Những ngày này, Thiết Diễm đã có thể ra khỏi phòng, ngồi ở trên ghế trong viện đặt dưới tàng cây , trên người là một cái chăn bằng gấm thật dày.
Mị ngồi ở một bên, ôm tiểu Lạc Lạc trong lòng vừa mới ăn no, nhẹ nhàng để hắn ghé vào đầu vai của nàng, một tay nắm lại vỗ vỗ lưng hắn , thẳng cho đến khi hắn ợ nhẹ một tiếng, mới cẩn thận đưa hắn ôm vào trong ngực, hắn hơi hơi tựa đầu cọ trong lòng Thiết Mị, thoải mái mà ngủ vùi.
Từ đầu đến cuối, Thiết Diễm không nói được lời nào nhìn đôi mẫu tử kia. Nàng, là thật thực con, động tác của nàng thực ôn nhu, ánh mắt nhu hòa, đối với con nhẫn nại mười phần, nay, con cũng chính là dính nàng không rời. Chỉ cần nàng là ôm, nếu không đói bụng, tuyệt sẽ không chịu sang tay hắn. [Sunny: Lạc Lạc thiệt ngoan =]]
Quần áo con mặc trên người đều là do nàng làm, càng làm càng tinh xảo.
Những việc đó hẳn phải là do hắn làm, nhưng nàng lại chỉ để cho chính mình hảo hảo dưỡng thân, nói là nếu có việc thì sẽ nhờ hắn đi làm, còn lại liền giao cho nàng tốt lắm.
Kỳ thật Thiết Diễm biết, nếu là đổi lại cho hắn làm, nhất định không có cẩn thận như nàng, cũng nhất định không làm tốt được như nàng vậy.
Hơn nữa, nàng cư nhiên thỉnh Hoàng Thượng ban thưởng họ Thiết, từ đó đã mang họ Thiết, vì sao? Vì sao nàng lại làm những chuyện khác lạ như thế? Lại vì sao, nàng tuyển thê phu, cố tình chọn hắn?
“Mị,” Thiết Diễm gọi nàng.
“Ân?” Mị ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, tuy rằng như thế nào bồi bổ cũng không mập thêm, nhưng vừa vặn, thân thể lại dần dần cường kiện hơn rồi.
“Nàng có họ không?” Thiết Diễm hỏi, chẳng lẽ nàng không ngại nhà nàng không có huyết mạch thừa kế sao?
Tay Mị đang vỗ nhẹ con ngừng một chút, nghĩ rằng, đừng nói họ, nàng ngay cả cha mẹ cũng chưa gặp qua. Kiếp trước, cha nàng là giáo phụ mafia Italy, họ Tạp Stella Nặc, phỏng chừng họ này ở trong này là không thể dùng rồi; Mẹ nàng nhưng thật ra có họ Trung Quốc, cũng là họ Hồ, kia có thể sử dụng sao? Hồ Mị? Dụ dỗ? Đánh chết nàng cũng sẽ không dùng.
Vì thế, nàng nhún nhún vai nói: “Không có, ta là cô nhi.”
Thiết Diễm thế này mới nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng , trong ngõ nhỏ, một bóng dáng nho nhỏ lui ở góc tường, tâm hắn, thế nhưng có chút hơi hơi đau. Nhìn lại nàng, tựa hồ cũng không chú ý, hắn cũng không hỏi lại.
Nhìn mẫu tử nàng, Thiết Diễm tâm dần bình tĩnh, còn cảm thấy có chút ngọt ngào, hắn chưa từng nghĩ tới mình còn có một ngày được làm phụ thân.
Đảo mắt đã gần đến cuối năm, từng nhà chuẩn bị đón năm mới.
Mị lại thừa dịp Thiết Diễm cùng Lạc Lạc đang ngủ trưa, tránh ở tại phòng bếp chuẩn bị buổi tối. Nhớ năm đó, người cha thương yêu thê tử hết mực của nàng, vì mẹ, cố ý bảo nàng cùng đi Trung Hoa học nấu nướng. Cuối cùng, cha không học được, nhưng nàng lại được bồi dưỡng đến suất xắc.
Mị đem cá trích cắt đi tai, lấy ra nội tạng, tẩy sạch, để sang một bên, sau đó lại đem thịt heo làm sạch, đặt một bên. Làm cá trích, sau đó lại nấu thêm cháo. Diễm sau khi sinh khẩu vị cũng không phải là tốt lắm. Nàng phải luôn nghĩ biện pháp làm chút đồ ăn hợp khẩu vị hắn, thức ăn giống nhau một chút cũng tốt; Nếu không, làm lại tôm thịt bánh sủi cảo cũng tốt lắm, nhớ rõ lần trước làm, Diễm cũng ăn được vài cái.
Sau đó, nàng cấp Lạc Lạc chuẩn bị thức ăn, sữa tươi của Thiết Diễm cũng không nhiều, cho nên hắn cũng thường làm chút đồ ăn thích hợp cho trẻ con, làm cho Lạc Lạc có thể có dinh dưỡng toàn diện, về phần bữa tối, liền cấp Lạc Lạc hầm cháo mà hắn thích nhất.
Chuẩn bị xong xuôi, Mị nhấc tay kéo ra thắt lưng, lại nghe Thiết Nguyệt vọt vào sân kêu lớn,“Tiểu cậu, tiểu cậu……”
Mị vội vàng xuất môn, ngăn trở tiểu đầu tàu này, còn chưa có mở miệng, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc của Lạc Lạc.
Mị trừng mắt nhìn Thiết Nguyệt liếc mắt một cái, xoay người vào phòng, thấy Thiết Diễm đang ngồi ở trên giường, tóc rối tung, quần áo hỗn độn, luống cuống tay chân dỗ cục cưng. Vừa thấy nàng tiến vào, trong mắt hắn liền lóe lên ý muốn xin giúp đỡ.
Mị cảm thấy buồn cười, hắn đường đường là trấn quốc tướng quân, khi thống lĩnh đại quân, uy phong lẫm lẫm, nhưng khi đụng tới con liền hoàn toàn không có cách gì. Bất quá hiện tại bộ dáng hắn lại có vài phần gợi cảm a. Nhận thấy được mình miên man suy nghĩ, nàng lập tức tập trung tâm thần, tiến lên tiếp nhận Lạc Lạc, ôm hắn vào trong ngực dỗ dành.
Lạc Lạc vừa đến trong lòng nàng, lập tức ngừng khóc, chỉ còn hơi hơi nức nở, như là muốn lên án người phá rối giấc ngủ của hắn. Mị trừng mắt nhìn Thiết Nguyệt theo vào, nói,“Nói đi, có chuyện gì? Kêu to thành như vậy, quấy rầy tiểu cậu ngươi cùng Lạc Lạc ngủ trưa.”
Thiết Nguyệt lui lui sang một bên, rõ ràng tiểu mợ này chỉ so với hắn hơn có một tuổi, nhưng hắn như thế nào lại cảm thấy chính mình ở trước mặt nàng luôn giống một cái tiểu hài tử. Nhìn tiểu cậu đang sửa sang lại quần áo, chải vuốt tóc, hắn nhỏ giọng nói,“Tỷ tỷ về rồi.”
Thiết Diễm tay đang chải vuốt tóc dừng lại,“Tỷ tỷ? Ngươi là nói, Thiết Loan?”
“Ân” Thiết Nguyệt hưng phấn gật đầu, lập tức đã quên mới vừa rồi làm sai chuyện gì,“Vừa rồi bà bà thu được tín, nói là buổi chiều sẽ đến, lúc này mọi người đều ở đại sảnh, chỉ còn cả nhà tiểu cậu thôi.”
Thiết Loan? Chính là nữ nhân đã mất tích của Thiết gia? Mị ôm Lạc Lạc nghĩ, theo ám vệ nói, nàng là do khi cha nàng lâm bệnh chạy tới ngọn núi săn thú, nên mới tự nhiên mất tích đi! Khi đó ám vệ tiến đến bẩm báo còn nói chính mình thất trách, tự thỉnh xử phạt, nhưng nàng kêu hắn trở về, dù sao hắn cũng không phải cố ý, không có việc gì sao phải phạt a! Có thời gian rãnh để dưỡng thương, không bằng đi cấp nàng tìm người, nhưng là, Thiết Loan dường như biến mất khỏi thế gian, như thế nào cũng tìm không thấy.
Trong đại sảnh Thiết gia , mọi người ngồi vây quanh, chờ Thiết Loan sắp trở về.
Mị ôm Lạc Lạc, đút hắn uống nước canh, uống một ngụm, liền thay hắn lau miệng, tiếp theo lại đút; Một ngụm lại một ngụm, dị thường có kiên nhẫn.
Mị vốn là phải đặt bát lên bàn, nhưng Thiết Diễm lại cố ý muốn ngồi ở bên cạnh thay nàng bưng bát, chuyện hắn có thể làm đã rất ít, nên hắn muốn giúp nàng một chút.
Một nhà ba người, bộ dáng hoà thuận vui vẻ làm cho Vương Quân cùng chúng gia tỷ phu nhìn chăm chút. Ai cũng vui vẻ tươi cười, từ khi Thiết Diễm thành thân đến nay, Thiết phủ thật sự là việc vui liên tục a!
“Đã trở lại, đã trở lại,” Không cần nhìn, Mị đã biết là tiểu quỷ Thiết Nguyệt. Quả nhiên, Thiết Nguyệt xốc lên váy, không hề để ý thục nam khí chất chạy nhanh tiến vào, vừa thấy Vương Quân trừng mắt nhìn hắn, lập tức buông váy, đứng vững, ngoan ngoãn nói,“Tỷ tỷ đã trở lại.”
Mị không chút khách khí, không nể mặt cười to ra tiếng, Thiết Diễm cũng mím môi nở nụ cười, chúng gia tỷ phu lại cười trộm không thôi.
Thiết Nguyệt mắt to vừa mở, tức giận trừng mắt nhìn Thiết Mị liếc mắt một cái, lại ai oán nhìn Thiết Diễm cùng các dượng, bọn họ đều đi theo tiểu mợ học xấu hết rồi a.
“Bà bà, gia gia, mẫu thân.” Một bóng người vọt vào trong sảnh, quỳ gối trước mặt Trung hiếu vương phụ phu ngồi ở chính giữa, thanh âm phấn khởi.
Bốn người còn không có kịp hai mắt đẫm lệ bắt đầu ôn chuyện, Lạc Lạc bên này lại bị thanh âm như sấm dọa đến, uống một ngụm nước, liền thanh tú oa oa khóc lên, bên ho bên khóc.
Mị canh đưa cho Thiết Diễm, đem Lạc Lạc dựng thẳng lên, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, ôn nhu liên tục,“Không khóc nga, Lạc Lạc không khóc, ngoan a!”
Mị đứng lên, đối với mọi người nói một câu,“Các ngươi cứ tán gẫu, ta mang Lạc Lạc đi hoa viên một chút.” Liền ôm Lạc Lạc đi ra ngoài, thanh âm mềm mại dỗ Lạc Lạc của nàng nhỏ dần, cho đến biến mất.
Thiết Loan kinh ngạc nhìn theo bọn họ đi ra ngoài, hắn là ai vậy? Mẫu thân mới thú phu thị sao? Vừa rồi nàng chạy vào trong sảnh quá mau, trong mắt chỉ có bà bà , cũng không từng chú ý đến những người khác.
“Hắn, là ai?” Thiết Loan hỏi Thiết Nguyệt đứng ở cạnh cửa .
“Nàng?” Thiết Nguyệt mới ý thức được tỷ tỷ là hỏi Mị ôm Lạc Lạc đi ra ngoài , đáp, “Nàng chính là tiểu mợ !”
“Tiểu…… Mợ?” Thiết Loan miệng không khỏi khẽ nhếch nhìn Thiết Diễm, cái kia, là, nữ nhân sao? Mảnh khảnh thân mình kia, là, nữ nhân? Nữ nhân như thế nào có thể đẹp thành như vậy?
Mị ôm Lạc Lạc đi ra hoa viên, miệng nhẹ nhàng ngâm một tiểu khúc, mặt nho nhỏ của con gối lên hõm vai của nàng, ngủ say sưa, hô hấp ôn nhu phủ ở trên da thịt của nàng.
Mị không tự kìm hãm được, cọ cọ nộn nộn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, Lạc Lạc lá gan rất nhỏ, thực dễ dàng sẽ bị dọa; Hơn nữa mới lớn như vậy mà đã bắt đầu nhận thức được tất cả, ở trong lòng nàng lại ngoan như một con mèo nhỏ, thật sự là không biết đứa nhỏ này tính tình giống ai a.
Thiết Diễm tìm đến nơi chỉ thấy Mị ôm Lạc Lạc đã muốn ngủ say nhẹ nhàng ngâm tiểu khúc, không khỏi lắc lắc đầu. Nàng quả thực đem con sủng lên trời, chỉ cần Lạc Lạc vừa khóc, muốn lên ánh trăng, nàng sợ cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống đi!
“Diễm.” Mị thấy Thiết Diễm đứng trên đường , gọi hắn một tiếng,“Sao chàng lại tới đây?”
“Nga, phụ thân cùng các tỷ phu đi giúp Thiết Loan an trí nơi ở rồi, ta liền tới tìm các nàng.” Thiết Diễm đi đến bên người Mị, hai người đi vào đình ngồi xuống.
Mị đem Lạc Lạc ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng bỏ vào ngoại bào, làm cho hắn ngủ càng cảm thấy ấm chút, sau đó mới nhỏ giọng hỏi Thiết Diễm,“Nga? Nàng thành thân ?”
“Đúng vậy, nói là khi đó ngã xuống vách núi, được tiểu Mãn cứu lên, nhưng lại không có trí nhớ, sau lại thành thân cùng tiểu Mãn, có Tĩnh nhi; Hai tháng trước, Thiết Loan đi trong núi săn thú khi không cẩn thận đụng vào đầu, trí nhớ khôi phục liền lập tức hỏi thăm tin tức Thiết gia, sau đó liền vội vàng chạy về kinh.” Thiết Diễm đem chuyện mới vừa rồi Thiết Loan ở trong sảnh giảng chuyện xưa khái quát xong. Nhân vật, tính danh, thời gian, tất cả, giống nhau đều bị rút ngắn.
Mị nghĩ rằng, tuy nói là chuyện xưa, nhưng Diễm thật đúng là không có thiên phú nói chuyện xưa , này nếu đổi thành Thiết Nguyệt đến kể, nhất định mi phi sắc vũ, mạo hiểm thật mạnh, tình ý kéo dài, nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Thiết Diễm hồ nghi nhìn Mị cười khẽ, chuyện xưa này đáng cười lắm sao?
Hai người lẳng lặng ngồi trong chốc lát.
Thiết Diễm cúi người nhìn con trong lòng nàng ngủ say sưa , hỏi,“Ngươi như thế nào liền như vậy bế Lạc Lạc đi ra ?”
“Không được, chẳng lẽ tùy ý Lạc Lạc ở bên trong khóc sao?” Mị buồn cười, cháu của hắn cái kia , vừa thấy đã biết chính là có tính cách thô kệch , tiếp tục ở lại nơi đó, chắc chắn nàng sẽ lớn giọng nói tiếp, Lạc Lạc nhất định sẽ khóc hoài không yên, các nàng lâu ngày không gặp cũng không quan hệ, nhưng Lạc Lạc khóc lớn như vậy, nàng thật sự đau lòng.
“Đều là do nàng sủng nó, vừa khóc một chút liền ôm dỗ như vậy.” Thiết Diễm kỳ thật cũng biết, Lạc Lạc sinh non, thân mình rất nhược, là do Mị trăm phương nghìn kế địa giúp hắn cường thân, thương hắn vừa sinh ra liền phải chịu khổ, cho nên Mị mới thương hắn như vậy.
“Con ta, ta không sủng, ai sủng?” Mị nhíu mày.
Xem bộ dáng của nàng, Thiết Diễm nở nụ cười, còn trẻ như vậy , nhưng lại làm ra biểu tình cứng rắn của lão bà, nàng, cũng thật là đáng yêu. [Sunny: Diễm ca khen tỷ đáng yêu kìa =]]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai! Ta rốt cục hiện lên đến đổi mới
Hôm nay từ lúc buổi sáng ra cửa, sửa máy tính, thẳng đến buổi chiều điểm mới lấy đến máy tính, cao tốc đại tắc xe, ta đi nha đi bò lại đến
Thật vất vả thu phục máy tính, thế này mới hiện lên đến đổi mới……
Ai!