là thuộc về Tuiwng gia, thuộc về hậu cung, thuộc về trẫm.” Phía trước hai người là trách nhiệm của thân phận, cần đi gánh vác, không thể vứt bỏ, mà phía cuối, chính là thứ sở hữu mà nàng nhắc tới.
Mỗi người khi yêu đều cũng có thích sạch sẽ. Tô Khiêm Dương đưa tay nhẹ nhàng nhéo một chút tai của nàng, thanh âm lại thấp vài phần, “Trẫm đáp ứng, cũng có thể làm được.”
Thiên gia căn bản không nên đi cầu mấy thứ này. Nhưng Tô Khiêm Dương hắn sẽ đi tranh thủ.
Bọn họ đều là người kiêu ngạo như vậy, hắn trước vì nàng buông xuống những thứ kia đi tới gần nàng, làm cho nàng tiếp nhận chính mình...
Mấy ngày nay kế tiếp, Tô Khiêm Dương dành nhiều thời giờ tuần tra, đều cùng nàng nơi nơi đi. Xuôi nam phong cảnh rất đẹp. Đầu tháng mười một, phương bắc đã rất lạnh. Trong tiểu trấn nơi bọn họ ở nhưng vẫn thật ấm áp. Bọn họ phải dừng lại tại trấn này trên ba bốn ngày, chờ Bình vương gia bọn họ trở về rồi cùng hồi Lâm An thành.
Tất cả những gì hắn làm Tương Như Nhân đều cảm thụ được. Nàng dần dần không cách nào thực lý trí đi cân nhắc lợi hại gì đó. Mỗi đêm,ở trước lúc đi vào giấc ngủ, hắn sẽ thì thào bên tai mình, buộc nàng tin tưởng hắn.
Giống như là chú ngữ, nghe được lâu, có đôi khi Tương Như Nhân không tự giác đáp ứng hắn. Hắn sẽ giống đứa nhỏ được kẹo cao hứng ôm chính mình. Một khắc này, Tương Như Nhân đều có cảm giác xúc động muốn khóc.
Nàng đối với hắn trả giá ít hơn rất nhiều so với hắn đối với chính mình dụng tâm. Thường thường, trong lòng luôn luôn có thanh âm: hắn cố gắng như vậy, ngươi vì cái gì mà không ở cạnh hắn cùng nhau cố gắng...
Ba ngày sau bọn họ liền gặp được Bình vương gia Bình vương phi sau nửa năm đi ngao du.
Tương Như Nhân cùng Cố Ngâm Hoan gặp mặt có rất nhiều lời muốn nói, Tô Khiêm Dương cùng Tô Khiêm Mặc vào phòng thì nói đến hơn nửa ngày về những nơi hai người đã thấy trên đường đi.
Cố Ngâm Hoan có chút giật mình nhìn Tương Như Nhân “Hoàng Thượng thế nhưng lại mang theo tỷ tỷ ngươi đi ra như vậy? “ Cái này và bọn họ đi ngao du cũng không còn cái gì khác nhau đâu.
Tương Như Nhân cười mà không nói. Hai người vứt xuống Tô Khiêm Dương cùng Tô Khiêm Mặc, dẫn theo người ở trong trấn nhỏ đi dạo một vòng.
Ở trong trấn nhỏ ở thêm vài ngày chỉnh đốn hết thảy, bọn họ quyết định chọn đường khác trở về. Đến Lâm An thành là cuối tháng mười một. Thời gian còn chừng một tháng, vẫn có thể đi mấy địa phương nhìn xem. Tô Khiêm Dương vẫn cùng Tô Khiêm Mặc thương lượng việc các trạm kiểm soát trên đường.
Chính là ngay tại vào ngày thứ mười trên lộ trình đi đường khác của bọn họ, Lâm An thành bỗng nhiên đưa đến đây cấp báo. Đầu tháng mười một Lâm An thành có luồng không khí lạnh đánh bất ngờ, nhiệt độ chợt hạ, thái tử điện ốm yếu, bị phong hàn ôm bệnh mấy ngày, hôn mê bất tỉnh, đến nay còn nằm trên giường không dậy nổi.