Tương Tư Bất Hối

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mị trên đường đi lòng nóng như lửa đốt, mã bất đình đề.[cưỡi ngựa không ngừng nghỉ] Không rơi chân, không nghỉ trọ, không ngủ nghỉ, không ngớt giục ngựa chạy như điên hướng tới thành Tương Dương. Một tháng lộ trình, nàng mười lăm ngày liền đã đến Tương Dương, mệt chết sáu con ngựa. Đến nơi, nàng cơ hồ lập tức ngã xuống dưới, cả người xộc xệch, trông thật thảm a~

Mấy năm trước, bị huấn luyện viên bộ đội đặc chủng huấn luyện dã ngoại một tháng cũng không thảm thành như vậy, mông đã muốn chết lặng không có cảm giác a~. [ AA~ Hâm mộ Thiết ca~ Ôi ta ghen qá nhá nhá nhá nháaaaa]

Qùy nửa người trên mặt đất, yên lặng đem Hỗn Nguyên Công vận hành một vòng, huyết mạch vừa thông suốt, nàng lập tức đứng dậy.

Người cùng nàng đến đây cũng làbộ dáng dị thường chật vật .

“Vào thành,” Nhìn phía trước cửa thành, Mị trong long mặc niệm, Diễm, ta đến đây.

Tương Dương thái thú phủ

Cốc Đông dịch dung, tự xưng là Cổ y, cầu kiến thái thú, muốn trị thương cho Trấn Bắc tướng quân .

Mị một thân nam trang, ra vẻ gã sai vặt cùng Cốc Tây đi theo phía sau.

“Cổ đại phu, thỉnh.” Lâm thái thú tự mình đem ba người tới gian phòng của Trấn Bắc tướng quân , hai vị thân mặc chiến bào, mặt lộ vẻ lo lắng nghênh tiếp nữ tử vừa đến.

“Là nàng sao? Có thể trị cho tướng quân?” Trong đó một nữ tử dáng người khôi ngô, lớn tiếng nói.

Một vị khác thần sắc nghiêm nghị, liếc mắt một cái đánh giá Cốc Đông , giọng điệu hơi trầm trọng,“Cho nàng làm thử xem đi.”

Mị trong lòng hồi hộp một chút, từ lúc vào thành, cả thành đều đang nghị luận Trấn Bắc tướng quân chiến tích sặc sỡ, nghị luận Trấn Bắc tướng quân nam giả nữ trang, nghị luận Trấn Bắc tướng quân nay thương thế cực trầm trọng.

Nghe nói, Trấn Bắc tướng quân dẫn quân tái chiến người Kim cho Hà Gian, lấy ít địch nhiều, bị thương nặng.

Nghe nói, trận chiến này, đại thống lĩnh của ngời Kim hướng triều đình trình hàng thư, trước giờ không hề hướng Thiên triều phát binh.

Nghe nói, Trấn Bắc tướng quân cả người đẫm máu, vẫn phân phó quân y hết sức cứu trợ tướng sĩ bị thương ,một mình trở lại doanh trung, rồi mới ngã xuống.

Nghe nói, quân y không đủ người, phải đưa tướng quân tới y quán trong thành, tại đây đại phu mới biết Trấn Bắc tướng quân là một thân nam nhi.

Nghe nói, Trấn Bắc tướng quân giữa ngực trúng tên, tánh mạng bị đe dọa, nay dán cáo thị khắp thành Tương Dương, tìm danh y cứu trị.

Nghe nói, tất cả các đại phu trong thành đều được thái thú [ người đứng đầu thành Tương Dương] triệu tập nhập phủ, nhưng lại không tìm được đối sách, chỉ còn cách là gián bố cáo, tìm kiếm danh y.

Mị cùng mọi người tiến vào trong phòng, tụ tập ở gian ngoài đều là đại phu, đang tụ cùng một chỗ nghị luận, phòng trong tràn ngập vị thuốc nồng đậm .

Mị nhẹ nhàng huých chạm vào Cốc Đông, Cốc Đông hiểu ý, quay qua thái thú nói, “Thỉnh các vị ở ngoại viện chờ, khi ta trị liệu không muốn có người ngoài ở đây.”

Lâm thái thú không nói hai lời, lập tức nghe theo, trong lòng cho rằng, càng là người y thuật cao minh, càng ghét bị soi mói. [ thái thú chỉ được cái nói đúng=]] ]

Đợi mọi người rời khỏi, Cốc Đông đứng canh trước cửa, Mị lập tức nhảy vào nội gian, thấy người đang nằm trên giường chính là người nàng hằng đêm tơ tưởng, cầu nguyện bình yên,

Hắn nằm ở nơi đó, gầy lợi hại, hai gò má hãm sâu, sắc mặt như tro tàn, đôi môi lại không hề có chút huyết sắc, hô hấp mỏng manh cơ hồ gần như biến mất, trước ngực còn lộ nửa đoạn tên, vạt áo sẫm huyết. [ Trời oiiii Đọc đoạn này mà ta muốn khóc :[[ Tội ca ca của ta quá:[[ Đau lòng qá nha~~~ ]

Mị trong lòng rét run, tứ chi cứng ngắc, thậm chí không dám dựa vào hắn thân cận quá. Thật sâu hít một hơi, chính mình cần phải bình tĩnh, hắn cần là sự cứu trợ của nàng , không phải bất lực~

Bước vài bước đến trước giường, chuẩn bị bắt tay vào làm, quần áo của hắn toàn bộ cởi ra. Hắn hảo gầy, gầy không ra hình người , toàn thân miệng vết thương che kín , cả người hảo nóng a~. [ ta k muốn nhìn cảnh này ="=]

Mị tâm thần bình tĩnh , nhìn không chớp mắt bắt đầu kiểm tra hắn. Năm mươi sáu chỗ, hắn toàn thân vết thương to nhỏ, tổng cộng có năm mươi sáu chỗ bị thương, vết thương trí mệnh là đoạn tên trước ngực , nhưng là mỗi ngày đều dùng Liệt rượu tẩy trừ, đoạn tên đến nay chưa bị rút ra, sợ là quá gần tâm mạch , không người nào dám rút, vết thương nơi mũi tên cắm sâu đã có dấu hiệu hư thối ; Đùi cũng bị lợi khí đâm thủng, mặc dù đã băng bó cứu trị, nhưng đã tổn hại kinh mạch, nếu không chữa trị, chân này tất phế; trong lòng bàn tay trái bị đao chem. trúng có thể thấy được xương, đồng dạng đã tổn hại kinh mạch; miệng vết thương khác để ý cũng không tệ lắm, chỉ cần sử dụng một chút sang dược , vết thương sẽ khỏi.

Cốc Tây đang tiến vào nội thất, bỗng thở hốc vì kinh ngạc, không dám tin nhìn người trên giường một thân thương tích .

Mị không rảnh chiếu cố hắn, lại sờ vào mạch môn cùa Thiết Diễm, nội tức mỏng manh, nội phủ bị thương, không nghiêm trọng lắm; chỉ là trong cơ thể hắn hàn khí rất nặng, khí huyết bế tắc nghiêm trọng, do nhiều năm xem nhẹ, không chú ý dưỡng thương, làm lụng vất vả khổ sở quá mà thành.

Mị mặt mày gắt gao nhăn, trừng mắt nhìn Thiết Diễm đang nằm trên giường, trong lòng lửa giận sôi trào, người này sao có thể tự ngược bản thân như thế , hôm nay nếu không có nàng tới, cho dù miễn cưỡng cứu mạng của hắn, cũng hẳn là phải chịu cảnh tàn phế ; Nay việc cấp bách là lấy ra đoạn tên trong cơ thể hắn, nhưng sự việc lại nghiêm trọng như vậy, cho dù chưa tổn hại tâm mạch, cũng sẽ do miệng vết thương bắt đầu hư thối làm sốt cao chí tử.

Nếu không nhờ người này trước nay như một đều bảo vệ tâm mạch, ý chí muốn sống rất mạnh, lại kiên nhẫn cực độ ,chỉ sợ căn bản cũng chờ không kịp nàng a~.

Kiếp trước kiếp này, dù gian khổ nàng cũng chưa từng dễ dàng rơi lệ, nhưng người trước mắt này……[ Ôi!!!!!!!!!!! K biết nói sao cho t.y của ty~~~ ]

Mị cương ngạnh thu hồi nước mắt, lấy chén nước, từ trong cái hòm thuốc lấy ra một viên thuốc màu đỏ, bóp nát dể thuốc tan ở trong chén; Lại phát hiện Thiết Diễm hiện cắn chặt hàm răng, đúng là không thể nuốt, chén thuốc không thể vào a~.

Vì thế nàng đem nước thuốc ngậm ở trong miệng, một tay nắm cằm dưới của hắn, buộc hắn hé miệng, một tay nhẹ nhàng nắm mũi hắn, cúi người một chút, một chút đem thuốc nhập vào trong miệng của hắn.[ Hun r hun r aaaaaaa m/]

Tiếp theo, lấy tay đặt ở giữa bàn tay hắn, vận Hỗn Nguyên Công công lực, nhẹ nhàng đưa vào, giúp hắn nuốt. Cứ như vậy một ngụm lại một ngụm, không để rơi ra giọt nào, môi hắn lạnh như băng thật làm nàng đau lòng.

Đại nguyên đan, đại bổ đan dược do chính nàng luyện thành , chỉ cần còn có một hơi thở, ăn xong liền trong ba ngày đỡ hẳn.

Nàng xoay người, đi ra gian ngoài.

“Ta cần một lượng lớn máu, khăn sạch, bông cầu[ hình như là bong gòn] một lượng lớn nước ấm và Liệt rượu.”

Mị nói với hạ nhân trong phủ, tiếp theo giao cho Cốc Đông cùng Cốc Bắc cách kiểm nghiệm nhóm máu như thế nào, như thế nào lấy huyết, lại cho hai người thiết bị tương ứng , bản tóm tắt phương pháp sử dụng .

Nàng quay lại nội gian, đem dao giải phẫu, cái nhíp, kéo, kiềm, túi truyền máu, kim châm, cồn tự chế ra chuẩn bị tốt. May là nàng đã sớm chuẩn bị, giải phẫu đao cũng là khi ở Hỗn Nguyên Cung , sai bọn họ làm theo ý nàng mà thành, không lớn không nhỏ, cực vì sắc bén.

Nàng mặc vào y bào màu trắng , xắn cổ tay áo lên.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng , nàng ngồi ở bên giường, kéo tay phải của Thiết Diễm qua , duỗi những ngón tay nắm chặt của hắn, nhẹ nhàng xoa vài cái trong lòng bàn tay của hắn , đem bàn tay nhỏ bé của chính mình ở giữa tay hắn, nhắm mắt vận Hỗn Nguyên Công, thay hắn khai thông huyết mạch. Hắn đã mất máu quá nhiều, huyết mạch bị bế tắc, bất quá căn bản không thề chống đỡ được cuộc giải phẫu, Hỗn Nguyên Công của nàng là thế gian hiếm có chí dương chí cương công lực, vừa vặn là khắc tinh hàn khí trong cơ thể của hắn .

Vận công vài lần, nghe được gian ngoài có tiếng đóng cửa, Mị thu công, xoay lại, vừa vặn lúc Cốc Tây tiến vào. Nàng tiếp nhận từng túi huyết một, thử nghiệm máu trong túi, xác nhận không có sai lầm gì, đem máu hút vào kim tiêm, để sát tĩnh mạch ở cổ tay hắn .

Lại dùng dược thủy gây tê tụ chế,cho Thiết Diễm uống xong. Nàng mang khẩu trang , cái bao tay vào , sau đó lại lấy ra một viên thuốc gây tê đã được bóp nát, thả tại xung quanh vết thương do đoạn tên ở trước ngực hắn.

Đem khăn tráng đắp ở trên người Thiết Diễm , chỉ lộ chỗ miệng vết thương trước ngực, bảo Cốc Tây ra gọi Cốc Đông cùng nhau tiến vào, hai người cũng mặc vào áo bào trắng, đội khẩu trang, cái bao tay, sau đó nàng giao cho hai người làm một chút chuyện đơn giản.

Cốc Đông vừa mới tiến đến liền sửng sốt, sau lại trầm mặc mặc y phục chỉnh tề, đứng ở bên người nàng.

Mị nhìn chăm chú vào túi quản màu đỏ lộ ra , trong lòng yên lặng. Phỏng chừng gây tê đã có tác dụng, cầm lấy dao giải phẫu, nhẹ nhàng rạch một đường trên ngực hắn …… Lấy ra đoạn tên…… nạo đi thịt thối…… lấy cồn rửa để tiêu độc…… khâu vết thương lại…… Bôi thuốc……

Từ đầu đến cuối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị cực căng thẳng, vẻ mặt chăm chú, mày nhíu lại, cả người tản ra một loại khí sắc bén.

Trong lúc Cốc Tây quỳ gối bên giường, không ngừng dùng miếng bong chạm ở miệng vết thương để giữ huyết; Cốc Đông thay nàng lau mồ hôi cùng đổi công cụ. Hai người càng không ngừng đánh giá Mị, trong mắt chuyển ngạc nhiên đến kinh ngạc…… Từ khâm phục ……đến tâm phục khẩu phục.

Sự thất vọng cho cách làm người của tiểu cung chủ, lời nói lỗ mãng, cử chỉ ngả ngớn, ham hưởng lạc,không có chí lớn; Kết quả ở trong cung ngắn ngủn ba tháng, đã không biết phá bao nhiêu cung quy, nhưng cũng cải thiện cuộc sống của mọi người trong cung ; vừa rồi trên đường đến Tương Dương đã làm cho bọn họ đối với vị tiểu cung chủ này nhìn với cặp mắt khác xưa, mười lăm ngày mã bất đình đề, bọn họ đều có chút chịu không nổi, nhưng nàng trừ bỏ hình dung tiều tụy, cũng không than một tiếng; Vào thành, nghe xong lời đồn đãi, rõ ràng trong mắt lo âu bất an lại còn trấn định, tiến thái thú phủ chuẩn bị vẹn toàn; Còn có y thuật không ai sánh kịp , làm cho các nàng vui lòng phục tùng, thề sống chết nguyện trung thành.

Mị tự nhiên không biết tâm tư hai người bên cạnh, tâm thần của nàng đều đặt ở nam nhân trước mặt, nàng thật cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác, không dám để xảy ra một chút sai lầm, không ngừng cố gắng thả lỏng chính mình, lúc nào cũng lưu ý hô hấp cùng nhịp đập của hắn. Cho dù ở hiện đại thiết bị chữa bệnh đầy đủ, nhưng tình huống như thế này, giải phẫu như vậy cũng cực kì hung hiểm, huống chi hiện tại điều kiện đơn sơ nhu thế này.

Hiện tại nàng chỉ có thể tin tưởng chính mình, tin tưởng hắn. Tin kỹ thuật chính mình , tin ý chí của hắn .

Kế tiếp là đùi, kéo tấm khăn trắng ra, lộ chỗ lỗ máu trên đùi , Mị nhìn xem, đồng tử hơi co lại, nếu không phải nàng cơ duyên xảo hợp lấy được thiên hạ mật dược “Hữu sinh cơ cao” [Ta không biết chắc cái này là tên gì nha~ ta đoán nó thế thui], nàng không thể tưởng tượng phải như thế nào đối mặt cảnh tượng trước mắt .

Thay cái bao tay mới…… Xử lý sạch sẽ miệng vết thương…… Bôi thuốc…… Khâu lại…… Băng bó……

Nàng theo trình tự xử lý thỏa đáng, dùng hết những gì chính mình học được trong “Hữu sinh cơ cao”.

Giao cho Cốc Đông cùng Cốc Tây thu thập mọi thứ thật tốt, phân phó Cốc Đông đến gian ngoài hầu, Cốc Tây đem tới nước ấm, Mị cẩn thận rửa sạch sẽ mỗi một miệng vết thương trên người hắn, một lần nữa lấy ra kim sang dược do chính mình phối chế , so với kim sang dược bình thường thật tốt hơn nhiều, còn có thể làm nhạt vết sẹo. Một phen rửa sạch từ trêm dưới, Mị tâm gắt gao quặn đau, hắn trên người trừ bỏ vết thương mới, còn có thật to, nho nhỏ, không đếm được sẹo của vết thương cũ . [ A~~~ Ca ơi sao huynh ra nông nỗi này ca oiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii]

Nếu không phải trải qua bách chiến, trải qua phong sương, như thế nào rơi vào tình trạng này; Bắc Cương chiến thần lừng danh , phải dùng một thân thương tích đầy người, ốm đau đổi lấy, mà hắn vẫn chỉ là một nam tử, ở nơi này bị coi thường, nam tử cẫn là sức khỏe yếu nhất .

Nàng thương hắn vì hắn ngạo, thật tâm khâm phục hắn;

Nàng vì hắn đau lòng, đau thấu xương không chịu nổi.

Sau khi rửa sạch vết thương thỏa đáng, Mị một lần nữa thay một bao máu khác, xuất ra ống tiêm, đem dược giúp hồi sức nàng nghiên cứu chế tạo ra gần đây tiêm vào cho hắn, nhớ ngày đó nghiên cứu chế tạo mục đích cũng là lo lắng đến việc hắn chinh chiến sa trường, nếu là bị thương tất là ngoại thương, đây là tình huống tối kỵ; không nghĩ hôm nay lại thật sự dùng tới.

Nhìn hắn từ đầu đến chân tinh tế kiểm tra một phen, xác định thương thế đều đã xử lý thỏa đáng; Nhìn hắn sắc mặt đã không còn sắc tro tàn , chính là dần hiển tái nhợt; nàng đưa tay bắt mạch, mạch tượng đã có chút ổn định a~.

Nàng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất thời cảm thấy choáng váng, hoa mắt. Miễn cưỡng nói ra một hơi, giao cho Cốc Tây làm thế nào giữ kim tiêm sạch,… sau đó phân phó hắn lưu lại chiếu cố, Cốc Đông và Cốc Bắc ở lại đây hỗ trợ,sau đó liền ngã quỵ ở trong lòng Cốc Đông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio