‘Anh điên rồi’
…
Tháng chín ở Bắc Kinh, đêm lạnh.
Lúc Cố Hiểu Thần đi ra khỏi phòng bi-a thì đi rất gấp nên cô không cẩn thận va phải một đôi tình nhân, cô cúi đầu xin lỗi họ liên tục, thanh âm hơi khàn.
Người bạn trai theo bản năng ôm người yêu mình vào trong lòng, liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần đang thất thần với vẻ không vui.
Người bạn gái thì xua tay nói không sao cả.
Cô lại hoảng loạn nói thêm một câu xin lỗi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chân trước Cố Hiểu Thần vừa bước thì Liễu Duệ đã đuổi theo tới nơi, một thân quân phục thu hút sự chú ý của người khác.
Đôi tình nhân vừa rồi đang đi tới chỗ bậc thang, một cơn gió mạnh thổi qua, người bạn gái nhìn theo bóng lưng tao nhã mặc áo quân phục, cô lôi kéo tay bạn trai mình mà bát quái: “ Hình như là cãi nhau. ”
Người bạn trai cười, đây là việc không liên quan tới mình mà: “ Cãi nhau thì có gì là lạ đâu chứ. ”
Người bạn gái nào có nghe theo, bắt đầu lắc lắc tay người yêu mình: “ Nếu sau này anh chọc cho em tức giận tới nỗi em phải bỏ đi thì anh có đuổi theo em không? ”
Người yêu cô gái đó đưa tay xoa xoa lòng bàn tay cô với vẻ cưng chiều: “ Nói linh tinh cái gì đấy, anh dám cãi nhau với em sao? ”
Cô đắc ý hừ lạnh một tiếng, trong lòng tràn đầy mật ngọt: “ Cũng đúng. ”
Một bàn tay to đưa tới, ngang ngạnh cản trở bước chân của cô.
Cánh tay đang mở cửa xe của Cố Hiểu Thần dừng lại, cô ngước mắt lạnh lùng nhìn người nào đó đứng trong gió đêm.
“ Buông tay. ” Cô lạnh giọng ra lệnh.
Liễu Duệ nắm chặt tay nắm mở cửa xe không bỏ, đôi mắt âm trầm bình tĩnh nhìn cô, không hề chớp mắt.
Tài xế thấy thế thì liếc mắt nhìn hai người, thử hỏi: “ Cô gái, có cần tôi đi nữa không? ”
“ Đi. ” Cố Hiểu Thần cố gắng đóng cửa xe lại hai lần nhưng nó không hề di chuyển chút nào, cô trừng mắt lên nhìn người đang ngăn mình lại: “ Liễu Duệ, buông tay ra cho tôi!! ”
Anh làm như không nghe thấy gì, cứ đứng bất động trong gió lạnh.
Chủ xe ở phía sau đang vô cùng sốt ruột cứ ấn còi liên tục, rồi không kiên nhẫn mà thò đầu ra khỏi cửa xe mà nói: “ Xe ở đằng trước có đi không? ”
Tiếng còi đằng sau đang vang lên không ngừng, anh chậm rãi buông tay.
Cố Hiểu Thần tức giận trừng mắt nhìn anh thêm cái nữa, sau đó cô dùng sức đóng cửa xe lại, nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo chiếc xe taxi chạy càng lúc càng xa, người đang đứng ở trong đêm tối bỗng nhíu mày. Anh suy nghĩ trong hai giây sau đó quay người đi về bãi đỗ xe, nhanh chóng lái xe đuổi theo.
Trên mặt đường nhựa, xe taxi đi đằng trước, theo sau nó là một chiếc xe Jeep quân dụng. Cách một khoảng nhất định, đôi mắt âm trầm nào đó đang nhìn thẳng về phía cái ót mơ hồ, cách hai tầng cửa xe.
Đèn đỏ, anh dừng lại phía sau xe taxi, ánh mắt không di chuyển.
Tài xế cẩn thận quan sát chiếc xe Jeep quân dụng lái theo mình cả một đường, ông tò mò: “ Cô gái, chiếc xe Jeep ở phía sau kia là của chàng trai vừa nãy hả? ”
Cố Hiểu Thần kinh ngạc: “ Xe? ”
Ông tài xế cười nói: “ Phải đấy, lái xe theo chúng ta cả một đường rồi. ”
Cố Hiểu Thần nhíu mày, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng run lên.
“ Cô gái, tôi thấy cậu nhóc này rất chân thành đấy. ” Ông tài xế nói: “ Có lẽ là có hiểu lầm. ”
Hiểu lầm?
Chân mày Cố Hiểu Thần hơi nhíu lại.
Nếu là hiểu lầm thì tốt biết bao.
Ông tài xế nhìn sắc mặt Cố Hiểu Thần thông qua kính chiếu hậu, cân nhắc một lúc rồi mới hỏi: “ Cậu nhóc là quân nhân đúng không? ”
Trong xe bức bối, Cố Hiểu Thần hạ cửa sổ xe xuống ngắm nhìn những ánh đèn rực rỡ trên đường phố Bắc Kinh, trầm mặc một lúc rồi mới đáp: “ Vâng. ”
“ Đầu năm nay những người trẻ tuổi được như thế này không nhiều đâu, có thể đảm đương sự gian khổ của một quân nhân, tên nhóc này cũng tốt đấy. ” Ông tài xế nói.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, đột nhiên lên tiếng hỏi: “ Anh ấy còn đi theo không ạ? ”
Ông tài xế vừa nghe thấy giọng trở nên nhẹ nhàng hơn thì cảm thấy hấp dẫn, vội vàng ngó qua kính xe đằng sau, gật đầu: “ Đi theo, có muốn dừng lại không? ”
Cố Hiểu Thần trầm tư hai giây, sau đó nhàn nhạt lắc đầu: “ Không cần. ”
Lúc đến Lục Cảnh Hồng Loan, Liễu Duệ đỗ xe lại ở chỗ rẽ vào tiểu khu. Tắt đèn, tắt máy, cách một lớp cửa sổ xe, nương theo ánh trăng nhè nhẹ, anh nhìn cô đi vào tiểu khu, vài phút sau, ở phía căn hộ quen thuộc sáng đèn.
Bàn tay đặt ở vô lăng hơi buông lỏng, anh gục đầu xuống, gục đầu vào khoảng cách giữa hai cánh tay.
Cố Hiểu Thần Cố Hiểu Thần Cố Hiểu Thần…
Ở trong lòng âm thầm gọi tên cô, giống như đang phát điên vậy.
Trong lòng đổi dép đi trong nhà, bỗng dưng Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Do dự một lúc rồi cô cũng đi về phía đó, từ bên trên nhìn xuống dưới, nhìn một vòng vẫn không phát hiện ra chiếc xe Jeep quen thuộc kia.
Cảm giác mất mát nảy lên trong lòng.
Đợi tới lúc hoàn hồn, cô bỗng cười lạnh một tiếng. Đầu cô cũng hơi cúi xuống, mái tóc che khuất hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ thấy mắt cô biểu hiện như đang nhìn thấy một câu chuyện hài hước.
Đúng là điên rồi.
Cô ngơ ngẩn cả người, cứ thế đi vào phòng, mở tủ quần áo ra tùy tiện lấy một bộ mặc.
Vừa mới mở tủ quần áo ra cô đã đưa mắt cẩn thận nhìn một lượt, phía bên trái tủ quần áo ban đầu có treo một bộ quân trang xanh biếc, bây giờ, nó đã biến mất.
Hẳn là đã bị anh lấy đi rồi, cô nghĩ vậy.
Nhưng mà, là lúc nào thế? Là ngày mà anh uống say sao? Hay là vào cái đêm anh trèo lên nhà cô?
Cô không khỏi nhíu mày.
Cô không nhớ, bộ quân trang xanh biếc đó biến mất khỏi tủ cô từ lúc nào, cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Giống như là khoảng cách giữa cô và Liễu Duệ lúc này, tại sao nó lại thành như thế này, cô cũng không nhớ rõ.
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong lòng, Cố Hiểu Thần đã đưa tay đóng cánh tủ quần áo vào. Cô lê tấm thân mệt mỏi của mình đi về phía phòng tắm.
Lúc cởi quần trong ra, cô dường như phát giác ra điều gì đó.
Chả trách hôm nay mình tức giận như vậy.
Đêm càng lúc càng u tối, gió thu lướt qua làm những tán lá cây xung quanh phát ra tiếng xào xạc. Thành phố Bắc Kinh chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Từng ánh đèn một dần dần tối đi, cuối cùng, chỉ còn lại ánh đèn nơi anh.
Dưới gốc cây, một thân mặc quân trang xanh biếc hơi lay động. Điếu thuốc kẹp trong ngón tay anh đã cháy gần hết, nhưng người cầm thì lại không có cảm giác gì. Mãi tới lúc sức nóng lan ra tới tay anh thì anh mới theo phản xạ có điều kiện mà buông tay ra.
Thuốc lá, rơi xuống đất.
Ánh sao, bắt đầu biến mất.
Rũ mắt, anh nhìn chằm chằm vào đốm lửa hơi lóe lên của tàn thuốc, ánh mắt âm u.
Giống quá! Cái mẩu thuốc lá này, con mẹ nó, thật giống Cố Hiểu Thần.
Nắm ở trong tay thì không hay biết gì, chỉ tới khi buông tay mới cảm thấy nội tâm đau nhói.
Một lúc lâu sau, anh khom lưng nhặt tàn thuốc đấy lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, chậm rãi khép hờ đôi mắt lại.
Có lẽ, anh và Cố Hiểu Thần đã thực sự kết thúc.
Anh từng bước từng bước tới gần, cô lại từng bước từng bước tránh ra xa.
Đôi mắt của cô, nhìn không thấu tất cả mọi thứ, trầm mà đen, tựa như một cái giếng cổ.
“ Năm năm, chẳng lẽ cậu không muốn biết nguyên nhân sao? ”
Thanh âm của Diệp Cựu Mạch bỗng vang lên trong đầu anh.
Bỗng nhiên Liễu Duệ mở hai mắt ra, con ngươi lạnh lẽo, giống như là vừa bước ra từ trong núi tuyết.
Rốt cuộc nguyên nhân là cái gì, là cái gì đã làm cho cô trở nên quyết tuyệt() như vậy.
()Quyết tuyệt: giống với đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ một cách dứt khoát.
Anh muốn biết.
Trong ánh mắt, anh rút điện thoại ra, lại do dự.
Bởi vì anh không muốn biết từ miệng của người thứ hai.
Chần chừ.
Vẫn còn nhớ trận chiến ở Syria, anh sát phạt quyết đoán, tay đặt vào cò súng không chút do dự, ngay cả khi viên đạn ghim vào ngực anh, anh cũng chẳng chớp mắt lấy một cái.
Nhưng khi đối diện với Cố Hiểu Thần, có quá nhiều cảm xúc, quá nhiều sự do dự, giống như là tên tội phạm giết người lần đầu tiên, sợ hãi.
Cầm chặt di động trong tay, mãi do dự.
Một lần lại thêm một lần tự hỏi.
Cuối cùng, anh cũng gọi được cho Diệp Cựu Mạch.
Anh nghĩ, anh điên rồi.
Anh yên lặng cầm di động, trong sắc đêm âm trầm đợi chờ, tim anh đập từng nhịp theo tiếng vang từ trong tiếng thoại.
Chậm…chậm.
Cảm giác sắp hít thở không thông.
Thật lâu, thật lâu sau đầu dây bên kia mới có người nhận điện thoại.
“ Alo. ” Đầu dây bên kia mới nói được một nửa anh đã cắt ngang: “ Nói cho tôi biết. ”
Gấp như vậy, bất an như thế.
Diệp Cựu Mạch có hơi mơ hồ, nhíu mày: “ Cái gì? ”
“ Nguyên nhân. ”
“ Nguyên nhân gì cơ? ”
“ Cố Hiểu Thần. ”
Chỉ ba chữ thôi, Diệp Cựu Mạch đã hiểu ra. Im lặng một lúc, rồi hắn nói: “ Tôi cho rằng cậu không muốn biết chuyện này từ miệng người thứ hai. ”
Liễu Duệ nhíu mày: “ Đúng là không nghĩ tới. ”
“ Thế vì sao lại hỏi tôi? ”
Dứt lời, ánh mắt Liễu Duệ nhìn về phía cửa sổ nào đó đã biến mất trong bóng tối, im lặng.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Diệp Cựu Mạch không đợi được câu trả lời của anh, hỏi tiếp: “ Còn cần tôi nói cho cậu biết đáp án không? ”
Liễu Duệ cúp điện thoại.
Không cần.
Hơi ngẩng đầu lên, bên trên là bầu trời được bóng đêm bao phủ kín không một kẽ hở.
Nhớ một lần, rục rịch trong lòng.
Tiếp tục nhớ, lòng rung động.
Thêm một lần nữa, lòng rối loạn.
Anh đi về phía thùng rác, ném tàn thuốc lá bị anh nắm trong tay giờ không nhìn rõ hình dạng ban đầu đi.
Buông tay, có lẽ là cách tốt nhất trong mối quan hệ của anh và Cố Hiểu Thần.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng dáng thâm trầm kia biến mất.
Cũng trong đêm đó, Cố Hiểu Thần nằm trên giường, không cách nào có thể ngủ được. Bụng cô truyền tới từng đợt đau âm ỉ, cuối cùng, cô đành đứng dậy pha một cốc đường đỏ.
Trong căn phòng trống vắng, quá yên lặng.
Cô nhìn quanh một vòng rồi tầm mắt dừng lại ở ban công. Sau đó ánh mắt lại chuyển, cô nhìn về phía sofa, ngơ ngẩn cả người.
Bên trên cô là ánh đèn mờ mờ, thứ ánh sáng đó nhẹ nhàng soi rõ khuôn mặt cô.
Cuối cùng, cô cố gắng ghìm lại nỗi nhớ anh đang dâng lên trong lòng. Tầm mắt đảo một vòng, sau đó dừng lại ở cốc nước đường đỏ trong tay.
Đường đỏ chậm rãi hòa tan trong nước ấm, màu sắc càng lúc càng đậm. Dưới ánh đèn, cô nhìn chằm chằm vào cốc nước đường đỏ có màu như rượu kia, bỗng nhiên bật cười.
Tiếng cười thanh thúy, dễ nghe, vang vọng trong không gian yên tĩnh.
…
Đó là vào một kỳ nghỉ nào đó, chín người cùng nhau đi ra ngoài, mấy bạn nữ ở cùng phòng với nhau. Bởi vì hôm đó ‘dì cả’ của Liễu Khê ghé thăm nên Lận Yên cứ ồn ào phải tránh xa Liễu Khê ra một chút, miễn cho việc bị lây bệnh.
Không biết là do Lận Yên có khả năng tiên tri hay là do miệng quạ nhưng điều đó đã thành sự thật. Ngày hôm sau Lận Yên, Sa Khinh Vũ, Lai Sở Sở và Cố Hiểu Thần đều được ‘dì cả’ ghé thăm, lúc đó trong tay mỗi người đều cầm một túi chườm nóng, nằm ở trên giường vượt qua ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ.
Cũng chính trong ngày hôm đó, khi Cố Hiểu Thần ngồi trước cửa sổ để uống nước đường đỏ, hết nhìn đông lại nhìn tây thì đột nhiên cô nhìn thấy Liễu Duệ đang ở dưới tầng bị một nữ sinh ngăn lại.
Cô nhận ra nữ sinh đó là ai, người đó chính là hoa khôi giảng đường được cả khóa công nhận. Có lẽ là do lớn lên xinh đẹp, thành tích nổi bật, hơn nữa bối cảnh gia đình cô ấy không phải người nào cũng có thể với tới, cho nên chỉ trong một đêm cô ấy đã bước lên vị trí hoa khôi giảng đường.
“ Cậu cứ như vậy thích cô ấy sao? ” Nữ sinh đó hỏi Liễu Duệ.
Cố Hiểu Thần nhìn bóng hai người ở dưới tầng, không khỏi nhíu mày.
Cô ấy? Cô ấy là ai?
Liễu Duệ lạnh nhạt liếc mắt một cái, giống như là đang suy nghĩ gì đó, phải một lúc sau anh mới trả lời, còn cố tình nói thật chậm: “ Tôi không thích cô ấy. ”
Nghe thấy anh phủ nhận, nữ sinh đó vội vàng hỏi tiếp: “ Cậu không thích Cố Hiểu Thần? ”
Bỗng nhiên bị gọi tên khiến cô hơi giật mình, hóa ra ‘cô ấy’ là đang nói cô sao?
Trái tim như nhảy thẳng lên cổ họng.
Khẩn trương, vô cùng khẩn trương.
Cô gắt gao nhìn Liễu Duệ đang ở dưới tầng, vểnh tai lên, chờ ai đó trả lời.
Chờ đợi là cả một sự dày vò, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều cảm thấy rất lâu, giống như là đang mang tim cô đặt lên chảo nóng, cứ tra tấn hết lần này đến lần khác.
Nửa phút sau, anh hơi gật đầu. Khuôn mặt trầm tĩnh dưới bóng cây trở nên vô cùng lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp vang lên: “ Tôi không thích Cố Hiểu Thần. ”
Tôi không thích Cố Hiểu Thần.
Mỗi một chữ đều như roi, cứ liên tiếp vung lên đem cô đánh tỉnh.
Đôi mắt chờ mong bỗng trở nên vô cùng ảm đạm.
A!
Dưới đáy lòng Cố Hiểu Thần cười lạnh một tiếng, hơi rũ mắt. Cô liếc mắt nhìn bóng Liễu Duệ đang đứng dưới bóng cây, áo trắng quần đen, đáy mắt cô nhanh chóng phủ một tầng hơi nước. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiêu ngạo không ai bì nổi kia, cắn chặt môi.
Không thích thì không thích, sao cứ một hai phải thêm chữ Cố Hiểu Thần ở đằng sau làm gì, anh sợ toàn bộ thế giới này không biết anh không thích một người có tên Cố Hiểu Thần sao? Anh thật sự không nhịn nổi mà phải đi chiếu cáo thiên hạ, muốn mọi người biết rằng anh và cô không có quan hệ gì sao?
Cơn đau từ bụng truyền tới, Cố Hiểu Thần không cam lòng trừng mắt nhìn Liễu Duệ đang đứng ở dưới bóng cây một cái. Cô đưa tay ấn bụng, môi cô đã trở nên trắng bệch, cơn tức giận như đang thiêu đốt ở trong lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hỏa.
Liễu Duệ đúng là tên vương bát đản() bị anh làm cho tức chết rồi, bị anh chọc giận tới bụng cũng đau.
()Vương bát đản: Tên khốn nạn, khốn khiếp.
Trong lúc Cố Hiểu Thần nhịn không để mình lao ra băm Liễu Duệ thành trăm mảnh thì thanh âm nhàn nhạt đó lại vang lên lần nữa, vẫn là những câu nói kinh thiên động địa: “ Tôi không thích Cố Hiểu Thần, tôi chỉ yêu cô ấy. ”
Bùm…
Người đang đứng ở cửa sổ nghe lén bỗng nhảy dựng lên, ánh mắt ngây ra, đầu óc trống rỗng.
Anh, anh vừa mới nói cái gì thế?
Tôi không thích Cố Hiểu Thần, tôi chỉ yêu cô ấy.
Những lời này, cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Cố Hiểu Thần.
Miệng cô cứ hết đóng lại mở, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao thẳng của ai đó, không thể tưởng tượng được.
Cô vừa gặp ảo giác à?
Vừa mới nãy, vừa mới nãy anh nói yêu cô, yêu cô?
Cô ấy? Là đang chỉ Cố Hiểu Thần à?
Mặc dù Cố Hiểu Thần nghe được rất rõ ràng nhưng cô vẫn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Cô không tin, cũng không dám tin!!
Lúc cô để cốc nước đường đỏ sang một bên để chạy xuống dưới tầng, đầu óc cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Đối mặt với cặp mắt sâu không thấy đáy kia, cô khẩn trương mím chặt môi.
Im lặng một lúc, cô mới mở miệng: “ Vừa mới nãy, chuyện mới nãy mà cậu nói, là sự thật sao? ”
Bị hỏi vấn đề này khiến Liễu Duệ nhíu mày, anh không ngờ là cô lại nghe thấy.
Thấy anh im lặng, Cố Hiểu Thần càng tiến gần hơn, chưa từ bỏ ý định tiến sát lại: “ Là sự thật sao? ”
Liễu Duệ bị cô ép tới mức lui về phía sau đụng phải thân cây, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, vẫn giữ thái độ im lặng.
Cố Hiểu Thần muốn biết đáp án nhưng lại bị dáng vẻ bình tĩnh của anh làm cho tâm trạng hoảng loạn. Hai tay cô bám vào vai anh, đôi mắt như phát điên nhìn thẳng vào mắt anh: “ Trả lời tôi. ”
Anh vẫn duy trì thái độ im lặng, đôi mắt đen nhánh giống như nham thạch, giống như viên ngọc lưu ly bị chôn giấu ngàn năm. Ánh sáng chiếu tới làm cho rung động lòng người, từng chút một chiếm đoạt linh hồn ma quỷ, làm cho người khác muốn chạm tới cũng không dám chạm.
Cố Hiểu Thần lắc lắc đầu để bỏ đi ý niệm đang tồn tại trong đầu cô. Nhắm mắt lại định thần, hai giây sau mở ra, ánh mắt cô lại trở nên kiên định.
Liễu Duệ bị cô giữ lấy hơi rũ hàng lông mi xuống, anh vô tình nhìn thấy đôi dép lê cỡ cô đang mang, không khỏi nheo mắt lại.
“ Liễu Duệ, cậu… ” Trả lời tôi.
Ba chữ cuối cùng không thể nói ra khỏi miệng, vì nó đã biến mất trong nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
…
Suy nghĩ dần biến mất, Cố Hiểu Thần cầm cốc nước đường đỏ đã lạnh lên, uống một hơi cạn sạch.
Từ nửa đêm tới rạng sáng, cơn đau âm ỉ đó không hề thuyên giảm, cánh tay cô không còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố đưa tay bật đèn đầu giường lên. Cô mím chặt đôi môi trắng bệch, chẳng mấy chốc cô đã tìm được túi chườm, cô nạp điện, sau đó để lên bụng.
Qua một lúc, cơn đau đã giảm bớt, nhưng cô vẫn không ngủ được.
Nằm trên giường một lúc, cô dứt khoát lấy điện thoại ra xem vòng bạn bè.
Đang lướt lướt điện thoại, bỗng dưng cô dừng lại. Cố Hiểu Thần dừng lại trước ảnh mà Liễu Khê đăng lên, đó là một tấm ảnh chụp ở phòng bi-a, ghi kèm thêm hai chữ: Đoàn tụ.
Hô hấp Cố Hiểu Thần như dừng lại, cô hơi nhíu mày lại.
Một lúc sau, cô không tự chủ được mà ấn phóng to tấm ảnh chụp mà Liễu Khê đăng lên, một bàn tay đang cầm lấy cây cơ mà vuốt ve.
Cô có thể chơi được bi-a là do anh dạy.