Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

chương 16: đã là quá khứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"A lô."

"Em xuống dưới đi."

“Bây giờ á?”

“ừ. Anh đang ở dưới này.”

“Thật hả?” Nguyễn Vân nhìn đông hồ, đã là chín giờ tối. Cúp máy, cô vội vàng xuống sân kí túc.

Đỗ Phong đang ngồi trên một chiếc xe đạp nữ, nhàn nhã hút thuốc.

“Oa! Xc đẹp quá! Anh lấy ở dâu thế?”

Khung xc màu hồng, giỏ xe màu trắng, nhìn thật nữ tính.

“Đừng hỏi nhiều thế. Đi ăn cơm với anh đã! Đói sắp chết rồi."

“Anh mang nó đến thế nào?”

“Dùng chân chứ còn thế nào nữa? Anh vừa tan làm thì đến tìm em luôn đấy.”

“Oa, thế nghĩa là anh biết đi xc đạp? Anh thật siêu!" Nguyễn Vân thích thú.

“Để tỏ ý cảm ơn, em nên mời anh đi ăn cơm phải không nhỉ?"

“Ok!” Nguyễn Vân nhảy lên xe, Đỗ Phong đạp xe tới căng-tin.

Nguyễn Vân vừa mới đăng kí học thêm tiếng Anh ở một trung tâm gần trường, đang cần phương tiện đi lại. Mon quà của Đỗ Phong chẳng khác nào lò sưởi trong ngày tuyết rơi.

Mấy năm học qua, vì mải củng cố kiến thức cơ sở nên Nguyễn Vân không quá tập trung vào tiếng Anh, nhưng việc thi lấy chứng chi cấp bốn là bắt buộc. Vậy nên, cô đặt mục tiêu ki này phải giải quyết cho xong môn tiếng Anh, tránh vật vã về sau.

Lớp học tiếng Anh diễn ra vào ngày thứ Bảy hàng tuần, thời gian Nguyễn Vân và Đỗ Phong ở bên nhau vì thế càng ít đi. Nhưng hễ là chuyện học tập, Đỗ Phong đều hết lòng ủng hộ cô, anh luôn nhắc nhở cô phải kiên trì, tuân theo qui tắc khổ trước sướng sau. Nguyễn Vân đương nhiên đặt trọn niềm tin vào kinh nghiệm và sự chín chắn của anh.

Nơi làm việc của Đỗ Phong cách trường khá xa, ngôi buýt cũng phải mất một tiếng đống hồ, nói gì đến đạp xe. Không cần hỏi cũng biết dọc đường anh vất vả thế nào rồi phải đi qua những con phố chưa đi bao giờ, phải hỏi thăm đường mà đi. Nếu không phải vì người mình yêu, ai có thể làm được như vậy?

Cơm nước bồi bổ sức khỏe cho Đỗ Phong xong, Nguyễn Vân vui vẻ đạp xe dạo quanh sân trường hóng gió.

“Lên xc đi, em đèo anh!” Nguyễn Vân vẫy tay với Đỗ Phong.

“Em đã lái đi mấy vòng rồi, chưa chơi đủ hả? Xuống tản bộ đi!”

Nguyễn Vân ngoan ngoãn nghe lời, dắt xe đi sóng vai bên cạnh anh.

“Anh vẫn chưa nói với em xe này ở đâu ra?”

“Anh mua lúc lên năm bốn. Tốt nghiệp xong mang đến đơn vị để, đang lo không dùng đến nữa.”

“Thế à, hổi đó anh mua làm gì?”

“Anh dạy thêm ở một trường dạy nghê.”

“Oa! Anh còn làm giảng viên nữa hà? Anh đúng là siêu nhân!”

“Gì mà siêu nhân chứ. Anh dạy mấy môn cơ bản thôi.”

“Môn gì?”

“Mỹ thuật và Kiến trúc sơ bộ.”

"Sao họ biết anh mà mời?”

“Giảng viên của anh giới thiệu, anh là nhân công giá rẻ mà!”

“Ha ha, sinh viên của anh rất sùng bái anh phải không?”

“Trời, thời gian đó đúng là quá dằn vặt người!”

“Có chuyện gì vui kể em nghe với!” Nguyễn Vân tròn mắt tò mò.

"Cũng chẳng có gì, chỉ dạy một kì, kết thúc học kì đó anh còn được học sinh tặng cho một tấm hoành phi.”

“Thế á? Đâu?”

“Nặng quá nên anh không mang về, để lại trường đó rồi.” Đỗ Phong ném mẩu thuốc lá vào thùng rác.

"Anh hút nhiêu thuốc quá đấy, không tốt đâu.” Nguyễn Vân trách móc.

“Anh biết, nhưng quen rồi. Thức đêm vẽ tranh cần đến nó.” Đỗ Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

“Phải dùng đến thuốc lá để tỉnh táo thì còn gọi gì là đội trời đạp đất chứ!”

"Sau này anh sẽ hút ít đi!”

“Mặc dù anh hút thuốc nhìn rất đẹp trai nhưng em vẫn muốn anh bỏ thuốc đi. Không chi ảnh hưởng đến mình anh mà còn cả người xung quanh nữa.” Nguyễn Vằn chân thành nói.

“Khó lắm đồ ngốc! Anh phải về rồi, mai còn đi làm nữa.”

Nguyễn Vân nhìn bóng lưng gầy gầy của anh, nhủ thẩm nhất định phải giúp anh cai thuốc.

Lấy chìa khóa ra mở cửa lớn, Nguyễn Vân vui vẻ vào nhà. Hôm nay vừa tan học tiếng Anh, cô liền đi thẳng tới nhà Đỗ Phong. Anh chắc chắn đã đi chợ đế chuẩn bị làm cơm ngon cho cô.

Nguyễn Vân cắm bó hoa cúc vào bình, sau đó mở máy tính, tranh thủ lúc Đỗ Phong chưa về chơi mấy ván.

Máy tính không khởi động được, không biết có phải hỏng rồi không. Nguyễn Vân đành chờ Đỗ Phong về. Ngó nghiêng chỗ này chỗ kia, cô chợt bị thu hút bởi một cuốn sổ có bìa khá đẹp. Cô mở ra xem, hóa ra là một cuốn sổ lưu bút. Trang đầu tiên tràn ngập chữ kí rồng bay phượng múa, nhìn màu giấy có thể đoán được là từ thời trung học. Nguyễn Vân lật giở từng trang, quả nhiên tất cả đều là lời chúc của bạn học dành cho Đỗ Phong, còn có những bạn nữ bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với anh.

Đến trang cuối cùng, Nguyễn Vân thấy một mặt giấy dày đặc chữ. Người này với Đỗ Phong chắc chắn có tình cảm sâu đậm, nếu không sẽ không viết lưu bút cho anh nhiều đến vậy. Người viết kí tên là “Trương Đình”, một cô gái.

Từng con chữ đều là hồi ức ngọt ngào giữa hai người họ, khiến Nguyễn Vàn không khỏi chạnh lòng và đố kị. Họ từng nắm tay dưới ánh trăng, từng ôm nhau nói lòi thổ non hẹn biển, từng có những nụ hôn nồng nàn. Phàm là những chuyện mà Nguyễn Vân và Đỗ Phong trải qua, hai người họ đêu đã trãi qua.

Nguyễn Vân tức giận ném cuốn sổ xuống đất, không muốn xem nữa. Một lúc sau bình tĩnh trở lại, cô đột nhiên rất tò mò nguyên nhân chia tay giữa Đỗ Phong và Trương Đình, thế là cô nhặt cuốn sổ lên, lấy can đảm giở tới mặt cuối cùng.

Càng đọc, chân tướng càng rõ ràng. Trương Đình là một người không chịu được nỗi cô đơn, cô ta bất mãn vì Đỗ Phong dồn hết tâm tư vào việc học, vậy nên cô ta vừa lợi dụng Đỗ Phong giúp mình chuyện bài vở, vừa hẹn hò với người con trai khác để thỏa mãn sự thiếu thốn tình cảm của mình.

Những câu cuối cùng, cô ta viết: “Anh biết không? Con gái lúc nào cũng sợ cô đơn. Khi thấy anh dành nhiều thời gian học hơn thời gian ở bên em, em đã quyết định chia tay. Những cô bạn khác đều ngưỡng mộ em vì em có một người bạn trai tài mạo song toàn, nhưng họ không hề biết thứ em thật sự muốn là gì. Để thỏa mãn lòng sĩ diện của mình, em cũng phải trả giá rất nhiêu. Em quyết định không thể tiếp tục tảng phí tuổi thanh xuân bên cạnh anh, em muốn hưởng thụ những tháng ngày vui vẻ. Nhưng vì kết quả học tập của em không tốt, cần sự trợ giúp của anh nên em không thể hoàn toàn chấm dứt với anh. Những khi anh đến viện Mỹ thuật học vẽ, em đã gặp gỡ với người con trai khác, vậy mà anh không hể phát hiện ra. Em không biết nên buồn hay nên vui. Người tã vẫn nói mối tình đầu khó thành, chúng ta cũng không ngoại lệ. Mặc dù cuối cùng mỗi người mỗi ngả, nhưng em luôn hi vọng anh thành công, tương lai tìm được một người phù hợp với mình. Cám ơn anh vì ngay cả khi biết em phản bội, anh vãn bao dung và ầm thẩm cứu vãn tình cảm của chúng tã. Chi có thể trách chúng ta có duyên mà không phận. Quá khứ để nó qua đi thôi, cuộc tình này để nó thành hồi ức thôi. Chúc anh hạnh phúc. ”

Như thế có nghĩa là Trương Đình chủ động chia tay, còn Đỗ Phong, anh đã cố gắng níu giữ mà không được, anh vẫn Còn yêu say đắm.

Nguyễn Vân rầu rĩ đặt cuốn sổ về chồ cũ, chợt phát hiện ra một thứ khác - cuốn album ảnh, có lẽ cũng là thời trung học. Anh ngày đó so với bây giờ không thay đói nhiều lắm, chỉ non nớt hơn một chút, thiếu chín chắn đi một chút. Anh từ trước đã hay cười, nụ cười còn mang theo chút gì đó ngây ngô, thuần phác và đáng yêu. Là ai đã cướp đi nụ cười chân thành ấy của anh? Biến anh trở thành một người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, khô khốc?

Trương Đình ư?

Lòng ghen tuông của Nguyễn Vân nổi lên.

Tiếp đó đều là ảnh của bạn học, Nguyễn Vân xem lướt qua. Anh của những bạn nữ đều là ảnh nghệ thuật rất đẹp, rất lung linh, chắc chắn họ đã phải lựa chọn rất kĩ càng trước khi đem tặng Đỗ Phong. Hóa ra từ khi học trung học, anh đã có sức hút lớn đến thế. Em có nên tự hào vì điêu đó không?

Nguyễn Vân nghịch ngợm làm một mặt quỉ.

Cò tiếp tục xem, những bức ảnh cuối cùng đều là cùng một người. Sao người này lại tặng anh nhiêu ảnh như vậy? Trực giác mách bảo Nguyễn Vân, đó là Trương Đình.

Cô tùy ý lật mặt sau một tấm ảnh lên xem, nét chữ quen thuộc của Đỗ Phong đập vào mắt: Đình, ngày XX tháng XX năm XX, công viên Nhân Dân.

Tất cả những bức ảnh khác của Trương Đình đêu có ghi thời gian và địa điểm rõ ràng. Đỗ Phong cất giữ ảnh của cô ta cẩn thận như thế là vì sao? Anh vẫn còn chưa dứt tình xưa ư? Nguyễn Vân thật sự không thể chấp nhận được trong lòng người yêu của mình còn có bóng hình một người con gái khác.

Ấn chuông cửa mãi mà không thấy có ai trả lời, Đõ Phong đành vừa xách túi đồ ăn, vừa tìm chìa khóa. Hễ Nguyễn Vân ở trong nhà, anh đêu thích gõ cửa, chờ cô ra mở. Chẳng hiểu sao anh rất thích cảm giác ấy.

“Vân Vân, mau ra xem anh mua cái gì về này.” Đỗ Phong vừa đi vào bếp vừa nói, “Em bảo mấy ngày tới trường tổ chức hội thi thể thao nên không quay vé kí túc nữa, anh mua chỗ này đủ cho chúng ta ăn ba ngày đấy”.

Im lặng.

Đỗ Phong lấy làm lạ, anh đi vào phòng ngủ, không thấy bóng dáng Nguyễn Vân đâu. Cô không tới ư? Anh nhìn quanh tìm kiếm, lọ hoa cúc bên cửa sổ đã cho anh câu trả lời.

Đỗ Phong ngồi xe buýt đến trường cũ. Mấy hôm nay Nguyễn Vân luôn tỏ ra hờ hững với anh, mỗi lần nghe điện thoại thấy giọng anh là cô lại cúp máy. Anh phải đến gặp cô để hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gỉ, cô không phải người giận dỗi vô cớ, nhất định có nguyên nhân nào đó.

Một tiếng sau, Nguyễn Vân ngoan ngoãn đứng trước mặt Đỗ Phong. Đỗ Phong nói nếu không gặp được cô, anh sẽ đứng đây không về. Cô biết anh là người đã nói thì sẽ làm bằng được, vì thế buộc phải xuống gặp anh.

“Em làm sao thế? Nói anh nghe có chuyện gì xảy ra.”

“Tâm trạng em không tốt, muốn ở một mình.”

“Vì sao tâm trạng không tốt?”

“Em không muốn nói.”

"Vì anh hút thuốc phải không? Anh sẽ bỏ.”

“Còn có nguyên nhân khác.”

“Anh rất muốn biết giữa chúng ta xảy ra vấn để gì, em nói cho anh biết, được không?” Ánh mắt Đỗ Phong hiện rõ vẻ lo lắng, “Có chuyện gì thì nên cùng nhau giải quyết, chứ không phải giấu trong lòng. Mình đã thống nhất như thế rồi cơ mà”.

Vừa nghĩ tới Trương Đình, Nguyễn Vân lại cảm thấy chua xót.

“Em không thổ chấp nhận được trong mắt có bất kì một hạt bụi nào.”

"Nghĩa là sao?”

“Nếu mối tình đầu của anh quay về tìm anh, anh sẽ làm gì?”

“Không có khả năng đó.”

“Nếu có?”

“Đó đã là chuyện quá khứ rồi, em nhắc lại làm gì?”

“Anh thật sự đã coi đó là chuyện quá khứ sao? Nếu thế vì sao còn giữ ảnh của chị ấy?”

“Anh giữ lại ảnh không có nghĩa là anh còn tình cảm với người ta.”

“Nhưng rõ ràng chia tay không phải là kết quả anh muốn, phải không?”

“Lúc đó anh rất ấu trĩ, luống cuống không biết phải làm thế nào. Nhưng giờ anh trưởng thành hơn rồi, sẽ không khiến người yêu phải chịu khổ nữa.”

“Trong lòng chi có mình em, anh làm được không?

“Vốn dĩ không có người khác.”

“Thế em vứt ảnh của chị ấy đi được không?

" Tùy em."

“Không cho anh hút thuốc nữa.

“Anh nhất định sẽ bỏ.”

“Còn nữa...”

“Nghe em là được."

“Ha ha..." Nguyễn Vân đắc ý cười, “Em chưa nói hết".

Đỗ Phong đột nhiên kéo cô vào lòng: “Em đúng là biết cách hành hạ người khác. Anh cũng đến bó tay với em".

Nguyễn Vân cúi đầu làm mặt qui, thẩm nghĩ: “Vể sau còn có anh chịu đựng được em”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio