Dãy Phượng Khê Sơn, đỉnh Triêu Phượng Phong
Trên bầu trời, từng tầng mây nặng nề đen sì dày đặc có những bông tuyết từ từ bay xuống. Gió lạnh đột nhiên nổi lên làm áo bào của mọi người tung bay phấp phới.
Mị cởi áo bào ngoài ra, bao bọc thật chặt cho Thiết Diễm đang nằm hôn mê, từ phía sau vang lên tiếng hừ khinh thường của Thiên Kỳ “Ngươi thật giống như Đồng sư phó của ngươi, chỉ là một kẻ đa tình vô dụng mà thôi.”
Thân hình của Mị thoáng dừng một chút, nàng lại nhìn lần nữa về phía Thiên Kỳ, trong mắt mơ hồ có sát khí. Nữ nhân này thật sự rất phiền toái, nàng đã mất đi kiên nhẫn.
Nhưng mà . . . nàng nhìn về hướng thầy trò nam nhân áo trắng, rốt cuộc bọn họ là người phương nào? Vì sao vừa rồi lại đấu cùng Thiên Kỳ?
“Để giúp hắn?” Mị không để ý đến Thiên Kỳ, loại người mờ mắt vì danh lợi thì nàng đã không còn kiên nhẫn đối phó. Chỉ là thập bát kỵ mà cũng lại có thể được người ta nhớ đến như vậy, cái ghế kia của Triệu Lang thì có cái gì tốt. Một khi bị ràng buộc thì cả đời đều bị nhốt trong nhà giam tráng lệ kia. Cho dù có tiền cũng không còn chỗ mà tiêu, nghĩ muốn nghỉ ngơi thì ngay cả một buổi dài dài đều tìm không được, muốn lấy chồng còn phải mang ra triều đình để thương nghị. Một chút tự do trong đời cũng không có, nên nàng thật sự là không nhìn ra có gì tốt.
Nàng hỏi một câu này chính là đối với nam nhân áo trắng đứng ở chính giữa. Dù sao, ánh mắt hắn đằng sau cái khăn che mặt chưa từng rời khỏi người nàng, chẳng lẽ hắn biết nàng? Ánh mắt nóng bỏng như vậy thực khó lòng mà bỏ qua .
Nhưng, kẻ gây tổn thương cho Thiết Diễm thì nàng sẽ không bỏ qua, người giúp Thiết Diễm thì Diếm thị nhà nàng nhất định sẽ tri ân báo đáp. Xác định như thế thì nàng dứt khoát giúp hắn.
“Giúp người còn phải có lý do sao?” Âm thanh mềm mỏng của nam nhân áo trắng mang theo sự vui vẻ mơ hồ.
“Không có lý do gì mà ngươi lại làm?” Nam nhân này tựa hồ không có ác ý gì mới giúp bọn nàng.
“Nói như ngươi thì giống như ngươi thật sự biết rõ về ta lắm vậy.” Thanh âm này, ngữ điệu này, người nghe được sẽ cho rằng đây là chuyện dĩ nhiên.
“Không tồi!” Mị nhìn sắc mặt dần dần xanh mét của Thiên Kỳ, tâm tình thoải mái, nàng sẵn lòng tranh cãi vô ích cùng bà ta.
“Sư điệt, đừng quên ngươi từng đã đồng ý với ta.” Thiên Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người kia giống như đang nói chuyện phiếm. Trong lòng hận cực vì nàng chưa từng bị người ta coi nhẹ như thế. Ngoại trừ nha đầu đáng ghét này ra , thì hắn cũng hết lần này tới lần khác vô lễ không để ý tới nàng như thế.
“Ta không nhớ rõ đã đáp ứng điều gì!” Giọng điệu lười biếng của nam nhân lại có vài phần tương tự như Mị.
“Ngươi. . . Ngươi đồng ý giúp ta thống nhất thiên hạ.” Trong giọng nói của Thiên Kỳ có sự tức giận bị kìm nén, căn bản là không ngừng che giấu.
“Ta đã thay đổi chủ ý .” Vẫn là kiểu nói miễn cưỡng nhưng lại nói thẳng ra như vậy.
Thấy Thiên Kỳ tức giận đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên ( chết đi sống lại), Mị khẽ cười ra tiếng. Âm thanh nhẹ nhàng kia cùng với những bông tuyết phiêu bạt làm cho người ta có thể dễ dàng phát hiện nàng đang có tâm tình thật là tốt.
“Ngươi. . . Vì sao?” Thiên Kỳ cố nén lửa giận sắp phun trào mà hỏi một câu cuối cùng.
“Ha hả. . .” Nam nhân kia nở nụ cười, trong âm thanh lại mơ hồ lộ ra sự đau thương,
Nam nhân áo trắng chậm rãi đưa tay tháo lớp lụa mỏng che mặt. Lụa mỏng rơi xuống theo gió bay đi, dung mạo đó làm tất cả mọi người ở đây âm thầm giật mình la lên một tiếng.
Lăng Oanh cũng ngơ ngác nhìn mặt sư phụ, nàng từng nghe sư tổ tán thưởng vẻ đẹp của sư phụ nhưng lại chưa từng thấy tận mắt, Không nghĩ tới . . . Không nghĩ tới. . . Dĩ nhiên. . .
Đó là một vẻ đẹp cũng như Mị, đều là có một không hai, có điều là sự quyến rũ của ông ta còn hơn nàng ba phần. (Sunny: hội hủ nữ và sắc nữ đâu, nhào ra)
Mị sững sờ nhìn ông ta, điều này thật là tiện lợi cho nàng nha. Bỏ qua chuyện hai người có quan hệ, thì ngay cả cơ hội không thừa nhận ông ta nàng cũng không có. Hơn nữa, nam nhân này cũng chẳng hề bất ngờ, vì ông ta chính là cha nàng.
Từ lúc tới đây, tiếp nhận thân thể này thì Mị đã dần dần tiếp nhận tất cả những gì của thân thể đó. Nhưng lại không hề nghĩ tới rằng thân thể này cũng có cha mẹ.
Mị chưa kịp phản ứng lại thì Thiên Kỳ cũng đã phản ứng, bà ta cười lạnh mà nói “Thì ra là thế, Mai Thư Nhã, ngươi thật sự là lừa ta thật thê thảm!”
Đang nói chuyện thì không hề có một dấu hiệu nào báo trước bà ta đã trực tiếp xuất một sát chiêu tấn công thẳng vào nam nhân áo trắng được bà ta gọi là Mai Thư Nhã. Nhưng chiêu thức chưa đến thì đã không thấy bóng dáng của ông ta đâu. Lúc này mới phát hiện, không ngờ ông ta đã được Mị kéo lại phía sau để bảo vệ.
Thiên Kỳ trong lòng kinh ngạc, nàng xuất thủ ra sao? Ra tay như thế nào? Không ngờ bà ta không thấy rõ cách nàng ra chiêu , võ công của Mị chẳng lẽ lại tiến bộ thêm sao? Hỗn Nguyên công, rốt cuộc là dạng võ công gì?
Trong lòng bà ta nổi lên cơn thèm muốn, nghĩ muốn lại được nhìn loại võ công này nhiều hơn. Vì vậy thân hình không ngừng mà trực tiếp một lần nữa tấn công về hướng Mị.
Lần này Mị cũng không lùi bước, dù sao mục đích của nàng cũng là muốn trực tiếp giải quyết nữ nhân này. Hai người liền bắt đầu đấu với nhau ở trên tảng đá lớn này, kéo theo kình khí cùng với gió lạnh xẹt qua không khí.
Mị lo lắng kình khí sẽ lan đến mấy người Thiết Diễm bèn nhảy lên cao vừa hướng tới đỉnh núi xông lên, vừa ứng phó cùng Thiên Kỳ.
Càng gần đỉnh núi, gió lạnh lại càng thấu xương giống như những mảnh băng lạnh lẽo xẹt qua hai gò má. Nhưng hai người này lại hoàn toàn không phát giác ra, Thiên Kỳ kinh hãi với việc nàng đối phó rất tự nhiên. Tuổi còn nhỏ như thế mà đã có công lực cao thâm như vậy, hỏi bà ta làm sao mà không sợ.
Vừa nghĩ ngợi vừa tích lũy toàn bộ công lực đánh ra một chưởng. Mị không dám phớt lờ cũng toàn lực ứng phó.
Một tiếng nổ rung trời, Thiên Kỳ lại bị chưởng kình của Mị đánh văng ra nện mạnh lên vách núi. Một búng máu tươi lớn rơi trên vạt áo trước ngực.
Mị lại chỉ dùng một tay bám vào mỏm đá trên vách núi. Trong khi nàng âm thầm vận khí bình phục thì khí huyết bốc lên, chỉ trong chốc lát liền cảm thấy kinh mạch đã thông thoát. Nàng liền sáng tỏ công lực của mình bây giờ đã cao hơn nữ nhân này nên tâm tình không khỏi tốt hơn.
Trong lúc hai người yên lặng nhìn nhau thì từ đỉnh núi đột nhiên truyền đến tiếng nổ làm mọi thứ văng tung tóe. Trong lòng Mị chấn động, những bụi tuyết tự bay xuống càng thêm dày đặc làm cộm mắt, nàng ngẩng đầu nhìn lên rồi ngưng thần lắng nghe.
Đột nhiên vẻ mặt Mị biến đổi, thân hình bỗng dưng lao thẳng tắp xuống phía dưới, thậm chí còn vận hành nội tức để tăng nhanh tốc độ rơi xuống.
Thiên Kỳ thấy thân hình nàng đang rơi khẩn cấp, lại biết rõ đây là Phượng Khê Sơn nên bà ta lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội nỗ lực chế trụ thương thế bay xuống phía dưới. Trên tảng đá lớn ở lưng chừng núi Triêu Phượng Phong, Thiết Diễm đã tỉnh dậy. Thì ra thật sự chỉ có được nàng ôm trong ngực mới có thể làm hắn ngủ yên, khi nàng rời đi thì hắn giống như bình thưòng, ngủ chập chờn nên dễ dàng tỉnh dậy.
Giờ phút này Thiết Diễm gượng gạo vịn vào Cốc Đông đứng ở trên tảng đá lớn. Hắn vừa tỉnh liền nhìn thấy dung mạo có một không hai của Mai Thư Nhã giống hệt như Mị. Hắn cũng không thể nhận lầm, không phải chỉ bởi vì gương mặt kia đã khắc vào trong tim, hơn nữa nam nhân kia còn có dáng vẻ đặc biệt của nàng cùng đôi mắt phượng hòa nhã.
Nghe thấy Cốc Đông kể về Mị đang đánh với Thiên Kỳ thì hắn liền ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ngọn núi cao ngất trong mây từ đầu đến cuối, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng nàng bình an trở về.
Đột nhiên, tay Thiết Diễm đang vịn vào Cốc Đông căng thẳng. Cốc Đông lập tức ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ đang từ trên lao xuống dưới, thẳng tắp rơi xuống. Tốc độ rơi xuống nhanh đến mức làm người khác kinh hãi, nhưng cách mặt đất ba trượng thì bỗng dưng thay đổi hướng mà bay nhanh mà đến chỗ bọn họ.
Người mới đến đúng là Mị, phía sau nàng cách đó không xa là Thiên Kỳ có hơi chật vật, mà mọi người lúc này cũng đã nghe thấy được tiếng nổ ầm ầm theo sau, đó là cái gì?
“Mị.” Thiết Diễm sốt ruột gọi Mị đang khẩn cấp đến trước người hắn. Sắc mặt của nàng có vẻ hơi lo lắng, trong mắt của hắn chỉ có nàng, loại bất an và sợ hãi bị mất nàng cho tới bây giờ cũng chưa thể hoàn toàn tiêu tan trong lòng hắn.
Mị chỉ vội dùng một tay nắm lấy Thiết Diễm nhấc ngược lên, gắt gao ép chặt hắn vào trong lòng mà bảo “Diễm, nắm chặt ta.” Nói xong xoay người lại nhìn về phía trận tuyết đang cuồn cuộn đổ xuống mà quay đầu lại hô “Đông Đông, ngươi mang theo tỷ tỷ, ngươi. . .” Mị chuyển sang Mai Thư Nhã hô tiếp “Mang đồ đệ của ngươi.” Tiếp theo, nàng nhìn một qua vực sâu không thấy đáy kia mà trầm giọng nói “Chúng ta phải nhảy xuống thôi.”
Trận tuyết lở đã bịt kín đường xuống núi, Thiên Kỳ cũng mang theo Minh Phong nhảy lên tảng đá lớn. Mị chỉ liếc mắt nhìn qua bọn họ, đứng trước loại sống chết như hôm nay thì nàng cũng không còn có thể để ý tới bọn họ, nàng còn phải chăm lo cho nhiều người lắm.
Mị thu chặt cánh tay ôm Diễm thật chắc vào trong ngực rồi phi thân nhảy xuống trước; Cốc Đông mang theo Triệu Lang cùng thầy trò Mai Thư Nhã không chút do dự nhảy xuống vực sâu theo Mị.
Thiên Kỳ do dự một chút, nhìn qua phía sau. Cách đó không xa trong nháy mắt tất cả đã bị trận tuyết cuồn cuộn nuốt chửng, cuối cùng bà ta mang theo Minh Phong cũng tung người rơi vào vực sâu.
Thành Hà Châu, phủ Yến vương.
Thiết Dũng cùng Thiết Loan ngồi ở trong phòng lòng đầy lo lắng.
Mị đi đã mấy ngày nhưng toàn bộ tin tức không hề có, không biết đã ra sao.
Nay Hà Châu bị đại quân mười vạn người của địch vây khốn gắt gao, tuy có Thập Bát Ky dũng mãnh thiện chiến nhưng lại cũng chỉ có thể đảm bảo Hà Châu không bị mất. Đến hôm nay, Hoàng thượng lâu ngày không thấy mặt khiến cho lời đồn đãi lan tràn mọi nơi, bọn họ sợ lòng quân sẽ tan rã.
“Nguyên soái, Yến vương mời Nguyên soái mau mau vào đại sảnh.” Gia nhân của Yến vương phủ đứng ở ngoài cửa bẩm báo.
Thiết Dũng cùng Thiết Loan liếc nhìn nhau rồi lập tức đứng dậy đi theo gia nhân đến trước đại sảnh.
Vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy Cốc Tây đứng ở trong sảnh, Thiết Dũng không khỏi vội vàng hỏi “Hoàng thượng có về cùng theo các ngươi không?”
Trong lòng Cốc Tây có hơi không vui, những người này chẳng lẽ chỉ quan tâm đến Hoàng thượng của bọn họ, uổng cho Cung Chủ vì Thiết gia bọn họ mà hao hết tâm tư, chăm sóc chu toàn.
Nhưng hắn thấy người mới đến nghiêm túc hỏi nên cố đè nén sự không vui, đơn giản chỉ nói Hoàng thượng cùng Thiết Diễm đã bị một cao nhân võ lâm cướp đi, định dùng điều này để đe dọa quân ta. Bọn họ được Mị phân phát đi tìm kiếm đường ra, khi quay lại thì đã không thấy bóng dáng đám người của Mị. Khi theo dõi đến khu vực gần Triêu Phượng Phong mới phát hiện lở tuyết trên Triêu Phượng Phong, tất cả đường lên núi bị phong tỏa.
Hơn nữa thời tiết quá xấu, bão tuyết không ngừng nên căn bản không cách nào lên núi. Cho nên Cốc Nam phái Cốc Tây vội vàng chạy về Hà Châu, định xin Yến vương mấy người quen thuộc địa hình Phượng Khê Sơn để giúp đỡ.
Nghe xong Cốc Tây kể lại, Yến Vương lập tức phái người đi thẩm định người quen thuộc địa hình lại can đảm cẩn trọng trong quân để đi giúp đỡ. Thiết Dũng cùng Thiết Loan cuối cùng cũng không nhịn được bèn lôi kéo Cốc Tây để hỏi tình hình của Thiết Diễm và Mị.
Cốc Tây lúc này mới thả lỏng trong lòng, chậm rãi nói lại mọi thứ từ đầu, nhưng lại dấu diếm việc Mị bị chết giả. Thiết Dũng nghe xong thì mừng vui bất ngờ với việc Thiết Diễm không ngờ lại có bầu. Nhưng cũng lo lắng mệt nhọc như vậy thì cần bảo toàn cho con cái.
Thiết Loan lại biết, mợ chắc chắn đảm bảo cho cậu bình an. Dù sao, mái tóc dài cùng y phục màu xanh tung bay kia đã khắc ghi quá sâu vào tâm trí nàng, nàng sợ là một đời cũng không cách nào quên được.
Sau hai canh giờ, Cốc Tây mang theo ba tên quân sĩ ra khỏi thành đi vòng qua quân địch rồi chạy thẳng tới Phượng Khê Sơn….