Thẩm Hằng, phụ thân của nhi tử Mộ Hàn, là nam nhân Mộ Hàn yêu nhất, cũng là nam nhân nàng biết ơn nhất.
Thư sinh bán Sơ Xuân cho một kẻ có tiền họ Thẩm, đương nhiên, hắn đã che giấu xuất thân của Sơ Xuân, chỉ nói Sơ Xuân là một nữ nhân nhà bình thường, sau khi phụ mẫu đều mất thì gả cho mình làm thê tử, mà hiện giờ mình nghèo rớt mùng tơi thậm chí không thể cho thê tử một cuộc sống ấm no, bị buộc bất đắc dĩ mới ra hạ sách bán thê tử đi, tìm kiếm một con đường khác.
Thẩm gia, người mua Sơ Xuân, là một thương nhân buôn dược liệu trong thành Bình An, gia chủ Thẩm gia và phu nhân Niên Du đã tuổi, chỉ có một nhi tử duy nhất, còn là lúc trung niên mới sinh được, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân tất nhiên hết mực yêu thương và dành nhiều kỳ vọng cho hắn.
Nhưng trời có mây gió bất ngờ, nhi tử độc nhất của Thẩm gia vào năm mười lăm tuổi mắc một chứng bệnh lạ, thỉnh thoảng sẽ hôn mê ngất xỉu, thân thể mỗi lúc một gầy yếu, Thẩm lão gia bỏ ra một số tiền lớn tìm kiếm danh y cả nước khám và chữa bệnh cho hắn cũng không thể chữa khỏi, về sau Thẩm công tử đều nằm trên giường làm bạn với thuốc thang.
Đầu năm nay, Thẩm công tử lại choáng váng ngất lịm, lần này phát bệnh rất nặng, đã ba ngày rồi không tỉnh, danh y đến khám đều đưa ra kết luận, Thẩm công tử nhiều nhất chỉ còn hai năm tuổi thọ.
Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân tất nhiên cực kỳ bi thương, nhưng trong lúc bi thương, Thẩm lão gia cũng không thể không cân nhắc đến vấn đề nối dõi tông đường của Thẩm gia. Thẩm công tử năm nay có lẻ, vào năm mười lăm tuổi thì mắc bệnh nặng, ốm đau bảy năm, chưa từng cưới thê, bởi vì bệnh này nên không ai dám gả nữ nhi nhà mình đến đây, vậy phải làm thế nào cho phải?
Sau khi Thẩm lão gia thương lượng với phu nhân, Thẩm gia quyết định mua nữ nhân về sinh con nối dõi tông đường, song nhọc lòng tìm kiếm nhiều lần đều không có nữ tử nào trong sạch tình nguyện sinh con nối dõi tông đường cho một tên ma ốm, bất đắc dĩ Thẩm gia lão gia và phu nhân chỉ có thể lui mà tiến, đúng lúc này thư sinh lại xuất hiện.
Thẩm lão gia và phu nhân mới vừa nhìn thấy Sơ Xuân đã rất hài lòng, dáng người cao gầy, mặt mày xuất chúng, nhìn qua lại dịu dàng mảnh mai, thật sự là người không tệ được chọn, lúc này Thẩm gia quyết định mua Sơ Xuân về, trả lại cho thư sinh một khoản thù lao kếch xù.
Cả quá trình Sơ Xuân đều bình tĩnh không nói một lời, tựa như con rối mặc người xử trí, nói đúng hơn là vô cảm, chính là loại cảm giác này, hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn.
Cứ thế Sơ Xuân đi theo Thẩm lão gia và phu nhân trở về Thẩm gia, sau đó không còn gặp lại thư sinh tên Minh Dương kia nữa.
Đêm xuống, Thẩm gia yêu cầu Sơ Xuân đi hầu hạ Thẩm công tử, đó là lần đầu tiên Sơ Xuân nhìn thấy Thẩm Hằng.
Bước vào cửa phòng, một mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi khiến Sơ Xuân vô cùng khủng hoảng.
Trong phòng, dưới ánh nến mỏng manh có một nam tử áo trắng, bóng dáng thon gầy, Sơ Xuân xuất hiện vẫn chưa hấp dẫn sự chú ý của hắn, nam tử áo trắng vẫn đang tập trung nghiên cứu ván cờ tàn trên bàn.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, bầu không khí như là bị cô đọng, Sơ Xuân gần như không dám thở, cúi đầu không nói một lời tiến đến cạnh giường ngồi xuống.
Thật lâu sau, hai người trong phòng vẫn luôn là một người đứng lặng cạnh bàn, người còn lại ngồi cứng ngắc bên giường, không hề thay đổi.
“Nếu ngươi mệt thì có thể đi ngủ trước.” Giọng Thẩm Hằng vô cùng ôn hòa.
Sơ Xuân kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu lại có chút biét ơn nhìn bóng dáng đơn độc dưới ánh nén.
Thẩm Hằng cũng không nói thêm gì, vẫn tập trung suy nghĩ tàn cục.
Sơ Xuân thở phào một hơi, mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, trong phòng đã không còn bóng người, Sơ Xuân vội vàng đứng dậy rửa mặt, vừa mở cửa phòng thì thấy được Thẩm Hằng nhắm mắt dưỡng thần trên ghế dài dưới tàng cây.
Sơ Xuân bất giác nín thở đi đến, hôm qua trong phòng mờ tối, nàng vẫn chưa thấy rõ vẻ ngoài của Thẩm Hằng, giờ phút này Sơ Xuân nhận ra, Thẩm gia công tử ngoài sắc mặt có hơi trắng xanh, dung mạo vô cùng tuấn mỹ.
“Ngươi tỉnh rồi?” Thẩm Hằng vẫn chưa mở mắt.
Sơ Xuân cả kinh, có chút xấu hổ, hỏi: “Ngài, ở đây ngủ cả đêm sao?”
“Ở thư phòng.” Thẩm Hằng lười biếng mở mắt, cười nói, “Ta chỉ có thân thể không khỏe chứ không có ngốc.”
Sơ Xuân cười khan.
Ba tháng sau đó, hai người vẫn chia phòng ngủ, đôi bên tự hiểu trong lòng mà không nói, Sơ Xuân tuy có nghi hoặc, song cũng không mở miệng hỏi.
Sơ Xuân và Thẩm Hằng không thấy sao cả, nhưng Thẩm gia lão gia và phu nhân lại rất sốt ruột. Sơ Xuân tới Thẩm gia đã ba tháng, mỗi ngày đều dùng dược liệu trân quý để tẩm bổ thân thể hỗ trợ thụ thai, nhưng cái bụng lại không có chút động tĩnh nào, hai vị đương nhiên có chút tức giận, thái độ không còn khách khí ôn hòa như hồi mới đầu. Ngày nọ sau bữa cơm chiều, hai vị cố ý giữ riêng Sơ Xuân lại, dùng tình cảm để lay động Sơ Xuân trình bày với nàng mục đích của Thẩm gia, sau cùng còn vừa đấm vừa xoa nhấn mạnh với Sơ Xuân hậu quả nếu không có con.
Sơ Xuân uống một bụng thuốc đắng lại không nói hết được, ngươi không tình ta không nguyện, làm sao có thể có con? Nhưng thân ở dưới mái hiên nàng có thể không cúi đầu sao? Nếu bị người ta mua về với mục đích chỉ để sinh con nối dõi tông đường, thế thì nàng nhất định phải dựa theo hiệp ước mà làm việc.
Bầu không khí trong thư phòng vẫn vô cùng yên tĩnh, Thẩm Hằng đứng dưới ánh nến chấp bút vẽ tranh, vẻ mặt chuyên chú, không hề chú ý tới Sơ Xuân đã đến.
Sơ Xuân cố gắng khống chế hơi thở, đè nén lo lắng xuống đáy lòng, trong lòng khẩn trương không yên, toàn thân trên dưới đều đang run, nàng lén lút đến đứng sau Thẩm Hằng, lấy hết dũng khí ôm eo Thẩm Hằng.
Lúc này Thẩm Hằng mới lấy lại tinh thần, thân thể có chút cứng ngắc.
Sơ Xuân vẫn ũ đang không ngừng run, nàng sợ.
Thẩm Hằng đột nhiên nở nụ cười, nói: “Xem ra cha nương ta đã dặn dò ngươi không ít.”
Sơ Xuân hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh: “Có thể hầu hạ công tử, là Sơ Xuân có phúc.”
Thẩm Hằng đặt bút xuống, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta sẽ không cho ngươi sinh con của ta.”
“Vì, vì sao?” Sơ Xuân chấn động, “Công tử chê Sơ Xuân sao?”
“Con ma ốm như ta có tư cách gì chê người khác?” Thẩm Hằng cười tự giễu, “Không chỉ...có ngươi, có đổi thành những người khác ta cũng không cho phép.”
“Vì sao?” Sơ Xuân xấu hổ thu tay.
“Ngươi có từng nghĩ đến chưa, nếu như sinh con xong mà ta chết thì ngươi phải làm sao bây giờ?” Thẩm Hằng xoay người nhìn Sơ Xuân.
Sơ Xuân ngơ ngẩn nhìn Thẩm Hằng trước mắt, tâm tình vô cùng phức tạp: “Nhưng lão gia và phu nhân...”
“Là ta có lỗi với bọn họ, nhưng vì một người sắp chết như ta mà đi gây họa cho nữ tử nhà người ta thì thật không đáng.”
Sơ Xuân nhìn nam tử trước mắt, đột nhiên có cảm giác đồng mệnh tương liên. Nàng nghĩ, nàng và Thẩm Hằng giống nhau, đều là người khổ sở vùng vẫy trong thế gian này. Thẩm Hằng có lẽ cũng đã thành tâm cầu xin trời xanh, nhưng cuối cùng hắn mới biết trời xanh vốn không có lòng thương hại, mặc cho bọn họ nức nở khóc lóc thế nào, ông trời vẫn thờ ơ lạnh nhạt, vì thế Thẩm Hằng vô dục vô cầu, hiện giờ hắn đang bình thản chờ đợi cái chết, không buồn không vui.
Sơ Xuân cũng vậy, trải qua bao đau đau khổ, nàng đã trở nên vô dục vô cầu, từ bỏ vùng vẫy và d.ục vọ.ng, thậm chí ngay cả quyền oán trời trách đất cũng từ bỏ, mặc cho trời xanh xâu xé.
Sơ Xuân rơi lệ, vì mình, cũng vì Thẩm Hằng, hận thế gian bất công.
Thẩm Hằng khẽ cười, giơ tay lau nước mắt trên mặt Sơ Xuân: “Vì sao phải khóc? Cha nương ta bên kia tạm thời ngươi cứ nhịn tạm, chờ ta đi rồi, bọn hắn sẽ thả ngươi đi thôi.”
Sơ Xuân nghẹn ngào lắc đầu, tâm tình phức tạp không thể nói rõ.
Từ ngày đó, quan hệ của Sơ Xuân và Thẩm Hằng trở nên tốt hơn, thi thoảng lại cùng nhau nói chuyện phiếm, chơi cờ, ngâm thơ làm câu đối, trước hoa dưới trăng nâng chén nói cười, nói là bằng hữu, chẳng bằng nói là một đôi phu thê bình thường. Những lúc Thẩm Hằng phát bệnh đau đớn, lòng Sơ Xuân cũng sẽ đau, nàng nhất định sẽ ngày ngày đêm đêm trông chừng Thẩm Hằng trước giường bệnh, cẩn thận chăm sóc hắn.
Sơ Xuân nói, Thẩm Hằng cho nàng được cuộc sống bình thường mà nàng muốn, cho nàng được cảm giác của một gia đình, nàng không muốn Thẩm Hằng rời đi.
Sơ Xuân nghĩ, trong lúc lơ đãng Thẩm Hằng đã cho nàng tất cả.
.......
—hết chương —
- -----oOo------