Gần một tháng sau, tâm trạng của Tô Nhất đã dần bình ổn lại. Dù Chung Quốc chỉ bị xếp vào diện mất tích nhưng mất tích và tử vong dường như là hai từ đồng nghĩa, cô không còn cách nào tự lừa dối mình được nữa.
Ngay đến Hứa Tố Kiệt lúc đầu còn lạc quan, về sau cũng phải trầm lặng trước hiện thực tàn khốc.
Chung Quốc chắc hẳn đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa, cậu đã chết rồi. Còn cô, vĩnh viễn cũng không thể lãng quên cậu. Nếu cậu vẫn còn sống, thời gian có lẽ thật sự có thể xóa nhòa mọi thứ, cô sẽ dần dần mà quên đi nụ cười, khuôn mặt của cậu... Lãng quên, cô còn có thể làm được không? Nhất là khi cậu còn để lại cho cô một câu hỏi lớn không cách nào giải đáp.
Trong nước mắt, ngày tháng cứ trôi qua tháng ngày. Tống Dĩnh nói bố Chung Quốc từ sau khi trở về từ Đô Giang Yển thì đổ bệnh nặng. Mẹ cậu những tưởng cũng ngã quỵ thì bỗng lại trở nên kiên cường, chăm sóc cho chồng từng li từng tí. Mắt đẫm lệ, bà nói đi nói lại: “Ông không được làm sao đâu đấy! Con trai đã không còn, tôi không thể lại mất cả ông nữa.” Đôi vợ chồng già mất con như hai con cá mắc cạn, nương tựa lẫn nhau để vượt qua nỗi đau xé ruột xé gan.
Sau khi ông Chung khỏe lại, hai người lại đến Bắc Kinh để mang đồ đạc của con trai về.
Tất cả những tin tức này, Tô Nhất đều nghe được từ chỗ Tống Dĩnh. Bố mẹ cô không còn nhắc chuyện gia đình Chung Quốc với cô từ sau cuộc điện thoại đó. Bà Tô hết lần này đến lần khác nhắc nhở, người chết thì đã chết rồi người sống vẫn phải tiếp bước, cô cứ buồn khổ khóc lóc trước mặt Trình Thực như vậy thật là không nên.
Lời của mẹ không phải là không có lí, Tô Nhất bất giác cúi đầu tự kiểm điểm lại mình. Hơn mười ngày nay, trong đầu cô chỉ có hình ảnh của Chung Quốc, canh cánh trong lòng sự sống chết của cậu. Còn Trình Thực đã bị cô lạnh nhạt rất lâu rồi. Hai người đã bao lâu chưa gặp nhau? Cô cũng không biết nữa. Dường như hiểu được nỗi lòng của cô, Trình Thực cũng không chủ động đến tìm cô nữa, chỉ gọi điện cho cô mỗi ngày.
“Tô Nhất, cuối tháng này tốt nghiệp rồi, đầu tháng sau con và Trình Thực dự định sẽ về nước phải không?” Bà Tô hỏi.
“Vâng, kế hoạch trước đây là như vậy ạ.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Tô Nhất lại càng hỗn loạn. Lúc trước, cô còn dự định sẽ kết hôn với Trình Thực, nhưng bây giờ, cô còn có thể thực hiện kế hoạch ban đầu không? Tưởng tượng cảnh trước cửa nhà họ Chung là áo xô khăn trắng vô cùng thê lương, còn nhà cô lại là câu đôi cổng hoa hồng, chữ hỉ đỏ rực dán khắp nơi, sự đối lập đó chẳng khác gì rắc muối lên vết thương trong lòng nhà họ Chung, cô không làm nổi.
Nhưng mà, phải mở miệng nói với Trình Thực thế nào đây? Cậu đã nói với gia đình về chuyện kết hôn rồi, nhà họ Trình đã sớm lo liệu chuẩn bị cho đứa con trai độc nhất. Nếu bây giờ nói rằng việc kết hôn không thể tiến hành theo kế hoạch, gáo nước lạnh này chắc chắn sẽ làm nguội lạnh không chỉ trái tim của một mình Trình Thực mặt mũi cả nhà cậu biết phải để vào đâu? Suy đi nghĩ lại, lòng dạ Tô Nhất bấn loạn đến nỗi không biết phải làm sao.
Bà Tô lúc này lại chuyển chủ đề: “Tô Nhất, mẹ cảm thấy bây giờ về nước tìm việc cũng không dễ lắm. Mẹ nhớ con từng nói là lưu học sinh sau khi tốt nghiệp xin visa đi làm ngắn hạn tại Canada tương đối dễ, hay là con ở lại Canada làm việc một hai năm hẵng về, nếu có kinh nghiệm làm việc tại nước ngoài, về nước xin việc sẽ càng có sức cạnh tranh hơn.”
Ý kiến của bà Tô đúng là rất hợp lí, nhưng Tô Nhất lại có chút lưỡng lự, thật ra cô rất muốn nhanh chóng về nước, muốn quay về hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ Chung Quốc, còn muốn đến Đô Giang Yển một chuyến.
Đó là nơi mà Chung Quốc dừng chân lần cuối trong cuộc đời cậu, cũng là nơi mở ra tấm màn hoa lệ đầu tiên trong cuộc đời hai người. Cô muốn tìm về chốn cũ, đi tìm lại kí ức... Đó là những việc mà cô muốn làm nhất bây giờ.
Lời khuyên của bà Tô khiến Tô Nhất bị kẹt giữa hai lựa chọn khó khăn. Thế là bà cũng gọi điện nói những lời giống như vậy với Trình Thực. Ngày hôm sau, lúc Trình Thực gọi điện đến, vô tình hữu ý hỏi: “Giáo viên hướng dẫn luận văn của anh hỏi anh có muốn xin visa đi làm ở Canada không, nếu như anh muốn, ngoài việc nhà trường sẽ cấp phiếu điểm các môn học đạt tiêu chuẩn ra, ông ấy sẽ rất vui lòng viết cho anh một tờ giấy giới thiệu.”
Cô im lặng rất lâu mới hỏi được một câu: “Anh muốn ở lại sao?”
Sau khi cũng im lặng rất lâu, Trình Thực mới chầm chậm nói: “Tô Nhất, chi bằng chúng ta ở lại thêm một năm đi!”
Một câu nói ngắn gọn, mỗi một chữ đều chất chứa sự khẩn cầu. Tiếng nói của cậu mỏng như một sợi tơ, mang theo chút run rẩy, giống như có thể đứt bất cứ lúc nào.
Câu nói đong đầy sự khẩn cầu này của Trình Thực khiến Tô Nhất hiểu rằng thực ra cậu luôn biết rõ tất cả mọi suy nghĩ của cô, dù cậu không nói gì nhưng trong lòng lại sáng như gương, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên sự im lặng và nhẫn nại. Mãi đến lúc này, cậu mới nói ra những lời trong lòng, cậu chỉ muốn khẩn cầu cô ở lại thêm một năm, thật ra chính là đang khẩn cầu cô cho cậu thêm một năm nữa.
Lòng dạ rối bời, cô ấp úng nói: “Em... cân nhắc thêm đã.”
Thời gian tốt nghiệp đã đến mà Tô Nhất vẫn tiến thoái lưỡng nan. Có nên xin visa đi làm không, cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Trình Thực cũng đã tốt nghiệp, cậu gọi điện thoại nói muốn đến thăm cô. Giọng của cậu có vẻ bình tĩnh và nhã nhặn, nhưng trong đó lại có vài phần khổ tâm không che giấu nổi.
Tô Nhất không thể chối từ, Trình Thực nói xuất phát ngay nhưng đã hai tiếng đồng hồ qua đi mà cậu vẫn chưa đến. Tô Nhất lo lắng gọi cho cậu, cậu nói gặp phải một sự cố nhỏ.
“Sự cố gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là phanh xe không ăn lắm.”
“Cái gì, phanh xe không ăn, thế anh có sao không?”
“Anh không sao cả, em đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ đến.”
Lại hơn nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Trình Thực mới xuất hiện trước mặt Tô Nhất, trên trán cậu dán một miếng băng trắng, trên má cũng có vết trầy xước. Cô vừa nhìn thấy liền lao đến xem kĩ tình trạng vết thương của cậu lo sợ đến nỗi gần như gào lên: “Anh không phải nói là không sao cơ mà? Sao lại bị thương rồi.”
Cậu vỗ về cô: “Vết thương nhỏ không có gì đáng ngại đâu. Xe ô tô đâm vào dải phân cách bị hỏng nặng, người anh lại chỉ có vài vết thương ngoài da như vậy là kì tích rồi, thật sự phải cảm ơn trời đất.”
“Sao anh lại bất cẩn thế! Nếu anh lại có bất trắc gì nữa, em...” Cô sợ đến nỗi không dám nói tiếp nữa.
Trong khi đó, Trình Thực lại nhìn cô chăm chăm rồi hỏi: “Tô Nhất, nếu như anh cũng giống như Chung Quốc... em có vì anh mà đau khổ buồn bã giống như vậy không?”
Mặc dù câu nói đó chỉ là giả thiết, nhưng nó lại khiến trống ngực Tô Nhất đập thình thịch, mặt tái nhợt đi.
“Trình Thực, anh... anh đừng có dọa em.”
“Anh chỉ nói là nếu như...”
Cô ngắt lời cậu một cách quyết liệt: “Không có nếu như, em không chấp nhận cái nếu như đấy. Trình Thực, sau này không cho phép anh nói những lời như vậy nữa.”
Trình Thực vẫn cố chấp nói tiếp: “Tô Nhất, em có biết không, giây phút xe của anh gặp tai nạn, anh đúng là đã nghĩ như vậy đấy. Nếu như anh chết đi...”
Cô bịt chặt miệng cậu, ra sức lắc đầu, hai mắt chốc lát đã ướt nhòe: “Tại sao cứ phải giả thiết những chuyện tàn khốc như vậy chứ, em chịu đựng quá đủ rồi, anh đừng nói những lời hù dọa em nữa.”
Trình Thực nắm chặt hai tay Tô Nhất, chăm chú nhìn vào mắt cô, nói: “Tô Nhất, em nghe anh nói hết đã, anh muốn nói hết những lời trong lòng cho em nghe. Em có biết không, giây phút gặp tai nạn, anh đã nghĩ nếu như anh chết, em liệu có đau khổ buồn bã vì anh như với Chung Quốc không. Ông trời đã hậu đãi anh, để anh không sao cả. Khi anh phát hiện mình chỉ bị một vài vết thương ngoài da, anh lại lấy làm tiếc. Em có biết vì sao anh lại lấy làm tiếc không? Bởi vì anh hi vọng mình bị thương nặng một chút, thậm chí phải phẫu thuật, cấp cứu cũng được. Sau đó em sẽ chạy đến chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, lo lắng, khóc nức nở vì anh. Suy nghĩ của anh rất giống với những tình tiết trong mấy bộ phim tình cảm tầm thường phải không, có phải em cảm thấy rất nực cười không? Nhưng mà anh thật sự đã rất hi vọng chuyện đó xảy ra, bởi vì anh cảm thấy nếu như có một thời khắc đau khổ như vậy, có lẽ em sẽ càng quý trọng anh hơn.”
Tô Nhất bật khóc, ôm lấy cậu, vùi mặt vào vai cậu, nước mắt chốc lát đã ướt đẫm một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi mỏng manh của cậu. Suy nghĩ nực cười ư? Cô không thấy buồn cười một chút nào, ngược lại chỉ thấy cảm động, cả trái tim đều bị những lời nói của cậu lay động.
Trong hai mươi lăm năm sống trên đời, cô đã có hai người con trai chân thành yêu thương mình. Bọn họ đều yêu cô vô cùng, chân thành và dịu dàng vô cùng. Bây giờ Chung Quốc đã không còn nữa, đáng lẽ cô càng phải quý trọng Trình Thực hơn mới phải.