Đêm lạnh như nước.
Bốn phía bóng cây lay động, gió vừa thổi liền phát ra những tiếng xào xạc, nhìn như yên tĩnh không lay động, kì thực không biết giấu diếm bao nhiêu nguy cơ.
Bạch Húc ở trong gió rét rụt cổ một cái, hạ thấp giọng hỏi: “Diệp đại hiệp, ngươi thật sự muốn một mình lẻn vào Vô Song Thành sao? Nghe nói Vô Song Thành am hiểu nhất chính là cơ quan ám khí, hơn nữa bọn họ lại dò xét được kế hoạch cứu người của chúng ta, ngươi cứ như thế mà đi… Khẳng định có rất nhiều cạm bẫy đang chờ…”
“Yên tâm, ta sẽ không xảy ra chuyện gì.” Thường ngày Diệp Tĩnh Hồng luôn là một bộ dáng chính kinh vẻ mặt nghiêm túc, lúc này lại hiếm thấy diện ra một vẻ ôn nhu, nói, “Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta còn muốn đi tìm một người. Tuy rằng người kia sẽ không đợi ta nữa, nhưng dù sao ta cũng muốn đi tìm y.”
Bạch Húc rõ ràng ý của hắn, rũ mắt nói: “Ừm, Chu thần y cũng không biết đi nơi nào? Ngày ấy sau khi rời đi, cũng hoàn toàn không có tin tức của y.”
Mí mắt Diệp Tĩnh Hồng giật giật, mỗi lần nhắc tới Chu Tư Kỳ, tâm tình đều sẽ cảm thấy không yên.
Nhưng nghĩ tới người kia võ công không yếu, công phu dùng độc càng cao thâm, chắc chắn không có gì nguy hiểm mới phải, liền miễn cưỡng đè xuống cảm giác bất an trong lòng, chậm chạp từ trong lồng ngực lấy ra một mảnh giấy.
Đây là bản đồ do tự tay Chu Tư Kỳ vẽ.
Cũng là vật mà hắn ở trước mặt y tự tay xé bỏ.
Sau đó tuy rằng phí rất nhiều tâm tư để dán lại, nhưng những khúc cong và vết rách, đã không có cách nào tiêu trừ.
Một tấm giấy vụn vẫn còn có thể phục hồi, nhưng tâm một người làm sao đây?
Nếu là vỡ, làm sao có thể chắp vá nó lại?
Diệp Tĩnh Hồng khe khẽ thở dài một hơi, cuối cùng liếc mắt nhìn con đường phức tạp trên giấy, sau đó cẩn thận cất vào trong lồng ngực, vận khinh công nhảy lên đầu cành cây, một đường hướng Vô Song Thành lao đi.
Trong Vô Song Thành đèn đuốc sáng choang.
Rất nhiều thị nữ nâng chén cốc đi tới đi lui, còn có tiếng nhạc mơ hồ thỉnh thoảng truyền đến, tựa hồ là dạ yến chưa tan.
Khinh công của Diệp Tĩnh Hồng không tính là hàng đầu, nhưng muốn che giấu được tai mắt của thị vệ trong thành ngược lại cũng dễ dàng, sau khi ung dung xông vào trong thành, tìm một nơi ẩn nấp, trong bóng tối tính toán bước kế tiếp nên đi như thế nào.
Trước khi hắn đến Vô Song Thành, đã từng nghe qua không ít tin tức, biết trong thành bây giờ ở một vị quý khách, nếu như có thể chế ngự người kia, tự nhiên có thể có thêm vài phần chắc thắng. Thế nhưng lúc thật sự đi vào, lại phát hiện bốn phía đề phòng nghiêm ngặt, hành động khó khăn hơn rất nhiều. Hoặc là vẫn như kế hoạch lúc trước, trước tiên phóng hỏa cứu người?
Đang lúc do dự, vừa vặn có hai nữ tử ngọc bội leng keng đi tới chỗ hắn, vừa đi vừa thấp giọng thì thầm.
“Muội muội, người ngươi lần trước bắt tới như thế nào rồi? Còn bị nhốt trong địa lao sao?”
“Ôi, khỏi phải nói. Vương gia cũng không biết nghĩ như thế nào, một tuấn tú lang quân khỏe mạnh như vậy, lại đưa cho Triệu thành chủ chà đạp.”
“Hì hì, Vương gia nhà chúng ta bị Triệu thành chủ mê hoặc, dĩ nhiên đối với hắn nói gì nghe nấy. Chỉ tiếc người ngươi bắt tới kia…”
“Ừ, nghe nói y chịu rất nhiều hình phạt tàn khốc dằn vặt, xương trên chân toàn bộ cắt mất, chỉ còn một đôi tay là vẫn còn nguyên vẹn.”
“Cũng không biết y có dáng vẻ như thế nào, có thể khiến ngươi nhớ mãi không quên như thế?”
“Tỷ tỷ tốt, này là muốn dẫn ngươi đi xem sao?”
Hai cô nương kia càng chạy càng nhanh, âm thanh cũng dần dần xa.
Diệp Tĩnh Hồng nghe được hai chữ địa lao, trong lòng lập tức căng thẳng, lại nghe nói có người chịu dằn vặt, càng là lo lắng không ngớt. Hắn chuyến này vốn là tới cứu người, lập tức quyết định chủ ý, lặng lẽ đi theo phía sau hai cô nương kia.
Hắn nhìn ra hai người kia đều mang một thân võ công, vì lẽ đó không dám đến quá gần, chỉ đi ở phía sau một khoảnh cách rất xa. Cũng may nhờ Vô Song Thành hôm nay thiết yến, phần lớn người đều ở đằng trước bận việc, dọc theo đường đi vẫn chưa xảy ra tình huống gì.
Hồi lâu sau khi đi qua bảy tám lối quẹo quanh co, hai cô nương kia mới dừng lại ở giữa một sân vắng lặng, đưa tay gõ nhẹ lên hòn non bộ.
“Đốc, Đốc, Đốc.”
Ba tiếng rất có quy luật qua đi, hòn non bộ tưởng như rất bình thường kia liền chậm chạp di chuyển sang bên cạnh, ngay sau đó hiện ra một tấm cửa đá.
Diệp Tĩnh Hồng tuy rằng đã xem qua bản đồ, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ được địa lao lại ở một nơi như thế này, vội vã nhớ thủ pháp mở cửa của hai người kia, lẳng lặng núp vào trong bóng tối. Đợi ước chừng nửa canh giờ, mới thấy cửa đá kia một lần nữa mở ra, hai cô nương lúc trước cười cười nói nói xoay người đi ra.
Diệp Tĩnh Hồng sau khi đợi các nàng rời đi, mới nhanh chân đi đến trước hòn non bộ, gõ ba cái như thế, rồi đẩy cửa đá đi vào.
Bên trong là một đường đi thật dài.
Đèn đuốc xung quanh tối tăm, càng đi vào bên trong, lại càng thêm ẩm ướt.
Diệp Tĩnh Hồng đi một bước dừng một bước, mơ hồ nghe thấy những tiếng “phách phách” vang lên từ cuối con đường truyền đến.
Đó là âm thanh của roi quật ở trên người người kia.
Thế nhưng là không có bất kỳ thanh âm thống khổ nào.
Là người bị tra tấn cứng rắn chống đỡ không mở miệng, hay vẫn là… đã không chống đỡ được mà ngất xỉu?
Diệp Tĩnh Hồng siết chặt nắm đấm, không khỏi tăng nhanh cước bộ, đi được một hồi lâu, tầm mắt mới từ từ trở nên trống trải, ánh lửa phía dưới lay động, ngờ ngợ có thể thấy được một người đang đứng chắp tay, đang cầm trong tay một cây roi dài, một người khác thì bị trói vào trên giá, từng lọn tóc dài rải rác che đi khuôn mặt, nhìn không rõ sống chết.
Hắn chỉ nhìn một chút, liền nhận ra người đang cầm roi vung lên kia là Vô Song Thành Thành chủ Triệu Văn, không khỏi giật nảy cả mình.
Phía trước đang yến hội náo nhiệt, tạo sao họ Triệu kia lại ở trong địa lao âm u này?
Diệp Tĩnh Hồng từng trải qua võ công của Triệu Văn, biết công phu của hai người gần như nhau, vào lúc này đối đầu với hắn, e sợ không quá thích hợp, còn đang chần chờ có nên cứu người hay không, đã thấy Triệu Văn ngừng roi, mở miệng hỏi: “Ngươi còn không chịu thay ta điều chế thuốc?”
Người bị trói kia vẫn cứ cúi đầu, hai chân mềm nhũn không hề có khí lực, trong thanh âm nhưng lại mang theo ý cười: “Không phải ta không chịu, mà là ta thật sự không có bản lĩnh này. Huống hồ thành chủ ngươi kiêu căng tự mãn, nếu sư huynh ta bởi vì uống thuốc đó mà thích ngươi, ngươi thật sự sẽ hài lòng sao?”
“Nếu như ta còn có những biện pháp khác, làm sao sẽ nghĩ ra hạ sách này?” Triệu Văn xiết chặt nắm đấm, tiếng nói lạnh như băng, “Ta cũng không phải muốn hắn thích ta, chỉ là muốn hắn quên đi tên tiện nhân A Trữ kia.”
“Ha ha ha!” Người bị trói cười ha hả, chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt tuy rằng dính đầy máu đen, nhưng một đôi mắt kia vẫn mang theo tinh thần phấn chấn, “Muốn một người quên đi người yêu trong lòng, quả nhiên là chuyện khó khăn nhất trong thiên hạ.”
Diệp Tĩnh Hồng nghe thấy thanh âm kia, thân thể lập tức cứng đờ tại chỗ, không ngừng tự nhủ: không phải y! Không phải y! Tại sao có thể là y?
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, liền cảm thấy bên tai vang lên tiếng vù vù, đáy lòng dường như muốn nổ tung.
Dù cho là giấc mộng đáng sợ nhất, cũng không bằng được giờ khắc này.
Thật sự.
Hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng gặp lại người kia.
Nhưng vạn vạn không ngờ được, sẽ ở nơi này, nhìn thấy Chu Tư Kỳ như vậy.