Cái gì gọi là địa ngục tu la?
Cái gì gọi là tu la địa ngục? [Sunny: gì kỳ vậy chị tác giả ==” ]
Phía dưới triền núi, đó là một chỗ địa ngục nhân gian……
Xa xa chỉ thấy một lam ảnh độc lập phía trên cánh đồng bát ngát cát vàng; Một tay cầm cầm, một tay gãy dây; Tiếng đàn vừa vang, hướng chỗ nào, chỗ đó máu tươi vẩy ra, thân thể vỡ toang; Cát vàng nhiễm huyết, không một thi thể toàn thây. [Sunny: tức giận của Mị tỷ đó == Ta nghi anh Diễm mà thấy cảnh này chắc hết hồn quá =]]
Người đánh đàn, hai mắt phiếm hồng, tay áo màu lam bay lên, tóc dài phiêu đãng ở bốn phía, giống như muốn lấy mạng tất cả, huyết văng khắp nơi.
Một tiếng vang vọng, một mảnh Kim nhân ngã xuống đất, sát khí như vậy, giết chóc không nương tay như vậy, làm cho người ta không thể không cảm nhận được nàng đang nổi giận lôi đình , không thể không khiếp sợ kình ba sóng dữ kia.
Thiết Quảng đồng tử mắt hơi co lại, mặc dù nàng chinh chiến nhiều năm như vậy, cũng không thể không bị huyết tinh nhuốm khắp nơi này mà làm cho kinh hãi, này, tiếng đàn đến đâu, không người nào có thể ngăn, huyết nhục bay tứ tung. [Sunny: kinh quá == ]
Thiết Loan lại khiếp sợ không thể di động, chỉ có thể mở to mắt, nhìn mảnh khảnh bóng dáng kia , xinh đẹp nữ nhân kia, nay lại không một tia mềm mại. Hơi thở âm trầm vờn quanh nàng, tiếng đàn kia, mặc dù cách xa như thế, cũng có thể làm người ta chấn động tinh thần. Đó là công lực cao thâm như thế nào , ngày thường tại sao nàng lại chưa từng nhìn thấy qua a?
Kim nhân bị này sát thần này oanh tạc, mau chóng lui về phía sau; Lại nghe “Tranh ~”“Băng ~” hai tiếng, tiếng đàn vang lên, huyền cầm đứt dây.
Quân Kim liền nhanh chóng phản ứng lại, hô to, đồng thời mà lên, muốn đem sát thần này đánh gục bên trong vạn đao.
Lam ảnh lại chính là ngửa đầu cười lạnh ba tiếng, thân hình nháy mắt cất cao ba trượng, hơi hơi ngưng lại trên không trung, quan sát quân kim; Tiếp theo, như mũi tên bình thường bắn vào bên trong kim quân, chộp đại hai thanh ngân đao, hai tay tung bay, áo lam phất động, giơ tay chém xuống, huyết hoa vẩy ra.
Đó là chiến dịch một người nghênh địch , đó là do một người giết hại.
Toàn bộ chiến trường, mấy vạn quân Kim thật mạnh vây quanh một cái màu lam tinh tế bóng dáng, chỗ trung tâm, lam ảnh lay động, ngân quang lóe ra, đao phong bị bám khí kình làm quân Kim lập tức ngã nhào, không có người nào có thể lại gần nàng ba trượng.
Cảnh tượng giết chóc khiếp sợ không chỉ là cảnh Thiết Quảng cùng Thiết Loan nhìn thấy. Xa xa tiếng động thu binh của quân Kim vang lên, quân Kim nhất thời như thủy triều lui về phía sau, rời xa sát thần các nàng chưa bao giờ từng gặp qua này.
Lam ảnh chính là đứng ở nơi đó, cũng chưa hề động, lạnh lùng nhìn quân Kim rời xa nàng, liều mạng chạy lui về phía sau, thân thể của nàng đúng giữa các thi thể chồng chất như núi, máu tươi thành sông.
Cốc Đông cùng CốcNamthế này mới chạy gấp hướng Mị, đợi đến khi Mị đi vào trước mặt mẹ con Thiết Quảng, hai người thế này mới thấy rõ nàng.
Lam sam của nàng đã bị máu tươi sũng nước, chỗ nào cũng có máu tươi. Hai mắt phiếm hồng, một thân sát lệ, khí thế kia làm cho người ta không dám lại gần.
Mị không để ý đến mẹ con hai người đứng ở kia , lập tức chạy hướng đại quân.
Đợi đến khi hai người Thiết Quảng hoàn hồn, lam ảnh sớm biến mất thật lâu, Thiết Quảng ý bảo Thiết Loan dẫn người đi dọn dẹp chiến trường, quân Tống thế này mới nhìn đến huyết nhiễm sa trường này , đều là hai mặt nhìn nhau, không dám tin.
Thiết Quảng cuối cùng khi biết được kết quả, chính là cùng Thiết Loan không nói gì. Trận giằng co này , ít nhất địch chết hai vạn, nhưng xác chết quá mức tán loạn, không thể biết được số lượng rõ ràng.
Các nàng thế mới biết, mười tám kỵ có lẽ nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng là, trăm ngàn lần không thể chọc giận cái nữ nhân kia.
Mà, của nàng điểm mấu chốt, đó là đệ đệ của Thiết Quảng , cậu của Thiết Loan , nam nhân trúng độc hôn mê đến nay nằm ở bên trong đại trướng tên là Thiết Diễm .
Lần này chiến dịch cuối cùng kết quả là, Thiết Quảng thu được chiến báo, kim nhân thu binh, trong thời gian ngắn hạn sẽ không tái xâm phạm biên cương.
Mị đi về quân doanh cũng không có trực tiếp tiến vào đại trướng, mà là phân phó Cốc Tây cùng Cốc Bắc đang bị vết máu đầy người nàng dọa, đi đến doanh trướng khác tìm quần áo cấp nàng thay .
Khi nàng rửa mặt chải đầu xong, lại trở lại đại trướng. Cốc Đông CốcNamđã ở đại trướng, bốn người nhìn ánh mắt kích động dị thường của nàng.
Mị không có tinh thần cùng các nàng trêu đùa, từ khi rời khỏi chiến trường, nàng liền cảm thấy trong lòng trong khí huyết cuồn cuộn, trong cơ thể tựa hồ có hai cổ khí luân chuyển, rất mâu thuẫn.
Nàng cưỡng chế suy nghĩ muốn bốc lên, ngồi ở bên giường Thiết Diễm, muốn hảo hảo xem hắn, vừa mới giết chóc cùng phát tiết, nàng nôn nóng gặp hắn đến tương tư, khi nóng lòng chợt nghe thấy hắn bị thương , hoảng hốt nhìn hắn vô thanh vô tức nằm ở nơi đó , phẫn nộ khi không thể hộ hắn chu toàn.
Nay tất cả suy nghĩ lắng đọng lại, Mị thầm nghĩ hảo hảo xem hắn, lúc trước nghĩ có mười tám kỵ che chở, hắn nhất định an toàn; Nhưng hắn, lại liền vọt vào giữa vũ tiễn như vậy , một khắc kia, hắn có nghĩ tới nàng, nghĩ tới Lạc Lạc hay không đây? Cuối cùng , các nàng ở trong cảm nhận của hắn, cũng hông bằng cái danh Thiết gia trung liệt, cuối cùng, cũng không là gì trong lòng của hắn sao ?
Mị đột nhiên phát hiện, nguyên lai, trừ bỏ thương hắn, nàng, nhưng lại cũng là oán hắn. Chỉ vì yêu đến sâu đậm, không thể rời xa, chỉ có thể lựa chọn bảo hộ, nàng lại thủy chung không thể nào hận hắn.
Diễm a, ở trong lòng chàng, ta đến tột cùng là cái gì đây? Thê của chàng, nương của con của chàng ? Chàng đối với ta, có thật sự là yêu không?
Lén gạt hết thảy mọi thứ, nàng chính là không muốn nhìn thấy hắn vì cảm kích mà đồng ý hầu hạ nàng.
Lúc trước, trong ngõ nhỏ, nàng cho rằng, hình ảnh thiếu niên với ánh mắt ôn nhu, vẻ mặt kiên nghị , ở bên trong lòng của nàng, nhiều năm qua đi, cũng chưa bao giờ từng phai nhạt.
Vừa thấy đã ái mộ, tuyên ngôn bá đạo kia, nàng chưa bao giờ từng quên.
Nhưng hắn, lại chỉ nhớ rõ vài phần? Sợ là khi hắn nghĩ cũng tưởng là một tiểu hài đồng vọng ngôn đi.
Là nàng bắt đầu quá sớm, hay là hắn bắt đầu quá muộn? Trên con đường tình yêu này, nàng cùng hắn, tựa hồ như không theo kịp nhau.
Mà nàng cũng đã đi quá xa, không thể quay đầu, không thể buông tay nữa rồi.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng tinh tế miêu tả dung nhan Thiết Diễm, thật sâu dừng ở khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của hắn, nam tử này, là người nàng muốn yêu cả đời . Nàng biết hắn trung thành, nàng biết hắn một lòng vì nước, nàng biết hắn thương thiên hạ bách tính, một lòng đền nợ nước.
Bởi vì thương hắn, cho dù hắn không hiểu tấm lòng của nàng, cho dù hắn chưa từng biết nàng vẫn luôn bảo hộ hắn, nàng vẫn là không cần hồi báo, một lòng yêu hắn, thành thực yêu hắn , vô cùng yêu hắn , yêu hết thảy của hắn, chấp nhận tất cả của hắn.
Nhưng mà, có phải hay không yêu đến khắc cốt ghi tâm, cho nên nhìn không thấy oán hận đã được nàng chon thật sâu, dấu ở bên dưới tình yêu ? Có phải hay không yêu quá nhiều, cho nên càng không thể oán hận hắn?
Mị một tay áp lên ngực, yết hầu có một mùi rỉ sắt nhè nhẹ, bốc lên mãnh liệt.
Mị áp chế cảm giác khó chịu đang dâng lên, cúi đầu hôn đôi môi vô tri giác của Thiết Diễm, mi hắn, mắt hắn , mũi hắn, cuối cùng lưu luyến ở bạc môi tái nhợt của hắn, thể hiện tất cả nhu tình.
Trong trướng, bên giường, một thân áo lam, nữ nhân với ánh mắt rối rắm lại nhu tình vạn phần cúi người nhìn nam tử áo trắng tuấn tú gương mặt tái nhợt trên giường, hai người gần đến nỗi, ngay cả hơi thở đều như đan vào cùng một chỗ. Cảnh tượng như vậy, Cốc Đông nhìn thấy liền quay đầu đi, Cốc Nam lặng im, Cốc Tây Cốc Bắc mắt ửng đỏ, thâm tình như vậy, nam tử nào lại không ước mơ đây.
Diễm a, ta yêu chàng đã thành bản năng, giống như hô hấp bình thường, ngay cả khi mãnh liệt, ngay cả khi sẽ thống khổ rối rắm, cũng đã không thể dứt bỏ nữa rồi. Ta không mạnh mẽ như vậy đâu. Ta đồng ý bỏ tất cả, chỉ cầu chàng có thể có một trái tim biết lo lắng cho bản thân, biết chiếu cố chình mình. Chỉ vì, chàng cũng có thê, có hài nhi rồi. [Sunny: Đọc tới đây ta muốn khóc qá =[[ chương này tả tâm sự của Mị tỷ phức tạp nhưng hay that =[[[
Nỗi lòng rối rắm , phức tạp như vậy , tình yêu gần như hèn mọn như vậy, làm cho Mị không thể lại ngăn chặn được trong lòng bắt đầu có một dòng nước chảy xiết, bao cố gắng đè nén cuối cùng cũng không được. Miệng khẽ nhếch lên, sợ sẽ làm dơ bẩn Thiết Diễm, nàng vội lấy tay áo che mặt, một ngụm máu tươi phun ra tấm vải, tay áo liền nhiễm hồng. [Sunny: Đến mức này còn nghĩ cho Diễm ca….]
“Cung chủ.” Bốn người lập tức vây tới bên cạnh người nàng.
“Không có việc gì.” Mị nhẹ nhàng xua tay, nâng tay áo lau đi vết máu trên môi . Phun huyết ra, cũng không thể giảm bớt suy nghĩ buồn phiền chất chứa trong lòng , Mị ý thức được thân thể chính mình có chút khác thường, biết chính mình không thể lại lưu lại đây nữa, nàng đứng dậy cởi ra ngoại bào, giao cho Cốc Bắc, nói,“Thiêu nó.”
Tiếp nhận Cốc Tây đưa qua ngoại bào sạch sẽ , nàng dặn dò Cốc Tây Cốc Bắc hảo hảo chiếu cố Thiết Diễm, sau đó trở lại cẩn thận mà sâu lắng nhìn Thiết Diễm trong chốc lát, nàng liền mang theo Cốc Đông Cốc Nam rời đi quân doanh, hướng phương hướng của kinh thành đi tới.
Dọc theo đường đi, Mị không ngừng nôn huyết. Cốc Đông cùng CốcNamnóng vội không thôi, lại không biết cung chủ nhà mình rốt cuộc là bị cái gì, lại là như thế nào bị thương.
Cuối cùng ở trên đường, tại một cái trấn nhỏ thuê một phòng, muốn cho Mị trước tiên dưỡng hảo thương, sau đó mới đi tiếp.
Nhưng từ lúc rời quân doanh, Mị nếu cứ cưỡng bức vận công chữa thương, chỉ biết càng thêm thúc dục nội tức trong cơ thể di chuyển, phun ra càng nhiều huyết, như vậy, nếu cứ không ngừng phun huyết, nàng cảm thấy chính mình không cần bao lâu sẽ hộc máu mà chết thôi.
Ngày thứ ba rời đi quân doanh, Cốc Đông cùng CốcNambưng bữa tối hướng phòng Mị đi đến. Ba ngày này , Mị đều liên tục hộc máu mà không thể ăn cơm, trong ba ngày, một người có thể gầy yếu tái nhợt đến cái loại tình trạng này, các nàng nhìn thấy ở trong mắt, liền đau lòng không thôi. Nữ tử hăng hái, bừa bãi hết sức lông bông của các nàng, chưa từng nghèo túng quá như thế.
Đi vào trong phòng, hai người thấy Mị nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, nghĩ đến nàng thể lực hao hết, đang nghỉ ngơi, liền phóng nhẹ cước bộ, đem thức ăn nhất nhất dọn xong, lấy tới một chậu nước ấm để rửa mặt.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng xong, Cốc Đông đi tới trước giường, nhẹ lắc Mị đã gầy yếu tái nhợt đến không thành hình người, nhưng, khi chạm vào, cũng là một mảnh lạnh lẽo.
Cốc Đông cảm thấy cả kinh, chậm rãi đưa tay hướng hơi thở của Mị, nhất thời mặt trắng như tờ giấy.
Cốc Nam thấy thế, mau chóng xem mạch môn của Mị, thật lâu sau, trong mắt rưng rưng, cả người run run.
Người trên giường , đã mất mạch đập, không có hơi thở……
Đã chết?
Cốc Đông CốcNamhai người hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước giường, lớn khóc,“Cung chủ……”
Cùng lúc đó, bên trong đại trướng của quân doanh
Thiết Diêm vẫn mê màng đột nhiên cảm thấy đau đớn, bỗng dưng mở hai mắt, hé mở đôi môi kêu một tiếng gọi,“Mị……”