Hạ Hàm đã trở lại.
Ngay từ đầu, Tiêu Vũ Triết không kiên định như anh đã biểu hiện ra ngoài.
Rất nhanh, Tiêu Vũ Triết biết, vì Hạ Hàm trợ giúp nên công ty của họ mới có thể nhận được một hợp đồng lớn như thế.
Về phần vì sao hắn lại trợ giúp một công ty thiết kế không hề có quan hệ gì với mình, mặc kệ Tiêu Vũ Triết nghĩ như thế nào, cuối cùng vẫn cảm thấy anh không thoát khỏi liên quan tới việc này.
Mà rất nhanh, Hạ Hàm cũng lộ ra mục đích thực sự với anh.
“Thật ra em đã về từ lâu rồi.”
Hạ Hàm lẳng lặng ngồi ở trên chiếc ghế trúc, trên tay cầm một ly thủy tinh, chất lỏng màu trắng hoa nhài sóng sánh trong ly.
Bọn họ đang ngồi ở nơi đầy ý thơ và lãng mạn nhất trong thành phố này.
Ngoài hàng rào bằng trúc là tầng tầng những cây lùn, xuyên qua đám cây lùn có thể nhìn thấy phong cảnh ven sông xinh đẹp. Gió đưa mùi hoa quế thơm ngát ngọt ngào thoảng qua.
Mùi hương có phần ngây ngấy. Tiêu Vũ Triết vẫn luôn trầm mặc đã nghĩ như thế.
Tầm mắt anh dừng ở trên người đàn ông trước mặt, khuôn mặt trước sau như một, hoàn mỹ không tỳ vết. Năm tháng không hề lưu lại dấu vết gì trên khuôn mặt hắn nhưng lại càng khiến cho hắn thêm phần quyến rũ của tuổi trưởng thành.
Hoàn mỹ, tinh xảo, kiêu ngạo.
Đây là Hạ Hàm.
Hắn và Lý Cảnh Mộ tao nhã là hai người hoàn toàn đối lập.
Rung động lúc gặp lại đã dần lắng đọng, thứ còn lại cũng chỉ là suy nghĩ phức tạp mà chính anh cũng không thể nào rõ ràng.
Tiêu Vũ Triết từ nãy đến giờ cũng không nói gì. Anh quá mức im lặng khiến cho người đàn ông vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh xuất hiện tia bất an trên mặt.
“A Triết, quay về bên em, được không?”
Những lời này làm cho hô hấp của Tiêu Vũ Triết cứng lại.
Cái ngày mà anh đứng trên sân bay chờ chuyến bay mang anh về với đất nước của mình, anh chờ đợi câu nói này của hắn trong tuyệt vọng;
Tháng đầu tiên trở về nước, anh chờ đợi câu nói này của hắn trong nỗi lo âu;
Năm đầu tiên trở về nước, anh chờ đợi câu nói này của hắn trong sự bất đắc dĩ;
Trước một năm khi anh gặp được Lý Cảnh Mộ, anh chờ câu nói này của hắn trong tự giễu.
Cuối cùng, anh đã chờ được rồi.
Nhưng mà anh chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, cảm xúc dâng lên trong lồng ngực là vui sướng? Hay là oán hận? Hoặc là thoải mái? Có lẽ là những thứ cảm xúc này đan xen vào nhau, làm cho hô hấp của anh cứng lại, không thể nói gì được chăng?
Tiêu Vũ Triết không nhớ rõ hắn đã nói những gì nữa. Chờ đến khi anh rời đi, chậm rãi dạo bước trên đường để đầu óc dần tỉnh táo lại, anh không biết nên làm thế nào.
Đầu óc hiện lên rất nhiều chuyện cũ, đó là những câu chuyện mà những người khác không thể tham dự vào, tất cả đều là Hạ Hàm.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là năm họ năm tuổi. Khi anh đang cô đơn cắp sách đi trên đường thì một cậu bé xinh đẹp bỗng va vào anh làm anh bị đâm lui về phía sau vài bước. Cậu bé không nói lời xin lỗi nhưng lại tươi cười sáng lạn, chạy đi vài bước lại quay lại, nhét vào tay anh vài viên kẹo ngọt.
“Cho cậu nè, ngọt lắm đó!”
Sau đó là tiểu học, anh bị bạn cùng lớp cười nhạo là đứa không cha không mẹ, Hạ Hàm ném túi sách vào chúng, trợn mắt nhìn thẳng: “Còn hơn là lũ chúng mày có cha có mẹ mà không được dạy dỗ cẩn thận!”
Trung học, Hạ Hàm lén nói với anh, có một người đàn ông đã nói thích hắn, anh khiếp sợ. Hạ Hàm kéo anh tới một góc khuất và chỉ người đàn ông đó cho anh, “Chính là anh ta đó, đẹp trai đúng không. Nghe nói anh ta là chủ của một công ty lớn, anh ta nói chỉ cần tớ hẹn hò với anh ta thì thích gì anh ta cũng cho. Hừ, già như thế, còn chẳng đẹp trai bằng A Triết, làm sao tớ sẽ thích anh ta được chứ.”
Gần nửa năm sau, anh nói với Hạ Hàm: “Nếu không, chúng ta yêu nhau đi?”
Hạ Hàm xinh đẹp chớp mắt mấy cái, cười đến ngã ngửa ra sau, lại ở khi anh thẹn quá thành giận, hắn nhào đến ôm anh.
“A Triết ngốc lắm, trừ tớ ra thì đâu còn ai muốn nữa đâu!”
Anh nhớ lại rất nhiều, từ lần đầu tiên ‘vượt rào’ của họ đến khi anh come-out bị dì út tát cho một cái vì dì quá thất vọng về anh; từ nghe lời Hạ Hàm nói rằng đất nước của họ không thích hợp cho những người đồng tính đến dứt khoát xuất ngoại đi du học cùng hắn; từ những ngày anh ngày đêm làm đủ thứ việc đến lúc đẩy cửa ra thấy hai cơ thể trần trụi quấn vào nhau trên ghế sa lông…
Tiêu Vũ Triết nhắm chặt mắt lại.
Lúc cơm chiều, dì út của anh gọi tới. Dì nói liên miên dặn anh phải chú ý thân thể và nhớ gọi điện nhiều cho Lý Cảnh Mộ để cậu đỡ phải lo lắng.
『 Hai đứa mới bên nhau được nửa năm thì con đã phải đi xa làm việc như thế rồi, cũng không biết con nghĩ cái gì nữa —— Aiz, công việc có quan trọng thế nào cũng phải chú ý tới gia đình. Cảnh Mộ là một đứa bé ngoan, nó không oán giận một câu nào với con, nhưng dì là người lớn trong nhà, không thể mặc kệ được ——』
Tiêu Vũ Triết bỗng nhiên nói: “Dì út à, Hạ Hàm đã trở lại.”
Người bên kia trầm mặc hồi lâu, dì cũng coi như là người đã nhìn Hạ Hàm lớn lên. Đoạn tình cảm trước của Tiêu Vũ Triết kết thúc ảm đạm, dì cũng chẳng thể nói thêm được gì.
Cuối cùng, dì chỉ lưu lại một câu: 『 Vũ Triết, con chớ quên, con đã có Cảnh Mộ. 』
Cúp điện thoại, anh hít sâu vào một hơi, anh ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên môi nở rộ nụ cười xóa tan hoài niệm.
–oo–
『 Nếu anh ấy còn yêu anh, anh ấy nhất định còn có thể chờ đợi anh. Nhưng bây giờ anh ấy đã lựa chọn sẽ ở bên tôi trọn đời, nó minh chứng rằng anh ấy không còn yêu anh nữa đâu, Hạ Hàm. 』
Câu nói sau cùng mà Lý Cảnh Mộ lưu cho Hạ Hàm đã làm cho Tiêu Vũ Triết kinh ngạc.
Bước ra khỏi đoạn tình cảm tuyệt vọng trước kia, bỗng nhiên nhìn thấy có một người an tĩnh ngồi ở phía trước, cái liếc mắt ngắn ngủi lại dài lâu ấy làm cho tâm tình đang nôn nóng bỗng trở nên yên bình.
Chẳng cần phải nói điều gì nữa, giây phút đầu tiên gặp lại, anh cũng đã hiểu.
Sở dĩ sẽ do dự, là bởi vì thứ ảo tưởng của đoạn tình cảm trước kia.
–oo–
“Em không cam lòng!”
Khi gặp lại Hạ Hàm lần nữa, hắn đánh mất sự bình tĩnh lúc đầu, nhào vào ngực anh mà khóc.
“A Triết, em không cam lòng đâu!”
“A Triết, chúng ta đã bên nhau lâu đến thế, chúng ta đã yêu nhau nhiều như vậy. Chỉ là em nhất thời hồ đồ mà thôi, không rõ ràng mình muốn điều gì. Nhưng mà bây giờ em đã rõ rồi, em hối hận rồi, em muốn quay lại. A Triết, em yêu anh, em yêu anh! Không có anh bên cạnh, em rất khổ sở. Chẳng có ai không oán không hối ở bên em như anh, cũng sẽ chẳng có ai yêu em nhiều như anh đã yêu —— “
“A Triết! A Triết!”
Lần đầu tiên anh thấy hắn khóc đến khàn giọng.
Trong tim nhói đau, nhưng mà cuối cùng anh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Sẽ có thôi, Hạ Hàm, em hãy đi đi, em sẽ gặp được người yêu em. Anh chúc em hạnh phúc.”
Tiêu Vũ Triết bây giờ đã không thể mang đến cho em hạnh phúc như trước nữa rồi, bởi vì tình yêu trong trái tim tôi đã thuộc về một người con trai khác.
Hạ Hàm.
Ngôn ngữ của hoa lệ đường chính là cao quý.
Khi rời đi, dứt khoát. Khi yêu lại, thuần túy.
Yêu, là cao quý