Edit: Cải Trắng
Anh yêu em’
…
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Liễu Duệ đưa Cố Hiểu Thần và Tu Ly Thu trở lại nhà họ Ôn, rồi anh mới lái xe trở về thành phố.
Lúc xuống xe, Cố Hiểu Thần thấy một tay anh đóng cửa, một tay anh lấy từ trong túi áo ra bao thuốc. Anh rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, bật lửa cầm trên tay nhưng chưa châm vào điếu thuốc.
Thật ra, anh cũng không phải là người nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng sẽ hút một hai điếu thôi, không nhiều lắm. Nhưng sau khi gia nhập bộ đội, anh hút thuốc khá thường xuyên, đặc biệt là những lúc nhớ cô. Dường như anh muốn mượn điếu thuốc để vứt hoặc áp chế nỗi nhớ đó xuống. Cuối cùng, anh phát hiện ra thuốc lá rất giống như thuốc mê, nó có thể làm tê liệt thần kinh của anh, có thể ức chế được một chút nỗi nhớ cô trong lòng.
Rồi trong lúc Cố Hiểu Thần xoay người, ‘tách’ một cái, ngọn lửa nhỏ bé lóe sáng trong đêm. Anh châm thuốc, hít một hơi sau đó nhả ra một vòng khói trắng.
Cách một tầng khói thuốc lá mỏng, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy yếu càng lúc càng xa. Anh hơi híp mắt lại.
Diệp Đồng nghe thấy tiếng động cơ xe thì mở cửa sổ ngó ra ngoài, cô ta nhìn thấy từng người đang xuống khỏi chiếc xe oto màu đen. Người xuống lần lượt là Cố Hiểu Thần, Tu Ly Thu và một người đàn ông.
Người đàn ông đó đứng đưa lưng về phía cô ta nên cô ta không nhìn rõ khuôn mặt người đó. Có điều, bóng lưng đó vô cùng quen thuộc, hình như là…
Là cậu ấy? Liễu Duệ?
Rửa mặt xong xuôi, Cố Hiểu Thần vách khăn tắm trên cổ rồi ra chỗ gần cửa sổ đứng. Cô ngẩng đầu lên nhìn phía bên trên, trên đó là bóng đêm mờ ảo. Ánh trăng xinh đẹp đã bị lớp lớp mây đen che khuất, chỉ để lộ ra tia sáng yếu ớt, có hơi u ám.
Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, cô cầm điện thoại xem, là Liễu Duệ gọi.
Nhận cuộc gọi.
Anh nói: “ Anh tới nơi rồi. ”
“ Đêm nay không có ánh trăng. ” Cô nói, hơi rũ mắt xuống, không tự chủ được mà lẩm bẩm: “ Cũng giống như đêm hôm đó, không có ánh trăng. ”
Trong phút chốc, Liễu Duệ không phản ứng kịp: “ Đêm đó? Là hôm nào? ”
“ Là cái hôm mà anh nói anh yêu em đấy. ” Cũng là đêm bọn họ trao nhau nụ hôn đầu tiên.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, hô hấp Liễu Duệ như ngừng lại. Nhớ lại hồi đó, hình như anh cũng gọi điện thoại cho cô như thế này.
Hình như, đó là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho cô.
…
Sau khi nói ra ba chữ ‘tớ yêu cậu’, anh cảm giác như mình đã trút hết được tình cảm trong lòng ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc quay về nhà, bên tai anh cứ văng vẳng giọng nói của cô, cứ liên tục gọi tên anh.
Cứ như vậy, nhớ cô, nghĩ tới cô, tình cảm ập tới, rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại gọi điện thoại cho cô.
Nhận cuộc gọi xong, cô không dám lên tiếng. Bận rộn một hồi, sau đó cô lén lút chạy ra ban công, lúc này mới dám mở miệng nói chuyện.
“ Làm sao thế? ” Anh hỏi.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: “ Mọi người ngủ rồi, tớ sợ đánh thức bọn họ. ”
Sau hai câu trò chuyện, cuộc gọi của hai người rơi vào im lặng rất lâu.
Anh thường hay im lặng, mà Cố Hiểu Thần cũng có thói quen im lặng theo anh.
Cuộc gọi cứ nhảy từng giây từng phút một, lâu tới nỗi Cố Hiểu Thần đang đứng trên ban công cũng cảm thấy hơi tê chân. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô theo bản năng co rúm người lại. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thì thấy cả bầu trời đã bị mây đen che kín, hoàn toàn không có chút ảnh sáng nào.
Bỗng nhiên, cô nói: “ Đêm nay không có ánh trăng. ”
Liễu Duệ đi tới gần cửa sổ, thông qua cửa kính nhìn ra ngoài. Cả bầu trời là một màu u ám, hoàn toàn không thể nhìn thấy ánh trăng.
Cố Hiểu Thần lại hỏi: “ Rất sợ khi ánh trăng xuất hiện. ”
“ Sợ hãi? ” Anh có chút khó hiểu.
Cô gật đầu, giọng nói hơi nặng nề: “ Đúng vậy, tớ sợ nó sẽ quấy rầy giấc mộng của mình. ”
Đột nhiên, Liễu Duệ bật cười.
Cố Hiểu Thần cảm thấy hơi ngứa ngáy: “ Cười cái gì? ”
“ Cố Hiểu Thần, đầu óc cậu có vấn đề hả? ”
Cố Hiểu Thần hừ lạnh: “ Cậu mới là người đầu óc có vấn đề. ”
Nói xong, cả hai người lại im lặng thêm mấy chục giây.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, anh thở dài một cách bất đắc dĩ: “ Cố Hiểu Thần, đây là sự thật. ”
“ Tớ biết… ” Giọng nói của cô nghe có vẻ hơi buồn bực: “ Nhưng vẫn cảm thấy khó tin lắm. ”
Cách nhau một chiếc điện thoại, anh muốn cười nhưng không thể cười.
Trong hoàn cảnh lúc đó, anh thực sự muốn chạy tới tìm cô. Nhưng khi suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện đã bị anh cưỡng ép áp chế xuống.
Tất cả đều thay đổi liên tục, chỉ có lịch sử luôn lặp lại một cách kinh người.
…
“ Cố Hiểu Thần. ”
Có giọng nói trầm thấp gọi tên cô.
Cố Hiểu Thần thu hồi suy nghĩ, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
Anh nói: “ Anh tới tìm em. ”
Anh tới tìm em.
Mấy chữ này, làm cho Cố Hiểu Thần ngây người.
Khoảng chừng phút sau, anh tới nơi, xe ngừng cách sân khoảng mấy mét. Anh tắt đèn xe đi, gọi điện thoại cho cô.
Cố Hiểu Thần nhận điện thoại, sau đó vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài.
Mới bước chân ra khỏi sân thì cả người đã bị một lực lớn lôi đi, cô sợ tới mức suýt chút nữa thì hét thành tiếng.
“ Là anh. ”
Đỉnh đầu truyền tới thanh âm quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bóng dáng đó có chút mơ hồ. Trong đêm tối, chỉ có đôi mắt thâm thúy hẹp dài làm rung động lòng người.
Anh cũng nhìn cô, cười nhẹ.
“ Làm em sợ muốn chết. ” Giọng cô có chút oán trách.
Anh lại cười, tiếng cười vẫn trầm trầm như thế.
Chắc là do sợ làm người nhà cô thức giấc nên anh nhanh chóng đưa cô ngồi vào ghế phụ, quay đầu xe, đi tới đỉnh núi cách đó không xa.
Đối với Cố Hiểu Thần, con đường này rất quen thuộc. Cô hỏi anh: “ Chúng ta đi lên núi làm gì thế? ”
“ Ngắm mặt trời mọc. ”
“ Bây giờ? Ngắm mặt trời mọc? ” Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, cảm thấy anh bị điên rồi: “ Theo đúng giờ Bắc Kinh thì giờ là giờ phút, ngắm mặt trời mọc bây giờ à? ”
Anh lại cười. Tiếng cười trầm trầm, đi vào lòng người, khiến người khác rung động.
Cứ như vậy, cô bị mê hoặc bởi tiếng cười của anh.
Hình như hôm nay, anh rất thích cười.
Theo bản năng, Cố Hiểu Thần quay người ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của ai đó đang chìm trong đêm tối. Do ánh sáng không đủ nên cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt ai đó rất hoàn hảo.
Đường nét rõ ràng.
Xe chỉ có thể đi tới lưng chừng núi. Nếu muốn leo tới đỉnh núi thì phải dùng hai chân mà leo lên, đó là nơi xe không thể đi tới.
“ Thế nên, muộn như này rồi còn tới đây chờ? ” Cô hỏi.
Anh nghiêng đầu, nương theo ánh trăng mơ hồ mà liếc nhìn cô một cái, trong đáy mắt ngập tràn ý cười.
Vô cùng buồn bực.
“ Đêm nay, anh cười cái gì thế? ”
Anh không đáp lời, tự mình xuống xe rồi mở cửa ghế đằng sau ra. Anh kéo ngả ghế đằng sau xuống thành một chiếc giường nhỏ, rồi búng tay với cô: “ Ra đằng sau đi. ”
Tuy không biết anh muốn làm gì nhưng Cố Hiểu Thần vẫn nghe lời chui ra đằng sau. Anh cũng lên xe, đóng cửa lại, lôi kéo cô cùng nằm xuống ở băng ghế sau.
Nhìn chằm chằm vào nóc xe, lúc sau Cố Hiểu Thần di chuyển tầm mắt, nói: “ Chiếc xe này to thật đấy. ”
Tuy rằng lúc nằm xuống chân vẫn phải co lên nhưng cũng được coi là rộng rồi, không hề có cảm giác chật chội.
Anh nói: “ Đây là xe Tiểu Nguyên dừng ở trước cửa quán bar, anh tùy tiện lái một chiếc tới đây. ” Nếu biết phải trải qua một đêm như thế này thì anh đã chọn chiếc xe to hơn chút nữa.
Không hiểu sao, bầu không khí lại rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hai người đan xen nhau.
“ Cố Hiểu Thần. ” Bỗng nhiên, anh gọi cô.
Cô hơi xoay người về phía anh, nói: “ Hả? ”
Anh cũng xoay người nhìn về phía cô, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Bọn họ cứ như vậy mà yên lặng nhìn nhau, không nói một lời nào.
So với hồi còn đi học, cô đã gầy đi không ít. Cằm nhọn hơn, trên cánh tay cũng chẳng còn bao nhiêu thịt.
Lần trước, lúc ở khu vực gặp tai ương, nhìn cô giống như chỉ một trận gió thổi qua là ngã.
Nếu như không có anh, Cố Hiểu Thần, phải làm sao bây giờ?
Trong năm năm này, cô đã phải chịu đựng như thế nào?
Liễu Duệ cứ nhìn cô như thế rồi suy nghĩ mấy vấn đề.
Mọi âm thanh lúc này đều là sự tĩnh lặng. Một con muỗi bay vo ve gần tai Cố Hiểu Thần, cô đưa tay phẩy phẩy đuổi nó đi.
Có vẻ như anh cũng nghe thấy tiếng con muỗi đang vo ve nên bật dậy, bò lên phía đằng trước lấy đồ. Thứ anh lấy là một chai thuốc diệt muỗi, anh dùng nó phun vào bốn phía trong xe rồi đậy nắp lại đưa cho cô.
Cô đưa tay ra nhận nhưng hình như anh không có ý định buông lọ thuốc xịt ra, kéo hai lần cũng không thấy buông tay.
Ấn đường Cố Hiểu Thần nhíu lại, anh cố ý.
Kéo thêm một lần nữa nhưng anh vẫn không buông tay, cuối cùng, Cố Hiểu Thần buông tay ra, hừ lạnh: “ Không cần nữa!! ”
Thấy dáng vẻ này của cô, anh lại cười.
Trong xe chỉ nghe được tiếng cười của anh, trầm trầm quanh quẩn trong không khí.
“ Lúc này nhìn anh cười có hơi giống… ” Cô cố ý dừng ngay chỗ này, sau đó chớp chớp mắt, nhìn anh, ý trong câu nói, đã bộc lộ ra ngoài đủ rồi.
Giống cái gì?
Đôi mắt Liễu Duệ hơi híp lại. Anh tùy tiện để bình thuốc xịt muỗi sang một bên, sau đó anh chống tay xuống bên cạnh cô, thân hình cũng hơi đổ xuống. Ngừng ở một khoảng cách nhất định, đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn thẳng vào cô.
Cố Hiểu Thần cũng không tránh né, nói nốt nửa cuối câu vừa rồi: “ Giống như lưu manh. ”
“ Cố Hiểu Thần. ” Anh lại tiến sát hơn, hơi thở như phả vào mặt cô: “ Em cố ý. ”
Cô đưa hai tay ôm lấy cổ anh, vẻ mặt đắc ý: “ Đúng, em… ” cố ý.
Anh nhẹ nhàng mút lấy môi cô, đem toàn bộ vế sau nuốt vào trong miệng. Đầu tiên là môi dưới, sau đó là môi trên, cuối cùng là cả đôi môi, cứ lặp lại liên tục như thế.
Trong xe, dần dần chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
Sau đó, anh hôn một đường thẳng xuống cổ cô, bàn tay cũng theo đó mà tiến vào bên trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh. Từ đầu tới cuối, không di chuyển đi đâu khác.
Bởi vì anh biết, không thể thay đổi.
Cuối cùng, nụ hôn ướt át của anh cũng kết thúc. Anh vùi đầu vào cổ cô, nở nụ cười trầm thấp.
Lúc này, cô nghe được rất rõ ràng, hình như là nụ cười trào phúng.
“ Cố Hiểu Thần. ” Giọng nói trầm trầm truyền tới từ chỗ cổ cô.
Cô cúi đầu, liếc mắt nhìn người đang nằm trong lòng mình.
Anh ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu lên vì tình cảm mãnh liệt vừa nãy vẫn chưa tan hết, gọi tên cô một lần nữa: “ Cố Hiểu Thần. ”
“ Làm sao thế? ”
Có lẽ là vì nghe thấy cô trả lời nên anh không tiếp tục gọi nữa. Duỗi tay đặt lên khuôn mặt cô, gạt đi mấy sợi tóc hỗn loạn, để lộ ra cái trán trơn bóng. Sau đó, anh hôn lên môi cô: “ Anh yêu em. ”
Cảm xúc trong mắt Cố Hiểu Thần thay đổi.
Môi anh dần dần dịch chuyển xuống dưới, vẫn là câu nói đó: “ Anh yêu em. ”
Những lời này, người nói vẫn là anh. Nhưng không hiểu sao sau năm năm nghe lại thì con tim đau nhói, mắt hơi cay cay, nước mắt không nghe lời mà rơi xuống.
Sợ anh nhìn thấy mình khóc, đôi tay đang bám lấy cổ anh dùng thêm sức, đè ép môi anh hôn lên môi mình.
Từ trước tới nay, kỹ thuật hôn của cô rất vụng về. Ngoại trừ việc gặm nhấm và mơn trớn một chút ra thì không còn gì khác.
Một nụ hôn dài, hơi loạn.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh chỉnh lại ghế, kéo dãn khoảng cách với cô, rồi nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Nhìn đôi mắt của cô, nhìn bản thân mình trong đôi mắt đó.
Anh hơi nâng mặt Cố Hiểu Thần lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt. Ngón tay trượt dọc theo gò má cô, rồi lại chậm rãi lau dịch lên phía trên, xong xuôi, anh mới thu tay về. Động tác như có như không, mang theo ý nghĩa sâu xa.
“ Sao lại khóc? ” Anh hỏi.
Cô nghiêng mặt, không thừa nhận chuyện vừa rồi: “ Khóc lúc nào chứ? ”
Anh không dám phản bác cô, chỉ vòng hai tay ra ôm cô vào trong lòng. Cúi đầu, anh hôn lên đỉnh đầu Cố Hiểu Thần, khóe miệng hơi cong lên.
Cố Hiểu Thần của anh đã quay trở về rồi.