"Các vị mỹ nữ, lớp anh họ tại hạ tổ chức một buổi triễn lãm tranh ở thư viện. Mời các vị đến xem!" Nguyễn Vân vừa nhận được tin liền chạy về làm công tác tuyên tryền.
Chỉ có tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, không ai trả lời.
Lần trước, sau khi Nguyễn Vân báo cáo tình hình hai vị đàn anh với cả phòng, mọi người đều tỏ ra không hứng thú
Tài giỏi rất quan trọng, nhưng đối với những thiếu nữ mười tám này, tướng mạo cũng là một điểu kiện để chọn người yêu.
“Xin các cậu đấy! Nể mặt tớ đến xem được không? Hai năm nữa bọn mình cũng phải làm triễn lãm, coi như đến học hỏi kinh nghiệm.” Nguyễn Vàn kiên trì làm công tác tư tưởng.
“Được rồi được rồi. Tớ làm xong bài tập rồi sẽ đi với cậu.” Trình Ngọc không hổ danh là hậu phương vững chắc của Nguyễn Vân.
“Tớ cũng đi. Đi nhặt nhạnh tí kinh nghiệm.” Trần Nhã Lệ là một cô sinh viên chăm chi, phàm là chuyện liên quan tới học tập, cô nàng đều không ngại nhúng tay.
Vạn sự khởi đầu nan. Đầu xuôi rồi thì đuôi ắt sẽ lọt.
“Các cậu đưa bài đây tớ chép xong rồi đi.” La San cũng bị kích thích, nhưng vẫn không quên mặc cả.
Tống Nhan Nghiên đi đến bên cạnh gõ đầu La San: “Đi nhanh lên! Lắm trò!”.
Đại sảnh của thư viện bày mấy tấm bảng rất to, mặt trên dán những tác phẩm xuất sắc của sinh viên. Tháng Mười hằng năm, sinh viên năm ba khoa Kiến trúc đêu phải tổ chức một buổi triển lãm mĩ thuật như vậy.
“Các bạn sinh viên đến xem triển lãm, xin mời tới đây kí tên!” Người bên ban tổ chức tươi cười chào đón đám đông vừa đi vào thư viện.
Nguyễn Vân dừng lại rất lâu trước một bức tranh, cô như biến thành một pho tượng, không thể rời mắt khỏi nó.
Đây là bức nhỏ nhất trong tất cả, cũng là bức tranh phong cảnh duy nhất được vẽ bằng màu nước, hoặc là thứ màu nào đó cô không biết tên, cảnh vật trong tranh rất có hồn. Mặc dù cả bức tranh chi toàn màu nâu nhưng sông nước Giang Nam vẫn cứ hiện lên đẹp như cõi mộng.
Trong tấm bảng này còn nhiều bức tranh vẽ màu nước khác, có bức theo trường phái trừu tượng, có bức thì theo trường phái phóng khoáng; có bức là cảnh thôn làng chìm trong làn mưa bụi mờ ảo, có bức lại là núi sông hùng vĩ và bầu trời cao xanh. Tất cả đều thể hiện rõ công sức hai năm khổ luyện của tác giả. Tuy rằng chúng đểu khiến Nguyễn Vân thán phục, nhưng bước chân của cô chi dừng lại trước duy nhất bức tranh này.
Ngoài cảnh vật được khắc họa có hồn ra, bức tranh còn có bố cục rất đặc biệt. Một phần cây cầu đá hiện rõ trước mắt, hoa văn trên cầu được chạm khắc tinh xảo, dòng sông nhỏ uốn khúc quanh co chảy giữa đôi bờ thôn xóm. Cảnh ngôi làng ẩn hiện qua vòm cầu cong cong, khiến người ta có cảm giác lúc này đang đứng giữa màn sương mù dày đặc của buổi sớm tinh mơ. Sự chi tiết của cây cầu và cái mờ ảo của ngôi làng tạo nên hai mặt đối lập cuốn hút.
“Bức tranh này đẹp quá!” Nguyễn Vân khẽ xuýt xoa.
Những người đứng quanh liếc nhìn cô một cái, không hiểu vì sao giữa một rừng tranh đẹp như vậy mà cô lai thích một bức đơn điêu thế kia. Ánh mắt ngạc nhiên của họ chẳng khác nào nghe thấy hoàng tử nói yêu cô bé Lọ Lem.
Sao không có tên nhi? Nguyễn Vân ngoái nhìn sang bên cạnh, tác phẩm nào cũng đê tên người vẽ ở phía dưới, duy nhất bức này là không. Lẽ nào họ mượn từ viện Mĩ thuật vê để trưng bày cho đủ số lượng?
Nguyễn Vân lắc đầu cười vì ý nghĩ của mình.
Nhìn thấy Nguyễn Quân đang đứng bên kia làm người giới thiệu, cô vẫy tay gọi anh lại.
“Em gái hạ cố đến chơi, anh xin bày tỏ lòng vinh hạnh sâu sắc!” Nguyễn Quân bình thường luôn giữ hình tượng mọt sách, tuyệt nhiên không bao giờ nói cười tùy tiện,chỉ có đối với cô em họ này là ngoại lệ. Dù sao cũng là người nhà, không cần khách khí.
“Bỏ cái kiểu cợt nhả của anh đi. Em có chuyện nhiêm túc muốn hỏi anh. Bức tranh này ai vẽ? Đừng nói là “chôm chôm” ở nơi khác mang về đấy nhé!” Nguyễn Vân háo hức đợi đáp án.
“Ha ha… Bọn anh mà phải giở thủ đoạn như thế ư?” Nguyễn Quân buồn cười, nhưn thấy vẻ mặt nghiêm túc của em gái nên cũng không dám quá đáng.
“Thế sao không có tên người vẽ?” Cảm thấy có thể tiếp cận được với nhân vật bí ẩn kia, Nguyễn Vân thả lỏng tâm tình, tiếp tục hỏi.
“Bọn anh chưa bao giờ bán hành giả kém chất lượng đâu nhé!” Nguyễn Quân hắn giọng nói, “Không có tên là vì người này không thích để tên trên mặt tranh, nó hay để tên phía sau.”
Nguyễn Vân không do dự thò tay định bóc một góc tranh ra.
“Ấy ấy! Mày làm cái gì đấy? Đừng có làm hỏng, phải để ở đây trưng bày hai tuần đấy!”
Nguyễn Vân vẫn không có ý định dừng lại.
Nguyễn Quân nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đừng bóc, tên nó là Đỗ Phong”.
“Là chữ Phong nào?”
Trong vườn cây phía sau thư viện, hai anh em họ Nguyễn vừa ngồi ăn kem, vừa nói chuyện.
“Đương nhiên là phong trong “vân đạm phong khinh ()”, mày nghĩ phong này là “tâm thần” chắc?”
“Hì, em tưởng phong này trong “sơn phong” - đỉnh núi chứ! Vân đạm phong khinh? Anh không hổ danh là tài tử nhỉ! Ngay cả giới thiệu tên cũng dùng đến thành ngữ. Thế anh thử giới thiệu tên em xem nào?” Nguyễn Vân đột nhiên phát hiện ra ông anh họ này không ngốc như vẻ bề ngoài, hóa ra cũng vui tính ra trò.
“Thì vẫn là vẫn trong “vân đạm phong khinh” chứ còn gì nữa!”
Sặc!
Nguyễn Vân tí nữa thì nghẹn, cả một miếng kem lớn cứ thế chui tọt vào cổ họng, lạnh buốt.
“Sáng tạo cái khác được không? Sao anh lại dùng câu cũ thế!”
“Mày nghĩ trong đầu anh chứa cả một rổ thành ngữ chắc? Đây là nguyên văn Đỗ Phong giới thiệu hôm khai giảng. Anh mày chi rập khuôn nhắc lại thôi."